← Ch.482 | Ch.484 → |
Sau khi nghe thấy câu này, sắc mặt Văn Nhân Tử lập tức trở nên hơi khó coi.
Những người sống lâu năm ở vùng ven biển đều biết rõ. Lực uy hiếp của một đàn hải quái đối với một tòa thành thị là cực kỳ có hạn. Nhưng nếu đàn hải quái này lại có một tên ngư nhân thống soái thì tất cả lại hoàn toàn khác.
Ngư nhân, loại sinh vật khủng bố này tuyệt đối có thể khiến bẩy hải quái rời rạc như cát vụn ngưng tụ lại một chỗ. hình thành một sợi dây thừng, giúp bọn chúng phát huy hoàntoànl00% thực lực. tạo thành thương vong nặng nề cho nhân loại.
Nhưng ngược lại. trong lòng Trịnh Hạo Thiên lại vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Xem ra hắn lựa chọn lưu lại, giúp đối phương thủ thành là một quyết định sáng suốt....
Văn Nhân Tứ gật đầu với Trịnh Hạo Thiên một cái. xoay người đi về phía sau. quát lớn: "Hải tộc sắp tới. Chuẩn bị chiến tranh."
"Vảng...."
Trên đầu thành, dưới tướng thành, tiếng hồi ứng đồng loạt vang lên, giống như sấm sét nổ giữa trời quang vậy.
Mà khiến Trịnh Hạo Thiên cảm thấy hơi kinh ngạc chính là, những tiếng hồi ứng này lại cực kỳ kiên định, hữu lực. tựa hồ như tràn đầy tin tưởng vào Văn Nhân Tử.
Ánh mắt không nhịn được nhìn lại Văn Nhân Tử vài lần. Xem ra danh vọng người này trong thành so với tướng tượng của hắn còn lớn hơn vài phần.
Văn Nhân Tử quay đầu nghiêm nghị nói: "Trịnh huynh đệ, lão ca không khách khí nữa. Lần này hải tộc đột nhiên tấn công, khí thế hùng hồ, chỉ sợ sẽ không dễ dàng từ bó. Bất quá, dựa theo quy củ lúc trước, tấn công cái thành nhỏ này của chúng ta. cường giả từ thất giai trở lên của hải tộc nhiều nhất cũng chỉ có hai. ba tên thời. Nếu bọn hắn không xuất thủ, xin Trịnh huynh đệ áp trận cho Bột Hải thành, nếu như bọn hắn xuất thủ..."
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Văn Nhân huynh vẻn. tâm. nếu bọn hắn xuất thủ, tiểu đệ đương nhiên sẽ không khoanh tayđứng nhìn."
Vẻ mặt Vãn Nhân Tử thoáng thả lòng, trong lòng đã an tâm hơn phần nữa.
Hắn lập tức lấy ra một vạn linh thạch làm thù lao. cũng chỉ vi một câu nói này.
Đương nhiên, đó cũng do hắn cho rằng Trịnh Hạo Thiên là hạch tâm đệ tử của đại môn phái nào đó. cho nên mới hào phóng như vậy. Nếu tuổi tác Trịnh Hạo Thiên lớn hơn một chút, thì đãi ngộ của Văn Nhân Tử bỏ ra sẽ khác hẳn.
"Đến rồi, đến rồi...."
Trên đầu thành không ngừng vang lên những tiếng kinh hô,
Xuất hiện từ trong những cơn sóng biển cuồn cuộn, quả nhiên là vô cùng vô tận các loại hải quái.
So với nhân loại mà nói. sinh vật trong biển mới chân chính là vô cùng vô tận. Nếu chỉ tiếng riêng về số lượng, cho dù nhân tộc có đỏng hơn gấp mấy lần. e rằng cũng chẳng Bằng số lẻ của bọn chúng.
