Vay nóng Homecredit

Truyện:Chiến Thiên - Chương 600

Chiến Thiên
Trọn bộ 974 chương
Chương 600: Dụ địch
0.00
(0 votes)


Chương (1-974)

Siêu sale Lazada


Bên ngoài huyệt động, Dư Uy Hoa gãi gãi đầu, mắt thì không ngừng liếc cửa vào huyệt động, lẩm bẩm: "Hạo Thiên lần này bế quan mất bao lâu đây, liệu có xảy ra vấn đề gì không?"

Lâm Đình tức giận nhìn hắn, nói: "Tính tình của Hạo Thiên ngươi còn không biết à, nếu như không phải là là nắm chắc, hắn sao có thể yêu cầu bế quan vào lúc này. Ngươi yên tâm đi, đợi khi hắn xuất quan, nhất định sẽ có thành tựu cao hơn ở một phương diện nào đó.

Cho dù là Lâm Đình cũng chỉ có thể nói rằng Trịnh Hạo Thiên có thể đột phát ở một phương diện nào đó, chứ tuyệt không nói rằng hắn có thể một lần nữa tấn thăng đẳng cấp.

Đó là bởi vì Lâm Đình cũng hiểu rằng, tốc độ đề thăng của Trịnh Hạo Thiên quá nhanh, đặc biệt là khi từ đệ bát giai lên đệ cửu giai, chính là nhờ vào ngoại lực mà tấn thăng. Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, hắn rất khó một lần nữa có cơ hội tấn thăng.

Có điều cho dù là vậy, có thể để đề thăng được một nửa sức chiến đấu của bản thân cũng là thành tích đáng mừng rồi.

Dư Uy Hoa liên tục lắc đầu, nói: "Lâm Đình, ta đương nhiên biết Hạo Thiên tất có thu hoạch." Hắn thở dài, nói: "Ta chỉ là không cam tâm một mực đợi ở đây thôi, hơn nữa ngươi không cảm thấy, ba người chúng ta gác ở trước tòa động huyệt này thực sự giống như bịt tai trộm chuông ư?"

Lâm Đình và Cừu Hinh Dư trao đổi ánh mắt kinh ngạc, vấn đề này nếu như là hai người bọn họ đề xuất thì sẽ khiến người ta cảm thấy rất bình thường. Nhưng Dư Uy Hoa không ngờ cũng có thể đề xuất ra, điều này khiến cho bọn họ phải nhìn tên to xác ngốc nghếch này với ánh mắt khác.

Cừu Hinh Dư mỉm cười, nói: "Dư sư huynh, với cao kiến của huynh, nên làm thế nào dây?"

Dư Uy Hoa lắc đầu quầy quầy, nói: "Ta chỉ là cảm thấy cứ một mực thủ hộ ở đây cũng không phải là biện pháp. Không bằng mọi người ngụy trang đi, sau đó hơi cách xa nơi này một chút, đổi sáng thành tối, mọi người cảm thấy thế nào."

Lâm Đình suy nghĩ một lúc, nói: "Có đạo lý, nếu rời xa nơi này một chút, chúng ta cũng có thể dụ được con mồi để giết."

Mắt Cừu Hinh Dư và Dư Uy Hoa đồng thời sáng lên, nếu là để hộ pháp cho Trịnh Hạo Thiên, bọn họ tuyệt đối cam tâm tình nguyện, cho dù cho mấy tháng như một ngày không đi trêu chọc chủng tộc khác, mà chỉ đơn thuần thủ hộ cái huyệt động này, cũng sẽ không oán thán một chút nào. Nhưng, nếu như có phép biến thông, để bọn họ đồng thời vào lúc thủ hộ còn có một số thời gian rảnh, vậy thì bọn họ cũng không ngại đi săn giết một số cường giả dị tộc. Như vậy đồng thời vào lúc rèn đúc thực lực của mình cũng có thể thu thập được một số bảo vật tài liệu mà thường ngày căn bản không thể xuất hiện.

