← Ch.657 | Ch.659 → |
Trên phi thiên phong một mảnh ồn ào, có ít nhất trăm vị tu luyện giả cao giai tụ tập ở đây.
Tuy nói Vạn Kiếm tông có vạn ngọn núi, nhân số đông đảo nhưng tu luyện giả cao giai dù sao cũng không phải như củ cải trắng, tùy ý là có thể thấy, hơn nữa người nguyện ý đi thăm dò tiểu linh giới cũng rất ít, vì thế ở chỗ này cũng chỉ có hơn ba trăm người mà thôi. -
Có thể tấn chức tu luyện giả cao giai đều là đệ tử có ít nhiều danh khí, tuy rằng không thể so sánh với nhân vật cỡ Trịnh Hạo Thiên, Hàn Lũy Nguyên nhưng chung quy cũng để lại ấn tượng cho mọi người, bọn họ tới đây tốp năm tốp ba vừa đi vừa bàn tán.
Trên một góc Phi Thiên hạ phong hai vị nữ tử đón gió mà đứng, đang khe khẽ trò chuyện.
"Long Tham sư muội, ngươi đang tu luyện tới thời khắc quan trọng vì sao lại xuất quan đến Hàn Lâm tiểu linh giới?"
"Vương sư tỷ, tiểu muội nhờ đại ân của Trịnh sư huynh cùng Cừu sư tỷ mới có thể tiến vào Phiêu Miểu vân hải tu luyện, khiến cảnh giới bản thân đột nhiên tăng mạnh." Long Tham cười uyển chuyển nói: "Hôm nay gia hương của Trịnh sư huynh bị ma khí tập kích, bọn họ khẳng định trong lòng nóng như lửa đốt, tiểu muội chuyến này đi là muốn giúp họ một tay, xem có thể tra ra duyên cớ bên trong hay không."
Vương Nhất Nguyên khóe miệng hơi cong lên, để lộ ra một nụ cười thiện ý, chợt nghe phía sau có người nói: "Sư muội, những người hôm nay tự nguyện đến Hàn Lâm tiểu linh giới, có không ít người trực tiếp hay gián tiếp thụ ân của Trịnh sư đệ, hắc hắc nhiệm vụ chuyến này không an toàn, hơn nữa còn có nguy hiểm nhất định, không ngờ thời gian ngắn như vậy đã có ba trăm cao giai huynh đệ tham dự, cũng không phụ thiện duyên của Trịnh huynh đệ."
Đúng vậy, tin tức này từ lúc truyền ra đến bây giờ còn chưa được một ngày một đêm.
Mà đại đa số cao giai đệ tử của Vạn Kiếm tông còn đang bế quan tu luyện hoặc người ra ngoài lịch lãm, thậm chí có người đang tiến nhập luyện yêu động cùng trấn ma tháp.
Đã như vậy vẫn có hơn ba trăm cao giai đệ tử tự nguyện đến Hàn Lâm Tiểu linh giới tìm kiếm nguyên nhân, cũng coi như là con số đáng kinh ngạc.
Trên Phi Thiên phong sáng ngời, ba người Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư khu sử thần binh chi quang bay tới, khi bọn họ thấy trên Phi Thiên phong đã có tới ba trăm người tề tụ đều lộ ra vẻ ngạc nhiên khó hiểu.
"Cao sư huynh..." Trịnh Hạo Thiên chợt kinh hỉ nói: "Ngươi thế nào cũng tới."
Cao Thăng lặng lẽ cười nói: "Trịnh sư huynh, dựa theo quy củ tông môn, hôm nay ta phải xưng hô với ngươi một tiếng sư huynh rồi."
Trịnh Hạo Thiên dở khóc dở cười vung tay nói: "Cao sư huynh ngươi nói cái gì thế, chúng ta là huynh đệ không nên khách khí như vậy." Hắn lắc đầu nghiêm túc nói: "Tiểu đệ cùng mọi người sau khi tiến vào đại linh giới đều là do Cao sư huynh chiếu cố, vô luận thế nào ngài vẫn là sư huynh của mấy người tiểu đệ."
Lời nói của hắn ẩn chứa một vẻ chân thành, dường như vang lên từ tận thâm tâm, bất luận ai cũng không thể hoài nghi thành ý bên trong.
Đông đảo tu luyện giả cao giai trên phong đầu đều liếc mắt nhìn nhau, đại đa số mọi người trong lòng đều ấm áp vô cùng.
Quy tắc trong Vạn Kiếm tông kỳ thật cũng là loại quy tắc cường giả vi tôn.
Phàm là kẻ tấn chức linh thể chẳng khác nào một bước lên trời, trở thành trưởng lão được mọi người trong tông môn kính ngưỡng, mà bài danh bối phận của tu luyện giả phổ thông đều dùng thực lực cá nhân làm căn cứ.
Vì thế Trịnh Hạo Thiên dùng lời lẽ chân thành nói ra điều này khiến mọi người rung động trong lòng.
