← Ch.844 | Ch.846 → |
"Đại nhân, đây chính là cung điện xa hoa nhất, đặc biệt chuẩn bị cho những vị khách quý."
Một thị nữ Địa ma dáng người thon thả, dè dặt đi bên cạnh Trịnh Hạo Thiên và Dương Hoang. Lúc này, nàng đang cố gắng nở một nụ cười rạng rỡ nhất của mình. Chỉ đáng tiếc là, vị hoàng tộc Địa ma vẻ mặt lãnh khốc này lại không hề liếc ngang liếc dọc, cho dù chỉ là liếc mắt nhìn nàng một cái cũng không có hứng thú.
"Biết rồi, ngươi lui xuống đi!" Trịnh Hạo Thiên khẽ phất phất tay, nói.
Thị nữ Địa ma mặc dù không cam lòng, nhưng lại càng không dám làm trái mệnh lệnh của hoàng tộc thuần huyết đại nhân, cho nên đành phải vội vàng thi lễ rồi cẩn thận lui xuống.
Dương Hoang cười lạnh một tiếng, nói: "Một chủng tộc phụ thuộc nho nhỏ, không ngờ cũng dám vọng tưởng tiếp cận đại nhân ngài."
Trịnh Hạo Thiên bật cười, tuy hắn không hiểu biết quá nhiều về bộ tộc Địa ma, nhưng có một số việc vẫn biết được chút ít.
Ở dưới lòng đất bao la, số lượng Địa ma hoàng tộc không nhiều, mà mỗi một hoàng tộc Địa ma đều là nhân tài quý giá của Địa ma bộ tộc.
Bọn họ trời sinh đã có được thực lực và tiềm lực khổng lồ. Chỉ cần chăm chỉ tu luyện, thì chuyện tấn chức linh thể sau này đã nắm chắc tới tám phần rồi.
Bất quá, so với thế giới ngầm rộng lớn mà nói, số lượng hoàng tộc Địa ma thực sự là quá ít.
Vì thế, các đại chủng tộc dưới lòng đất đều trăm phương ngàn kế muốn nhận được truyền thừa huyết mạch của hoàng tộc Địa ma.
Cũng không biết trải qua bao nhiêu thời gian diễn biến, thế giới ngầm bây giờ vẫn do hoàng tộc Địa ma cầm đầu như trước, nhưng lại có thêm một số lượng khổng lồ dòng nhánh mang huyết mạch hoàng tộc.
Tuy chỉ là dòng nhánh, nhưng thực lực và tiềm lực của những ma tộc dòng nhánh này vẫn mạnh mẽ hơn đám đồng tộc bình thường nhiều.
Bọn họ mới là lực lượng trung kiên của thế giới ngầm.
Đương nhiên, loại huyết mạch dòng nhánh này sau khi trải qua mấy đời rồi cũng dần dần suy yếu đi, cho nên các tộc đều muốn tìm được càng nhiều truyền thừa huyết mạch hoàng tộc hơn.
Nếu như có thể may mắn phụng dưỡng hoàng tộc Địa ma, đồng thời may mắn mang thai, thì địa vị của người nử tử sẽ là một bước lên trời, trở thành đối tượng được vô số người hâm mộ và bảo hộ.
Cho nên, tuy nàng biết rõ không có khả năng được một vị hoàng tộc Địa ma đại nhân ưu ái, nhưng vẫn không nhịn được mà thử vận may một chút.
Phảng phất như nhìn thấu tâm tình không tệ của Trịnh Hạo Thiên, Dương Hoang đề nghị: "Đại nhân, tại hạ vừa tìm hiểu qua, ở trong cung điện này còn có năm vị hoàng tộc đại nhân. Ngài có muốn gặp bọn họ một chút không?"
Trịnh Hạo Thiên hơi trầm ngâm một chút rồi nói: "Vì sao bọn họ lại ở lại đây?"
Dương Hoang không chút do dự đáp: "Trong số bọn họ, có ba vị mang theo lễ vật cùng mật thư của bản tộc, tới cầu một tấm phù triện. Một vị bị trọng thương, nhưng lại không muốn rời khỏi chiến trường, cho nên mới phải ở lại đây dưỡng thương. Còn vị cuối cùng...." Hai mắt hắn thoáng chớp sáng, nói: "Hắn là thiên chi kiêu tử Tạp Tháp Nhĩ đại nhân của Tạp Nhĩ nhất tộc, ở trên phù triện chi đạo có thực lực và tiềm lực siêu cường, cho nên lần này tới đây là muốn bái làm môn hạ ma thần đại nhân."
