← Ch.493 | Ch.495 → |
Trịnh Hạo Thiên trong lòng đại động, An An dù sao cũng là cường giả thập giai, suy đoán của nàng có mức độ tin cậy cực cao.
Nếu như cự chưởng đang truy sát bọn hắn phía sau không phải là chân thân cường giả linh thể, mà chỉ là một tia thần niệm cùng một bộ phận lực lượng linh thể biến thành, như vậy hai người bọn họ liên thủ, chưa chắc đã không có sức liều mạng.
Ưu thế lớn nhất của cường giả linh thể không đối mặt với tu luyện giả thông thường chính là linh thể có thể thu nạp linh lực trong trời đất cuồn cuộn không ngừng, chỉ cần thiên địa linh lực xung quanh sung túc, thì trong tình huống không tiêu hao quá lớn, hầu như rất khó tiêu hao hết linh lực ẩn chứa trong cơ thể.
Mà trên người Trịnh Hạo Thiên, số lượng phù triện tuy nhiều nhưng nếu cứ tiếp tục duy trì như vậy trong thời gian dài, cuối cùng cũng đến lúc sử dụng hết
Trong lòng hắn xoay chuyển vô số ý niệm, nói: "Ngươi định làm thế nào?"
"Đoản kiếm trong tay ta đến từ Hoang Man thế giới, tuy rằng chỉ là một kiện bảo khí siêu phẩm nhưng lại có năng lực vô cùng quỷ dị và cường đại." An An nghiêm nghị nói.
Trịnh Hạo Thiên khẽ hừ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: "Ngươi không nói ta cũng biết. Nếu thanh kiếm này không có chỗ thần kỳ, thì sao có thể dễ dàng phá vỡ không gian cấm chế khủng bố kia?"
Nhưng mà, cái ý niệm này vừa hiện ra trong đầu hắn, lại thấy An An nói tiếp: "Kiếm này có thể ngưng tụ lực lượng vào một điểm để bùng nổ, thậm chí còn có đặc tính thần kỳ - phá hư linh thể, nếu ta thực sự dùng toàn lực, cho dù là một cường giả linh thể chân chính cũng sẽ bị thương tổn." Giọng nói của nàng tràn ngập tự tin: "Chỉ cần đâm vào cự chưởng kia là có thể phá tan phòng ngự và đánh tan linh lực của nó."
Trịnh Hạo Thiên hít một hơi lạnh, ánh mắt đảo vài vòng trên thân đoản kiếm.
Nếu như An An không nói dối vậy thanh kiếm này tuyệt đối là vô giá.
Không ngờ nó lại có đặc tính phá hư linh thể thần kỳ, như vậy nếu hai cường giả linh thể giai chiến, một người cầm trong tay kiếm này quả thực chiếm đại tiện nghi.
Nếu để đám cường giả linh thể trong đại linh giới này biết có loại thần binh kỳ dị này, chỉ sợ lập tức dẫn đến một hồi gió tanh mưa máu.
"Ngươi có thể vận dụng ngàn vạn kiếm hải?" An An gấp giọng hỏi: "Vô Tận Kiếm Hải cấp bậc ngàn vạn đã có thể bố thành Khốn Ma đại trận, ngươi có thể vận dụng chứ?"
Trịnh Hạo Thiên chần chờ một chút, nói: "Miễn cưỡng có thể."
"Miễn cưỡng không được, ta phải có một cơ hội triệt để tập trung, tiêu diệt nó." An An chân mày nhíu lại, lạnh lùng nói.
"Ta... có thể làm được." Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm một chút, nghiêm chỉnh nói.
Khốn Ma đại trận là một nhánh của Vô Tận kiếm hải. Lúc trước, khi Văn Nhân Băng Oánh tặng cho hắn ngọc bài đã truyền thụ kiếm trận này cho hắn. Mà sau khi nắm giữ được ngàn vạn kiếm hải, Trịnh Hạo Thiên cũng đã từng thử nghiên cứu. Tuy còn xa mới có thể nói tới hai chữ tinh thông, nhưng hắn vẫn còn con bài khác chưa lật, nếu tung toàn lực, cũng có thể bù lại thiếu khuyết của kiếm trận.
"Được, đã vậy chúng ta liều một phen." An An không chút do dự nói.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng bội phục, nữ tử nhìn như yếu đuối này không ngờ hành sự cũng quyết đoán, một khi đã hạ quyết tâm liền thẳng tay mà làm, không hề có chút chần chờ. Có loại tính cách này, cho nên mới khiến con đường tu luyện của nàng tiến xa đến vậy, đạt tới thập giai cảnh giới a.
