← Ch.604 | Ch.606 → |
"Gừ!!!" Dư Uy Hoa gầm lên một tiếng tức giận, từ trên người hắn lập tức dâng lên khí tức cường đại, một vòng sáng màu vàng đồng dạng từ trên người hắn khuếch tán ra, hơn nữa còn bao bọc mọi người vào trong.
Vòng sáng màu vàng kim này có uy năng cường đại, sau khi xuất hiện, ngay cả không khí ở xung quanh cũng phát sinh ra ba động kịch liệt, lập tức đẩy sóng lửa ra khỏi vòng sáng màu vàng kim.
"Kim cương hộ thể thần công!"
Hỏa linh hừ lạnh một tiếng, tuy trên biểu hiện của y thì vẫn là vẻ khinh thường, nhưng trong lòng lại rất cảnh giác.
Tên kim cương này tuy chỉ cửu giai, đây tuyệt đối là cơ hội tốt nhất mà trời cao ban cho y. Nếu như đợi bọn chúng đều tấn thăng lên thập giai, vậy thì mình gặp phải chúng, sợ rằng chỉ có nước quay đầu bỏ chạy.
Y hít sâu một hơi, hỏa diễm trên người lại một lần nữa bạo phát, lực lượng hỏa hệ cường đại hơn từ trên người tuôn ra ồ ạt.
Y lúc này giống như là một ngọn núi lửa bị kiềm nén vô số năm, một khi nứt ra một cái khe, lập tức sẽ phun trào đến mức không thể khống chế được.
Trịnh Hạo Thiên cười lạnh, nói: "Để y cho ta."
Cừu Hinh Dư nhíu mày, nói: "Hạo Thiên, không nên khinh suất!"
"Yên tâm đi!" Trịnh Hạo Thiên an ủi: "Nếu như ngay cả y mà ta cũng không đánh lại được, vậy thì làm sao mà đánh bại được Hoàng!"
Mọi người ngây ra, sau đó đều im lặng không lên tiếng.
Tuy thực lực cường đại mà tên hỏa linh này thể hiện ra lúc này hơn xa kim cương Hoàng khi còn là lục giai ngày trước. Nhưng không biết vì sao, trong lòng mọi người lại nhất trí cho rằng thực lực mà Hoàng sở hữu lúc này lại hơn hắn tên hỏa linh này.
Đây là một loại cảm giác căn bản không thể nào giải thích được, nhưng lại vô cùng cường liệt.
Hoàng... gã và tộc nhân của gã quang minh chính đại tiến vào chiến trường thất xoáy, trên đường đi mặc sức càn quét. Mà tên hỏa linh này tuy có thực lực hơn xa cường giả thập giai bình thường, nhưng trên đường lại che giấu hành tung, giấu mình trong cơ thể một tên nô phó thạch ma nhân bát giai.
Từ sự đối nghịch này đã nhìn ra được sự cao thấp.
Tạp Phỉ Đắc phát ra một tiếng hét phẫn nộ, nói: "Ngươi muốn chết ư!"
Sau khi nghe cuộc đối thoại của những người này, y tất nhiên minh bạch ý tứ bên trong. Vừa nghĩ tới địa vị của mình ở trong mắt người khác không bằng tên kim cương Hoàng cửu giai đó, trong lòng hắn lại nổi lên cơn cuồng nộ không thể hình dung được.
Miệng y đột nhiên mở to, hỏa linh giống như thiên ma, kỳ thực đều không có hình thể cố định, có thể biến hóa một cách tùy tâm sở dục
Chỉ là nội hạch của hỏa linh là một lực lượng hỏa hệ cường liệt, khi y há miệng ra, một luồng hỏa diễm màu lam lập tức được phun ra.
Bên trong những hỏa diễm màu lam này ẩn chưa nhiệt lượng hơn xa vòng lửa lúc trước, mang theo lực lượng hủy diệt cuồn cuộn lao tới, tựa hồ như muốn biến tất cả những gì ở trước mặt thành tro bụi.
Trịnh Hạo Thiên cười lạnh một tiếng, thò tay ra điểm khẽ một cái, từ trên ngón tay của hắn lập tức bắn ra vô số điểm sáng.
Những điểm sáng này vừa xuất hiện lập tức hóa thành kiếm quang chói mắt, rồi lao về phía hỏa diễm màu lam.
Tạp Phỉ Đặc cười lạnh trong lòng, hỏa diễm mà y phun ra chính là úy lam chi hỏa, là một lọai hỏa diễm cường đại mà chỉ hỏa linh tộc mới có. Nhiệt lượng của loại hỏa diễm này hơn xa hỏa diễm bình thường. Đừng nói là một số kiếm quang không có thực thể, cho dù là gặp thần binh lợi khí chân chính cũng có thể dễ dàng nung chảy.
