← Ch.405 | Ch.407 → |
Mỹ lệ, thần bí, khí xoáy bên trong não vực xếp thành một hình lập thể thật lớn, chúng nó tản ra quang mang vô tận, dường như là thể hiện sự tồn tại huyền diệu của chính mình.
Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư ý niệm tương thông, cho nên bọn họ trong lòng biết rõ năm mươi khí xoáy bên trong não vực cường đại lớn mức nào.
Trong giờ khắc này, ngay cả họ cũng cảm thấy cực kỳ chấn động.
Tuy rằng bọn họ vẫn tin Trang Mạt Mạt tuyệt đối không hãm hại họ, cho dù nàng mạo muội luyện hóa tàn phách nhân ma bon họ cũng không hoài nghi với tiểu cô nương này chút nào. Thế nhưng, bọn họ không ngờ trải qua một màn kinh khủng khiến kẻ khác run rẩy kia, bọn họ không chỉ đột ngột tấn chức ngũ giai linh khí sư mà số lượng khí xoáy của Cừu Hinh Dư lên tới con số năm mươi.
Năm mươi......
Chính là bằng với số lượng của siêu phẩm linh khí sư.
Ngay cả trên Phiêu Miểu đại lục, nhân vật đứng đầu cỡ này cũng như lông phượng sừng lân.
"Mạt Mạt, đây là chuyện gì?" Trịnh Hạo Thiên hoài nghi dùng ý niệm dò hỏi.
"Như vậy không tốt à?" Trang Mạt Mạt mang theo một tia nghịch ngợm vang lên.
"Tốt, đương nhiên tốt." Trịnh Hạo Thiên vui vẻ nói: "Ngươi làm thế nào vậy?"
"Không phải ta làm mà là ngươi làm." Trang Mạt Mạt nghiêm nghị nói.
Trịnh Hạo Thiên giật mình: "Nhân ma tàn phách."
"Không sai, nhân ma tàn phách này sinh tiền vốn là một vị lu luyện giả linh thể ám hệ, hơn nữa tu vi cực cao, hầu như thoát khỏi cực hạn của nhân loại, vì thế sau khi ta luyện hóa nó, nó đã dung luyện với khí xoáy của Cừu tỷ tỷ cho nên mới tạo thành hiệu quả thần kỳ này." Trang Mạt Mạt có chút đắc ý nói.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng rùng mình: "Linh khí sư có cách tấn chức phẩm cấp như vậy sao?"
Trang Mạt Mạt khẽ lắc đầu, nói: "Linh khí sư khác tuyệt không có khả năng, nếu không tu luyện Cực Âm Nội Mị Thuật giống như tỷ tỷ, còn sự giúp đỡ của ta, hơn nữa còn quang minh lực lượng gột rửa ý niệm trong tàn phách, bằng không ta căn bản không dám thử." Nói đến đây, nàng đột ngột xuất hiện bên trong não vực hai người, vẻ mặt đắc chí nói: "Nhưng mà may mắn ta thử nghiệm thành công, bởi vậy có thể thấy tỷ tỷ không hổ là truyền nhân Cực Âm Nội Mị Thuật, trong chốn u minh tự có thiên ý chúc phúc."
Trịnh Hạo Thiên nghe lời Trang Mạt Mạt như bị lọt vào sương mù, nhưng mà tốt xấu hắn đã hiểu một việc.
Muốn dùng cách này tăng cấp linh khí sư, chỉ sợ là một chuyện khó hơn lên trời.
Cừu Hinh Dư có thể thành công tuyệt đối là một tình huống hiếm có, không thể mở rộng cách tấn chức phẩm cấp này.
Thở dài một hơi, chỉ cần Cừu Hinh Dư có thể trở thành siêu phẩm linh khí sư vậy là đủ rồi, về phần vì sao... để nguyên nhân đi gặp quỷ đi.
Mở hai mắt, hắn đón nhận ánh mắt thân thiết của Cao Thăng, Vương Nhất Nguyên cùng Dư Uy Hoa.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng có chút cảm động nói: "Cao sư huynh, ngươi yên tâm, chúng ta không bị rớt phẩm cấp."
Đám Cao Thăng lúc này không hẹn mà cùng thở phào, tuy rằng cách thức tấn chức này có vẻ khó tưởng tượng nhưng nếu có thể bảo toàn phẩm cấp như vậy là chuyện tốt, Cao Thăng chỉ ước rằng chuyện này xảy ra thêm vài lần.
Trịnh Hạo Thiên cười nhạt, đột nhiên nói: "Nhưng mà..."
Hắn kéo dài âm điệu, dường như lời sắp nói có chút bí ẩn gì.
Đám Cao Thăng một lần nữa khẩn trương: "Nhưng mà cái gì?"