"Cừu sư muội, muội là trận pháp đại sư, vấn đề che giấu cửa động giao cho muội." Lâm Đình trầm giọng, nói.

Cừu Hinh Dư không chút do dự gật đầu, nói: "Tiểu muội hiểu rồi, xin hai vị sư huynh lui ra sau một chút."

Dư Uy Hoa và Lâm Đình lập tức lui ra sau, cho tới ngoài trăm trượng Cừu Hinh Dư mới yêu cầu bọn họ dừng lại.

Hai huynh đệ ngơ nhác nhìn nhau, trong lòng đều thắc mắc không thôi, chẳng lẽ trận đồ mà Cừu Hinh Dư bố trí lại cường đại đến vậy, có thể đả thương người một cách vô hình trong vòng mấy chục trượng ư.

Nếu như tạo nghệ của nàng ta trên trận pháp đạt tới mức hãi nhân như vậy, vậy thì thì địa vị ở trong Vạn Kiếm tông cũng sẽ được đề thăng không ít.

Ánh mắt Cừu Hinh Dư đảo quang, hoàn toàn ghi nhớ hoàn cảnh xung quanh vào trong óc, miệng ngâm tụng khe khẽ gì đó, ngay cả hai tay cũng hơi miết.

Linh khí sư có rất nhiều lựa chọn, bọn họ có thể trở thành luyện đan sư, luyện khí sư, ngọc phù sư, nhưng lại rất ít người lựa chọn trở thành trận pháp sư.

Bởi vì điều kiện để trở thành trận pháp sư rất hà khắc, nếu không có năng lực tính toán cường đại, vậy thì cả đời này cũng đừng hòng có thành tựu trên phương diện này.

Nhưng thiên phú của Cừu Hinh Dư rõ ràng là không tầm thường, sau khi nàng ta tính toán một lát, lập tức có ý định ở trong lòng.

Lúc này bàn tay nhỏ nhắn phất một cái, trên người lập tức sáng lấp lánh, ngàn vạn tinh quang hóa thành kiếm quang di chuyển trên mặt đất.

Theo động tác của nàng ta, trên mặt đất lập tức xuất hiện vô số lộ tuyến đan xen ngang dọc, những lộ tuyến này dường như có ma lực thần bí, khi vẽ được một nửa, thiên địa linh lực trong hư không lập tức cuồn cuồn tiến vào bên trong những lộ tuyến này, giống như là muốn nhét vào những vết tích do lợi khí vạch ra này.

Dư Uy Hoa và Lâm Đình lần đầu tiên nhìn thấy người ta ở trước mặt bố trận, mắt của bọn họ trợn tròn lên, bên trong lộ ra vẻ hiếu kỳ và hâm mộ.

Võ giả luyện yêu tuy sức chiến đấu thì cường đại vô cùng, nhưng những năng lực phụ trợ này thì lại còn xa mới bằng được linh khí sư.

Đây chính là sự chênh lệch lớn nhất giữa hai bên, cho dù là sau khi tiến giai thành cường giả linh thể, có thể sử dụng linh lực để bù đắp, nhưng cũng tuyệt đối không thể được tròn trịa như ý như linh khí sư được.

Theo lộ tuyến không ngừng mở rộng, linh lực tràn vào từ trong hư không cũng càng lúc càng nhiều.

Cuối cùng, Cừu Hinh Dư hét khẽ một tiếng, ngàn vạn kiếm quang mà nàng ta phóng thích ra lập tức dừng lại trên không trung.

Sau đó, tay nàng ta ấn xuống, những kiếm quang này lập tức đâm sâu xuống đất, giống như là từng con độc xà ẩn nấp trong bóng tối. Một khi có người xâm phạm địa bàn của chúng, sẽ dẫn tới sự công kích tàn bạo nhất của chúng.

Dư Uy Hoa và Lâm Đình không hẹn mà cùng gật đầu, tuy bọn họ hoàn toàn không hiểu được sự ảo diệu của kiếm trận, nhưng dùng đầu ngón chân để nghĩ của biết, nếu có người xông vào trận, tấ sẽ gặp phải sự tập kích của ngàn vạn kiếm quang. Tuy ngàn vạn kiếm quang không phải là nhiều, nhưng muốn ngăn cản và thoát thân cũng không phải là trong nháy mắt có thể hoàn thành được.

