← Ch.333 | Ch.335 → |
Thanh âm của Trịnh Hạo Thiên tuy nhỏ, nhưng mà rơi vào tai La Khắc Địch liền như tiếng chuồng đồng, quanh quẩn trong tai.
Chân mày hắn nhướng lên, mặc dù kinh hỉ như điên, nhưng thần tình trên mặt cũng không có nửa điểm biến hóa. Đưa tay phẩy, một vầng sáng lần nữa bao phủ người hắn.
Sau đó, hắn vái chào về hướng chung quanh, tách ra khỏi đám người, đi về một phòng giám định trống.
Mọi người thấy thân ảnh hắn biến mắt cũng không khỏi thở dài không dứt,
Bọn họ còn tưởng rằng La Khắc Địch không nhịn được thất vọng, mà không muốn mình ra vẻ mặt mềm yếu trước mọi người, cho nên mới phải đơn độc tiến vào trong phòng giám định không một bóng người, để yên tĩnh lại.
Dưới tình huống như vậy, đương nhiên cũng không có người nào ngu ngốc đi quấy rầy.
Khi cửa phòng giám định đóng lại, một cỗ lực lượng kỳ dị như cũ xuất hiện, cách ly gian phòng với ngoại giới.
Tầng sáng trên người La Khắc Địch cũng khẽ hoảng động, lần nữa biến mất. Hắn khom người thật sâu với Trịnh Hạo Thiên, nói: "La Khắc Địch tuân mệnh mà đến, không biết các hạ có gì phân phó."
Trịnh Hạo Thiên cũng không triệt hồi ánh sáng của mình, mà lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Ngươi muốn Tịnh Tẩy phù triện thất giai siêu phẩm?"
"Vâng." La Khắc Địch không chút do dự nói.
"Trên người của ngươi có gì đáng giá để trao đổi với lão phu sao?"
Đôi mắt La Khắc Địch sáng ngời, vội vàng nói: "Các hạ muốn gì chỉ cần phân phó, cho dù tại hạ không có, thì Thất Nguyên Môn cũng nhất định có thể tìm được."
Trịnh Hạo Thiên cười lạnh một tiếng, nói: "Thất Nguyên môn nếu mà thật sự có bực bản lãnh này, vì sao còn không tìm được một tấm Tịnh Tẩy phù triện thất giai siêu phẩm."
La Khắc Địch liên tục cười khổ, nói: "Ngọc phù sư Hắc Ám hệ mặc dù thưa thớt, nhưng mà ở trong môn, kỳ thật cũng có hai vị cường giả. Nhưng đáng tiếc là...." Hắn lắc đầu, thần tình trên mặt càng khổ sở: "Chúng ta cần là Tịnh Tẩy phù triện thất giai siêu phẩm, mà tại hạ ngay cả đại giang nam bắc đều đi tìm, cũng chỉ tìm được một tám bát giai mà thôi."
"Bát giai?" Trịnh Hạo Thiên liền giật mình, nói: "Nếu tìm được bát giai, tại sao không sử dụng."
La Khắc Địch lắp bắp hai cái, không thể làm gì hơn mà nói: "Các hạ nói đùa, tệ sư huynh một thân tu vi chỉ có thất giai mà thôi, nếu mà sử dụng Tịnh Tẩy phù triện bát giai, không những tịnh tẩy yêu lực mà còn tịnh tậy luôn cả huyết mạch trong cơ thể, khi đó tất cả đều trở về ban đầu, hơn nữa còn chưa chắc có thể lần nữa đạt đến yêu hóa biến thân cực phẩm. Tỷ lệ nguy hiểm thật sự quá lớn, trừ phi là cùng đường, nếu không chúng ta cũng không có khả năng sử dụng Tịnh Tẩy phù triện bát giai..."
Trịnh Hạo Thiên rùng mình, sử dụng Tịnh Tẩy phù triện còn cấm kỵ đó sao?
Nhưng mà trên bảo điển gia truyền không nói tới, bởi vậy có thể thấy được, ngay cả bảo điển lai lịch khó lường như thế cũng không thể nào bao quát toàn diện.
"Tịnh Tẩy phù triện thất giai siêu phẩm." Trịnh Hạo Thiên nhẹ giọng nói thầm.
Bàn tay La Khắc Địch nắm chặt lại, hắn hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Không sai, chính là Tịnh Tẩy phù triện thất giai siêu phẩm."
Lúc hắn nói ra những lời này, nhịp tim hắn đã đập nhanh gấp đôi, tình hình như thế mà xuất hiện trên người hắn, cũng là tương đối hiếm thấy.
Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm hồi lâu, rốt cuộc nói: "La Khắc Địch, ta đưa cho ngươi một tấm Tịnh Tẩy phù triện thất giai siêu phẩm, nhưng ta muốn ngươi đáp ứng ta một việc."
Đôi mắt La Khắc Địch sáng ngời, hắn trầm giọng nói: "Chuyện gì?"
"Bây giờ ta còn chưa nghĩ ra, chờ ta nghĩ ra, tự nhiên sẽ thông tri cho ngươi."
