← Ch.812 | Ch.814 → |
"Một ngàn sáu trăm vạn...."
Trịnh Vũ Hào lặng đi một chút, sắc mặt thoáng biến đổi, chậm rãi lặp lại câu nói này lại một lần nữa.
Tuy trong lòng hắn biết rõ, Trịnh Hạo Thiên đưa ra con số này, tám chín phần mười là muốn tranh cường háo thắng với Xà Lang Quân. Nhưng nếu bộ chiến giáp do hắn hắn luyện chế này không phải là tinh phẩm trong tinh phẩm, thì hai người này cũng tuyệt đối không ra giá đến mức này.
Thiệu Gia Nghĩa biến sắc, vội vàng kéo kéo tay Trịnh Hạo Thiên, nói: "Trịnh huynh, ngươi làm gì vậy?"
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, thấp giọng nói: "Không gì cả. Ta chỉ tuân thủ theo quy định của Vạn Bảo Hiên, ra giá mà thôi."
Thiệu Gia Nghĩa cười khổ nói: "Hảo ý của Trịnh huynh tại hạ xin tâm lĩnh, bất quá thứ này quá mức trân quý, Thiệu mỗ thật sự mua không nổi."
Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: "Vậy ta mua rồi cho Thiệu huynh mượn tạm."
Thiệu Gia Nghĩa sửng sốt một hồi lâu, nhìn ánh mắt chân thành của Trịnh Hạo Thiên, trong lòng cảm động vô cùng.
Là một linh giả tán tu, cơ duyên và tài nguyên tu luyện mà hắn có được còn xa mới so sánh được với linh giả xuất thân từ danh môn đại phái. Trong mắt đám linh giả có hậu trường cường đại, hắn có thể nhìn thấy một vẻ cao ngạo và khinh thường.
Nhưng lúc này, Trịnh Hạo Thiên lại khiến hắn cảm động tới cực điểm.
"Hừ, một ngàn tám trăm vạn."
Sắc mặt Xà Lang Quân âm trầm, hô lên. Chỉ là, khi thanh âm của hắn còn chưa kịp tiêu tán, thì thanh âm của Trịnh Hạo Thiên đã vang lên.
"Một ngàn chín trăm vạn."
Toàn bộ đình viện lặng ngắt như tờ, thậm chí đến một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy. Tất cả mọi người đều ẩn ước cảm thấy giữa hai đại cường giả đang có một bầu không khí sặc mùi thuốc súng, có thể bạo phát bất cứ lúc nào.
Có thể đứng ở nơi này, đều không phải hạng thiện nam tín nữ gì, hơn nữa vì tranh giành một thứ nào đó trong phòng đấu giá mà kết thành thù hận cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng vừa mở màn mà không khí đã căng thẳng, kịch liệt thế này, thì đúng là hiếm thấy.
Miệng Xà Lang Quân khẽ mấp máy vài cái, có lẽ bởi vì đã nhìn thấy quyết tâm cường đại của Trịnh Hạo Thiên, cho nên cũng không tiếp tục ra giá, mà lạnh lùng nói: "Trả giá thật hào phóng, không biết các hạ là người phương nào?"
Lời vừa nói ra, sắc mặt tất cả đám linh giả trong đình viện đều trở nên cổ quái.
Tranh đoạt cả nửa ngày trời, thì ra ngay cả thân phận đối phương Xà Lang Quân cũng không biết.
"Khụ... Xà huynh." Đặng Thành Ấp ho khan một tiếng, nói: "Đây là người vừa tiến vào chiến trường hai tháng, tấn chức bốn sao - Trịnh Hạo Thiên."
Khi nói, trong thanh âm của hắn không khỏi mang theo một vẻ đắc ý.
Trịnh Hạo Thiên chính là niềm kiêu ngạo của Phiêu Miễu đại lục. Mà thân là một thành viên của Phiêu Miễu đại lục, hắn đương nhiên là cảm thấy hãnh diện.
"Trịnh Hạo Thiên." Thân thể Xà Lang Quân đột nhiên run lên, nói: "Ngươi... chính là Trịnh Hạo Thiên có thể luyện chế phù triện quang minh hệ?"