Mà chỉ cần có thời gian báo động ngắn ngủi này... Ba người họ có thể quay về xử lý tất cả những chuyện ngoài ý muốn.

Sau khi Cừu Hinh Dư bố trận xong, vẫn không dừng tay mà lấy ra một chiếc trâm ngọc, nhẹ nhàng cắm vào trước cửa huyệt động.

Dư Uy Hoa và Lâm Đình lần này đã biến sắc rồi.

Bọn họ nhân ra cây trâm ngọc đó, biết rằng cái thứ không bắt mắt này thực ra là một kiện pháp khí khủng bố. Tuy lúc trước có chút tổn hại, nhưng sau khi qua tay của Lỗ đại sư, sợ rằng đã khôi phục hoàn toàn rồi.

Thứ này, tuyệt đối là một vương bài lớn nhất trong tay Cừu Hinh Dư, nhưng nàng ta không ngờ lại không chút do dự đặt ở động khẩu. Từ đó có thể thấy, trong lòng nàng ta, sự an nguy của Trịnh Hạo Thiên còn quan trọng hơn bản thân nàng ta nhiều.

Làm xong tất cả những việc này, Cừu Hinh Dư phất tay, vô số cờ xí với đủ loại màu sắc lập tức bay lên không trung, vạch ra một đường cong mỹ lệ rồi sau đó cắm sâu xuống đất.

Sau khi những cờ xí này toàn bố cắm xuống đất, từng luồng sương trắng từ giữ cờ xí bốc lên, hơn nữa dần dần, tuy là chậm nhưng lại kiên định không ngừng bao phủ cả khu vực này.

Tới đây, Cừu Hinh Dư mới chậm rãi bước ra, đi tới bên cạnh hai người.

Lâm Đình thở dài, nói: "Cừu sư muội, có thủ đoạn phòng hộ này, Trịnh sư đệ tuyệt đối sẽ vững chắc như núi.

Cừu Hinh Dư uyển chuyển cười nói: "Lâm sư huynh quá khen rồi, không biết chúng ta phải đi đâu săn thú. Nếu như có thể, muội không hi vọng rời nơi này quá xa.

Lâm Đình gật đầu, nói: "Ta hiểu mà, sự an nguy của Hạo Thiên là quan trọng nhất. Có điều ba người chúng ta cứ đợi ở đây cũng không phải là biện pháp, nếu ở một thời gian dài sẽ bị người ta phát hiện, kiểu gì cũng dẫn tới phiền phức, thậm chí là mang tới tai họa cho Hạo Thiên." Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta có một kiến nghị, không biết hai người có đồng ý làm không?"

Dư Uy Hoa vỗ ngực, nói: "Lâm Đình, ngươi không cần phải khích ta, có chuyện gì thì chỉ cần phân phó, ta từ nhỏ tới giờ đã bao giờ cự tuyệt gì chưa."

Khóe miệng Lâm Đình cong lên, trên mặt vẫn là vẻ khinh thường không thèm để ý, nhưng ở sâu trong lòng lại cảm thấy ấm áp dễ chịu vô cùng.

Hắn ho khẽ một tiếng, nói: "Các người còn nhớ tộc nhân dị hình không?"

"Đương nhiên là nhớ rồi, ngươi nhắc tới cái đám tham sống sợ chết đó làm cái gì." Dư Uy Hoa bất mãn hỏi.

Số lượng của những tộc nhân dị hình đó gấp mấy lần họ, nhưng sau khi thấy kim cương biến thân của Dư Uy Hoa, không ngờ lại không cả dũng khí chiến đấu cũng không có mà toàn bộ sợ hãi bỏ chạy, hỏa khí trong người còn chưa phát tiết hết, tất nhiên là hòa nhã gì với đám người đó.

