Vay nóng Tima

Truyện:Chiến Thiên - Chương 892

Chiến Thiên
Trọn bộ 974 chương
Chương 892: Tám sao điên cuồng
0.00
(0 votes)


Chương (1-974)

Siêu sale Shopee


Từng điểm từng điểm tinh mang rực rỡ từ trên người Trịnh Hạo Thiên tràn ra. Đám tinh quang này giống như vô tận vì sao trên bầu trời kia, tỏa ra quang huy lung linh động lòng người.

"Nha...."

Mộng Yểm hưng phất rít gào một tiếng. Hắc vụ xung quanh người Trịnh Hạo Thiên càng lúc càng nồng đậm, che lấp toàn bộ đám tinh mang này lại. Bất quá, cho dù ảo cảnh của Mộng Yểm có lợi hại hơn nữa, cũng không thể ngăn trở dao động khổng lồ của thiên địa linh lực truyền ra. Linh lực mênh mông, vô cùng vô tận kia từ trong biển cả mãnh liệt tràn tới.

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên hơi đổi, sau khi đọc xong những tư liệu của Vạn Bảo Hiên, hắn đương nhiên hiểu được, đây chính là biến hóa lớn nhất khi tấn chức bảy sao.

Nhưng hắn lại không thể ngờ tới, khi tấn chức bảy sao, lại có thể tạo ra thiên địa dị biến lớn đến thế.

Nhưng chuyện càng khiến hắn cảm thấy khó hiểu vạn phần đã xảy ra.

Sau khi cảm nhận được cỗ dao động linh lực cường đại này, đám hải quái phụ cận chẳng những không tới dò xét, mà ngược lại còn lắc mình, tận hết khả năng tránh xa trung tâm truyền ra cỗ dao động linh lực.

Trịnh Hạo Thiên vừa kinh vừa hỉ nhìn cảnh tượng này. Hắn ẩn ước cảm thấy, trong cái chiến trường linh giả này, khẳng định có một số bí mật mà hắn không thể lý giải được. Nếu không thì tuyệt đối không thể phát sinh chuyện cổ quái như vậy. Lực lượng khổng lồ không ngừng dũng mãnh tiến vào. Nhưng cỗ lực lượng này lại không tiến vào cơ thể Trịnh Hạo Thiên, mà lại tiến vào ấn ký ngôi sao trên mu bàn tay của hắn.

Khiến Trịnh Hạo Thiên không thể hiểu nổi là ở chỗ, chỉ một cái ấn ký ngôi sao nho nhỏ, làm sao lại có thể dung nạp lực lượng mênh mông, gần như là vô cùng vô tận như thế chứ.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Trịnh Hạo Thiên mới thở ra một hơi thật dài, tinh mang quanh người dần dần ảm đạm đi. Mà ở trên mu bàn tay của hắn, cũng xuất hiện một cái ấn ký bảy ngôi sao mới.

Phóng thích một tia thần niệm ra, tiến vào trong ấn ký bảy ngôi sao này, tinh thần Trịnh Hạo Thiên lập tức rung lên.

Hắn đã cảm ứng được, lấy chiếc ấn ký này làm dẫn, hắn có thể cảm ứng được rõ ràng sự tồn tại của toàn bộ thiên địa, hơn nữa còn có thể câu thông với cái thế giới này ở một mức độ nào đó.

Khi thần niệm thông qua ấn ký bắt đầu câu thông với toàn bộ thế giới, ngay cả linh lực trên người hắn cũng bắt đầu sôi trào lên.

Chân khí trong đan điền, linh lực trong khí xoáy vào giờ khắc này phảng phất như đều biến thành nhiên liệu cùng củi đốt, mà thần niệm câu thông với thế giới này của hắn lại trở thành một mồi lửa, chỉ cần nguyện ý, là có thể thiêu cháy chúng bất cứ lúc nào.

Hơn nữa, Trịnh Hạo Thiên cũng có một niềm tin mãnh liệt. Chỉ cần hắn hắn đốt lên ngọn lửa này, thì tu vi và cảnh giới của hắn nhất định tăng vọt một khoảng lớn.

"Hạo Thiên, Hạo Thiên, đừng hành động thiếu suy nghĩ...."