Không gian xung quanh một lần nữa trở nên ngưng trọng, không trung nơi Trịnh Hạo Thiên đang bay lượn bỗng như biến thành một vùng đại dương cực lớn, khiến cho năng lực phi hành của hắn chịu áp lực vô cùng.
Nhưng mà, bọn họ không phải lần đầu gặp phải tình trạng này, vì thế không chút kinh hoảng nào.
Nếu như là những lần trước, khẳng định An An sẽ sử dụng đoản kiếm thần kỳ phá vỡ không gian, để Trịnh Hạo Thiên mang nàng bỏ chạy, nhưng lúc này khác hẳn.
Trong hư không đột nhiên xuất hiện vô số điểm sáng nhỏ.
Những điểm sáng này dần dài ra trở thành kiếm quang chói mắt.
Mà chỉ chậm trễ một lát, một mảnh không gian như bị xé rách ra, một bàn tay lớn mang theo lôi điện như kéo dài vô tận trong hư không chụp xuống hai người Trịnh Hạo Thiên.
Cự chưởng này mang theo uy áp cực lớn, đây là một loại uy áp cao cao tại thượng, tựa hồ nhân vật đỉnh cao quét mắt nhìn đám kiến hôi vậy.
Mà sống chết của đám kiến hôi này chỉ là một ý niệm của họ mà thôi.
"Vô Tận Kiếm Hải..."
Ngàn vạn kiếm quang trong nháy mắt phóng ra quang mang huy hoàng, chúng nó phóng tới phía trước, trong nháy mắt đã cuốn lấy bàn tay sấm sét khổng lồ.
Từng đạo từng đạo kiếm quang vào giờ khắc này đã liên kết lại với nhau, tạo thành một đồ hình giống như phù triện giữa không trung.
Khốn Ma đại trận.
Đây là một kiếm trận cường đại trong Vô Tận Kiếm Hải, mà điểm huyền ảo nhất của nó lại nằm trong chính một chữ "Khốn".
Một khi rơi vào trong kiếm trận này, cho dù là tu luyện giả có tu vi cao hơn Trịnh Hạo Thiên cũng đừng mơ trong thời gian ngắn thoát ra.
Nhưng đáng tiếc chính là, bên trong kiếm trận hiện giờ không phải là tu luyện giả thông thường mà là một cường giả linh thể hàng thật giá thật.
Hơn nữa, cường giả linh thể này còn cường đại hơn xa Liệt Hỏa Linh Giả cùng Nguyên Quán lúc trước.
Hắn chỉ dùng một chút thần niệm cùng một bộ phận linh thể cũng có thể truy đuổi hai người Trịnh Hạo Thiên đến tận đây, cho dù bọn họ có phi thân đến chân trời góc bể, cự chưởng đều có thể phá không mà bay tới.
Thực lực bực này, đã hơn xa cường giả linh thể thông thường có thể đạt tới.
Lúc này một tiếng hét băng lãnh không mang theo bất cứ cảm tình nào như tiếng sấm vang lên giữa không trung.
"Cống rãnh cũng đòi sóng sánh với đại dương."
Theo giọng nói này ầm ầm vang lên, trong không trung bộc phát ra một tiếng nổ lớn.
Lôi điện xung quanh cự chưởng chợt tán loạn, điện quang cuồng loạn như linh xà ngang dọc trong kiếm quang của Trịnh Hạo Thiên, một khi kiếm quang gặp đám lôi điện lực này, nhất thời giống như tuyết gặp than hồng, trong nháy mắt tan rã.
Đây chính là kết quả do thực lực quá chênh lệch.
Hai bên thực lức kém nhau nhiều lắm, số lượng ngàn vạn kiếm quang của hắn tuy nhiều nhưng còn xa mới có thể thủ thắng.
Dưới áp lực của lôi điện, lập tức kiếm trận trở nên toán loạn.
An An hơi nhíu đôi mày thanh tú, tuy rằng nàng cực kỳ tự tin với đoản kiếm trong tay, nhưng nàng lại càng hiểu rõ về sự kinh khủng của cường giả linh thể này.
Nếu Trịnh Hạo Thiên không thể giữ vững cự chưởng kia một lát, như vậy thần niệm trên cự chưởng phát hiện ra sự dị thường của đoản kiếm, cuối cùng khiến bọn họ đánh mất cơ hội duy nhất này.
Ngàn vạn kiếm hải của Trịnh Hạo Thiên tuy rằng lợi hại, thế nhưng tình hình hiện tại xem ra chỉ sợ không thể uy hiếp đến cự chưởng phân thân của vị cường giả linh thể kia.
