← Ch.526 | Ch.528 → |
Định Bang thành chính là một tòa đại thành hùng vĩ ở vùng duyên hải Phiêu Miễu đại lục.
Ở trong tòa thành này, có hai vị cường giả linh thể tiếng tăm lừng lẫy tọa trấn.
Cường giả linh thể là tồn tại cường hãn biết bao.
Trong một tòa đại thành bình thường, chỉ cần có một vị tọa trấn đã vững như Thái sơn, hiếm có kẻ nào dám khiêu khích, gây lộn trong thành rồi. Mà tòa thành này lại có tới hai vị cường giả linh thể, đương nhiên là thanh danh truyền xa. Ở trong vùng phụ cận bán kính ngàn dặm, tuyệt đối được xưng tụng là một trong những thế lực cao cấp nhất rồi.
Phía đông, ngoài thành mười dặm, có một cái Truyền Tống trận lộ thiên khổng lồ. Khác với những tòa tiểu thành thị, cái Truyền Tống trận này không những có diện tích lớn hơn mấy chục lần, mà quang mang trong trận đồ cũng lóe lên không ngừng, phảng phất như mỗi thời mỗi khắc đều ở trong trạng thái gần như bão hòa. -
Điều này chứng tỏ, số lượng tu luyện giả thông qua Truyền Tống trận tới đây, hoặc rời đi là cực kỳ khổng lồ. Cũng bởi vậy mà có thể thấy được tầm quan trọng của tòa thành trong khu vực này.
Xa xa, một đạo quang mang từ từ bay tới, sau khi bay vòng qua tường thành liền lập tức đáp xuống trước Truyền Tống trận.
Mặc dù trong thành có quy định cấm bay trên không. Nhưng ở ngoài thành lại không có nhiều quy củ như vậy, cho dù là hai vị cường giả linh thể cũng không thể cấm mọi người phi hành bên ngoài thành được.
Khi đạo quang mang này đáp xuống, mọi người xung quanh lập tức lui về phía sau một bước, nhường cho hắn một khoảng trống.
Đại Linh giới chính là nơi cường giả vi tôn. Ở nơi này, có thể được người khác tôn kính, cũng chỉ có cường giả chân chính mà thôi.
Mà quanh người chủ nhân đạo quang mang kia lại có tới bảy tầng sáng. Đó chính là một vị tu luyện giả thất giai. Mà chân chính khiến mọi người kinh sợ chính là kiện phi châu dưới chân hắn.
Đây là một chiếc phi châu hình dáng cổ xưa, bên trên tỏa ra khí tức cường đại mà nồng đậm. Chỉ cần là người hơi có chút kiến thức là có thể cảm ứng được. Đây tuyệt đối là một kiện bảo khí, hơn nữa còn là bảo khí đẳng giai không thấp.
Ở thất giai mà đã có bảo khí như vậy. Người này nhất định không phải là tán tu. Mà tám chín phần mười là hạch tâm đệ tử trong môn phái cỡ lớn nào đó.
Những nhân vật như vậy không chỉ có thực lực cường hãn, mà hậu trường cũng vững chắc vô cùng. Làm sao có kẻ nào dám chọc vào chứ.
Người này chính là Trịnh Hạo Thiên. Sau khi hắn đáp xuống mặt đất, ánh mắt đảo quanh rồi lập tức đi về phía Truyền Tống trận. Lúc đầu, khi thấy người khác nhún nhường, hắn còn có chút không quen, nhưng cho đến hiện giờ, riết mãi hắn cũng quen mất rồi.
Phụ trách Truyền Tống trận chính là một gã tu luyện giả lục giai, diện mạo dữ tợn. Cũng chỉ có trong thành thị cỡ lớn như thế này, mới có lục giai tu luyện giả phụ trách quản lý Truyền Tống trận, chứ ở trong những tòa tiểu thành thị bình thường, phái ra được một tu luyện giả tứ giai phụ trách cũng là giỏi lắm rồi.
