← Ch.634 | Ch.636 → |
Bốn người Trịnh Hạo Thiên ngẩng đầu lên, trong lòng bọn họ hoài nghi không thôi.
Những lời nói của Trần tông sư đơn giản nhưng vô cùng rõ ràng. Nhưng chính bởi vì vậy mới khiến cho đám người Trịnh Hạo Thiên cảm thấy khó tin.
Ông ta có thể thoáng cái là nhìn ra tu vi của mọi người, cái này thì không có gì là kỳ lạ. Với thực lực ngay cả cường giả linh thể cũng cam tâm làm nô phó của ông ta, nhìn thấy cảnh giới của mấy tên tu luyện giả cửu giai thì chắc không có gì gọi là khó khăn cả.
Nhưng, ông ta không ngờ còn lên tiếng muốn trợ giúp mọi người một tay, điều đó khiến cho người ta có chút giật mình.
Mấy người trao đổi ánh mắt, đều đang thầm suy đoán, chẳng lẽ vị lão nhân gia này cũng bố trí một cái tụ linh trận siêu cấp, hơn nữa nguyện ý để trận này cho bọn họ sử dụng ư?
Chỉ là, giữa họ và vị đại năng này tựa hồ như không có quan hệ thân mật đến nỗi khiến ông ta phải đối đãi với họ như vậy.
Nếu nói ông ta chỉ vì nhìn thấy mấy thiên tài mới xuất hiện của nhân tộc mà vô duyên vô cớ tặng chỗ tốt cho họ, vậy thì đám người Trịnh Hạo Thiên tuyệt đối không tin. -
Trần tông sư chậm rãi quay người lại, ông ta trầm giọng nói ra từng chữ: "Nhìn cho kỹ."
Mọi người lại ngây ra, tuy không hiểu ông ta nói tới là gì, nhưng vào thời khắc này, bọn họ đều vô thức tập trung tinh lực. Chỉ là một ý nghĩ quỷ dị lại quanh quẩn mãi trong đầu mọi người, không thể nào xua đuổi đi được.
Chẳng lẽ, vị đại năng này lại bố trí một tụ linh trận siêu cấp ở bên trong vườn thuốc này ư?
Trần tông sư vươn tay ra, nhẹ nhàng điểm về phía bầu trời một cái.
Lập tức, một cỗ khí tức cuồn cuộn từ trong thân thể của ông ta tràn ra, hơn nữa trong nháy mắt đã tràn ngập trong cả vùng thiên địa này.
Nếu như nói lúc ban đầu, Trần tông sư không mang lại cho họ bất kỳ một cảm giác tồn tại nào. Vậy thì sự tồn tại của ông ta lúc này lại giống như là một vì sao sáng chói nhất trong không trung.
Không, ông ta quả thực chính là vầng thái dương độc nhất vô nhị ở trên đỉnh đầu, tỏa ra ánh sáng vô cùng vô tận.
Dạng chuyển biến này đột nhiên như vậy, lại lưu lại cho đám người Trịnh Hạo Thiên một ấn tượng sâu sắc mà cả đời này cũng không xóa đi được.
"Ầm..."
Trong tai mọi người giống như là nghe thấy một tiếng vang kỳ dị, sau đó, bọn họ lại nhìn thấy một cảnh tượng không thể nào hình dung ra được.
Ở trước mặt bọn họ, hoàn cảnh xung quanh tựa hồ đã biến đổi rồi.
Vườn thuốc mỹ lệ và quý trọng đó biến mất, và lúc này, ở trước mặt bọn họ đã biến thành một vùng tối đen, nếu như không thể nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập của đồng bạn ở bên cạnh và cảm ứng được sự tồn tại của họ, mọi người sợ rằng đã thốt lên kinh hãi rồi.
Có điều, cảnh tăm tối này không kéo dài quá lâu, giống như là chỉ trong nháy mắt, trong bóng tối đã có thêm rất nhiều điểm sáng.