Cao Thăng hít sâu một hơi, hắn gật mạnh đầu một cái, nói: "Đã thế ngu huynh không dám làm kiêu." Hắn đảo mắt một vòng nói: "Trịnh sư đệ, Hàn Lâm tiểu linh giới là gia hương của ngươi, chúng ta đi chuyến này là muốn tìm kiếm ngọn nguồn ma khí xuất hiện, hắc hắc, hay là để ngươi chỉ huy toàn bộ đi."
Trịnh Hạo Thiên sắc mặt khẽ biến, nói: "Cao sư huynh, tiểu đệ chưa từng có kinh nghiệm chỉ đạo a."
Cao Thăng cười nhẹ nói: "Ngu huynh thật ra muốn chỉ huy nhưng chỉ sợ năng lực không thể phục chúng a."
Trịnh Hạo Thiên giật mình, linh quang trong mắt chợt lóe, nhất thời hiểu ý tứ hắn.
Hôm nay Cao Thăng tuy là thành công tấn chức thất giai đỉnh nhưng người ở đây có đủ cửu, thập giai tu luyện giả, những người này tự nhiên không nghe theo lệnh của đồng môn thấp giai hơn, cho dù đồng môn xuất thân từ trung phong cũng vậy thôi.
Vương Nhất Nguyên hạ thấp âm thành nói: "Trịnh sư đệ mọi người hôm nay đi Hàn Lâm tiểu linh giới, nguyên nhân kỳ thực chính là vì ngươi, vì thế quyền chỉ huy do ngươi cầm là tốt nhất."
Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc nói: "Sư tỷ, sao người lại nói thế?"
Vương Nhất Nguyên nhỏ giọng: "Trịnh sư đệ còn như lúc trước cứu một số lượng lớn người từ trong quân đội kim cương tộc ra không?"
Trịnh Hạo Thiên hai mắt sáng ngời: "Là bọn họ...."
Vương Nhất Nguyên nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Hoặc là bạn bè người thân hay trưởng giả của họ, đều vì trả nhân tình mà tới."
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, hắn rút cuộc hiểu ra vì sao trong ngắn ngủi một ngày, không ngờ lại có đông đảo tu luyện giả cao giai nguyện ý đến Hàn Lâm tiểu linh giới như vậy.
Nhưng mà, Vương Nhất Nguyên còn một câu không nói ra, hơn ba trăm người tại đây đại đa số đều vì ân tình mà tới, nhưng cũng có một phần là vì bọn họ muốn giao hảo với Trịnh Hạo Thiên.
Biểu hiện của Trịnh Hạo Thiên trên lôi đài có thể nói là kinh diễm, nếu có thể giao hảo với nhân vật như vậy đối với bọn họ mà nói tuyệt đối là một vốn bốn lời, trên Phi Thiên phong đột nhiên sáng lên, một đạo bạch ảnh rơi xuống, trong nháy mắt dạ xuống phong đầu.
Đây là một nữ tử mỹ lệ, một thân bạch y phiêu diêu trong gió, dường như có một cỗ khí chất thoát trần khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng.
"Bái kiến Văn Nhân Băng Oánh sư thúc."
Mọi người đều cúi đầu, cung kính nói.
Cho dù là lúc trước cùng học nghệ với Văn Nhân Băng Oánh là Cao Thăng cùng Vương Nhất Nguyên cũng đổi giọng xưng hô sư thúc.
Trịnh Hạo Thiên cùng mọi người hơi giật mình, nhưng không phát ra bất cứ âm thành nào, bọn họ và Văn Nhân Băng Oánh từng có ước định, tự nhiên không gọi cái gì mà sư thúc, nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn vừa đủ thành kính, khiến cho mọi người không phát hiện sơ hở gì.
Văn Nhân Băng Oánh vung tay một cái, một cỗ lực lượng dâng trào phóng thích ra, tất cả mọi người đều cảm thấy, dường như khi thấy đôi tay kia nâng lên mọi người đều không hẹn mà có một cảm giác muốn quỳ bái.
"Các vị, các ngươi đều là người nguyện ý tuân theo pháp chỉ của chưởng giáo chân nhân, đi tới Hàn Lâm tiểu linh giới."
"Vâng." Tất cả mọi người cao giọng hô.
"Được." Văn Nhân Văng Oánh vươn bàn tay cánh noãn điểm một ngón tay, nhất thời mấy đạo quang điểm bay về phía mọi người.
Đám Trịnh Hạo Thiên vươn tay tiếp lấy, không ngờ là một khối ngọc bài trong suốt, không ngừng lóe lên quang manh.
"Các vị, đây là ngọc bài đặc chế của thái thượng trưởng lão bổn tông, các ngươi thăm dò trong vùng ma khí nếu gặp tồn tại cấp bậc ma vương có thể bóp nát ngọc thạch." Văn Nhân Bằng Oánh trầm giọng nói: "Các vị thái thượng trưởng lão sẽ ngày đêm tọa trấn, một khi nhận được tin tức sẽ phá vỡ không gian trợ giúp các ngươi, vì thế các người có thể hoàn toàn yên tâm."
