← Ch.310 | Ch.312 → |
Thần Ky nỏ, ở trong thế giới nhân loại đại danh đỉnh đỉnh, uy năng khổng lồ của nó không gì có thể so sánh được.
Nhưng mà, Thần Ky nỏ chính là Thần Ky nỏ, không phải là những cung tên bình thường.
Một số tiễn thủ có thể bắn ra đồng thơi hai mũi hoặc còn nhiều hơn, nhưng mà loại Thần Ky nỏ có lực lượng phù triện trợ giúp này chưa từng nghe qua có thể bắn hai mũi tiễn một lúc.
Trịnh Hạo Thiên căm tức nhìn những tên luyện yêu vũ giả này, nói: "Còn không làm theo."
Một tên há miệng, cười khổ nói: "Trịnh đại sư, trên Thần Ky nỏ này chỉ có thể lắp vào một mũi tiễn thôi, nó không có chỗ trống để lắp mũi thứ hai à."
Đây chính là sự khác biệt của nó với cung tên bình thường của nhân loại, Thần Ky nỏ cường đại đặc biệt không có khả năng lắp vào hai mũi Thần Ky tiễn.
Trịnh Hạo Thiên không trả lời, thân thể hắn nhoáng lên một cái, đưa tay nhặt một mũi Thần Ky tiễn trên mặt đất. Sau đó hắn đi tới trước Thần Ky nỏ, đặt đuôi mũi tiễn lên trên đầu mũi Thần Ky tiễn đã lắp sẵn. Nhẹ nhàng vỗ, một cỗ chân khí mênh mông tuôn trào, làm đuôi mũi tiễn phách nhập vào đầu mũi Thần Ky tiễn kia.
Sắc mặt mọi người trong nháy mắt cũng trở nên có chút mơ hồ, bọn họ không bao giờ nghĩ đến, thậm chí có người to gan lớn mật như vậy.
Bên trong Thần Ky tiễn, ẩn giấu năng lượng cực kỳ khổng lồ. Loại năng lượng này tuy tương đối ổn định, trong tình hình bình thường, trừ phi sử dụng Thần Ky nỏ bắn ra, nếu không sẽ không chủ động bạo liệt. Nhưng mà, nếu như mạnh mẽ tiến hành phá hoại Thần Ky tiễn, thì sẽ có dẫn lực khiến cho Thần Ky tiễn có thể bạo liệt ra.
Trịnh Hạo Thiên làm như vậy, nếu mà sơ sẩy một chút thì Thần Ky tiễn sẽ bạo liệt, như vậy cả tòa lâu này sợ rằng khó mà bảo toàn.
Song, bọn họ không biết, cử động lần này của Trịnh Hạo Thiên nhìn như lỗ mãng, nhưng đã có dự liệu trước.
Sau khi bắn ra nhiều Thần Ky tiễn như vậy, hắn đã tương đối hiểu rõ Thần Ky tiễn, hơn nữa quang trọng chính là, Chủng Tử Ấn Ký Quang Ám trong não vực hắn có thể cảm ứng rõ ràng được cấu tạo mũi tiễn này. Mặc dù lúc này hắn chưa chắc có thể biết rõ giống như Ôn Dưỡng Hồ, nhưng mà gắn kết hai mũi tiễn lại cũng đã không thành vấn đề.
Thân hình chuyển động, hắn lại lần nữa trở về Thần Ky nỏ.
Hít thật sâu, đôi mắt Trịnh Hạo Thiên ngưng lại, tinh thần cả người trong nháy mắt đề tụ tới cảnh giới đỉnh phong.
Đám người Mục Cẩm và Trình Gia Chấn nhìn nhau, sau khi tận mắt nhìn thấy tất cả mọi thứ, tâm tình bọn họ không khỏi dâng lên một tia kỳ vọng.
Tuy chuyện Trịnh Hạo Thiên làm trước đó tuyệt đối chưa từng có, nhưng mà biểu hiện từ lúc trước đến giờ đã chinh phục toàn bộ bọn họ, làm cho bọn họ trong giờ khắc này không khỏi ảo tưởng thêm vài phần.
Song tiễn, Thần Ky tiễn kiểu này thật có thể làm trọng thương con Cự Hình thú sao.
"Ầm...."
Tường thành lần nữa chấn động, con Cự Hình thú liên tục nện vào, những khe nứt kia nhanh chóng mở rộng, hơn nữa còn dễ dàng nhìn thấy được.
Không những thế, ngay cả trận đồ của tòa thành cũng có chút dao động muốn tan vỡ.
Trận đồ của nhân loại vô cùng ảo diệu, lúc tòa thành được kiến tạo thì nó đã luyện chế hoàn thành, tạo thành lực lượng phòng ngự bao trùm trọn tòa thành. Đây cũng là nguyên nhân chân chính nhân loại có can đảm kiến tạo những tòa thành ở gần biển như thế.