Những điểm sáng này có sáng có tối, có cao có thấp, có xa có gần. Khi mọi người ngẩng đầu lên nhìn, thứ có thể nhìn thấy chính là từng điểm tinh quang ở bên dưới màn trời tăm tối.
Đám người Trịnh Hạo Thiên đều mắt trợn trừng, miệng há hốc, lặng im không nói gì nhìn cảnh này.
Với thực lực của họ, cho dù là nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ hơn nữa, chấn động lòng người hơn nữa cũng sẽ không biến thành bộ dạng thất hồn lạc phách như thế này.
Nhưng, cảnh tượng mà vị Trần tông sư này trong nháy mắt biến hóa ra lại rất không bình thường.
Bên trong vô số tinh quang này tựa hồ như ẩn chứa một loại chân lý đại đạo nào đó. Khi ánh mắt của họ nhìn thấy mảng tinh quang này, giống như có thể đạt được một tia cảm ngộ như có như không bên trong mỗi một điểm tinh quang.
Đương nhiên, tinh quang mà mỗi một người nhìn thấy đều khác nhau, trong mắt Cừu Hinh Dư, những tinh quang này giống như là một trận đồ khổng lồ. Mà ở bên trong trận đồ này, có thể gọi là bao la vạn trượng, những trận đồ mà trước đây nàng ta đã học tựa hồ như đều có thể tìm thấy một chút vết tích ở đây.
Khi nàng ta trầm mê trong trận đồ này, linh lực của bản thân tựa hồ như có phản ứng và ba động kịch liệt, hơn nữa còn mơ hồ nắm được một tia quỹ tích của đạo vận dụng thiên địa linh lực.
Trong mắt Dư Uy Hoa thì những đốm sáng này giống như là biến thành một kim cương khổng lồ.
Tên kim cương này có sức bạt núi, theo sự biến ảo của tinh quang, kim cương đang làm ra các loại động tác mạnh mẽ có lực, mà những động tác này lại tựa như hòa nhịp với cả thiên địa.
Trong mơ hồ, hắn giống như là minh bạch được gì đó, chân khí trong cơ thể dần dần trở nên sôi trào.
Ở trong mắt Lâm Đình, những tinh quang này vốn chính là một con thiên bằng khổng lồ đang giang cánh bay lượn.
Mắt nó sáng rực rỡ, không biết từ lúc nào, hắn đã vươn hai cái cánh ra, mà trong thân thể của hắn, càng phát sinh biến hóa thần kỳ, nghiêng trời lệch đất.
Một tia huyết dịch màu đỏ nhạt đang dần dần ngưng tụ ở trong đan điền của hắn, giọt máu này cực nhạt, nhìn thì tựa như không phải là thực thể, nhưng, khi toàn bộ tâm thần của Lâm Đình đắm chìm vào trong tinh quang, màu sắc của một giọt huyết dịch này lại dần dần đậm thêm, hơn nữa còn càng lúc càng trở nên chân thực.
Đây chính là tinh huyết của Thiên Bằng.
Cũng chỉ có luyện yêu võ giả siêu phẩm, dưới một loại trạng thái cực đoan nào đó mới có thể kích phát ra tinh huyết của Thiên Bằng.
Nếu như Lâm Đình có thể thành công giành được một giọt tinh huyết, vậy thì hắn sẽ giống như Trịnh Hạo Thiên, có được một loại truyền thừa nào đó của viễn cổ thiên bằng.
Chỉ là, quá trình này rất gian nan, giọt máu này bất kể là ngưng tụ như thế nào, tựa hồ vẫn còn thiếu một chút lực lượng nữa và không thể nào thành hình.
Tinh đồ trên trời cao vẫn lấp lánh, lọt vào trong mắt Trịnh Hạo Thiên, mảng tinh đồ này lại hoàn toàn khác biệt.
Lúc này, trong mắt Trịnh Hạo Thiên hiện ra thần sắc khá quái dị.
Các loại tình tự khác nhau như mê mang, vui mừng, sung sướng, sợ hãi.... giống như trong nháy mắt đều tập trung hết lên mặt hắn, khiến cho khuôn mặt của hắn vặn vẹo biến thành dữ tợn đáng sợ.