Lúc này, sau khi nhìn thấy diện mạo Trịnh Hạo Thiên, sắc mặt người nọ lập tức trở nên ngưng trọng. Vẻ kiêu căng ngày thường trên mặt cũng lập tức biến mất sạch sẽ, dưới chân nhảy dựng lên như được lắp thêm lò xo, vội vàng tiến lên phía trước nghênh đón.
Hắn ôm quyền hành lễ từ xa. nói: "Trịnh huynh, đã lâu không gặp. Người vẫn khỏe chứ."
Động tác của người này thật sự khiến người ta phải chú ý, đặc biệt là những tu luyện giả đã sinh sống trong thành lâu năm, hoặc là quản lý dưới tay hắn đều trợn tròn hai mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng nổi.
Tuy tu vi người này không được cao lắm, nhưng bản thân hắn lại là huyết mạch ruột thịt của một trong hai vị thành chủ. Hơn nữa chỉ dùng hơn hai mươi năm đã tu luyện tới cảnh giới lục giai, cũng coi như là một trong mấy tên đệ tử quan trọng nhất thành.
Ngày thường, đừng nói là mấy tay tu luyện giả vớ vẩn, cho dù có gặp phải tu luyện giả cửu giai, hắn cũng chỉ gật đầu hời hợt, phất tay cho đi thôi. Chỉ là biểu hiện lúc này của hắn thực sự là trước nay chưa từng có, đương nhiên khiến cho tất cả mọi người biết rõ hắn phải trợn mắt líu lưỡi rồi.
Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, cười ha ha, ôm quyền hoàn lễ, nói: "Vẫn khỏe, vẫn khỏe."
Hắn nhìn khuôn mặt này, cảm thấy rất xa lạ, cho dù nghĩ đến rách da đầu cũng không nhớ ra được mình đã gặp người này ở nơi nào. Chỉ là thấy người này tọa trấn Truyền Tống trận, rõ ràng có không ít quan hệ với hai vị đại lão trong thành, cho nên tốt nhất là không thể thất lễ.
Người nọ tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của hắn, vội vàng nói: "Trịnh huynh, tiểu đệ Đào Kiệt. Ở trong tiểu linh giới may mà có ngài cứu giúp, nếu không thì tiểu đệ đã sớm chết trên quê người rồi."
Trịnh Hạo Thiên lập tức giật mình. Thì ra người này là một trong những người mình cứu được ở tiểu linh giới.
Bất quá, người hắn cứu được thật sự nhiều lắm, ngay cả hắn cũng không thể nhớ rõ tên từng người được. Nhưng cho dù hắn không nhớ, thì người được cứu làm sao có thể quên được, cho nên vừa nhìn thấy Trịnh Hạo Thiên, Đào Kiệt lập tức nhận ra.
Hắn cười vui vẻ, nói: "Đào huynh khách khí rồi. Mọi người kề vai chiến đấu, cùng kháng dị tộc, làm sao còn nói mấy lời khách khí như vậy."
Đào Kiệt lắc đầu liên tục nói: "Chuyện này đối với ngài đương nhiên là nhỏ bé không đáng kể. Nhưng tiểu đệ há lại quên đi được." Hắn hơi dừng lại một chút, vẻ mặt thành ý mười phần, nói: "Gia tổ phụ Đào Thiên linh giả nghe được chuyện này, cũng cảm kích Trịnh huynh không thôi, cho nên gia tổ phụ đã hạ mệnh lệnh, nếu gặp được Trịnh huynh, nhất định phải mời ngài vào thành gặp mặt để nói lời cảm tạ, Trịnh huynh, người xem..."
Trịnh Hạo Thiên cười khổ một tiếng, nói: "Đào huynh, tại hạ thân có nhiệm vụ sư môn, phải nhanh chóng trở về, chỉ sợ...."
Xung quanh lập tức truyền đến vô số tiếng hít hơi.
Nếu chỉ có Đào Kiệt tiếp đãi trọng hậu người này thì cũng thôi. Nhưng người này không ngờ còn được một vị cường giả linh thể coi trọng, đồng thời muốn đích thân nói lời cảm tạ. Điều này thật sự là quá mức khó tin.