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, nói: "Không sai, Xà huynh có gì chỉ giáo?"
Xà Lang Quân liếc mắt nhìn hắn một cái thật sâu, vẻ băng lãnh trong con ngươi lập tức biến mất sạch sẽ. hắn lắc lắc đầu, nói: "Nếu là vật Trịnh huynh muốn, lão phu xin nhường."
"Ặc...."
"?????"
"Hả.... ."
Ít nhất phải có hơn mười người trợn tròn mắt, không kiềm chế được bất giác thốt lên.
Xà Lang Quân, tuyệt đối là một vị cường giả hung danh hanh hách của nhân tộc. Ngay cả một số đại linh giả cũng phải đau đầu với hắn.
Nhưng, bất cứ ai cũng không ngờ tới, sau khi biết được thân phận Trịnh Hạo Thiên, hắn lại rút lui không một chút do dự.
Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt đã chiếu thẳng vào người Trịnh Hạo Thiên, tựa hồ muốn nhìn thấu bên trong người hắn đang ẩn giấu bí mật gì mà lại có thể khiến người như Xà Lang Quân phải nhượng bộ lui binh.
Trịnh Vũ Hào thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy hắn cũng cảm thấy rất khó hiểu khi Xà Lang Quân thoái lui, nhưng miệng vẫn không chậm lại chút nào.
"Một ngàn chín trăm vạn. Thành giao, bộ chiến giáp này đã thuộc về Trịnh huynh."
Hắn nhẹ vung tay lên, chiến giáp trên đài lập tức bay về phía Trịnh Hạo Thiên.
Trịnh Hạo Thiên đưa tay tiếp lấy, cũng không giao ngay cho Thiệu Gia Nghĩa mà lật tay, thu vào trong người.
Bất quá, mấy người Hổ Bá Thiên lại biết, sau khi đấu giá hội chấm dứt, thì bộ chiến giáp này nhất định sẽ được chuyển tới tay Thiệu Gia Nghĩa.
"Trịnh huynh, phí dụng mua khải giáp có thể thanh toán sau giao dịch hội." Trịnh Vũ Hào nghiêm nghị nói.
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Trịnh mỗ nhớ kỹ."
Kỳ thật, hai người bọn họ cũng biết, Vạn Bảo Hiên tuyệt đối sẽ vì bộ khải giáp này mà thu phí Trịnh Hạo Thiên.
Bởi vì, trong đấu giá hội ngày hôm nay, còn có hai mươi lăm tấm Đại quang minh Thánh Linh phù triện chưa được đấu giá. Mà tất cả chỗ linh thạch đấu giá được này đều thuộc về Trịnh Hạo Thiên.
Hơn nữa, từ thái độ của Vạn Bảo Hiên đối với Trịnh Hạo Thiên mà xem, cho dù hắn có vung tay quá chán, tiêu quá số linh thạch này trong giao dịch hội, Vạn Bảo Hiên cũng tuyệt đối không oán hận câu nào, mà còn phi thường vui vẻ để hắn lấy Đại quang minh phù triện ra gán nợ.
Sau khi thu hồi chiến giáp, Trịnh Hạo Thiên hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn hơi ôm quyền thi lễ với Xà Lang Quân.
Mà vị cường giả sáu sao hung danh vang khắp chiến trường này cũng mỉm cười gật đầu đáp lễ. Vô luận là biểu tình trên mặt hắn hay là khí tức trên người, đều không có nửa điểm ác ý.
Đám linh giả xung quanh đều chép miệng xưng lạ, nhưng ngại mặt mũi hai người này, cho nên cũng không dám biểu đạt ra ngoài.
"Khụ khụ, hiện tại bắt đấu giá kiện vật phẩm thứ hai." Trịnh Vũ Hào hô lớn một tiếng, một lần nữa hấp dẫn ánh mắt mọi người lại.
Hắn vung tay lên, một thanh trường kiếm lập tức được tên tu luyện giả bên cạnh lấy ra, cung kính đặt lên chiếc khay ngọc đặc chế.