Trịnh Hạo Thiên đảo hai mắt, ngưng tụ âm thanh thành một tia thẳng tắp truyền vào trong tai ba người: "Khí xoáy của hai người chúng ta hình như đã biến thành năm mươi rồi!"
Cao Thăng cùng Vương Nhất Nguyên hai mắt trợn tròn, trong mắt tinh quang bắn tung tóe, dường như muốn rớt cả ra ngoài.
Mà Dư Uy Hoa kinh hô: "Hạo Thiên, đệ muội cũng vậy sao?"
Cho tới nay, chỉ cần Cừu Hinh Dư ở đây Dư Uy Hoa đều xưng hô là Cừu sư muội, nhưng lúc này hắn trực tiếp dùng từ đệ muội để xưng hô.
Cừu Hinh Dư sắc mặt đỏ ửng, nhưng không thể phản bác cái gì, không làm gì khác hơn là coi như không nghe, cái gì cũng không thấy.
Trịnh Hạo Thiên cười tủm tỉm gật đầu, trong lòng cũng buông xuống một tảng đá lớn.
Chuyện hắn là siêu phẩm linh khí sư vốn vẫn giấu đám Cao Thăng, thời gian dài không phải có chút hổ thẹn, lúc này có cơ hội nói ra chân tướng cũng coi như bỏ đi được một tâm sự trong lòng.
Cao Thăng hít sâu một hơi, hắn nỗ lực đè nén nội tâm mừng như điên xuống, miễn cưỡng trấn tĩnh nói: "Việc này quan hệ trọng đại, trước khi trở về Vạn Kiếm tông, các ngươi không ai được truyền ra ngoài."
Mấy người Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, nếu như lúc này nói ra chỉ sợ khiến nhiều người đố kỵ, một khi quay về Vạn Kiếm tông nhưng vậy sẽ khác.
Mắt thấy bọn họ đang nói chuyện với nhau, Doãn Quân cùng mọi người mới lũ lượt bay lên hỏi thăm.
Về phần ở phí dưới, đương nhiên là có nhiều đệ tử trong các môn phái quét tước, các cường giả lục giai như họ hoàn toàn không phải đụng chân tay.
"Trịnh huynh đệ, ngươi vẫn ổn chứ?" Doãn Quân quan tâm hỏi.
Trịnh Hạo Thiên gật đầu, nói: "Đa tạ Doãn huynh, mọi thứ đều tốt cả."
Hắn và Dư Uy Hoa sinh ra trong sơn thôn, tính tình vốn thuần phác, thiện ác phân mình, người khác đối với hắn thế nào, hắn cũng sẽ như thế mà đối đãi với họ.
Sống phải thành thực với lòng, hai vợ chồng Doãn Quân từ đầu đến giờ luôn quan tâm tới hắn, tự nhiên hắn biết tự mình suy xét.
Doãn Quân nhẹ gật đầu, hắn nghiêm nghị nói: "Trịnh sư đệ, Hoàng trước khi đi đã ước định một tháng với các ngươi, các ngươi định phó ước sao?"
"Không." Hầu như Cao Thăng cùng Vương Nhất Nguyên đồng loạt hô lên, hai người bọn họ trăm miệng một lời nói: "Đây là ước định của Hoàng, Vạn Kiếm tông chúng ta chưa từng có kẻ nào nhận lời."
Doãn Quân cười ha ha nói: "Không sai, tên cao ngạo kia để hắn chờ đợi một tháng đi a."
Tất cả mọi người đều bật cười, hôm nay tuy gặp đệ nhất thiên tài của kim cương tộc, bọn họ đều cảm nhận được áp lực cực lớn, tuy không thừa nhận nhưng bọn họ biết, nếu thực sự cùng tên kia giao chiến, kết quả thực không khả quan.
Vì thế, nếu có thể thấy tên kia xấu mặt, bọn họ tuyệt đối cam tâm tình nguyện đi làm.
Trịnh Hạo Thiên giật mình, hắn do dự một chút nói: "Đa tạ Cao sư huynh cùng các vị quan tâm, nhưng Trịnh mỗ đã quyết, một tháng sau tiếp đệ tứ quyền của hắn."
Cao Thăng sắc mặt khẽ biến, nói: "Trịnh sư đệ, đây là cái dũng của thất phu, tuyệt không thể làm."
Trịnh Hạo Thiên khẽ mỉm cười, nói: "Cao Thăng sư huynh, tiểu đệ vẫn nói câu kia, ngươi đã thấy ta làm chuyện mà không nắm chắc chưa?"
Cao Thăng nhất thời líu lưỡi, sau đó là liên tục cười khổ.
Trịnh Hạo Thiên nhìn về phương hướng Hoàng bay đi, trong mắt hắn chớp động tràn ngập chiến ý.
