Vay nóng Tima

Truyện:Chiến Thiên - Chương 708

Chiến Thiên
Trọn bộ 974 chương
Chương 708: Bảo vật?
0.00
(0 votes)


Chương (1-974)

Siêu sale Lazada


Vân Thải Điệp sắc mặt đỏ bừng như máu, nàng thể nào cũng không nghĩ ra Trịnh Hạo Thiên lại đứng lên nói như vậy.

Lúc này, tất cả mọi người đều thấy được, Nghiêm Cảnh Nhất lựa chọn chính là năm viên Mặc Tinh Thạch cực phẩm kia, mà Trịnh Hạo Thiên lấy ra chỉ một viên hạ phẩm Mặc Tinh Thạch mà thôi, chỉ có vậy không ngờ hắn lại đứng lên, đồng thời phát ngôn bừa bãi, nói thẳng ra Nghiêm Cảnh Nhất lựa chọn như vậy sau này sẽ hối hận.

Nhìn khối Mặc Tinh Thạch trước mặt, Vân Thải Điệp tin rằng đó chính là một trong ba viên Trịnh Hạo Thiên lấy được từ chỗ nàng, mặc dù nhan sắc có chút khác trước, nhưng hình dạng cùng kích thước tuyệt đối không sai.

Nàng vươn tay kéo áo Trịnh Hạo Thiên lay nhẹ, sau đó dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn.

Hành vi như vậy kỳ thực đã phạm vào tội nhiễu loạn quy củ giao dịch hội, Trịnh Hạo Thiên cũng không có tu vi võ đạo như Nghiêm Cảnh Nhất hay Tịch Tiếu Nhân, nếu làm cường giả trong hiên tức giận, chỉ sợ hắn sẽ bị trực tiếp trục xuất khỏi đây.

Nhưng mà, Trịnh Hạo Thiên nghiêng đầu, nhìn nàng mỉm cười.

Vân Thải Điệp sửng sốt một chút, nàng nhớ lại nụ cười tin cậy cùng thân thiết của hắn, nhất thời tâm tình nàng bình ổn xuống.

Trịnh Hạo Thiên chính là một kỳ tích lớn, như vậy hôm nay, hắn sao lại không thể sáng tạo nên kỳ tích chứ?

Nghiêm Cảnh Nhất dời ánh mắt qua, hắn nhìn lướt qua Mặc Tinh Thạch của Trịnh Hạo Thiên, vẫn không có sử dụng thần niềm mà lạnh lùng cười, nói: "Ngươi đang nói lão phu có mắt không tròng sao?"

Trịnh Hạo Thiên khom người thật sâu, nói: "Vãn bối không dám, chỉ là lo lắng nơi này có lựa chọn tốt hơn lại sợ tiền bối bỏ lỡ."

Ánh mắt Nghiêm Cảnh Nhất trở nên âm hàn, nói: "Lão phủ cả đời chứng kiến qua vô số kỳ trân dị bảo, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận biết lai lịch cùng công dụng. Hắc hắc, ở chỗ này đúng là có vài vật trân quý ngang với Mặc Tinh Thạch, nhưng cũng không phải không gian thuộc tính mà lão phu cần." Nói đến đây, trên mặt hắn hiện ra vẻ châm chọc: "Lẽ nào viên mặc tinh thạch hạ phẩm trước mặt ngươi là dị bảo lão phu đã bỏ qua?"

"Ha ha..."

"Ha ha...."

Nhất thời một mảnh tiếng cười vang lên, hơn nữa tiếng cười lúc này cũng rất lớn không chút kiêng nể.

Nhưng mà không phải tất cả mọi người đều cười nhạo, cũng có mấy người buông thần niệm ra, sau đó đảo qua viên Mặc Tinh Thạch kia.

Sau đó, những người này trên mặt đều hiện ra vẻ hoài nghi.

Thần niệm đám người này hơn xa người thường, vì thế họ có thể cảm thấy lúc thần niệm đảo qua vật kia, đều không ngoại lệ phát hiện một tia dị dạng.