"Phù đạo đại sư." Trong lòng Trịnh Hạo Thiên lập tức xoay chuyển vô số ý niệm, nói: "Cũng được, ta sẽ đi gặp vị Tạp Tháp Nhĩ kia."
Dương Hoang há hốc miệng, rồi lộ ra một nụ cười khổ, khuyên nhủ: "Đại nhân, trong mấy vị hoàng tộc này, tính tình của Tạp Tháp Nhĩ đại nhân là khó ưa nhất. Có lẽ ngài nên gặp bốn vị còn lại thì hơn."
Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, nói: "Vì sao?"
"Bởi vì Tạp Tháp Nhĩ đại nhân tu hành phù triện chi đạo, mà trừ phù triện chi đạo ra, hắn chẳng còn hứng thú với cái gì khác cả." Dương Hoang thấp giọng nói: "Những vị hoàng tộc đại nhân khác ở cùng với hắn đều không hài lòng, thường thường bị hắn chọc giận đến mức phải phất tay bỏ đi."
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Một vị hoàng tộc chuyên tâm tu hành phù đạo sao? Hắc hắc, vậy thì tốt rồi, bổn tọa càng phải gặp hắn một lần."
Dương Hoang trợn mắt líu lưỡi. Vào giờ khắc này, trong lòng hắn đang hối hận muốn chết. Mình đã biết rõ Tạp Tháp Nhĩ đại nhân tính tình khó ưa, vì sao lại còn giới thiệu ra làm gì chứ. Mà càng khiến hắn cảm thấy khó hiểu là, vì sao Thiên Hạo đại nhân lại lộ vẻ hứng thú với Tạp Tháp Nhĩ như vậy?
※※※※
Trong hạp cốc, có hai tòa cung điện chiếm diện tích lớn nhất và cũng là xa hoa nhất.
Một cái trong đó đương nhiên là cung diện của ma thần đại nhân. Mà cái còn lại chính là cung điện đặc biệt chuẩn bị cho tồn tại có huyết mạch cao quý của Ma tộc.
Phàm là hoàng tộc Địa ma, chủng tộc cao quý nhất của Thiên ma, hoặc là cường giả lợi hại nhất của nhân ma, đều có tư cách ở lại trong cung điện này.
Lúc này, đang có hơn mười vị khách quý cư ngụ trong tòa cung điện khổng lồ này, mà hoàng tộc Địa mà lại chỉ có sáu người mà thôi.
Phòng ở của Tạp Tháp Nhĩ ở tầng thứ chín cung điện. Mặc dù trong tầng này chỉ có một vị khách, nhưng lại có tới cả trăm người túc trực hầu hạ.
Khi Trịnh Hạo Thiên được Dương Hoang dẫn vào trong tầng này, hắn càng lúc lại càng cảm thán, Ma tộc đúng là xa xỉ hơn nhân loại nhiều.
Bất quá, khiến Trịnh Hạo Thiên cảm thấy bất ngờ là ở chỗ, khi hắn phái Dương Hoang đến nói rõ ý muốn gặp mặt, nhưng vẫn không thể như nguyện, gặp mặt Tạp Tháp Nhĩ.
"Thiên Hạo đại nhân tôn kính, Tạp Tháp Nhĩ đại nhân đang bế quan nghiên cứu một loại phù triện mới, cho nên hắn có dặn dò tiểu nhân, không muốn gặp bất cứ ai cả." Một Địa ma già nua tiến tới nghênh đón, cung kính hành lễ, nói.
Vị Địa ma già nua này tuyệt đối không thuộc hoàng tộc, nhưng ở trên người hắn lại có một khí tức cường đại, cho dù là Trịnh Hạo Thiên cũng không dám khinh thường chút nào.
Trịnh Hạo Thiên khẽ nhíu mày, nói: "Bất cứ ai, Tạp Tháp Nhĩ cũng không gặp?"