Hơn nữa, úy lam chi hỏa này còn có một đặc tính khủng bố, đó chính là phàm là thân binh hoặc là linh lực chân khí bị nó nung chảy, đều sẽ chuyến hóa thành chất dinh dưỡng của nó, khiến cho uy năng của nó không ngừng được đề cao, có thể nói, úy lam chi hỏa chính là một trong những hỏa diễm cường đại nhất của hỏa linh nhất tộc.
Tên nhân loại trẻ tuổi này không ngờ lại không né tránh, mà không biết trời cao đất dày điều khiển kiếm quang nghênh kích, quả thực là tự tìm đường chết.
Trong mắt y sát cơ lẫm liệt, chỉ cần những kiếm quang này bị hỏa diễu nung chảy, uy năng của úy lam chi hỏa sẽ có thể tăng thêm một tầng, kích xuyên hộ thể thần công của kim cương, ít nhất có thể thiêu chết một tên..."
Song, lúc này, mắt y lập tức trợn trừng lên.
Kiếm quang mà Trịnh Hạo Thiên phóng thích ra đã tiếp xúc với úy lam chi hỏa.
Nhưng, những kiếm quang này không bị ngọn lửa nung chảy, bọn chúng bay lượn trong ngọn lửa, giống như là coi ngọn lửa này như nước sông mà bơi ngược dòng về phía Tạp Phỉ Đặc.
Trong lòng Tạp Phỉ Đặc cả kinh, y hét lên một tiếng, miệng lại phả rồi ngọn lửa màu lam còn đậm hơn.
Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, trong lòng mắng thầm, ngọn lửa này quả nhiên có gì đó cổ quái.
Cái mà hắn dang điều khiển là kiếm quang hạch tâm cường đại, uy năng của kiếm quang hạch tâm này cường đại hơn xa những kiếm quang bình thường, mà đây cũng là nguyên nhân lớn nhất giúp hắn có thể liên tiếp khiêu chiến vượt giai và giành chiến thắng.
Nhưng sau khi những kiếm quang hạch tâm này tiến vào trong ngọn lửa màu lam, lập tức khiến hắn có một loại cảm giác bất diệu, trong ngọn lửa màu lam này, giống như có một loại lực lượng nào đó có thể làm tan chảy kiếm quang hạch tâm vậy.
Loại hỏa diễm này tuyệt đối là một trong những lực lượng đáng sợ nhất mà hắn gặp trong đời.
Vào thời khắc này, Trịnh Hạo Thiên thậm chí còn nhớ tới vị cường giả thao khống linh hỏa mà ngày trước đã gặp ở tiểu linh giới.
Nếu đem ra so sánh, uy năng loại u lam hỏa diễm này tựa hồ như khiến hỏa diễm của vị cường giả linh thể nhân loại đó cũng phải thất sắc mấy phần.
Hắn than thầm trong lòng, hỏa linh đúng là hỏa linh, không hổ là lão tổ tông chơi lửa.
Thiên phú và năng lực mà một hỏa linh thập giai thể hiện ra trên ngọn lửa gần như như có thể ngang bằng với cường giả linh thể.
Có điều, Trịnh Hạo Thiên không sợ hãi, hắn quát khẽ một tiếng: "Đi..."
Theo tiếng quát khẽ này của hắn, tất cả kiếm quang lập tức phát sinh ra biến hóa vi diệu, những kiếm quang này tuy vẫn ngược dòng mà lao lên, nhưng chúng lại kết hợp chặt chẽ hơn nhiều.
Từng tia lực lượng kỳ dị từ trên một mỗi một đạo kiếm quang thích phóng ra, bọn chúng nối với nhau, tổ thành một kiếm võng vô hình khổng lồ.
Những kiếm võng này một khi thành hàng, lực lượng hỏa hệ cường liệt lập tức rài đều lên mỗi một đạo kiếm quang, hơn nữa lực đồ cũng rất cân đối.
Vạn Kiếm quyết, chính là tuyệt học giữ nhà của Vạn Kiếm quyết.
Biến hóa vạn thiên, sau mấy vạn năm phát triển đã có vô số kiếm trận khác nhau để môn hạ đệ tử ứng phó được với các loại tình huống bất ngờ.
Mà hiện giờ cái mà Trịnh Hạo Thiên vừa thi triển ra chính là một trong số đó.