Viên Mặc Tinh Thạch này tuy rằng không tính là gì, thế nhưng bên trong nó tản ra một tia khí tức khác không hề tầm thường.

Tuy rằng không ai biết cỗ hơi thở đó là gì, thế nhưng chẳng hiểu vì sao, trong nháy mắt khi thần niệm bọn họ tiếp xúc với khí tức kia, trong lòng bọn họ liền xuất hiện cảm giác kinh hoảng.

Giống như cỗ hơi thở kia có thể trong nháy mắt hủy diệt bọn họ vậy.

Đối với linh giả mà nói, cảm giác như vậy quả thực đáng sợ, vì thế bọn họ lập tức thu hồi vẻ khinh thường, đối với người này trái lại tràn ngập hiếu kỳ.

Trịnh Hạo Thiên hơi cười, thành khẩn nói: "Tiền bối, viên Mặc Tinh Thạch trước mặt vãn bối quả thực có chút khác biệt, ngài lẽ nào thực sự không muốn nhìn lại?"

Chỉ tiếc là biểu tình trên mặt hắn không để kẻ khác thấy, bằng không người sinh nghi lại càng nhiều a.

Nghiêm Cảnh sửng sốt một chút, đôi mắt hắn chớp động tinh quang, dường như muốn nhìn xuyên qua huỳnh quang thấy rõ mặt đối phương.

Sau một lát, hắn hừ nhẹ một tiếng nói: "Cũng được, để lão phu xem xem, ngươi có chiêu lừa bịp gì."

Tuy tính tình hắn kiêu căng nhưng không phải ngu ngốc, thấy Trịnh Hạo Thiên nhiều lần căn ngăn như vậy, tự nhiên có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng mà hắn cũng đã thầm quyết định, nếu kẻ này chỉ dùng hoa ngôn xảo nhữ để lừa bịp, vậy hắn nhất định sẽ không tha cho đối phương.

Nhưng mà, còn không chờ hắn xuất ra thần niệm, trước mặt hắn đột nhiên hoa lên.

Một thân ảnh mang theo hỏa quang đột nhiên xuất hiện trước mặt Trịnh Hạo Thiên, người này vóc người to cao, đứng ở chỗ này nhất thời che khuất tầm mắt rất nhiều người.

Trong mắt Nghiêm Cảnh Nhất lóe lên một tia kinh ngạc, mà trên các ghế đều xuất hiện tiếng kinh hô.

Tịch Tiếu Nhân, vị đại linh giả đỉnh phong ngồi ở ghế thủ tịch không ngờ nhảy tới đồng thời che trước mặt kẻ xuất khẩu cuồng ngôn.

Mọi người đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khóe miệng rất nhiều người đều hiện ra một tia cười mỉa.

Nếu vị này đã ra tay, tên linh giả kia chỉ sợ phải gặp xui xẻo rồi.

Thiết Huyễn Hỏa sắc mặt khẽ biến, hắn vội kêu lên: "Tịch lão, chuyện gì cũng từ từ rồi nói, ở đây không thể động thủ."

Giọng nói của hắn không ngờ mang theo một tia vị đạo kinh hãi cùng cầu khẩn.

Vạn Bảo hiên quy củ sâm nghiêm, người động thủ trong hội giao dịch không cần hỏi lý do lập tức đuổi khỏi hội, nếu là linh giả khác phạm vào quy củ, hắn tự nhiên hạ lệnh trục khách.

Thế nhưng Tịch Tiếu Nhân không phải người thường, hắn là đại linh giả đỉnh phong tr, chỉ kém một chút là trở thành siêu cấp cường giả tông sư.

Đối với nhân vật như vậy, cho dù là Vạn Bảo hiên cũng không muốn đắc tội.

Tịch Tiếu Nhân không cho là đúng, hắn khoát ray nói: "Ngươi yên tâm, lão phu cũng không có ý đắc tội với vị bằng hữu này."