Lão Địa ma hơi do dự một chút, nói: "Trước khi bế quan, Tạp Tháp Nhĩ đại nhân đã từng nói, trừ phi là ma thần đại nhân hạ lệnh triệu kiến, nếu không bất cứ kẻ nào cũng không được quấy nhiễu hắn."
Dương Hoang tiến lên, nhỏ giọng: "Đại nhân, vị Tạp Tháp Nhĩ đại nhân này tính tình từ xưa tới nay đã vậy rồi. Trong một năm trở lại đây, hắn đã cự tuyệt lời mời của rất nhiều đại nhân, cũng đắc tội với rất nhiều hoàng tộc." Hắn dừng lại một chút, giảm thanh âm nhỏ hơn nữa: "Nhân vật như vậy, chúng ta cứ tránh thật xa thì tốt hơn."
Cơ nhục trên mặt vị lão Địa ma kia khẽ giật giật vài cái, nhưng cuối cùng vẫn gắng gượng nhẫn nhịn xuống.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng rùng mình, hắn mỉm cười, nói: "Dương Hoang, chỉ có người đặt toàn bộ tinh lực, đắm chìm vào một phương diện nào đó, thì hắn mới có thể đạt được thành công lớn nhất ở phương diện đó. Tạp Tháp Nhĩ vì nghiên cứu phù triện mà quên hết tất cả, theo ta thấy, tiền đồ sau này nhất định không thể hạn lượng."
Dương Hoang khẽ lặng đi một chút rồi liên tục gật đầu... Nhưng trong lòng hắn lại không cho là đúng.
Nghe Trịnh Hạo Thiên nói xong, ánh mắt vị lão Địa ma kia lập tức thoáng dịu xuống, khi nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên cũng không còn vẻ bình thản, không một gợn sóng như ban đầu nữa.
Khẽ lật tay một cái, Trịnh Hạo Thiên đã lấy ra một tấm phù triện trắng và một cây linh bút.
Hai mắt lão Địa ma và Dương Hoang đều trợn tròn lên.
Vào giờ khắc này, cho dù Trịnh Hạo Thiên có đột nhiên lấy ra một cây thần binh làm thịt bọn hắn, sợ là cũng không thể khiến bọn hắn chấn kinh như thế này.
Đặt tấm phù triện trắng lên mặt bàn, Trịnh Hạo Thiên vung linh bút lên... Một lượng lớn linh lực lập tức tràn ra, đồng thời dọc theo linh bút mà tiến vào trong tấm phù triện.
Thứ Trịnh Hạo Thiên luyện chế cũng không phải là Đại hắc ám phù triện gì, mà chỉ là một tấm Phân Thân phù triện bình thường mà thôi.
Đây không phải là do thực lực của hắn không đủ, mà là vì linh lực ở nơi này không nhiều, nếu cố luyện một tấm Đại quang minh phù triện thì nhất định sẽ gây ra thiên địa dị biến... như vậy thì không phải là triển lãm thực lực nữa, mà là khoe khoang mất rồi.
Linh bút trong tay hắn huy vũ như long như xà, gần như chỉ trong nửa khắc đã hoàn thành luyện chế tấm phù triện.
Hắn phất tay một cái, tấm phù triện lập tức bay lên.
"Đem thứ này giao cho Tạp Tháp Nhĩ, nếu như hắn còn không chịu gặp ta... vậy bổn tọa sẽ lập tức xoay người rời đi." Trịnh Hạo Thiên nhìn lão Địa ma chậm rãi nói.
"A.... Vâng, đại nhân tôn kính." Lão Địa ma đưa hai tay ra, vô cùng cung kính tiếp nhận lấy tấm phù triện, tiếp đó lui xuống.
Là lão nhân hầu hạ Tạp Tháp Nhĩ nhiều năm, tuy hắn không hiểu về phù triện chi đạo, nhưng đối với tiêu chuẩn phân cao thấp của linh phù sư thì vẫn biết được một chút.
Động tác vừa rồi của Trịnh Hạo Thiên thực sự là quá tiêu sái tự nhiên, liền mạch lưu loát, tựa hồ so với Tạp Tháp Nhĩ cũng chẳng kém hơn chút nào. Cho nên thái độ của hắn đối với Trịnh Hạo Thiên cũng xoay ngoắt 180 độ.