Thanh âm lo lắng của Mộng Yểm đột nhiên vang lên trong não hải của hắn.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ rùng mình, lập tức từ trong cái cảnh giới thoải mái kia thanh tỉnh trở lại.

Hắn thu liễm tâm thần xuống đáy lòng, nói: "Cảnh giới bảy sao thật lợi hại, so với ghi chép trong ngọc thạch còn lợi hại hơn nhiều lắm."

Trong tư liệu mà Thiết Huyễn Hỏa đưa cho hắn có nói rằng, một khi có người tấn chức bảy sao, thì thông qua ấn ký mới sinh ra, có thể sinh ra một loại câu thông thần bí nào đó với ý chí thiên địa, đồng thời có cơ hội trực tiếp tiến vào cảnh giới đại linh giả.

Trịnh Hạo Thiên mặc dù đã sớm phòng bị, nhưng cũng không thể ngờ tới, khoái cảm do loại câu thông này sinh ra lại mãnh liệt đến thế, thiếu chút nữa là khiến hắn bị lạc lối, trực tiếp tấn chức đại linh giả rồi.

Nếu như thật sự tấn chức đại linh giả ở cảnh giới bảy sao, thì sau này muốn tấn chức tông sư bằng sát lục chi đạo, sợ rằng phải ngàn nan vạn khó rồi.

Nhưng hắn lại không biết, cũng không phải tất cả mọi người tấn chức bảy sao xong, sẽ có cảm ngộ mãnh liệt đến vậy.

Từ khi tiến vào chiến trường linh giả tới nay, số lượng linh giả chết trong tay Trịnh Hạo Thiên đã không phải là con số nhỏ nữa rồi. Mà ấn ký hắn sử dụng để tấn chức, thường thường đều là ấn ký cao hơn bản thân một, hoặc hai cấp.

Khi số ấn ký vượt cấp tích lũy đến một mức độ nhất định, thì đương nhiên sẽ sinh ra dị biến nào đó. Cho nên khi tấn chức bảy sao, hắn mới bị kích thích thần niệm mãnh liệt đến thế.

Mộng Yểm trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói: "Hạo Thiên, Vô Biên Chi Hải rất cổ quái, ngươi phải cẩn thận." Hắn hơi dừng lại một chút, nói: "Không bằng chúng ta tạm thời trở về, chờ ngư triều kết thúc rồi tính sau."

Trịnh Hạo Thiên khẽ cười, nói: "Thế giới càng cổ quái cường đại, thì càng có thể bồi dưỡng ra nhân tài cường đại hơn. nếu chúng ta đã tới đây, thì đương nhiên không thể dễ dàng rút lui như vậy được. Hắc hắc, ngư triều, đối với chúng ta chính là một cơ hội đó.

Mộng Yểm nhíu mày, nó đương nhiên hiểu được sự hiếm có của ngư triều.

Nếu muốn chậm rãi truy tìm hải quái và linh giả dị tộc bảy sao trở lên trong Vô Biên Chi Hải mênh mông này, thì có trời mới biết phải đợi tới ngày nào tháng nào mới có thể tấn chức một lần nữa. Nhưng nếu có ngư triều, thì tất cả cấp bậc đều có thể đạt tới.

Đương nhiên, cứ như vậy hòa mình vào trong ngư triều, thì sự nguy hiểm cũng gia tăng hàng chục hàng trăm lần. Chỉ một vô ý một lần, thì cũng phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.

"Mộng Yểm, chỉ cần có năng lực ảo thuật của ngươi, cộng thêm năng lực chạy trốn của ta là đủ rồi. Ngươi còn do dự cái gì?" Trịnh Hạo Thiên có chút nóng nảy nói.

Sau khi cảm nhận được lợi ích chân chính mà ấn ký mang tới, trái tim bình tĩnh của Trịnh Hạo Thiên rốt cuộc cũng trở nên sôi trào.

Bên trong ấn ký không ngờ lại ẩn chứa lợi ích và bí mật khổng lồ đến thế, khiến hắn chỉ nóng lòng, muốn lập tức đề cao cấp bậc của mình lên tới chín sao, để xem xem, rốt cuộc mình có thể đạt tới mức nào.