Mọi người sắc mặt đều căng thẳng, Cao Thăng vội vàng nói: "Văn Nhân Băng Oánh sư thúc trong tiểu linh giới có thể xuất hiện Ma vương sao? Bọn họ nếu tiến vào hoàn cảnh như vậy chẳng phải sẽ gặp phải bất trắc lớn hay sao?"
Ma Vương so với các chủng tộc khác có thể nói là một chủng tộc ích kỷ bậc nhất.
Nếu biết tiến vào tiểu linh giới có thể tổn hại đến bản thân đám Ma vương cường đại tuyệt đối không chịu mạo hiểm với bản thân,
Văn Nhân Băng Oánh khẽ lắc đầu, nói: "Bản tọa cũng không dám khẳng định, chỉ là lúc này ma khí xuất hiện vô cùng kỳ quặc, cho nên mới an bài như vậy." Nàng dừng một chút nói: "Tiểu linh giới tuy rằng có hại với linh thể nhưng nếu trong thời gian ngắn rời đi vậy không đến mức tổn thương, vì thế chuyến này đi các ngươi phải nhớ kỹ hai chữ cẩn thận."
Mọi người trong lòng rùng mình, bỏ bớt đi nửa phần khinh thị trong lòng.
Kỳ thực mọi người ở đây đại đa số đều sinh trưởng trong đại linh giới, có thể bởi vì sống trong hoàn cảnh này nên tự thân sản sinh ra vài phần kiêu ngạo, vì thế hắn đối với nhiệm vụ thăm dò tiểu linh giới vẫn có phần coi thường trong lòng.
Thế nhưng Văn Nhân Băng Oánh nói khiến họ giật mình tỉnh giấc.
Ma khí đây là thứ thiên ma cùng địa ma đều coi trọng, giống như sự khát cầu linh lực của nhân loại cường giả, bọn họ đối với ma khí cũng cô cùng truy cầu.
Kẻ mang theo khát vọng ma khí mà tới, há có thể coi thường?
Văn Nhân Băng Oánh đảo mắt một vòng, thu hết biểu tình của mọi người vào mắt, lúc này nàng chậm rãi gật đầu: "Chuyến này đi Hàn Lâm tiểu linh giới không phải chỉ có các ngươi mà là người của bát đại siêu cấp môn phái cũng đồng hành, ta mong các ngươi chuyến này đi có thể là người đầu tiên tìm ra nguyên nhân ma khí lan tràn, để Vạn Kiếm tông vượt lên các môn phái khác."
Đám Cao Thăng hai mắt đều có chút sáng lên, khí tức trên người họ cũng đậm đặc thêm vài phần.
Bát đại siêu cấp môn phái địa vị ngang hàng ở Phiêu Miểu đại lục, tuy nói thực lực tương đương nhưng nói không có ý thức cạnh tranh trong đó, cho dù là kẻ ngu ngốc cũng không tin tưởng.
Vừa nghe nói đến chuyến này này có số lượng lớn các đệ tử của bát đại siêu cấp môn phái, ý chí chiến đấu của họ trở nên sôi trào.
Đúng, đây là niềm kiêu ngạo của đệ tử siêu cấp môn phái, bọn họ nhất định phải đàn áp quần hùng, làm vẻ vang tông môn.
Cảm nhận được khí thế sôi trào của mọi người, Văn Nhân Băng Oánh hài lòng gật đầu một cái, cổ tay nàng vung lên, bạch quang chớp động trên đỉnh núi, bao phủ tất cả mọi người vào bên trong.
Sau một lát, mọi người trực tiếp từ Phi Thiên phong truyền tống tới một bình nguyên thật lớn.
Chỗ bình nguyên này có mấy truyền tống trận thật lớn, đây là do bát đại siêu cấp môn phái cùng Vạn Bảo Hiên liên hợp mở ra thông dẫn đến các tiểu linh giới.
Khi bọn họ đến đã thấy quang mang kịch liệt lóe lên phía xa, mấy trăm người biến mất trong trận đồ.
"Tại hạ là Từ Tuấn Vạn Bảo Hiên, bái kiến các vị tuấn kiệt Vạn Kiếm tông." Một thanh niên vóc người thon gầy tiến lên, chắp tay với mọi ngườu nói: "Phong Thần Nhai, Kim Quang Động hai phái đã tiến vào tiểu linh giới, các vị lập tức xuất hành hay nghỉ ngơi trong chốc lát?"
Dư Uy Hoa cười ha hả nói: "Động tác của hai đại phái kia cũng thật nhanh, chúng ta không thể chậm chân, khiến họ chê cười."
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu nói: "Không sai, chúng ta đã nghỉ ngơi hồi phục đủ rồi, lập tức xuất phát, phiền Từ huynh."
Từ Tuấn mỉm cười nói: "Đây là chức trách của tại hạ, các vị xin chờ một lát."
Hắn lùi lại mấy bước cánh tay mạnh mẽ vung lên, quang mang trận đồ một lần nữa bừng sáng, bảo phủ phương viên hơn mười trượng, truyền tống hơn ba trăm người của Vạn Kiếm tông rời khỏi đại linh giới.
← Ch. 657 | Ch. 659 → |