"Thiên, Thiên Hạo đại nhân." Dương Hoang nuốt một ngụm nước miếng, không dám tin tưởng nói: "Ngài thực sự là một vị linh phù sư sao?"
'Ừ, có gì kỳ quái à?"
"A... Cái này, đương nhiên là không rồi." Dương Hoang vẻ mặt méo xệch, đáp. Chỉ là trong lòng hắn lại thầm nói, không thấy kỳ quái mới là có quỷ đó.
Lão Địa ma bước đi như bay, xuyên qua mấy gian phòng, đi tới căn phòng trong cùng của tầng cung điện này.
Nơi này, có một căn phòng thật yên tĩnh và khuất nẻo, ngoài cửa còn có hai vị Địa ma thân hình cao lớn đang thủ hộ.
Lão Địa ma nhẹ nhàng vung tay lên, hai tên Địa ma thủ vệ lập tức nhẹ nhàng đứng sang một bên. Lão Địa ma sửa sang lại y phục một chút cuối cùng đẩy cửa bước vào.
Trong phòng, một vị hoàng tộc Địa ma y phục xộc xệch đang ngậm một cây linh bút, hai tay không ngừng múa may trong hư không, tựa hồ đã hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của riêng mình.
Sau một lát, hắn dường như cảm ứng được điều gì đó, đột nhiên xoay người, nói: "Không phải ta đã nói rồi sao, khi ta bế quan thì không được quấy rầy."
Lão Địa ma khom người, cung kính nói: "Đại nhân, có chuyện ngoài ý muốn phát sinh."
"Cái gì ngoài ý muốn, chẳng lẽ ma thần đại nhân chịu gặp ta rồi sao?" Tạp Tháp Nhĩ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nói.
"Không phải." Lão Địa ma có vẻ hơi xấu hổ nói.
"Nếu không phải thì được rồi, không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện ta nghiên cứu phù triện được." Tạp Tháp Nhĩ khẽ phất phất tay, ra hiệu bảo lão Địa ma lập tức rời đi.
Lão Địa ma cắn răng một cái, nói: "Vừa rồi có một vị hoàng tộc đại nhân luyện chế tấm phù triện này, bảo tiểu nhân mang cho ngài xem qua. Cho nên...."
"Phù triện?" Hai mắt Tạp Tháp Nhĩ chợt sáng ngời.
Trên thế giới này, nếu như có thứ có thể khiến hắn hứng thú, e rằng cũng chỉ có hai chữ này mà thôi.
"Hắn luyện chế phù triện gì?"
"Tiểu lão nhân không biết."
"Ngươi... bỏ đi, phù triện do hắn luyện chế đâu, đưa ta coi." Tạp Tháp Nhĩ dở khóc dở cười đưa tay ra, bất đắc dĩ nói.
"Vâng." Lão Địa ma cung kính đưa tấm phù triện tới.
Trên mặt Tạp Tháp Nhĩ lộ ra một tia nghi hoặc. Lúc đầu, hắn còn tưởng đối phương luyện chế một tấm Đại hắc ám phù triện quý hiếm gì, nhưng khi hắn vừa mới liếc mắt nhìn qua một cái, liền lập tức thất vọng.
Đây chỉ là một tấm Phân Thân phù triện mà thôi. Cho dù là tu luyện giả tu luyện phù đạo chưa tiến vào cảnh giới Ma vương cũng có thể luyện chế ra được.
"Hừ, sao hắn lại luyện chế loại phù triện này?"
"Người nọ tới cầu kiến ngài. Đồng thời, nói nếu như sau khi ngài nhìn thấy tấm phù triện này mà còn không muốn gặp hắn, vậy hắn sẽ lập tức xoay người rời đi."
Tạp Tháp Nhĩ cất tiếng cười lớn: "Chỉ là một tấm phân thân phù triện mà cũng muốn ta gặp hắn. Thật sự là không biết trời cao đất.... ." Tiếng cười của hắn lập tức ngưng bặt, khẽ ồ lên một tiếng, trong con ngươi chớp động tinh quang, nhìn chằm chằm vào tấm phù triện trước mắt, sau một hồi lâu mà vẫn không nói gì....
← Ch. 844 | Ch. 846 → |