Trong số họ, Cừu Hinh Dư là tu luyện trận đồ chi đạo, cái mà nàng ta giỏi nhất chính là dung nhập lực lượng vào bên trong trận đồ Vạn Kiếm quyết. Trong mắt nàng ta, mảng tinh không này chính là một bức trận đồ hoàn mỹ nhất, nếu như có thể tham ngộ được bức trận đồ này? Vậy thì Vạn Kiếm quyết của nàng sẽ bước vào một cảnh giới hoàn toàn khác.
Dư Uy Hoa và Lâm Đình là võ giả luyện yêu, tuy con đường mà họ chọn khác nhau, nhưng năng lực yêu hóa biến thân lại không khác biệt nhiều lắm, thế nên cũng có thể ở dưới mảng tinh quang này tìm được con đường thuộc về mình.
Nhưng Trịnh Hạo Thiên thì khác, hắn không chỉ là linh thể song tu, mà quan trọng hơn là, trong thể nội của hắn có năm yêu phách khác nhau.
Trong đó còn có một con chính là phượng hoàng trong truyền thuyết sớm đã tuyệt tích không biết bao nhiêu năm.
Khi hắn bắt đầu tham ngộ mảng tinh không này, khí xoáy, trong não vực, Mộng Yểm trong khí xoáy, năm đại yêu thú trong đan điền đồng thời bắt đầu xao động, bọn chúng cũng bởi vì chuyện này mà tiến vào bên trong một loại trạng thái không thể hình dung được.
Đặc biệt là khi nhìn thấy tinh quang lưu chuyển, bọn cúng đều có một loại cảm giác điên cuồng như được khôi phục toàn bộ thần lực, có thể nắm giữ tất cả.
Thế là tất cả yêu phách, thậm chí là Mộng Yểm đều bắt đầu truyền đạt những thứ mà chúng lĩnh ngộ ra cho Trịnh Hạo Thiên.
Nếu như chỉ là một trong số đó, thậm chí là hai con truyền những kinh nghiệm đáng quý này cho Trịnh Hạo Thiên, thì sau khi lặng lẽ một mình lĩnh ngộ sự huyền bí của tinh không, hắn sẽ có được thu hoạch rất lớn.
Nhưng, lúc này số lượng tin tức truyền đạt đến thực sự là quá nhiều, đã vượt quá cực hạn mà hắn có thể chịu đựng được.
Cho nên, ánh mắt của hắn trong nháy mắt biến thành một mảng mờ mịt.
Trong cơ thể, chân khí và linh lực đều cuộn trào không ngừng, bọn chúng bình thường đều giống như là hai huynh đệ, lúc Trịnh Hạo Thiên cần, bọn chúng thậm chí còn có thể dung thành một thể, biến thành lực lượng cường đại hơn để cung cấp cho Trịnh Hạo Thiên phung phí và sử dụng.
Nhưng, sau khi tinh thần ý niệm của Trịnh Hạo Thiên bị tin tức mà yêu phách và Mộng Yểm truyền đạt tới che lấp, hai loại lực lượng này lại không còn hợp nhau nữa.
Từng đợt từng đợt, chân khí và linh lực ở trong thân thể hắn bắt đầu tranh đấu.
Trong ngũ đại yêu phách, cũng chỉ có phượng hoàng yêu phách là vẫn lười biếng nằm trong đan điền, mà bốn yêu phách còn lại đều giơ tay lên, dưới sự phối hợp của chúng, cường độ chân khí đã đạt tới một mức độ trước giờ chưa từng có, hoàn toàn áp chế linh khí của Trịnh Hạo Thiên. Cho dù là có sự phối hợp của Mộng Yểm, cũng không thể nào ngăn cản được sự xâm nhập của chân khí.
Đây không phải là vì linh lực của Trịnh Hạo Thiên quá kém, mà là bởi vì hắn lúc này đã là một luyện yêu võ giả thập giai.