Nhưng mà, dưới công kích của con Cự Hình thú, lực lượng phòng ngự của tòa thành rốt cuộc cũng không chịu nổi.
Trên đầu thành, tất cả mọi người đều nắm chặt binh khí trong tay, bọn họ khẩn trương nhìn về phía trước, tròng mắt toát ra phẫn nộ mãnh liệt.
Bọn họ cũng đều biết, một khi thành tường rạn nứt sụp xuống, thì đại quân hải tộc sẽ tiến vào hàng loạt.
Trong thời khắc này, tuy bọn họ sợ hãi, nhưng mà cũng có một tia mong chờ.
Trước lúc chết, nhất định phải kéo theo một chút vốn, đây là ý nghĩ của mọi người trên đầu thành.
Song, Trịnh Hạo Thiên làm như không thấy tất cả chuyện này, cho dù tường thành rung động liên tục cũng không cách nào phân tán độ tập trung của hắn.
Hắn rít một hơi dài, khí xoáy tụ trong não vực mạnh mẽ chuyển động, lực lượng quang ám không ngừng phóng thích, không ngừng dung hợp, không ngừng phát triển.
Một luồng linh lực quang ám không thể nhìn thấy bằng mắt thường thông qua hắn bắt đầu lan tràn vào trên hai mũi Thần Ky tiễn.
Mà cơ hồ ngay lúc đó, cả Thần Ky nỏ cũng bắt đầu run nhè nhẹ.
Giống như bởi vì linh lực quang ám hấn dẫn, cho nên tốc độ Thần Ky nỏ thôn phệ linh lực cũng bắt đầu tăng nhanh.
Phía dưới Thần Ky nỏ, có hơn mười tấm linh khí phù lục, những tấm bùa này làm cho Thần Ky nỏ có thể bắn ra nhiều lần.
Nhưng mà lúc này, tia sáng trên những tấm bùa đó cũng nhanh chóng ảm đạm lại, linh lực ẩn chứa trên chúng cũng bởi vì bị thôn phệ quá mức nên gần như hoàn toàn cạn kiệt.
Đám người Mục Cẩm đều hoảng sợ, bọn họ là lần đầu tiên gặp phải chuyện này.
Bất quá hoảng sợ qua đi, kỳ vọng trong tâm bọn họ lại lớn thêm mấy phần.
Đám người Vương Vũ vốn cũng định rời đi, nhưng mà sau khi nhìn thấy một màn rợn người trước mắt, cũng thân bất do kỷ lưu lại. Bởi vì bọn họ muốn nhìn xem, người thanh niên nhỏ tuổi sáng tạo ra kỳ tích này, còn có thể tiếp tục tạo ra kỳ tích hay không.
Thân hình Vương Vũ vừa động, đã đi tới trước một cái thùng, hắn mở thùng ra, lấy ra hơn mười tấm bùa mới tinh, nhanh chóng thay thế vào.
Đám người Mục Cẩm ngẩn ra, sau đó lập tức thấy thẹn.
Dù sao bọn họ không phải là linh khí sư, cho nên phản ứng chậm hơn Vương Vũ một chút cũng không có gì lạ.
Lúc này Thần Ky nỏ đã hấp thu linh lực cường đại vượt xa lúc bình thường, cả cỗ Thần Ky nỏ thậm chí còn phóng ra vầng sáng nhàn nhạt.
Khi tất cả lực lượng đều tề tụ lại đến đỉnh phong, Trịnh Hạo Thiên đột nhiên quát lên một tiếng.
Nhất thời quang minh đại phóng trước mắt mọi người, một cỗ ánh sáng chói mắt giống như hào quang mặt trời phóng ra từ trên tòa tháp.
Đoàn hào quang này mãnh liệt cực điểm, thậm chí còn làm cho ánh nắng xung quanh nhất thời ảm đảm lại.
Hai mũi Thần Ky tiễn chợt bắn ra, thậm chí ngay khắc bọn nó mới vừa rời khỏi tòa tháp đã đâm vào thân thể con Cự Hình thú kia.
Trên thân thể khổng lồ của con Cự Hình thú lần nữa sáng lên một đạo hào quang, tầng hào quang này cực kỳ dày đặc, lực phòng ngự của nó đủ để ngăn cản lực lượng cường đại của Thần Ky tiễn.
Nhưng mà, lực lượng Thần Ky tiễn lần này có chút bất đồng.
Tức khắc, mũi Thần Ky tiễn lập tức bạo liệt ra, lực lượng bạo tạc làm nổ tung một lỗ hổng. Mặc dù lỗ hổng này trong nháy mắt cũng tự động khôi phục lại.
Nhưng mà chính trong nháy mắt này, mũi Thần Ky tiễn thứ hai đã đâm mãnh liệt vào bên trong cơ thể con Cự Hình thú.