"Oanh"
Một con sóng khổng lồ hung hăng oanh kích lên tường thành, vô số hải quái, Bằng vào các cách thức khác nhau, đều cố gắng leo lên tường thành.
Bất quá, nhân loại trong thành đã sớm có phòng bị.
Hàng loạt tảng đá đã qua bí pháp tinh luyện được ném xuống dưới. Những tảng đá này hoặc là phiêu phù trên mặt biển, hoặc là oanh kích lên người đám hải quái cỡ lớn.
Tiếp đó, vô số hỏa tiễn từ trên đầu thành ào ào bắn xuống, va chạm với những tảng đá kia.
Lập tức. tất cả những tảng đá đó đều bùng cháy, chúng liên hợp lại với nhau, biến khoảng không gian trước đầu thành thành một biển lửa khổng lồ.
Những đám lửa này thần kỳ vô cùng, cho dù bị ngâm trong nước biển thế nào cũng không tắt.
Đợt công kích đầu tiên của đám hải quái rất nhanh đã rút xuống, chúng lặng lẽ chờ đợi biển lửa này tiêu tán.
Trịnh Hạo Thiên đứng trên dài cao. nhìn cảnh tượng quen thuộc đang diễn ra này. trong hắn lạicó chút cảm khái.
Hải tộc và nhân loại đã tranh chấp không biết bao nhiêu năm. đối với phương thức chiến đấu của nhau đã nám rõ đến tám chín phần mười rồi.
Ngày xưa Trấn Hải thành như thế, hiện giờ Bột Hải thành cũng vậy.
Bởi vì nhân loại đã chuẩn bị đằy đủ từ trước, cho nên biển lửa đã khiến hải tộc thương vong rất lớn. Nhưng chỉ đáng tiếc là số lượng hải tộc thực sự quá mức kinh người, chút tổn thương này căn bản chẳng đáng gì.
Đợi bị biển lửa đần dẩn tiêu tán. đợt tẩn công thứ hai lại bắt đầu.
Trịnh Hạo Thiên đứng trên dài cao. dùng ánh mắt hờ hững mà nhìn chiến đấu đang diễn ra bên dưới. Tâm tinh của hẳn không ngờ lại trở nên bình tĩnh đến khác thường.
Có lẽ bởi vì thực lực tăng lên. cho nên ánh mất của hắn đã khác với khi tứ giai rồi.
Lúc này, trong lòng hắn không ngờ lại sinh ra một cảm giác cao cao tại thượng, tựa hồ hai phe đang giao chiến phía dưới, chẳng qua chỉ là hai đàn kiến hỏi mà thôi.
Hai hàng lông mày của hắn chợt giật giật, trong lòng thẩm cảnh giác, trong lòng minh tại sao lại đột nhiên sinh là ý nghĩ khủng bố như vậy?
Ánh mắt khẽ đảo. nhìn về phía Văn Nhân Tử bên cạnh.
Vị chủ nhân tòa Bột Hải thành này đang lạnh lùng nhìn xuống dưới, trong ánh mắt của hẳn không ngờ cũng có một vẻ lãnh đạm và hờ hững.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng rùng mình. hắn mơ hồ đã nắm được một thứ gì đó, trước kia chưa tùng tiếp xúc. thậm chí còn chưa từng tướng tượng đến.
Trong biển không ngùng truyền đến những tiếng tù sắc bén. cùng với tiếng tù không ngừng biến hóa, trận chiến càng lúc lại càng kịch liệt.
Khi đối phó với hóa thạch của nhân loại, hải tộc cũng chỉ có một biện pháp, đó chính là dùng vô số sinh mạng để tiêu hao hòa thạch mà thời.
Đám hòa thạch này tuy hiệu quả rất tốt. ngay cả trong nước biển cũng có thể cháy như thường, đồng thời tỏa ra rất nhiều nhiệt lượng.
