← Ch.182 | Ch.184 → |
Mấy người Trịnh Hạo Thiên vừa mới rời khỏi cửa hàng bán dược liệu và đan được kia. Dư Uy Hoa lập tức hạ thấp thanh âm xuống, nói: "Hạo Thiên, ở đại Linh giới cũng có Vạn Bảo Hiên sao?"
Tuy Trịnh Hạo Thiên không có nói rõ nơi hắn muốn đến, nhưng những người còn lại cũng có thể dễ dàng đoán ra được.
Khẽ cười cười. Trịnh Hạo Thiên vỗ ngực nói: "Các ngươi yên tâm, nếu ở đại Linh giới không có Vạn Bảo Hiên thì làm sao bọn họ có thể bán cho chúng ta nhiều yêu đan và đan dược như vậy được."
Cừu Hinh Dư hơi chần chừ một lát, đôi môi như hai cánh hoa đào, giọng nói thanh thúy tựa như tiếng chim hót, cực kỳ hấp dẫn lập tức vang lên.
"Vạn Bảo Hiên vô luận là ở đại Linh giới hay là ở trong tiểu Linh giới các phương đều có được địa vị cực kỳ cao thượng. Ít nhất là ở trên Phiêu Miễu đại lục này, trong bất cứ một tòa thành thị lớn nào cũng đều có chi nhánh của nó." Thanh âm của Cừu Hinh Dư cuối cùng cũng giảm xuống mức nhỏ nhất: "Vừa rồi không phải có người đã hỏi, trong đại Linh giới này, tông môn nào có thực lực mạnh mẽ nhất hay sao, Đại lục khác thì ta không dám nói, nhưng nếu ở trên Phiêu Miễu đại lục này, nếu Vạn Bảo Hiên tự nhận là thứ hai thì tuyệt đối không có bất cứ thế lực nào đám tự xưng thứ nhất."
Cước bộ Trịnh Hạo Thiên hơi khựng lại, kinh ngạc quay đầu lại nhìn, Cừu Hinh Dư nhẹ nhàng mà trịnh trọng gật đầu một cái.
Mấy người Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình đều đưa mắt nhìn nhau trao đổi, tuy rằng bọn hắn đều tùng nghĩ tới, Vạn Bảo Hiên đã có thể mở chi nhánh trong khắp tất cả các tiểu Linh giới thì bọn họ nhất định phải là một thế lực cực kỳ khổng lồ.
Nhưng cho dù là người có quan hệ thân thiết với Vạn Bảo Hiên như Trịnh Hạo Thiên cũng chưa tùng nghĩ tới, thế lực của Vạn Bảo Hiên lại khủng bố đến như vậy.
Trầm tư một lát, Trịnh Hạo Thiên đột nhiên cười, nói: "Thực lực của Vạn Bảo Hiên càng mạnh, chúng ta giao dịch với bọn họ lại càng an toàn."
Mấy người Dư Uy Hoa chậm rãi gật đầu, tiếp đó tiếp tục lững thững bước trên đường mà đi.
"Trịnh huynh, chúng ta lại gặp lại nhau rồi." Một tiếng cười sang sảng đột nhiên từ phía sau lưng mọi người vang lên.
Vừa quay lưng lại thì thấy Cao Thăng đang bước nhanh tới. Ở phía sau hắn còn có hai người nửa. Một người trong số đó đúng là Vương Thiết Thao, mà người còn lại cũng là một vị thiếu nữ mỹ lệ
Nàng có một đôi mất rất lớn, lông mi thật dài, đôi con ngươi đen huyền như bầu trời đêm không mây không trăng, hơn nửa còn là bầu trời không trăng của phương bắc, trong vắt đến động lòng người.
Không chỉ như vậy, trên mặt nàng tựa hồ còn được bao phủ bởi một lớp sương mù nhàn nhạt, làm cho người ta căn bản không thể xác định được tuổi tác thật sự của nàng.
Đôi mắt của Cừu Hinh Dư thoáng sáng ngời, nàng ẩn ước cảm ứng được rồi, đối phương nhất định là một vị linh khí sư, hơn nửa công pháp nàng ta tu luyện cũng khẳng định là một loại công pháp cao giai, hơn nửa còn là phái thiên về âm nhu vũ mị.
Trịnh Hạo Thiên khẽ nhếch khóe miệng, như cười như không nói, "Cao huynh, thật là khéo a."