Phải biết rằng, nam tử này tuy có bảo khí cường đại trên người, nhưng đù sao cũng chì là một tu luyện giả thất giai mà thôi, làm sao lại được cường giả linh thể đặt vào trong mắt.
Chỉ là, sau khi nhìn thấy biểu tình của Đào Kiệt lúc này, tất cả mọi người đều không cho rằng hắn đang ăn nói lung tung.
Mà càng khiến bọn họ cảm thấy khiếp sợ cùng khó tin chính là, tên thanh niên này không ngờ lại lập tức từ chối.
Trong Đại Linh giới, số lượng cường giả linh thể so với cả nhân loại mà nói, quả thực đã ít lại càng ít. Được yết kiến một người thôi cũng đã là vinh hạnh lớn lao rồi. Nhưng biểu hiện và thái độ của người này thật là khiến người ta sợ hãi và phẫn hận.
Bất quá, bọn họ lại không biết, số cường giả linh thể mà Trịnh Hạo Thiên từng gặp cũng phải có tới hơn hai mươi người rồi.
Đặc biệt là trong Phiêu Miễu Vân Hải, muốn gặp được cường giả linh thể, quả thực là việc rất dễ dàng. Hơn nữa hắn còn tận mắt nhìn thấy hai vị cường giả linh thể đản sinh, đương nhiên sẽ không còn thấy hiếm lạ gì nữa.
Đây là bất đồng ở ánh mắt và kiến thức, cho nên ý nghĩ của bọn họ đương nhiên cũng khác xa Trịnh Hạo Thiên.
Sắc mặt Đào Kiệt hơi đổi nói: "Trịnh huynh, gia tổ muốn gặp mặt ngài một lần, tuyệt đối là thành tâm, nhiều nhất cũng chì mất nửa ngày thời gian thôi. Coi như nể mặt chúng ta từng kề vai chiến đấu, dừng lại thêm nửa ngày đi." Thái độ của hắn rất thành khẩn, thậm chí còn mang theo một tia cầu xin.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng thầm than một tiếng. Lúc đầu, khi bị nhận ra, hắn còn có chút đắc ý. Người này hiểu đạo báo ân như thế, coi như không cứu lầm người.
Bất quá, lời mời tiếp sau lại khiến hắn cảm thấy đau đầu.
Chỉ là, nhìn vẻ mặt cầu khẩn của đối phương, trong lòng hắn không khỏi mềm ra, nói: "Cũng được, một khi đã vậy, Trịnh mỗ lưu lại đây nửa ngày...."
Đào Kiệt lập tức vui mừng vô cùng, vội vàng nói: "Trịnh huynh, xin mời theo ta...."
Linh quang trên người hắn lóe lên, lập tức bay lên trời, ở giữa không trung hơi nghiêng nghiêng người, hướng về phía trong thành mà bay đi. Nếu Trịnh Hạo Thiên đã quyết định, đương nhiên sẽ không chần chờ, linh quang dưới chân lóe lên, cũng nhanh chóng đuổi theo.
Trong Định Bang thành đương nhiên cũng có người hộ thành. Người bình thường nếu phi hành trên không trung, chỉ sợ sẽ bị vây công ngay lập tức. Nhưng thân phận của Đào Kiệt rõ ràng là bất đồng. Sau khi thủ vệ trên tường thành nhìn thấy hắn, đều lập tức quay đầu đi, coi như không thấy. Bởi vậy có thể thấy được, ở trong thành này, hắn cũng có địa vị nhất định.
Được Đào Kiệt dẫn đường, bọn họ đi thẳng tới một tòa phủ đệ ở nơi phồn hoa nhất thành.
Khi còn ở xa, Trịnh Hạo Thiên đã có thể cảm ứng được một cỗ khí tức khổng lồ dập dờn quanh tòa phủ đệ này. Giống như có một con hung thú viễn cổ đang ngủ đông trong tòa thành này vậy.
Nếu con hung thú này phát uy, tòa thành này nhất định sẽ bị tai họa ngập đầu.