Lực lượng quang ám trong chớp mắt đã dung hợp thành một, kèm theo Thần Ky tiễn bạo liệt, lực lượng chúng nọ hung hăng đưa vào trong cơ thể của Cự Hình thú.
Thân hình khổng lồ của con Cự Hình thú run rẩy một chút, sau đó rống lên thật lớn, vết thương đột nhiên bạo liệt, xuất hiện một cái hố máu kinh khủng.
Dưới công kích liên tục của hai mũi Thần Ky tiễn, rốt cuộc cũng xuyên thấu màn hào quang bảo vệ, tạo thành vết thương trí mạng.
Ầm...ầm.... ầm.... ầm....
Khi tia sáng chói mắt lóe lên, mọi người trên đầu thành không hẹn mà cùng cứng lưỡi, bọn họ nhìn lên tòa tháp lâu, híp mắt lại tựa hồ không chịu được hào quang mãnh liệt, nhưng bọn họ cũng không nỡ dời mắt đi chỗ khác.
"Ầm....."
Thanh âm cực lớn dưới thành lần nữa truyền đến.
Song, làm cho mọi người cảm thấy nghi hoặc, lần này dưới tòa thành cũng không có bất kỳ chuyển động gì.
"Gào....."
Tiếng gào thét khổng lồ giống như kinh thiên động địa đột nhiên vang lên từ dưới thành, mọi người cúi đầu, khung cảnh hiện ra làm cho bọn họ cả đồi khó quên.
Một vòi máu khổng lồ phóng lên cao, con Cự Hình thú cao chừng năm trượng đã bị trọng thương trí mạng.
Thân thể nó phún ra nhiều vòi máu khổng lồ, máu tươi vô tận phun ra, giống như là một trận huyết vũ, làm mặt biển chung quanh hoàn toàn nhiễm đỏ.
Nó thống khổ giãy dụa thân thể, thương thế này hiển nhiên đã vượt qua cực hạn mà nó có thể chịu được.
Sinh vật bình thường sau khi nhận lấy vết thương trí mạng, hoặc là chết ngay tại chỗ, hoặc là càng trở nên điên cuồng, dùng phương thức tự sát tiếp tục công kích tường thành.
Nhưng mà con Cự Hình thú này chỉ không ngừng lăn lộn ngoài thành, bởi vì nó phải chịu dựng thống khổ kinh khủng, lúc này chẳng qua chỉ là bản năng lúc cuối cùng giãy dụa lên mà thôi.
Rất nhanh, động tác của nó ngày càng chậm lại, cuối cùng hoàn toàn ngừng lại không động đậy nữa.
Thời gian giống như ngừng lại trong chốc lát, sau đó, một tràng thanh âm vui mừng điên cuồng từ trên đầu thành vang lên, tràng thanh âm này nhanh chóng tràn ngập cả đầu thành, chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều gia nhập đội ngũ hoan hô, động tác bộc lộ vui mừng của họ càng thêm điên cuồng, bọn họ toàn lực hét lên, giống như không làm vậy thì không cách nào đè nén được cỗ vui mừng này.
Mà trên tháp lâu, tất cả mọi người đều nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên, ánh mắt như gặp phải quái vật.
Mặc dù trước đó bọn họ có chút chờ mong và dự cảm, nhưng mà khi Trịnh Hạo Thiên dùng hai mũi Thần Ky tiễn bắn trọng thương con Cự Hình thú, hơn nữa còn giết chết no, bọn họ vẫn như cũ khó có thể tin được.
Thanh niên linh khí sư này, thân thể hắn cũng không tính là cao lớn, lực lượng súc tích trong đó đến tột cùng là cỡ nào.....
Trịnh Hạo Thiên thở dài một hơi, hắn từ trên Thần Ky nỏ nhảy xuống, hơi có lỗi nói: "Mục huynh, vừa rồi tiểu đệ dùng sức quá lớn, cỗ Thần Ky nỏ này sợ là đã hư rồi..."
Lúc này mọi người mới nhìn lại, một ít khói đén chậm rãi từ phía dưới Thần Ky nỏ bốc lên.
Linh lực hội tụ quá nhiều, là cho trận đồ bên trong bị tổn hại.
Mục Cẩm cất tiếng cười to, nói: "Trịnh huynh đệ nói đùa, đừng nói là một cỗ Thần Ky nỏ, cho dù ngươi phá hủy tất cả Thần Ky tiễn đi, Mục lão ca cũng chỉ biết cám ơn ngươi thôi."
Tuy lời hắn nói có chút lộn xộn, không diễn hết ý, nhưng tâm tình vui sướng cùng cảm kích không cách nào che dấu được.
Trịnh Hạo Thiên khẽ mỉm cười, đang định nói tiếp, thì sắc mặt liền hơi đổi
Hắn lắng tai nghe, một thanh âm nhàn nhạt giống như hư vô đột ngột từ trong biển rộng vang lên.
← Ch. 310 | Ch. 312 → |