Cao Thăng cười to mấy tiếng, trên mặt không hề lộ vẻ xấu hỗ chút nào. Nếu muốn khiến cho Trịnh Hạo Thiên tin tưởng, bọn họ thật sự xảo ngộ mà gặp nhau thì chỉ sợ so với giết đối phương còn khó khăn hơn gấp trăm lần, cho nên khi nhìn thấy nụ cười chế nhạo trên mặt Trịnh Hạo Thiên, hắn chỉ biết cười to, làm như không thấy mà thôi.
"Cao huynh, vị này hắn là Vương Nhất Nguyên cô nương rồi." Cừu Hinh Dư đột nhiên trầm giọng hỏi.
Nụ cười trên mặt Cao Thăng lập tức thu liễm lại, nói: "Không sai, nàng chính là sư muội của Cao mỗ, lần này chính là để gặp Cừu cô nương mà tới.
Vương Nhất Nguyên khẽ nhún người, mỉm cười nói: "Cừu sư muội quả đúng là quốc sắc thiên hương, thật là khiến người ta hâm mộ nha."
Cừu Hinh Dư mỉm cười một tiếng nói: "Tỷ tỷ quá khen."
Cao Thăng họ nhẹ một tiếng, nói: "Trịnh huynh, trước tiên cứ để hai người các nàng tâm sự riêng với nhau được không?"
Lần này Vương Nhất Nguyên tới chính là để kiếm chứng phẩm cấp linh khí sư của Cừu Hinh Dư. Tuy rằng tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng, đây bất quá chỉ là lấy cớ mà thôi, nhưng trên quy định thì vẫn phải làm.
Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu một cái, ở nơi này, hắn tin tưởng, tuyệt đối không thể có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh.
Mọi người lại một lần nửa đi thẳng về phía trước, bất quá Cừu Hinh Dư cùng Vương Nhất Nguyên cũng như vô tình hữu ý mà tụt lại phía sau mọi người mấy bước.
Hai người các nàng vừa đi vừa rì rầm trao đổi, tuy không biết là trao đổi cái gì, nhưng mấy người Trịnh Hạo Thiên lại có thể cảm ứng rất rõ ràng, các nàng căn bản không hề có bất cứ ý tứ dùng đến linh lực.
Không sử dụng linh lực mà vẫn có thể nhìn ra cấp bậc linh lực của đối phương?
Có lẽ cường giả thì có thể, nhưng Vương Nhất Nguyên kia tuyệt đối không thể.
Trịnh huynh, không biết bây giờ các ngươi muốn tới chỗ nào?" Cao Thăng cười ha ha, giống như hai vị lão bằng hữu nhiều năm không gặp vậy: "Cao mỗ rất quen thuộc nơi này, nếu như Trịnh huynh không ngại. Cao mỗ nguyện ý dẫn mọi người đi tham quan một vòng."
Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, cười nói: "Đã như vậy thì phải đa tạ Cao huynh rồi." Hắn hơi dừng lại một chút rồi nói: "Chúng ta muốn đến Vạn Bảo Hiên, không biết có biết nó ở nơi nào không?"
Cao Thăng vẫn bỉnh tĩnh như thường, giống như đã định liệu được từ trước, nói: "Trịnh huynh, không biết các ngươi đi Vạn Bảo Hiên là muốn mua thứ gì?"
Trịnh Hạo Thiên cũng không giấu diếm, nói: "Chúng ta nhìn thấy chân khí đan ở trong một cửa tiệm, bất quá nơi đó chỉ bán hạ phẩm cùng trung phẩm chân khí đan, cho nên...."
Hắn không nói rõ ra nhưng Cao Thăng đã hoàn toàn minh bạch ý tứ của hắn. Hai mắt của hắn thoáng lóe lên một tia sáng, lập tức nói: "Trịnh huynh, có một câu không dễ nghe, Cao mỗ không biết có nên nói hay không..."
"Xin Cao huynh chỉ điểm."
Trong con người Cao Thăng toát vẻ vô cùng chân thành, hắn chậm rãi nói: "Trịnh huynh, với thiên phú của các ngươi, thật ra không cần phải nhọc công đi mua chân khí đan, mà ngay cả linh khí đan cũng chẳng cần phải mua."