Đại gia hỏa, một tháng sau ta cho ngươi biết cái gì mới chính thức là Thương Long.
****
Ở nơi xa, Hoàng ngừng lại, hắn quay đầu liếc mắt về một nơi xa.
Nếu có người có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện trên thế gian thì lúc này hắn sẽ biết phương hướng liếc mắt của Hoàng chính là vị trí của Trịnh Hạo Thiên, mà lúc hắn quay đầu, cũng là lúc Trịnh Hạo Thiên nhìn hắn.
Bọn họ không ngờ ăn ý cảm ứng được sự tồn tại của đối phương.
Hoàng hé miệng nở một nụ cười, nụ cười đầy đắc ý và tràn ngập chờ mong.
Bỗng nhiên, bên người hắn đột ngột nổi lên một cơn gió xoáy, sau khi gió xoáy dừng lại một kim cương hoàng tộc khác xuất hiện bên cạnh hắn.
Đầu kim cương hoàng tộc này khom người thật sâu, nói: "Hoàng, vì sao ngài lại buông tha cho bọn họ?"
Vị kim cương hoàng tộc này chính là thống suất của kim cương viên trong tại tiểu linh giới này tên là Thổ Độn.
Hoàng rời đi khiến toàn bộ đại quân kim cương viên nhân chịu đả kích, cho nên hắn mới hạ lệnh thu binh. Tuy rằng hắn trong lòng oán hận nhưng sau khi nhìn thấy Hoàng, hắn bỗng trở nên cung kính, dùng lễ thỉnh giáo.
Hoàng nhìn hắn, cười nói: "Thổ Độn, ngươi có phải trách ta không?"
Thổ Độn nghiêm nghị lắc đầu: "Ta không phải trách ngài, mà là không thể giải thích được."
Hắn nói những lời này vô cùng thành khẩn, ánh mắt càng trong suốt như nước.
Hoàng thở dài một hơi nói: "Thổ Độn, ngươi nói các trưởng lão đột nhiên phát động công kích với nhân tộc, đến tuột cùng là có lợi ích gì?"
Thổ Độn giật mình nói: "Các trưởng lão muốn cướp đoạt tiểu linh giới này từ tay nhân tộc."
Hoàng nhẹ lắc đầu, nói: "Nhân tộc cực kỳ cường đại, muốn cướp đoạt tiểu linh giới của họ dễ vậy sao? Hắc hắc, theo ý ta, các trưởng lão chỉ muốn lấy một cái cớ, khiến những đứa nhỏ này tham gia một trận chiến quy mô lớn, để cho chúng trải nghiệm sinh tử mà thôi."
Thổ Độn trợn mắt, một lúc sau nói: "Các trưởng lão sẽ không vô tình như thế chứ?"
Hoàng xoay người, nhẹ vỗ vai hắn: "Các trưởng lão cũng bất đắc dĩ, chúng ta nếu không làm thế, kim cương bộ tộc há có thể sinh ra siêu cấp cường giả liên tục không ngừng? Nếu siêu cấp cường giả trong tộc quá ít, sao có thể thủ hộ cho bộ tộc vĩ đại của chúng ta."
Thổ Độn cứng họng, nói: "Hoàng, trong đại linh giới, kim cương bộ tộc chúng ta vô cùng cường đại, không chủng tộc nào có thể diệt sạch bộ tộc chúng ta."
Trên mặt Hoàng hiện ra một tia cười khổ sáp: "Thổ Độn, ngươi hiện tại còn chưa thể tiếp xúc với vài chuyện." Hắn dừng một chút, cảm khái vô hạn nói: "Có lẽ một ngày nào đó, ngươi sẽ hiểu trong đại linh giới, một chủng tộc mất đi người thủ hộ mạnh nhất, như vậy chủng tộc đó không thể tồn tại lâu dài."
Giọng nói hắn dần trở nên mờ mịt: "Ta nhất định phải trở thành người mạnh nhất, ta cẩn thủ hộ cho chủng tộc mà ta yêu tha thiết, vì mục tiêu này, cho dù trả giá một đời kim cương viên nhân toàn bộ bị diệt... cũng không tiếc." Hắn ngẩng đầu, điên cuồng cười nói: "Hai nhân loại có thể lĩnh ngộ ý chí lực lượng, chính là bàn đạp tốt nhất cho ta, ta sẽ đáp lên chúng mà leo tới đỉnh cao."
Thổ Độn trong lòng kích động vô cùng, hắn cúi đầu thật sâu, cứ thế mà giữa không trung cung kính với Hoàng.
Trong lòng hắn điên cuồng hô lớn.
Hoàng! Nhất định ngài có thể trở thành người mạnh nhất trong toàn bộ các chủng tộc.
← Ch. 405 | Ch. 407 → |