Đào Kiệt còn chưa đáp xuống đất đã cao giọng hô lớn: "Mau vào bẩm báo lão tổ, Vạn Kiếm tông Trịnh Hạo Thiên tới bái phóng."
Nhưng lời này của hắn cũng không truyền xa ra ngoài, mà ngưng tụ lại thành một tia, truyền thẳng đến một nơi âm u, yên tĩnh trong phủ.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động. Quả nhiên lập tức nghe thấy một tiếng cười sang sảng vọng ra.
"Thì ra là Trịnh hiền chất tới. Mau mau mời vào."
Đào Thiên dù sao cũng là một vị linh giả, hơn nữa còn là một trong hai chủ nhân của bổn thành, có thể nói tiếp đón, cũng là cho Trịnh Hạo Thiên mặt mũi lắm rồi.
Trịnh Hạo Thiên không dám thất lễ, theo Đào Kiệt tiến vào nội viện, đi thẳng tới nơi mà ngay cả trong Đào phủ, cũng được coi là cấm địa.
Ở nơi đó, một vị trung niên nam tử thân hình cao lớn đang mỉm cười nhìn hắn. Mặc dù không có người giới thiệu, nhưng Trịnh Hạo Thiên chỉ cần trong nháy mắt cũng nhận ra được thân phận của đối phương.
Bởi vì trên người hắn dập dờn từng đạo từng đạo khí tức cường đại, nồng đậm gần như là thực chất. Đứng trước mặt hắn, cho dù là kẻ kiêu ngạo thế nào đi nữa cũng phải cúi thấp cái đầu cao ngạo xuống, bị phong thái khí thế của hắn áp chế lúc nào không hay.
Hắn đứng đằng xa, khom người cung kính nói: "Hạo Thiên tham kiến tiền bối."
Trong khẩu khí vị linh giả này đã lộ ra thiện ý vô cùng rõ ràng. Trịnh Hạo Thiên đương nhiên phải đáp lễ rồi.
Đào Thiên cười ha hả, đưa tay cách không nâng lên. Một lực lượng lập tức đỡ Trịnh Hạo Thiên dậy.
Hắn nhìn Trịnh Hạo Thiên từ trên xuống dưới một lượt, nói: "Cuối cùng hiền chất cũng từ đại hải trở về, lão phu cũng yên tâm rồi."
Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người. Hắn làm sao lại biết mình từ nơi nào trở về.
"Lão nhân Cao Cầu kia sau khi mất tin tức của hiền chất, liền phi kiếm truyền tin cho mấy lão già bọn ta, bảo chúng ta lưu ý hành tung và nơi hạ lạc của ngươi." Phảng phất như nhìn thấu nghi hoặc của hắn, Đào Thiên cất tiếng cười dài, nói: "Ta đã sớm nói rồi, hiền chất cát nhân thiên tướng, lần này nhiều nhất cũng chỉ chịu khổ một chút thôi, quyết không lo đến tính mạng, vậy mà Cao lão nhi cứ lo lắng không thôi. Hiện giờ, xem ra quả nhiên là thế."
Trịnh Hạo Thiên giờ mới hiểu được nguyên cớ bên trong, và hắn cũng có thể khẳng định, vị lão nhân trước mặt này nhất định có quan hệ không tồi với Vạn Kiếm tông. Rất có thể là khách khanh thái trượng trưởng lão của một phong nào đó. Đồng thời, hắn cũng cảm kích Cao Cầu không thôi.
Hơi cụp ánh mắt xuống. Trịnh Hạo Thiên cung kính nói: "Làm phiền tới Cao thái trượng trưởng lão và các vị tiền bối, vãn bối thật có lỗi."
Đào Thiên phất phất tay, nói: "Sao hiền chất lại nói vậy. Hắc hắc, bất quá nếu hiền chất đã an toàn trở về, lại tới Định Bang thành của lão phu, vô luận thế nào cũng phải nán lại mấy ngày, để lão phu tận tình địa chủ."
← Ch. 526 | Ch. 528 → |