Nàng than nhẹ một tiếng, thất giai vẫn là thất giai, không ngờ mình lại coi hắn trở thành một vị thập giai cường giả, đúng là làm khó hắn.
Trên thân thể nàng bắt đầu điên cuồng thôi động chân khí, mũi kiếm trong tay phóng ra quang mang kỳ dị.
Loại quang mang này không phải trắng như tuyết mà mơ hồ mang theo một tia màu đen nhàn nhạt, giống như ẩn chứa trong quang mang trắng kia có một hắc điểm nhỏ, lộ ra một cỗ khí tức tử vong khiến tim kẻ khác đập loạn nhịp.
Lúc này, nàng cùng Trịnh Hạo Thiên đã triệt để nằm dưới sự bao phủ của cự chưởng, còn muốn phá vỡ không gian bỏ chạy đúng là không có khả năng.
Vô luận Trịnh Hạo Thiên có thể vây khốn cự chưởng hay không, nàng cũng phải phóng tay mà làm.
Cung đã lên dây, không thể không bắn.
Khi ánh sáng trên mũi kiếm sáng lên một khắc, cự chưởng kia tựa hồ có cảm ứng, nó hơi điều chỉnh phương vị một chút, dường như khó tin kinh hô:
"Phá linh chi quang!"
Trong giọng nói không ngờ mang theo ba phần kinh bảy phần hỉ.
Nếu như phá linh chi quang hiện tại trong tay một vị cường giả linh thể, như vậy việc duy nhất hắn có thể làm là xoay người mà chạy, thế nhưng hiện tại dùng phá linh chi quang là một tu luyện giả thập giai.
Điều này khiến hắn vừa mừng vừa sợ, đồng thời cực độ hưng phấn.
Chỉ cần có thể đoạt được món bảo khí phá linh này, như vậy cho dù hành động trong cơn lốc lần này thất bại cũng tuyệt đối đáng giá.
An An yêu kiều hét một tiếng hóa thành một đạo quang mang, lao thẳng về phía cự chưởng kinh khủng kia.
Thân thể của nàng bao phủ một tầng bạch sắc quang mang nhàn nhạt, thế nhưng đối với cự chưởng, điểm sắc bén nhất, khủng bố nhất lại chính là một điểm hắc mang.
Cự chưởng rung động sau đó trở bên hư hóa.
Nó đối mặt với nghìn vạn kiếm hải của Trịnh Hạo Thiên có thể dùng uy áp đấu đá lung tung, nghiền nát kiếm quang, thế nhưng đối mặt với hắc điểm này, nó lựa chọn tạm thời né tránh, dường như đối với vật này vô cùng úy kỵ, căn bản không muốn tiếp xúc một chút nào.
An An tâm thần như rơi vào hố băng, nếu một kích này không trúng, chỉ sợ khó có cơ hội thoát khỏi cự chưởng.
Nhưng mà, ngay lúc này phía sau An An đột nhiên sáng lên.
Sau đó một đạo ánh sáng chợt lướt qua người nàng bắn tới trên cự chưởng.
"Phong!"
Dường như một tiếng sét giữa trời quang, một chữ này vang vọng khắp thiên địa.
Cự chưởng phát ra một tiếng gầm gừ kinh thiên, thế nhưng cự chưởng vốn từ từ hư hóa bỗng dần ngưng tụ lại.
Đồng thời uy áp từ cự chưởng cũng suy yếu đi nhiều, điện quang trên mặt nó dường như biến mất không còn.
An An trong lòng đại hỉ, tuy rằng nàng không biết Trịnh Hạo Thiên thi triển thủ đoạn gì, thế nhưng cơ hội nghìn năm khó gặp thế này nếu không nắm lấy được, thì uổng cho cái danh hiệu thập giai cường giả của nàng.
"Chết!"
An An kêu lớn một tiếng, thân ảnh của nàng thẳng tắp bay tới cự chưởng.
Lôi điện vờn quanh cực chưởng tuy đã biến mất nhiều, nhưng chỉ cảm nhận được khí tức cường đại từ trên cự chưởng tỏa ra, là biết nó tuyệt đối không phải là quả hồng nhũn, muốn bóp thế nào thì bóp.
Thân thể nhỏ nhắn của An An đứng trước mặt nó thật chẳng khác nào một con như một con bươm bướm mong manh, chẳng có điểm nào đáng chú ý
Một điểm màu đen trước người An An chợt lóe lên, không ngờ đột phá phòng ngự của cự chưởng, mang theo An An xuyên thẳng sang bên kia, giống như cây kim xuyên qua giấy....
← Ch. 493 | Ch. 495 → |