Sau khi kiếm thành này bố trí thành, giữa tất cả kiếm quang mà Trịnh Hạo Thiên thích phóng ra đều thông qua lực lượng của kiếm trận mà tương liên với nhau. Áp lực mà những kiếm quang hạch tâm ở phía trước phải chịu đựng sẽ được phân phối đều lên mỗi một đạo kiếm quang. Cho dù áp lực ở phía trước có lớn hơn nữa thì cũng không đến nỗi khiến kiếm quang tan vỡ.
Cái mà Vạn Kiếm quyết kích phát ra, dẫu sao chỉ là kiếm quang chứ không phải là thực sự thao khống trên ngàn vạn thần binh lợi khí, cho nên trình độ kiên cố của kiếm quang tuyệt đối không thể khiến người ta hài lòng. Mà đây chính là chủ ý của những vị tiền bối khi sáng tạo ra loại kiếm trận này.
Úy lam chi hỏa tuy cường đại, nhưng khi tất cả lực lượng được phân bố bình quân lên mỗi một đạo kiếm quang, cũng không thể nào thiêu cháy được kiếm quang hạch tâm cường đại này.
Tạp Phỉ Đặc mắt thấy kiếm quang phiêu hốt càng lúc càng gần, y gầm lên một tiếng, miệng phống lên, tựa hồ như đang chuẩn bị một thứ gì đó.
Trong lòng Trịnh Hạo Thiên khẽ động, kiếm quang ở phía trước lập tức biến thành chậm lại, không những không tiếp tục công kích, ngược lại còn từ từ lui ra sau.
Hắn mơ hồ cảm thấy, trong miệng tên hỏa linh này nhất định có thứ gì đó rất nguy hiểm, hơn nữa loại nguy hiểm này thậm chí còn có thể uy hiếp tới tính mạng của hắn.
Tạp Phỉ Đặc nhìn kiếm quang đang rút ra sau, tựa hồ như do dự một lát, không há miệng phun thứ ở trong miệng ra, mà lại nhìn chằm chằm vào Trịnh Hạo Thiên và ba đồng bạn ở bên cạnh, hai bàn tay do hỏa diễm ảo hóa thành lay động mấy cái. Tiếp theo, hỏa diễm trên người y cũng biến thành phiêu hốt. Sau đó, cả thân thể của y hóa thành một ngọn gió, không ngờ lại dùng tốc độ cực nhanh bay về nơi xa.
Trịnh Hạo Thiên ngây ra, tên hỏa linh này lúc ban đầu thì khí thế hùng hổ, tựa hồ như muốn chém tận giết tuyệt tất cả bọn họ. Nhưng vừa giao thủ y lại lập tức thối lui, thậm chí là lập tức bỏ chạy.
Hai loại biến hóa này khác nhau quá nhiều, khiến cho hắn nhất thời không thể tiếp thụ được.
Có điều, hắn chỉ hơi ngây ra một chút rồi lập tức có quyết định.
Bước ra một bước, thân hình của Trịnh Hạo Thiên đã hóa thành một đạo lưu tinh, đuổi theo quầng lửa đang phiêu đãng trên không trung.
Đã phát hiện ra một hỏa linh hiếm có, hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng bả qua.
Sau khi hỏa linh rời khỏi đây, nhiệt độ xung quanh lập tức biến thành thấp đi, hỏa diễm đủ để thiêu cháy người ta đã biến mất không thấy đâu.
Vòng sáng màu hoàng kim trên người Dư Uy Hoa được thu lại, hắn gãi gãi đầu, nói: "Chúng ta có đuổi theo không?"
Lâm Đình bật cười, nói: "Không cần, đối thủ của chúng ta ở đây!"
Phía trước mặt họ, ba thạch ma nhân thập giai còn sống sót chậm rãi đứng dậy, từng bước cản trước mặt họ.
Tới lúc này, ba người họ đều đã hiểu, tên hỏa linh đó kỳ thật là muốn kích phá từng người, dẫn dụ Trịnh Hạo Thiên đi là để ba nô phó này giữ chân họ.
"Giết..."
Dư Uy Hoa gầm lên một tiếng, lật cổ tay, Phiên giang đảo hải côn đã giơ lên cao, hung hăng đập vào một tên thạch ma nhân.
Cừu Hinh Dư và Lâm Đình tuyệt không do dự, bọn họ quát khẽ một tiếng, cũng đồng thời lao lên.
Trong nháy mắt ba vị nhân loại và ba thạch ma nhân bắt đầu lao vào, đánh giết lẫn nhau.
← Ch. 604 | Ch. 606 → |