Nhưng mỗi một khối hỏa thạch đều rất trán quý. cho dù là những tòa thành ven biển lớn nhất. cùng khó mà dự trữ được quá nhiều, lại càng không cẩn nói đến những tòa thành hẻo lánh thế này.
Cho nên, sau khi giằng co một lúc, tuy nhân loại đã thiêu chết vô số hải tộc. nhưng rất rõ ràng, sau khi mất đi hỏa thạch - lợi khí lớn nhất. nhân loại đã lâm vào hạ phong.
Văn Nhân Tứ than nhẹ một tiếng, nói: "Trịnh huynh đệ. lão ca phải xuất thủ rồi."
Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu.
Trước đây, vô luận là nhân loại hay là hải tộc, tuy đánh nhau cực kỳ náo nhiệt, nhưng đều không hề xuất động tu luyện giả cao giai, Ờ trên đầu thành, kẻ phong quang nhất, đồng thời được mọi người chú ý nhất đều là lục giai tu luyện yêu võ giả, và cũng chỉ có lục giai yêu thú mới có thể lưu lại trên bờ một thời gian ngắn.
Song phương giống như đang tuân thủ hiệp ước nào đó. cường giả từ thất giai trở lên đều án binh bất động.
Nhưng lúc này. Văn Nhân Tử thực sự không nhịn được nữa rồi. Bởi vì hắn biết, nếu còn không động thủ, thì sĩ khí nhân loại nhất định sẽ sụp đồ. Đen lúc, tòa thành này cũng không thủ được nữa rồi.
Thân hình hắn nhoáng lên một cái. trên thân thể bùng lên một vầng linh khí chỉ quang, đã bay xuống phía dưới.
Mặc dù hắn là luyện yêu võ giả thất giai, nhưng thần binh trên người cũng chỉ là một kiện thượng phẩm linh khí mà thôi.
So với đệ tử cùng giai của siêu cấp đại môn phái mà nói. trang bị của đám tán tu đúng là khó coi hơn rất nhiều.
Bất quá, dù sao hắn cũng là một vị cao giai tu luyện giả, linh khí chỉ quang xuất ra sắc bén vô cùng. Một đạo quang mang nhẹ nhàng phiêu đãng một vòng trên mặt biển dưới chân thành, phàm là những nơi nó đi qua, lập tức biến thành một vùng mưa tanh gió máu, đặc biệt là những đám yêu thú đang leo lên tường thành, tất cả đều không có năng lực chống cự. bị chém thành hai đoạn, rơi vào trong biển.
Lực lượng sinh mệnh của đám yêu thú này đúng là cường đại vô cùng. Tuy đã bị chém thànhhai đoạn, nhưng vẫn không hề khí tuyệt thân vong, ngược lại hai đoạn thân thể còn giãy dụa không ngừng, chảy ra võ số máu tươi, nhuộm đó cả một vùng biển.
Đây chính là uy lực một tu luyện giả cao giai, cho dù là trên chiền trướng quần chiến thế này, bọn họ cũng thể hiện ra thực lực cường hãn. không thể chống cự.
"Thành chủ vạn tuế...."
Phảng phất như uống phải thuốc kích thích, trên đầu thành, vô số người vung cao thanh binh khí trong tay. hưng phần hô hét.
Trong số những người này cũng không có tu luyện giả cao giai, cho nên khi nhìn thấy Văn Nhân Tử chém giết vô số yêu thú nhưng thái rau. bọn họ không thể kìm nổi hưng phần mà cất tiếng gào thét.
Bất quá, trong lòng Văn Nhân Tử lại không hề có nửa điểm vui vẻ, vẻ mặt hắn đang cực kỳ ngưng trọng.
Chỉ có hắn mới biết, kỳ thật, tu luyện giả nhân loại khi đối chiến với yêu thú cùng giai, trên căn bản không thể chiếm được chút lợi thế nào. Đừng nhìn vừa rồi hắn uy phong bát diện, chém giết rất nhiều yêu thú. đó chẳng qua là do đẳng giai chênh lệch quá lớn mà thôi.