La Khắc Địch đớ người líu lưỡi nhìn nhân vật thần bí ẩn giấu trong vầng sáng này. Một lúc sau, sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng lại.
"Tốt, chỉ cần ngài cho ta Tịnh Tẩy phù triện thất giai siêu phẩm, thì vô luận ngày sau ngài có yêu cầu gì, chỉ cần La mỗ không chết, nhất định thay ngài làm." La Khắc Địch phảng phất như tuyên thệ gằn lên từng chữ.
Tâm tình Trịnh Hạo Thiên khẽ động, càng thưởng thức La Khắc Địch hơn.
Đây là một hứa hẹn, nhưng hứa hẹn này cũng có một điều kiện tiên quyết.
Chỉ cần La mỗ không chết....
Hiển nhiên, nếu như ngày sau Trịnh Hạo Thiên nói lên yêu cầu vi phạm đạo đức, ví dụ như bắt hắn đối phó trưởng bối sư môn, thì hắn rất có thể sẽ chọn con đường không thể trở về.....
Đương nhiên, đây chẳng qua là do Trịnh Hạo Thiên phỏng đoán mà thôi, La Khắc Địch đến tột cùng là có ý nghĩ gì, Trịnh Hạo Thiên cũng không nhìn ra được.
Đưa tay lấy một tấm phù triện từ trong túi không gian ra. Trịnh Hạo Thiên cong ngón búng ra, hóa thành một điểm sáng đưa đến tay La Khắc Địch.
Sau đó, Trịnh Hạo Thiên mở cửa phòng ra, vung tay áo lên, tiêu sái bước đi.
Bên trong gian phòng, La Khắc Địch cẩn thận kiểm nghiệm, trên mặt lộ ra sự vui mừng như điên. Hơn nửa năm đau khổ tìm kiếm, cuối cùng hôm nay đã được thành quả.
Song, nụ cười trên mặt hắn chậm rãi thu liễm lại.
Hắn nhớ tới hứa hẹn của mình, đây là một hứa hẹn cự đại, giống như thái sơn áp đỉnh vậy....
Bất quá, hắn chỉ lo lắng một chút, liền vứt bỏ suy nghĩ này. Hắn lẩm bẩm nói: "Vương sư huynh, đệ...tìm được rồi..."
.............
Hào quang trước mắt kịch liệt chuyển động, cảnh sắc chung quanh giống như bắt đầu vặn vẹo.
Khi tất cả mọi thứ trở lại bình thường, Trịnh Hạo Thiên đã trở lại ở truyền tống trận trong Vạn Bảo Hiên.
"Trịnh công tử, thu hoạch chuyến này ra sao..." Vân Thải Diệp tươi cười hỏi.
Trịnh Hạo Thiên giật mình, nhìn Vân Thải Diệp đang một bên, kinh ngạc hỏi: "Vân quản sự, ngươi vẫn ở đây chờ đợi sao."
Vân Thải Diệp cười khanh khách, nói: "Truyền tống trận này là một trong địa phương trọng yếu nhất trong chi nhánh chúng ta, trừ quản sự ra, những không còn lại cũng không có quyền mở ra. Thải Diệp muốn chờ ngài trở về, đương nhiên phải thủ vệ ở đây rồi."
Trịnh Hạo Thiên nhìn nàng thật sâu, nói: "Vân quản sự thật có lòng rồi."
Vân Thải Diệp cười híp mắt, trong lòng thầm nói mình quyết định thật không sai, chỉ có thật lòng như vậy, mới có thể lấy được hồi báo thật lòng của đối phương.
"Lần này tiểu đệ thu hoạch đúng là hơi đậm..." Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm nói: "Tất cả cũng phải đa tạ Vân chưởng quỹ đã nhắc trước."
Quả thật, nếu như không có Vân Thải Diệp nói trước, hắn cũng tuyệt đối không tân tân khổ khổ mà luyện chế ra nhiều phù triện như vậy.
Mà nếu như không có đầy đủ phù triện, thì lần này có gặp bảo vật cũng chỉ có thể giương mắt đứng nhìn mà thôi.
Đặc biệt là những linh khí phi hành và phòng ngự ở vòng giao dịch nhỏ kia, càng không có khả năng thu vào toàn bộ.
Vân Thải Diệp nhìn thấy vẻ mặt cảm kích hài lòng của hắn, trong lòng không khỏi dâng lên một tia cảm giác thỏa mãn. Nàng lấy túi không gian ra, nói: "Trịnh công tử, chuyến này nhất định hao phí không ít, một ít lễ vật này là tâm ý của Thải Diệp, xin công tử nhận lấy cho."
Trịnh Hạo Thiên mở ra nhìn vào, bên trong là mấy ngàn tấm Không Bạch phù triện nhiều cấp cùng mực nước tương ứng.
Hắn than nhẹ một tiếng, cũng không từ chối, cất đồ vào xong, mới khom người thật sâu với Vân Thải Diệp, chân tâm thành ý nói: "Đa tạ Vân...cô nương..."