Dư Uy Hoa đang đi bên cạnh Trịnh Hạo Thiên nghe Cao Thăng nói xong chợt bật cười, nói: "Cao huynh, nếu chúng ta không tự đi mua thì chẳng lẽ những đan được này lại từ trên trời rơi xuống sao?"
Hắn nói như vậy vốn cũng chỉ là muốn nói giỡn mà thôi, không nghĩ tới Cao Thăng lại trịnh trọng gật đầu, nói: "Dư huynh nói không sai, đan dược mà các ngươi cần đúng là từ trên trời rơi xuống."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, một lúc sau Lâm Đình mới chợt lên tiếng: "Cao huynh, chẳng lẽ Vạn Kiếm tông lại cấp cho đệ tử môn hạ hai loại đan được này ư?"
Cao Thăng cười hắc hắc nói: "Bổn tông đương nhiên sẽ phân phát đan được cho môn hạ đệ tử để họ tu luyện, bất quá cái này còn tùy theo tư chất cùng tiến độ tu luyện của môn hạ đệ tử mà số lượng đan dược được phân phát cũng có khác nhau. Như những đệ tử môn hạ bình thường thì chỉ có thể nhận được Tụ Khí đan mà thôi." Hắn hơi dừng lại một chút, tựa như đang sắp xếp lại ngôn từ, liếc mắt nhìn mọi người một cái, phảng phất giống như đang lập thệ, nói: "Nhưng Cao mỗ có thể cam đoan, nếu như mấy người các ngươi gia nhập Vạn Kiếm tông, đan dược nhận được tuyệt đối không phải là Tụ Khí đan, mà là Chân Khí đan cùng Linh Khí đan. Hơn nửa sau này khi tu luyện, tất cả đan được đều được phát miễn phí.
Chưa hết, ngày sau khi trùng kích cấp bậc cao hơn còn được các vị tiền bối trong tông bảo hộ cho các ngươi."
Mấy người bọn Dư Uy Hoa lập tức lâm vào trầm mặc, cuối cùng ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên.
Mặc dù mới trước đó đã xác định, lần này tiến vào đại Linh giới, nhất định là phải gia nhập vào Vạn Kiếm tông. Nhưng trước khi Trịnh Hạo Thiên mở miệng nói ra, chẳng có người nào lại nói ra miệng cả, cho dù là kẻ mồm to như Dư Uy Hoa, vào lúc này cùng ngậm chặt miệng lại, không nói một lời nào.
Cao Thăng sau khi nhìn thấy cảnh này, càng lúc càng khẳng định ý nghĩ trong lòng, chẳng hiểu vì sao Trịnh Hạo Thiên lại là người duy nhất có thể đưa ra quyết định trong bọn họ.
Chỉ cần hắn đồng ý, thì chẳng khác nào Vạn Kiếm tông lập tức chiêu mộ được ít nhất sáu gã cực phẩm làm môn hạ.
Trong lịch đại các lần môn hạ đệ tử Vạn Kiếm tông chiêu mộ được, thành tích này tuyệt đối là xuất sắc từ trước tới nay.
Mà người may mắn được phụ trách chuyện này lại chính là Cao Thăng hắn, chỉ cần chuyện này thành thì hắn sẽ đạt được những lợi ích to lớn, khó mà tưởng tượng được.
Đương nhiên, nếu Trịnh Hạo Thiên lại phản cảm, không thích Vạn Kiếm tông, cuối cùng không chọn lựa Vạn Kiệm tông nửa thì trưởng bối trong môn phái nhất định sẽ quở trách xuống, hắn cũng không thể chịu nổi.
Trầm ngâm trong chốc lát. Trịnh Hạo Thiên từ tốn nói: "Cao huynh, nếu chúng ta gia nhập Vạn Kiếm tông thì sẽ được những lợi ích gì?"
Cao Thăng trong lòng thầm mừng rỡ.
Điều hắn sợ hãi nhất chính là trực tiếp bỏ qua không hỏi đến.
Dù sao trên người Trịnh Hạo Thiên đã xuất hiện một kiện linh khí cùng một kiện bảo khí.
Loại bảo vật như vậy. Ở trong tiểu Linh giới gần như không cách nào chế tạo ra được, chỉ có duy nhất một cách có được chính là đến đại Linh giới mà tìm kiếm.
