← Ch.770 | Ch.772 → |
Trịnh Hạo Thiên khoanh tay trước ngực, trên mặt mang theo một nụ cười nhàn nhạt, phảng phất như câu nói vừa rồi không phải là do hắn nói vậy.
Ngô Vân lạnh lùng nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: "Ngươi tuy chỉ có một sao, nhưng lại là linh thể song tu. Quả thật có tư cách đánh với bổn tọa một trận."
"Linh thể song tu...." Hai hàng lông mày của Hách Minh chợt nhướng lên, nói: "Ta biết ngươi là ai rồi." Hắn nhìn chằm chằm về phía Trịnh Hạo Thiên, nói: "Ngươi là Trịnh Hạo Thiên của Phiêu Miễu đại lục."
Khi nói tới ba chữ Trịnh Hạo Thiên, hắn quả thực là nghiến răng nghiến lợi, rít lên từng chữ một.
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Không sai, chính là Trịnh mỗ. Không ngờ Hách huynh cũng biết tới, thật sự khiến tiểu đệ có chút tò mò."
Trong lúc nhất thời, xa xa lại vanglên những tiếng nghị luận ồn sao.
Trong một khắc khi Ngô Vân xuất hiện, tất cả mọi người đều câm như hén. Đám tu luyện giả bình thường còn không có kẻ nào dám thở mạnh một cái. Chỉ là lúc này, loại không khí sâm nghiêm này đều đã tiêu tán hết, mà biểu tình trên mặt mọi người cũng hoàn toàn bất đồng.
Đại đa số mọi người đều lộ vẻ mờ mịt, dường như không biết cái tên này đại biểu cho cái gì. Chỉ là sau khi nhìn thấy biểu tình Hách Minh, cho nên mới cảm thấy hứng thú.
Một linh giả một sao có thể khiến một nhân vật như Hách Minh chưa biết mặt đã biết tên, làm sao có thể là hạng người vớ vẩn chứ.
Mà hai mắt đám linh giả và tu luyện giả đến từ Phiêu Miễu đại lục lại ẩn ước tỏa sáng, mang theo một vẻ hưng phấn khó có thể che giấu nổi.
Tuy Trịnh Hạo Thiên vừa mới tiến vào chiến trường linh giả, thanh danh không vang vội, nhưng trên Phiêu Miễu đại lục, hắn đã có một chút dang tiếng rồi.
Đặc biệt là chuyện hắn đại chiến với chiến thần Hoàng của kim cương nhất tộc khi ngũ giai, và Nghiêm Lôi Minh khi vừa mới tiến giai linh thể, lại mang theo sắc thái truyền kỳ, khiến cho mọi người trên bản đại lục cực kỳ chú ý, quan tâm.
"Hắc hắc." Hách Minh cười lạnh một tiếng, nói: "Bần đạo vốn tưởng các hạ xung đột với tệ sư đệ là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng hiện giờ mới biết, thì ra các hạ đã sớm có dự mưu từ trước."
Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, nói: "Hách huynh nói gì, tại hạ không hiểu?"
Hách Minh mặt mày khinh khỉnh, nói: "Chuyện đã tới nước này, ngươi còn muốn giấu giếm làm gì? Không phải là đố kỵ danh vọng của đại sư huynh, cho nên mới cố ý nhằm vào môn hạ bản giáo mà động thủ sao. Hừ, chỉ là, ngươi quá coi thường Cổ Chân giáo chúng ta rồi. Cho dù đại sư huynh không có ở đây, cũng không phải người như ngươi có thể khinh nhục."
Trịnh Hạo Thiên lúc này mới hiểu được ý tứ đối phương. Hắn bất đắc dĩ trợn trừng mắt, nói: "Hách huynh suy luận thật tốt nha."
Lúc trước, hắn căn bản không biết Hách Liên Diệc là đứa nào, càng không biết thằng cha đó có chiến tích ra sao trong Đại Linh giới.