Thần niệm của mọi người đảo qua, không nhịn được lại phát ra những tiếng kinh hãi.
Thanh trường kiếm này không ngờ lại là một kiện bảo khí siêu phẩm, hơn nữa ở trong những bảo khí siêu phẩm cũng thuộc hàng thượng phẩm.
"Siêu phẩm bảo khí trường kiếm một thanh, giá gốc tám mươi vạn linh thạch. Mời các vị ra giá." Trịnh Vũ Hào cao giọng nói.
Bất quá, so với cuộc tranh đoạt căng thẳng vừa rồi, kiện bảo khí trường kiếm này lại có vẻ kém cỏi hơn rất nhiều.
Tuy cũng có người lên tiếng ra giá, nhưng giá cả thủy chung vẫn không thể đột phá cột mốc hai trăm vạn linh thạch.
Đối với điều này, Trịnh Hạo Thiên cũng không cảm thấy kỳ lạ. Phải biết rằng, có thể tới nơi này, cơ bản đều là cường giả ba sao trở lên. Thần binh bản mạng mà bọn họ sử dụng hầu như đều có cấp bậc ngụy pháp khí rồi.
Nếu thanh trường kiếm này rơi vào tay tu luyện giả, hoặc là linh giả vừa mới tấn chức, có lẽ còn có sức hấp dẫn.
Bởi vì chỉ cần cẩn thận tôi luyện một chút, thanh trường kiếm này rất có thể sẽ tấn thăng trở thành ngụy pháp khí.
Nhưng đối với đám linh giả ở nơi này mà nói, một kiện thần binh ngụy pháp khí đã không thể khiến bọn hắn kích động nữa rồi. Ngược lại, bộ chiến giáp hiếm có kia mới là vật được mọi người khát cầu nhất.
Trịnh Hạo Thiên xoay chuyển ánh mắt, phát hiện không còn người nào chú ý tới bọn họ nữa.
Cổ tay hắn vừa lật, một điểm hàn tinh đã rơi vào tay Thiệu Gia Nghĩa.
Tuy hắn không hề giải thích nhiều, nhưng Thiệu Gia Nghĩa đã minh bạch ý tứ của hắn. Trong lòng khẽ động, thần niệm đảo qua, trong đạo hàn quang quả nhiên là bộ khải giáp trân quý.
Hắn hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Trịnh huynh, Thiệu mỗ biết người làm như vậy cũng không cần hồi báo." Hắn hơi dừng lại một chút, nói: "Không biết trong phong của Trịnh huynh ở Vạn Kiếm tông có thiếu một vị khách khanh thái thượng trưởng lão không?"
Trịnh Hạo Thiên trong lòng mừng rỡ, nhưng hắn vẫn nhíu mày, thấp giọng nói: "Thiệu huynh, tiểu đệ cho ngươi mượn thứ này, là vì duyên phận bằng hữu, không hề có ý tứ gì khác."
Thiệu Gia Nghĩa là một vị độc hành giả cường đại. Chỉ cần hắn nguyện ý gia nhập một thế lực nào đó, khẳng định sẽ có vô số đại thế lực vươn cành ô liu ra cho hắn.
Bất quá, sở dĩ đám cường giả tán tu không gia nhập vào bất cứ thế lực nào, cũng là vì bọn họ không muốn chịu các loại ước thúc.
Tự do tự tại, vô câu vô thúc, hành tẩu giang hồ, đó mới là cuộc sống mà bọn hắn truy cầu.
Trịnh Hạo Thiên đem kiện chiến giáp này cho Thiệu Gia Nghĩa, trong lòng kỳ thật không hề có ý định lôi kéo gì. Hắn có thể tấn chức bôn sao nhanh như thế, công lao của hai người Thiệu Gia Nghĩa và Ô Kinh Đào không thể không kể tới.
Chỉ là một kiện chiến giáp, đối với bọn họ có lẽ giá trị rất xa xỉ, nhưng đối với một người có thể luyện chế Đại quang minh phù triện như Trịnh Hạo Thiên, thì lại chẳng đáng gì cả.