Nếu như bọn họ ở tiểu Linh giới đã bị một môn phái nào đó mời chào từ trước, vừa tiến vào đại Linh giới một cái liền chuẩn bị gia nhập luôn vào môn phái này thì cho dù Cao Thăng có lưỡi nở hoa sen cũng dừng khiến cho Trịnh Hạo Thiên động tâm được.
Mà lúc này Trịnh Hạo Thiên lại hỏi hắn nếu gia nhập Vạn Kiếm tông thì có nào tốt, vậy điều này chứng tỏ trước khi hắn tiến vào đại Linh giới hoàn toàn chưa hề xác định mục tiêu nào của.
Một khi đã như vậy, hắn lại càng có phần nắm chác thành công hơn.
"Trịnh huynh, chỉ cần ngươi có thể nghĩ đến cái gì thì chúng ta đều có thể cung ứng." Cao Thăng hào khí nổi lên: "Đan dược mà linh khí sư cùng luyện yêu võ giả cần ở mỗi một giai, nơi cư ngụ của các ngươi, sau khi các ngươi tu luyện thành công thì sẽ được ban cho linh khí, bảo khí, thậm chí là thần binh cường đại hơn. Ngoài ra ngươi còn được các trưởng lão đích thân chỉ điểm, kho tàng chân linh pháp quyết cũng rộng mở cho các ngươi vào lựa chọn..."
Lời giới thiệu từ trong miệng Cao Thăng tuôn liên miên bắt tuyệt mà thần thái trong con ngươi mấy người Trịnh Hạo Thiên cũng càng lúc càng phát sáng.
Thì ra sau khi gia nhập Vạn Kiếm tông lại có thể nhận được nhiều lợi ích như vậy.
Dư Uy Hoa khẽ cười, đột nhiên nói: "Cao huynh, nghe ngươi nói như thế, vậy những linh thạch trên người chúng ta chẳng phải là vô tác dụng sao?"
Quả thật, nếu tất cả các tiểu phí đều được môn phái chỉ trả và cung cấp, vậy linh thạch trên người bọn họ thật đúng là chẳng thể dùng vào việc gì rồi.
Cao Thăng bật cười nói: "Dư huynh nói đùa, tuy rằng môn phái có thể cung cấp cho các ngươi tất cả tài nguyên tu luyện, nhưng sau khi các ngươi tấn thăng đến cấp bậc càng cao thì lại cần đến càng nhiều đan được quý hiếm, càng nhiều bảo khí cao giai, thậm chí là cả pháp khí, chỉ cần là thứ môn phái cung cấp thì nhất định sẽ có một ngày giật gấu vá vai, không thể cung cấp nổi, cho nên linh thạch vẫn là càng nhiều càng tốt."
Dư Uy Hoa nghe xong cũng chẳng ừ chẳng hử một tiếng, trên mặt hắn cũng chẳng có gì gọi là tiếc nuối, dù sao quyết định cuối cùng vẫn là Trịnh Hạo Thiên, hắn chẳng qua là ngứa miệng hỏi một câu thôi.
Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm, cũng không biết là đang tính toán gì trong lòng.
Phía sau đột nhiên truyền đến hai tiếng cười duyên dáng, mọi người quay đầu lại nhìn, trong lòng đều không khỏi sách sách xưng kỳ.
Cừu Hinh Dư cùng Vương Nhất Nguyên vừa mới rồi còn có chút cố kỵ lẫn nhau, không ngờ lúc này đã tay nắm tay đi tới.
Vô luận là Trịnh Hạo Thiên hay là Cao Thăng, trong con ngươi đều toát ra một tia khó tin.
Hai nữ nhân này đều cho mình là hạng người thanh cao, không ngờ chỉ trong chớp mắt đã có thể thân mật với người xa lạ như vậy, điều này trong mắt bọn họ tuyệt đối là không bình thường chút nào.
Ho nhẹ một tiếng, Trịnh Hạo Thiên thu hồi ánh mắt nói: "Cao huynh, đề nghị của ngươi chúng ta nhất định sẽ suy nghĩ nhiều hơn, bất quá việc này dù sao cùng có quan hệ trọng đại, xin hãy cho tiểu đệ một tháng, sau đó mới đưa ra quyết định được không?"
Cao Thăng liên tục gật đầu nói: "Như vậy là đúng lắm...."
← Ch. 182 | Ch. 184 → |