Chỉ là, trong miệng Hách Minh, hắn không ngờ lại biến thành một tên tiểu nhân đê tiện, bởi vì đố kỵ Hách Liên Diệc cho nên mới cố ý tìm Trương Tấn Thao gây chuyện.
Hách Minh cát tiếng cười lớn, trên mặt lộ ra vẻ vênh váo, nói: "Có phải hay không, trong lòng người tự biết rõ." Hắn xoay người, hướng về phía Ngô Vân chắp tay nói: "Ngô huynh, kẻ này có đai thù với Cổ Chân giáo chúng ta. Thù này không đội trời chung. Cho nên trận chiến này mong hãy nhường cho tiểu đệ."
Ngô Vân do dự một chút, nói: "Nếu như người này dám ứng chiến, vậy Ngô mỗ cũng không ngại."
Hắn mặc dù là linh giả năm sao, mà Hách Minh lại chỉ là bốn sao, nhưng Cổ Chân giáo phía sau Hách Minh lại là một đại quái vật, chỉ cần là người ở trên Thương Khung đại lục đều phải kiêng kỵ vạn phần.
Cho dỳ là nhân vật như Ngô Vân cũng không dám dễ dàng đắc tội với Hách Minh - đệ tử đắc ý của chưởng giáo chân nhân.
Huống chi, Hách Minh thân là nhị đệ tử của chưởng giáo Cổ Chân giáo, nếu nói trên người không có vài món chí bảo hộ thân thì sợ rằng chẳng có ai tin. Mà có những bảo vật cường đại này, thực lực của hắn lại càng cường đại, tuyệt đối không thể dùng cấp bậc đơn thuần để đánh giá.
Trịnh Hạo Thiên khẽ lắc đầu, nói: "Hổ huynh, Tạ huynh, các ngươi cũng nghe thấy rồi đó. Trận này hãy để cho tiểu đệ đi."
Nếu như là một linh giả một sao khác, nói muốn khiêu chiến linh giả bốn sao, nhất định sẽ bị người ta khinh bỉ và cười nhạo. Nhưng lúc này, toàn bộ khu vực lại bảo trì một bầu không khí cực kỳ quỷ dị, tựa hồ không có người nào cảm thấy điều này có cái gì không ổn.
Vị linh giả trẻ tuổi Trịnh Hạo Thiên này, không ngờ lại là một vị cường giả linh thể song tu.
Hắn quả thật có tư cách khiêu chiến vượt cấp, mà càng khiến người ta cảm thấy kinh ngạc chính là, Hách Minh không ngờ cũng không xa lạ người này. Cái này lại càng chứng minh lai lịch bất phầm của hắn rồi.
Hổ Bá Thiên cười khổ một tiếng, nói: "Cũng được, nếu ngươi muốn xuất thủ chơi đùa một chút, vậy ta không dây vào nữa."
Hắn biết Trịnh Hạo Thiên đã từng giết chết nhân mã linh giả bốn sao, cũng biết thực lực chân chính của hắn, cho nên không hề lo lắng gì cả. Bởi vì hắn biết, khả năng Trịnh Hạo Thiên giành được thắng lợi còn lớn hơn cả hắn, cho dù là hắn thi triển biến thân bạch hổ cũng vậy. Trong mắt Tạ Bảo Phong chớp động tinh mang, hắn nhìn chằm chằm Trịnh Hạo Thiên, tựa hồ muốn khắc sâu diện mạo đối phương vào trong lòng.
Sau một lát, hắn chậm rãi nói: "Chẳng trách, chẳng trách.."
Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, nói: "Tạ huynh nói gì vậy?"
Khóe miệng Tạ Bảo Phong khẽ nở một nụ cười, truyền một tia thanh âm vào trong tai Trịnh Hạo Thiên.
"Trịnh Hạo Thiên, thì ra người chính là vị ngọc phù sư quang hệ cường đại đó. Chẳng trách Thiết Huyễn Hỏa trưởng lão lại bảo Tạ mỗ ra mặt cho ngươi."