Thuận tay tặng vật này cho hắn cũng là vì muốn trả hắn một nhân tình.
Nhưng thật không nghĩ tới, Thiệu Gia Nghĩa lại hạ quyết định gia nhập Vạn Kiếm tông, hơn nữa còn nói đích danh muốn gia ngập vào Bạch Thảo phong. Đây quả thực là một chuyện vui hiếm thấy.
Sắc mặt Đổng Tân cùng Ô Kinh Đào đều hơi đổi. Ô Kinh Đào vội vàng nói: "Thiệu huynh, không phải ngươi đã nói, vĩnh viễn không muốn gia nhập vào bất cứ đại môn phái nào sao? Vì sao lại đột nhiên thay đổi quyết định?"
Than nhẹ một tiếng, Đổng Tân cũng uyển chuyển khuyên nhủ."Thiệu huynh, tuy tán tu chúng ta không có chỗ dựa vững chắc, nhưng hành tẩu thiên hạ, tự do tự tại. Bây giờ, nếu gia nhập vào đại môn phái nào đó, vậy đâu còn tự do nữa." Hắn dừng lại một chút, trịnh trọng nói: "Hy vọng Thiệu huynh nghĩ lại cho kỹ."
Vạn Kiếm tông và các siêu cấp đại môn phái đương nhiên là vô cùng hoanh nghênh cường giả linh thể gia nhập, đồng thời còn cung cấp cho bọn họ tài phú và tài nguyên tu luyện xứng đáng.
Nhưng, bọn họ cũng không thể hưởng không loại đãi ngộ này. Bởi vì một khi gia ngập vào đại môn phái nào đó, thì khó mà có đường lui nữa.
Tương lai và vận mệnh của bọn họ sẽ hoàn toàn gắn liền với tông môn, vinh cùng vinh, diệt cùng diệt.
Đồng thời, một khi hưởng thụ đãi ngộ siêu cấp đó, thì bọn họ cũng có phải có nghĩa vụ lo lắng vì môn phái. Ở một số thời điểm, cho dù bản thân có không muốn cũng phải gắng gượng mà xuất thủ.
Hơn nữa, một khi gia nhập đại môn phái, mà muốn thay đổi quyết định thì chính là ngàn nan vạn khó.
Vạn Kiếm tông cường đại ra sao chứ. Làm sao có thể muốn vào thì vào, muốn ra thì ra?
Thiệu Gia Nghĩa khẽ cười một tiếng, nói: "Hai vị, Thiệu mỗ quyết định không phải vì xúc động nhất thời, mà là đã trải qua cân nhắc kỹ lưỡng rồi." Hắn quay đầu nhìn về phía Hổ Bá Thiên, nói: "Hổ huynh, nếu tiểu đệ không lầm, ngươi cũng là khách khanh trưởng lão của Bạch Thảo phong Vạn Kiếm tông?"
Hổ Bá Thiên khẽ gật đầu, nói: "Không sai."
Thiệu Gia Nghĩa xòe hai tay, nói: "Hai vị thấy không. Nếu ngay cả Hổ huynh cũng nguyện gia nhập Bạch Thảo phong, thì Thiệu mỗ có gia nhập cũng tính là gì?" Hơi dừng lại một chút, hắn lại nói: "Ta tin, chỉ cần Bạch Thảo phong còn Trịnh huynh, thì nó nhất định sẽ trơ thành đệ nhất phong của Vạn Kiếm tông. Hắc hắc, hai vị cũng nên cân nhắc một chút."
Đổng Tân cùng Ô Kinh Đào quay sang nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt cực kỳ phức tạp, trong lòng cũng có một nỗi xúc động không nói lên lời.
Chỉ là, muốn bọn họ lập tức hạ quyết tâm, thì cũng quá không thực tế.
Đột nhiên, một thanh âm vang dội vang lên.
"Các vị, Đại quang minh Thánh Linh phù triện một tấm, giá gốc hai trăm vạn linh thạch, mời ra giá...."
← Ch. 812 | Ch. 814 → |