Lâm Đình cười hắc hắc, nói: "Bọn chúng tuy tham sống sợ chết, nhưng lại rất thông minh."

Mắt Cừu Hinh Dư sáng lên, nói: "Biến thân hóa hình của dị hình tộc..."

Lâm Đình cười to, nói: "Sư muội quả nhiên thông minh, những tên dị hình tộc đó có thể lợi dụng đặc điểm của chủng tộc, biến thân hóa hình để lừa nhân tộc chúng ta, vậy chúng ta cũng không ngại bắt chước như vậy. Tới lúc đó bất kể là hấp dẫn chủng tộc nào tới cũng đều có thể phóng tay mà đánh.

Dư Uy Hoa lúc này mới minh bạch ý tứ của Lâm Đình, hắn đột nhiên gầm to một tiếng, thân hình lập tức bốc lên, trong nháy mắt đã biến thành một kim cương thân hình khôi ngô.

"Lâm Đình, chúng ta sau khi biến hóa thì giao thủ, từ đó hấp dẫn ngoại nhân tới tham chiến, sau đó ta và ngươi giả vờ lưỡng bại câu thương, đợi khi người khác tới kiếm tiện nghi thì đột nhiên gây khó dễ, có phải không?"

Lâm Đình cười khổ, nói: "Tên tiểu tử ngươi không ngờ như vậy cũng đoán ra được."

Dư Uy Hoa hừ một tiếng, nói: "Trương Thao không phải đã nói quá trình họ bị tập kích ư, ta nếu ngay cả cái này cũng không đoán ra, há chẳng phải là thật sự biến thành đầu đất à."

Lâm Đình cười khổ, không ngờ lại biết nói lại thế nào.

Dư Uy Hoa cười dài một tiếng, nói: "Đã muốn đóng kịch, vậy thì phải làm giống một chút. Xem côn..."

Nói xong, hắn giơ côn lên đánh xuống, không chút lưu tình đập vào đầu Lâm Đình.

Lâm Đình thân hình nhoáng lên, hai cánh thò ra, nhẹ nhàng lách một cái, cả người giống như chập chờn trong gió theo tiếng gió rít của côn mà bay lên không.

Cừu Hinh Dư che miệng cười khẽ, đôi huynh đệ này quả nhiên là thú vị.

Có điều, nàng ta cũng không chậm trễ, trên người hiện ra kiếm quang vô cùng, phân biệt trùm lấy Dư Uy Hoa và Lâm Đình.

Hai tên gia hỏa này lúc thường ngày giao thủ với Trịnh Hạo Thiên, luôn cảm thấy bó tay bó chân, đó là bởi vì Trịnh Hạo Thiên là linh thể song tu, hơn nữa đã đạt tới cảnh giới cửu giai đỉnh phong, dưới sự áp chế được thực lực cường đại, bọn họ tất nhiên khó có thể chiếm được ưu thế gì.

Nhưng hôm nay là giao thủ với Cừu Hinh Dư, vậy thì hoàn toàn khác rồi, tuy kiếm quang của hai người số lượng tương đồng, nhưng Cừu Hinh Dư không có được khí xoáy cường đại đem tất cả kiếm quang làm hạch tâm để bồi dưỡng như Trịnh Hạo Thiên

Chỉ bằng điểm này đã khiến Dư Uy Hoa và Lâm Đình thoải mái hơn không ít.

Cứ như vậy, ba người triệt để quấn vào nhau, hoàn cảnh bên trong khu vực này trong nháy mắt biến thành thảm không nỡ nhìn.

Mà sau khi ba người giả vờ giả vịt giao thủ được một tiếng, sáu bóng người từ đằng xa lén lút đi tới, hơn nữa còn lặng lẽ quan sát tình huống ba người giao thủ.

Trong những đôi mắt hung bạo giống như sói giữ đó lóe lên ánh sáng cảnh giác mà nguy hiểm, giống như là hung thú viễn cổ vậy, đã coi ba sinh mệnh bất đồng kia là vật săn của mình.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-974)