Hai hàng lông mày Trịnh Hạo Thiên khẽ nhướng lên, Tạ Bảo Phong thà mạo hiểm đắc tội Cổ Chân giáo cũng phải đánh với Hách Minh một trận.
Xem ra, trừ mối thù mà hắn nói ra, lời giao phó của Thiết Huyễn Hỏa trưởng lão mới là quan trọng nhất. Nếu không phải như vậy, hắn cũng không có khả năng mạo hiểm vào thời điểm quan trọng này.
Khẽ gật đầu, Trịnh Hạo Thiên nói: "Xin Tạ huynh thay tiểu đệ đa tạ Thiết trưởng lão."
Tạ Bảo Phong cười ha ha, lớn tiếng nói: "Nếu là Trịnh huynh ra mặt, Tạ mỗ nào dám không tòng mệnh."
Hắm ôm quyền thi lễ, thản nhiên quay trở lại phía sau.
Biểu hiện quái dị của hai vị linh giả bốn sao khiến cho mọi người đều kinh ngạc, thầm suy đoán trong lòng không thôi.
Hắn người bọn hắn có thể vì giao thủ với Hách Minh mà không ai chịu nhường ai, tuy không đến mức rút đao khiêu chiến, nhưng ít nhiều cũng tỏa ra mùi thuốc súng.
Nhưng Trịnh Hạo Thiên vừa mở miệng một cái, bọn họ lại không hẹn mà cùng bỏ qua.
Hơn nữa, xem sắc mặt của bọn họ, đối với vị linh giả trẻ tuổi một sao này không ngờ lại tin tưởng mười phần. Điều này càng lúc càng khiến mọi người nghi hoặc không thôi.
Đột nhiên, một người vỗ tay chát một cái, hắn thấp giọng kêu lên: "Ta nhớ ra rồi."
"Cái gì?" Một người đứng cạnh hắn khó hiểu hỏi.
"Ta biết hắn là ai rồi." Người vừa nói là một trung niên linh giả hai sao. hắn cảm khái vô cùng nói: "Mấy hôm trước, khi lão phu trở về doanh địa đã tới trước ngọc bia trên quảng trường để đọc biến hóa mới nhất trên chiến trường. Trong lúc vô ý lại đọc được tin tức của người này. Chỉ là, khi đó lão phu vẫn chưa để trong lòng. Thật không ngờ tới lại gặp được nhanh như vậy.
Hắn vừa nói xong lập tức khiến cho vô số ánh mắt tò mò nhìn lại, có rất nhiều người thậm chí còn hận không thể phân thân trở về, đến ngọc bia trên quảng trường tìm kiếm một phen.
Chỉ là, trận chiến giữa Trịnh Hạo Thiên với Hách Minh đã sắp bắt đầu, cho nên càng không có người nào nguyện ný bỏ qua cuộc chiến này.
"Rốt cuộc hắn là ai, nói mau đi." Linh giả bên cạnh ngườ nọ hiển nhiên là người tính tình nóng nảy. Hai mắt hắn sáng ngời, liên tục thúc dục.
Vị trung niên linh giả lúc trước than nhẹ một tiếng, nói: "Theo lão phu biết, người này chính là tuyệt đại thiên tài vạn năm khó gặp trên Phiêu Miễu đại lục.
Hắn không chỉ là linh thể song tu bình thường, mà...." Ánh mắt hắn đảo qua, nhìn thấy mình giống như đã trở thành tiêu điểm của ánh mắt mọi người xung quanh, không khỏi hơi đắc ý, nói: " Mà hắn còn có tư chất siêu phẩm đó."
"Woa...." Tên đồng bạn bên cạnh hắn hít một hơi lạnh.
Số người há hốc miệng xung quanh cũng không ít, trong ánh mắt nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên lại càng thêm mấy phần quái dị.