Thiết Huyễn Hỏa lúc này mới thở phào một hơi, chỉ cần lão nhân gia không động thủ, như vậy tất cả đều có thể thương lượng.

Tịch Tiếu Nhân nhìn chằm chằm viên Mặc Tinh Thạch trước mặt Trịnh Hạo Thiên, đến lúc này, tiếng ồn ào bắt đầu nhỏ dần, những người cười nhạo lúc trước càng vội vã bịp miệng mình.

Thấy một màn này, cho dù là kẻ ngu ngốc cũng biết viên Mặc Tinh Thạch kia chắc chắn có ẩn chứa huyền cơ, bằng không với thân phận của Tịch Tiếu Nhân, làm sao lại lộ ra thái độ thất thố thế này.

Vì vậy trên mặt mọi người đều nóng rát như lửa đốt, không ngờ bọn họ có mắt như mù, may là có thân phận bài, nếu không để mọi người thấy sắc mặt họ, quả thực là xấu hổ không chịu nổi.

Một lúc lâu sau, Tịch Tiếu Nhân nhẹ giọng nói: "Các hạ, lão phu có thể xem kỹ không?"

Trịnh Hạo Thiên cười nói: "Tịch lão, xin cứ tự nhiên."

Tịch Tiếu Nhân gật đầu một cái, nói: "Đa tạ."

Dứt lời, hắn dùng hai ngón tay nắm chặt viên Mặc Tinh Thạch, một tia hỏa khí phóng vào bên trong.

Hắn khống chế vừa đúng, điểm lực lượng này chỉ đủ dùng, tuyệt đối không phá hư viên Mặc Tinh Thạch trên tay.

Toàn trường lặng ngắt như tờ, Nghiêm Cảnh Nhất sắc mặt càng thay đổi, trong lòng hắn âm thầm hối hận, đúng là hố một vố lớn.

Chỉ là, ghế của Trịnh Hạo Thiên đều bị Tịch Tiếu Nhân che khuất, những người ở đây căn bản không thể nào dùng thần niệm xâm nhập được, tự nhiên không thể khám phá ra viên Mặc Tinh Thạch kia có huyền cơ gì.

Dần dần, ánh mắt Tịch Tiếu Nhân ngày càng sáng, ngay cả hô hấp của hắn cũng trở nên hơi dồn dập.

Mọi người thấy biến hóa của hắn, trong lòng đều hoảng sợ.

Tịch Tiếu Nhân tung hoành thiên hạ, suốt đời kinh nghiệm phong phú, cho dù đối mặt với cường giả cấp bậc tông sư hắn cũng có thể mặt không đổi sắc.

Thế nhưng, lúc này, hắn không ngờ vì một viên Mặc Tinh Thạch mà trở nên kích động như vậy.

Rốt cuộc là bảo vật cỡ nào có thể khiến hắn biến sắc như vậy chứ?

Nghiêm Cảnh Nhất khóe miệng hơi méo xệch, Tịch Tiếu Nhân càng động dung, trong lòng hắn càng hối hận.

Gật mạnh đầu một cái, Tịch Tiếu Nhân cười nói: "Bằng hữu, viên Mặc Tinh Thạch của ngươi ta muốn có, không biết ngươi cần cái gì?" Hắn dừng một chút, lại nói: "Cho dù ngươi muốn cái gì, lão phu đều nhất định thỏa mãn cho ngươi."

"Oa..."

Lúc này tất cả mọi người đều không kìm được, toàn trường vỡ òa ra.

Tịch Tiếu Nhân hứa hẹn như vậy cũng có nghĩ là, bằng bất cứ giá nào hắn cũng phải thu được bảo vật kia.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người lần một lần nữa hướng về phía viên Mặc Tinh Thạch kia, nhưng bởi thần niệm bị cản trở, vì thế không ai có thể thăm dò ra chút nguyên nhân nào.