Mà số lượng hải tộc tẩn công lần này lại khổng lồ như vậy, nói không có yêu thú cao giai tọa trấn, hắn tuyệt đoi không tin.
"Hẩc hắc. không ngờ lại xuất thủ sớm như vậy. Nhân loại trở nên nóng nảy như vậy từ khi vào thế?"
Một giọng nói nửa trào phúng, nửa cười lạnh đột nhiên vang lên. Tiếp đó. mặt nước chợt tách làm hai. ba thân ảnh lớn nhỏ bắt đồng từ từ xuất hiện.
Linh quang trong mắt Vãn Nhân Tử chợt lóe lên, khẽ đảo qua ba người đối phương, nhưng ngay lập tức. trong lòng hắn đã trở nên lạnh lẽo, chán nản.
Vừa xuất hiện, chính là một tên ngư nhân và hai còn yêu thú thất giai, hình thể bưu hàn.
Trong hai con yêu thú này, một con là yêu thú loại bạch tuộc, một còn là yêu thú loại sò. Một con có năng lực quấy nhiễu, một con có năng lực phòng hộ cường đại. Hai thứ một khi phối hợp. uy lực lại càng tăng mạnh.
Tuy trong số những động vật trong biển, thể hỉnh của chúng cùng coi như thon thả. nhưng so với nhân loại mà nói, chúng vẫn rất khổng lồ.
Bất quá, khiến Vãn Nhân Tứ chân chinh cảm thấy tuyệt vọng chính là. trên người tên ngư nhân đầu lĩnh kia. không ngờ lại có tới tám tầng quang mang.
Tám tầng, đó chính là một vị cường giả bát giai rồi.
Ngay cả có một chọi một. Văn Nhân Tứ cũng không dám chắc chắn có thể chiến thắng ai trong hai con yêu thú. Mà ba tên bọn chúng lại cùng xuất hiện, kết quả như thế nào không cần nghĩ cũng biết.
Tuy trên Phiêu Vọng dài còn có một vị thất giai linh khí sư trẻ tuổi, nhưng Văn Nhân Tử chưa bao giờ nghĩ rảng. người này có được năng lực nghịch thiên gì.
Hắn hít sầu một hơi, chân khí trong đan điền điên cuồng đâng trào, đột nhiên hét lên: "Chạy, bỏ thành...."
Thanh âm của hẳn giống như sấm sét ầm ầm vang lên, khiến toàn bộ mặt biển cũng trở nên sỏi trào. Bởi vậy có thể thấy được, tiếng gào thét của hắn rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu lực lượng.
Trong thành lập tức trở nên rối loạn, đặc biệt là đám tu luyện giả ngoại lai lập tức rời bỏ vị trí. hướng về phía đất liền mà bỏ chạy.
Bọn họ tới đây là đều kiếm linh thạch, nhưng nếu thực lực song phương chênh lệch quá lớn. ngay cả mạng cũng không giữ được thì kiếm linh thạch còn có ý nghĩa gì.
Tên tướng lĩnh ngư nhân đối điện cười lạnh, nói: "Giờ mới chạy ư? Muộn rồi."
Hấn vươn tay. khẽ điểm lên bầu trời một chỉ. Lập tức. một đạo quang mang khổng lồ bắn ra. Đạo quang mang này chợt nổ tung giữa không trung, tiếp đó hóa thành vô tận quang mang, khuếch tán cực nhanh ra bốn phía xung quanh.
Chỉ trong giây lát. một cái quang tráo khổng lồ đã hình thành, và phạm vi quang tráo bao phủ đã lớn đến mức khó tướng tượng nổi.
Không chỉ bao vây cả tòa thành thị. mà cả không gian quanh thành vài dặm cũng bị bao phủ....
← Ch. 482 | Ch. 484 → |