Mộng Yểm cắn răng một cái, nói: "Được rồi, chúng ta tiếp tục." Hắn dừng lại một chút, lại nói: "Bất quá, theo cảm giác của ta, ở trung tâm ngư triều tựa hồ có nguy hiểm cực lớn, cho nên ngươi tốt nhất vẫn không nên tiếp cận quá gần."

Trịnh Hạo Thiên lặng đi một chút, rồi chậm rãi gật đầu, nói: "Được, chỉ cần chúng ta tìm đủ ấn ký trong ngư triều, thì sẽ lập ly khai."

Thân hình Mộng Yểm thoáng lay động một cái. Nó há miệng, tựa hồ muốn phản đối, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng kích động và khuôn mặt đỏ bừng của Trịnh Hạo Thiên, nó rốt cuộc cũng nuốt xuống những lời định nói.

Chỉ là, khi nó nhìn về phía cái ấn ký bảy sao trên mu bàn tay của Trịnh Hạo Thiên, trong lòng lại càng cảnh giác hơn.

※※※※

"Ba ba ba...."

Bên trong hắc vụ, Thiên Tru Không Tỏa đại trận cùng Thủy Quang tráo run rẩy kịch liệt, nhưng được chân khí linh lực của Trịnh Hạo Thiên cuồn cuộn, không ngừng trợ giúp, rốt cuộc cũng ngăn cản được công kích của đám hải quái lại.

Khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, trên mặt Trịnh Hạo Thiên chợt lộ ra môt tia sát khí. Hắn quát khẽ nói: "Giết, giết, giết...."

Từng đạo từng đạo huyết quang thê lương từ trong hắc vụ lóe lên, xuất hiện. Mà gần như mỗi một lần phóng ra, nó đều có một chút thu hoạch. Vô tận tinh huyết bắt đầu tràn ngập của khu vực, khiến đám hải quái càng lúc lại càng trở nên điên cuồng.

Cuối cùng, thân hình một con hải quái bắt đầu mềm nhũn ra, khí tức sinh mệnh cũng trở nên mờ nhạt đi.

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên sáng ngời. Hắn đánh ra nhanh như chớp. Một đạo cự kiếm hắc ám to lớn xuyên thấu qua đầu con hải quái, đồng thời thuận đà cắt mảnh da mang ấy ký trên người nó xuống.

Cười dài một tiếng, Trịnh Hạo Thiên không chút do dự đặt ấn ký bảy sao đó lên mu bàn tay của mình.

Vô số tinh mang lại một lần nữa bùng phát, linh lực khổng lồ mãnh liệt tràn tới.

Đám hải quái bảy sao vốn đang nhe nanh múa vuốt vừa cảm ứng được cỗ lực lượng này, không ngờ liền lập tức tránh đường, coi như hắn chưa từng hiện hữu.

"Hạo Thiên, ngươi đã đạt tới tám sao, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi một chút thôi." Thanh âm của Mộng Yểm văng vẳng trong đầu Trịnh Hạo Thiên.

"Nghỉ ngơi?" Trịnh Hạo Thiên bất mãn nói: "Mộng Yểm, bây giờ là thời điểm nghỉ ngơi sao. Đây chính là ngư triều ngàn năm một lần, nếu chúng ta không lợi dụng thật tốt cơ hội này, sau này nhất sẽ phải hối hận đó."

"Vậy như thế ngươi mới hài lòng thu tay?"

Trịnh Hạo Thiên ngắm nhìn ấn ký tám sao vừa hình thành trên mu bàn tay, trong con ngươi chớp động một tia hào quang khác thường, nói: "Chín sao, chỉ cần đạt tới chín sao, ta sẽ rời khỏi nơi này."

Dứt lời, thân hình hắn đã thoáng lay động, hướng về phía khu vực sâu hơn lao đi.

Đến lúc này, Trịnh Hạo Thiên đã giống như một kẻ nghiện, muốn dừng cũng không được, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời khuyên can của Mộng Yểm, gần như không chút do dự rời khỏi khu vực đám hải quái bảy sao đánh giết, tiến vào khu vực tám sao....

(Chương này hơi ngắn bởi vì trong bản gốc mà tác giả viết, có hai đoạn rất mâu thuẫn, cho nên mình phải cắt bớt một đoạn để truyện được mượt hơn. Ai đọc trước rồi, thấy nó ko đúng bản gốc thì đừng thắc mắc nhé)


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-974)