Dùng chân khí của luyện yêu võ giả thập giai đi đối phó với linh lực của linh khí sư cửu giai, kết quả của cuộc so đấu này không cần phải nghĩ cũng biết.
Nếu như không phải là Mộng Yểm vô thức thích phóng ra hắc ám chi lực để tương trợ, chân khí đang bành trướng đó có lẽ đã triệt để áp đảo linh lực rồi.
Nhưng cho dù là vậy, chân khí cường đại đó vẫn cứ chiếm được thế thượng phong cực lớn trong cuộc giằng co này.
Theo sự giao phong không ngừng của hai bên, bốn đại yêu phách và khí xoáy do Mộng Yểm chỉ huy đều thích phóng ra lực lượng cường đại nhất, mà chính bởi vì sự tiêu gao không ngừng của lực lượng cường đại, cho nên mới khiến cho cảm ngộ của chúng bị bức phải dừng lại, cũng khiến cho Trịnh Hạo Thiên có được sự thanh tỉnh trong nháy mắt.
Cảm thụ được tin tức từ bên ngoài truyền tới, cùng với quan sát chân khí linh lực đang chiến đấu hăng hái bên trong cơ thể, Trịnh Hạo Thiên không khỏi biến sắc.
Không ngờ sau khi mất đi sự ước thúc của ý niệm bản thân, hai loại lực lượng bất đồng này lại tàn sát lẫn nhau.
"Chân khí, linh lực...."
Trong lúc hoảng hốt, Trịnh Hạo Thiên lẩm bẩm khe khẽ.
Giọng nói của hắn cực nhỏ, không làm kinh động bất cứ ai, mà vẻ mê mang ở trong mắt cũng triệt để biến mất.
"Hắc..."
Hắn quát khẽ một tiếng, thân thể đột nhiên run lên, hai loại lực lượng ở trong cơ thể sau một khắc giằng co, cuối cùng cũng biến thành nhu hòa.
Đột nhiên, mắt Trịnh Hạo Thiên sáng lên.
Vào thời khắc này, hắn đã nhìn thấy một dải ngân hà trên không trung.
Ngân hà...
Trịnh Hạo Thiên mở to miệng, một ý nghĩ quỷ dị và lớn gan từ bên trong xuất hiện.
Sau đó, chân khí cường đại từ từ ùa vào trong não vực, hơn nữa tiến vào bên trong tất cả khí xoáy đang xoay chuyển.
Song, khi bọn chúng từ trong khí xoáy đi ra thì đã không còn là chân khí nữa mà biến thành linh lực hàng thật giá thật rồi.
Trịnh Hạo Thiên cố nén sự vui mừng điên cuồng ở trong lòng, tống một luồng linh lực vào trong đan điền. Một lát sau, từ trong đan điền đi ra không ngờ lại là chân khí thuần túy nhất.
Chân khí, linh lực.
Thực ra có thể thông qua loại thủ đoạn này để đổi cho nhau.
Đây là sự cảm khái lớn nhất của Trịnh Hạo Thiên.
"Ầm..."
Đột nhiên, sau một tiếng nổ to, bầu trời đen xì đã biến mất.
Mắt mọi người sáng lên, bọn họ đã quay trở lại chỗ cũ. Hoa vẫn là hoa, cỏ vẫn là cỏ, mà kinh lịch vừa rồi của bọn họ lại giống như là một giấc mơ.
"Hạo Thiên, ta... , muốn quay về bế quan." Dư Uy Hoa đột nhiên lầm bầm nói: "Ta có dự cảm, ta rất nhanh thôi sẽ đột phá tới thập giai."
"Ta cũng vậy." Lâm Đình hít sâu một hơi, nhìn về phía trước.
Song, khiến mọi người kinh ngạc là, vị Trần tông sư thi triển thủ đoạn thông thiên, khiến bọn họ cảm kích không thôi, không biết đã rời khỏi nơi này từ lúc nào, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
← Ch. 634 | Ch. 636 → |