Tư chất siêu phẩm đó. Số lượng linh giả ở nơi này không ít, nhưng muốn nói đến tư chất siêu phẩm, thì trong một vạn tên linh giả cũng chưa chắc đã có nổi một.
"Hắn là linh thể song tu, tư chất siêu phẩm rốt cuộc là linh tu hay là võ tu?" Một người trầm giọng hỏi.
"Hắc hắc, nếu được xưng là vạn năm khó gặp, đương nhiên là linh thể song tu tư chất siêu phẩm rồi."
Lời vừa nói ra, lập tức khiến toàn bộ trở nên xôn xao. Ngay cả đám linh giả đứng đằng xa cũng không nhịn được phải phân thần nghe trộm.
Tư chất siêu phẩm siêu phẩm, linh thể song tu, bất cứ một cái nào trong hai loại tư chất này cũng đủ khiến oanh động vô số người rồi. Mà hiện giờ, không ngờ lại có người sở hữu cả hai, đương nhiên là khiến người ta càng lúc càng khiếp sợ, đồng thời không nhịn được mà đố kỵ.
"Hừ, cứ cho là siêu phẩm thì sao." Một người không phục nói: "Hắn dù sao cũng mới tiến vào chiến trường linh giả không lâu, chỉ có một sao mà thôi. Sao có thể so sánh với cường giả bốn sao được. Đừng quên, mỗi một linh giả bốn sao hai tay đều nhuốm đầy máu tươi của cường giả dị tộc, một tên không có chút kinh nghiệm như hắn còn xa mới so sánh được."
Mọi người đều chậm rãi gật đầu, thiên tài thì sao chứ, cho dù là đệ nhất thiên tài đương thời, nếu không được rèn luyện qua máu lửa thì cũng không thể trường thành được.
Trung niên linh giả dùng mắt kỳ quái liếc nhìn đối phương một cái, nói: "Các hạ nói không sai. Chỉ là, Trịnh Hạo Thiên này tuy mới tiến vào chiến trường không lâu, nhưng trước đó cũng có một ít chiến tích." Hắn dừng lại một chút, nói: "Người này khi thập giai đã từng chiến thắng một vị linh giả đồng môn, hơn nữa, khi hắn vừa mới tấn chức linh giả không lâu, đã từng giao thủ với một vị linh giả năm sao, mặc dù không thắng lợi nhưng cũng không hề thua trận."
Mọi người lại một lần nữa cả kinh, thân sắc trong mắt đều có chút không dám tin.
Một linh giả vừa mới tấn chức, lại có thể cân ngang một vị linh giả năm sao?
Điều này thật sự vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ rồi. không hiểu loại chuyện này vì sao có thể phát sinh được.
Nhưng, vị trung niên linh giả kia vẫn chưa dừng lại, hắn lại tiếp tục nói: "Bất quá, lão phu có thể nhớ rõ hắn, cũng là bởi vì một chiến tích của hắn."
"Hắn còn có chiến tích gì khác?" Một ngườ bật cười nói: "Chẳng lẽ Trịnh Hạo Thiên này còn từng đánh thắng nhân vật nổi tiếng nào đó chăng?"
Sắc mặt trun gniên linh giả có chút cổ quái, nói: "Các hạ đoán không sai. Năm xưa, khi kim cương nhất tộc xâm lấn Phiêu Miễu đại lục quy mô, đồng thời đánh chiếm trước mấy phương Tiểu Linh giới, khi đó, Trịnh Hạo Thiên chỉ là một vị tu luyện giả ngũ giai. Nhưng trong đại chiến với kim cương bộ tộc, lại đánh thắng cả... Hoàng."
"Hoàng? chiến thần Hoàng của kim cương nhất tộc...."
Vô số tiếng kinh hô liên tiếp vang lên.
Đến tận lúc này, ánh mắt của moi jngười nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên đã hoàn toàn khác biệt....
← Ch. 770 | Ch. 772 → |