Chỉ là, lúc này ánh mắt mọi người nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên đã thay đổi một trăm tám mươi độ.

Kẻ ban đầu bị mọi người coi là cuồng ngạo vô tri, đã trở nên thần bí khó lường.

Thiết Huyễn Hỏa ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt hắn xấu hổ, tuy rằng vạn lần không muốn dây vào Tịch Tiếu Nhân, thế nhưng bởi chức trách trên mình, hắn không thể không mở miệng.

"Tịch lão, cái này không hợp với quy củ a."

Tịch Tiếu Nhân lông mày nhíu chặt lại, nói: "Tiểu Thiết, lão phu nợ Vạn Bảo hiên các ngươi một cái nhân tình, bất cứ giá nào, hôm nay lão phu cũng phải lấy được viên Mặc Tinh Thạch này."

Lời nói của hắn mang theo sự kiên định, không hề có ý thương lượng nào.

Thiết Huyễn Hỏa giật mình, hắn mở miệng, cười khổ liên tục, quay đầu nhìn về phía sơn cốc.

Một tiếng thở dài vang lên: "Tịch huynh, ngươi cần gì phải làm khó một vãn bối."

Âm thanh này chính là của nhân vật thần bí trong Vạn Bảo hiên lúc trước đã quyết định vật trao đổi của Thất thải Liên Tâm, hắn vẫn ngồi ở trong xem tình hình phát triển, cho đến khi đối phương quá phận mới mở miệng khuyên can.

Tịch Tiếu Nhân trầm giọng nói: "Vân huynh, lão phu biết lần này có lỗi, nhưng thứ này quá mức quan trọng với ta, lão phu cho dù dùng bất cứ giá nào, cho dù táng gia bại sản cũng phải lấy được tới tay."

Nghiêm Cảnh Nhất vẻ mặt trầm xuống, hắn không kiềm được kêu lên: "Tịch lão nhi, ngươi không tuân theo quy củ, người này xuất ra vật ấy là để trao đổi với lão phu, đến lúc nào mới tới lượt ngươi xen vào hả?"

Tịch Tiếu Nhân nhíu mày, nói: "Nghiêm huynh, nếu lão phu nhớ không sai, ngươi vừa rồi đã lựa chọn xong."

Nghiêm Cảnh Nhất thầm tát mình vài cái, không ngờ không thể cãi lại.

Hắn đúng là đã thu năm viên Mặc Tinh Thạch, cũng đã ném trận đồ thủ hộ qua cho đối phương.

Ở đây mọi người đều nhìn thấy hành động của hắn, cho dù muốn đổi ý cũng không có khả năng.

Do dự một chút, hắn nói: "Tịch lão... huynh, vật ấy đến tột cùng là thứ gì vậy, không ngờ khiến ngươi khát cầu đến thế?"

Mọi người dựng thẳng lỗ tai lên mà nghe, tuy rằng đại đa số mọi người biết vật ấy chắc chắn rơi vào tay Tịch Tiếu Nhân, tuyệt đối không có phần của họ, nhưng bọn họ chính là muốn biết bên trong viên Mặc Tinh Thạch kia rút cuộc ẩn chứa thứ gì.

Sắc mặt Tịch Tiếu Nhân nhất thời có chút cổ quái, hắn ho nhẹ một tiếng nói: "Lão phu không nhận ra lai lịch của vật ấy, thế nhưng lão phu có thể cảm giác được, vật ấy có trợ giúp lớn đối với sự tu luyện của lão phu."

Hắn cũng không có nói dối, bởi vì Phượng hoàng tuyệt tích đã bao nhiêu năm, vì thế trong lúc nhất thời hắn không thể nhận ra đây là phượng hoàng chi hỏa.

Thế nhưng hắn còn một nửa câu nói thầm trong bụng.

Nếu có thể thu được vật ấy, đồng thời nghiên cứu thấu triệt, có thể hắn sẽ đột phá được một bước cuối cùng kia a!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-974)