Lần này, hắn đã cam tâm tình nguyện đổi xưng hô.
Trên mặt Vân Thải Diệp lộ ra một tia cảm khái, tươi cười vô tận, hơn ba năm giao dịch và cố gắng, tới tận giờ khắc này, mới làm cho Trịnh Hạo Thiên chân chính tiếp nhận nàng.
Từ hôm nay trở đi, quan hệ của bọn họ đã nhảy lên một bậc thật xa, không còn đơn thuần là quan hệ hợp tác nữa, mà trở thành bằng hữu chân chính.
Tiễn Trịnh Hạo Thiên ra Vạn Bảo Hiên, Vân Thải Diệp thâm ý nói: "Trịnh công tử, chúc ngươi lên đường thuận buồm xuôi gió."
Trịnh Hạo Thiên hé miệng ra, lộ ra một nụ cười tràn đầy tự tin nói: "Đa tạ."
Đưa mắt nhìn bóng lưng hắn hoàn toàn biến mất, Vân Thải Diệp nhẹ nhàng nói: "Hành trình đến Tiểu Linh giới Kim Cương, nhất định phải bình yên trở về nha."
...........
Thu hào quang dưới chân vào, Độn Thiên Chu cũng theo đó thu vào, mà Trịnh Hạo Thiên thì vững vàng hạ xuống Bạch Thảo Phong.
Nhìn thấy tia sáng quen thuộc của Độn Thiên Chu, Hoắc Khánh Cương đã sớm kêu to, Cừu Hinh Dư, Dư Uy Hoa cùng Vương Vũ đều từ trong phòng bước ra, trên mặt bọn họ mang theo một tia tò mò cùng chờ đợi.
Dư Uy Hoa tiến lại gần, sang sảng nói: "Hảo huynh đệ, lần này mua được vật tốt gì trở về, để cho lão ca ta ngó thử đi."
Trong mọi người, cũng chỉ có hắn mới dùng giọng điều như vậy nói chuyện với Trịnh Hạo Thiên.
Cười hắc hắc một tiếng, Trịnh Hạo Thiên nói: "Lần này tiểu đệ ở trong buổi đấu giá ra tay mấy lần, cũng nhận được một ít đồ tốt, liền phân cho mọi người đi."
Hắn tự tay vung lên, vài điểm tinh quang nhất thời bay về phía mọi người.
Cừu Hinh Dư, Dư Uy Hoa, Vương Vũ cùng Hoắc Khánh Cương đều đưa tay đón lấy điểm sáng.
Dù sao Vương Vũ cũng là kiến thực rỗng rãi, ánh mắt nhìn vào lập tức kinh hô: "Linh khí phi hành cùng linh khí phòng ngự..."
Trịnh Hạo Thiên cười ha hả, nói: "Vương huynh quả nhiên là hảo nhãn lực, những linh khí phi hành này đều có chút xảo diệu, có chúng hỗ trợ, tốc độ phi hành của các ngươi không kém hơn một cường giả lục giai đâu. Mà một số linh khí thuẫn bài đều miễn cưỡng gọi là tinh phẩm, cho dù phải thừa nhận một kích toàn lực của cường giả lục giai cũng không có bất cứ vấn đề gì."
Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ mừng rỡ.
Bọn họ cũng đều biết, hai tháng sau, các đại môn phái sẽ phái môn hạ đệ tử đi tới Tiểu Linh giới Kim Cương nhất tộc tiến hành phá hoại cùng liệp sát.
Nơi đó đương nhiên là nguy cơ trùng trùng, mấy người bọn hắn chỉ là tu luyện giả tứ giai rất khó có lực tự vệ.
Nhưng mà bây giờ có những linh khí đặc thù này, thì tình huống đã khác xa trước.
Trịnh Hạo Thiên lần nữa cong ngón búng ra, một số linh quang bắn tới trước người Hoắc Khánh Cương, hắn nhìn kỹ lại, sắc mặt không khỏi biến đổi, kinh hô: "Chiến giáp."
"Không sai, đây là chiến giáp do Hà Tắc đại sư của Vạn Bảo Hiên tự mình rèn luyện, phẩm chất tương đối tốt, đủ cho người dùng đến thập giai." Trịnh Hạo Thiên cười híp mắt nói.
Hoắc Khánh Cương gật mạnh đầu một cái, trong lòng cảm kích vạn phần.
Luyện yêu vũ giả tứ giai, mà có thể thu nạp chiến giáp rồi. Hơn nữa bộ chiến giáp này rất tốt còn có giá trị khá cao, cho dù lấy cả gia sản hắn, cũng không cách nào mua được.
Lần này vốn định đi đến Tiểu Linh giới Kim Cương nhất tộc để đánh cược một phen, xem có thể vét một khoản lớn hay không, sau đó đi mua chiến giáp.
Song lúc này nhìn chiến giáp đang ở trên tay, trong lòng hắn nhất thời như lửa nóng bốc cháy.
← Ch. 333 | Ch. 335 → |