Vay nóng Tima

Truyện:Chiến Thiên - Chương 092

Chiến Thiên
Trọn bộ 974 chương
Chương 092: Đấu thú trường
0.00
(0 votes)


Chương (1-974)

Siêu sale Lazada


Một cái lôi đài cực lớn, dài rộng ước chừng hơn mười trượng đột nhiên xuất hiện ra trước mặt Trịnh Hạo Thiên.

được rào bởi một hàng rào chắc chắn, làm từ những thanh sắt ghép lại. Khe hở giữa những thanh sắt cũng không lớn, tối đa cũng chỉ có thể để một nắm tay xuyên qua mà thôi.

Bản thân Trịnh Hạo Thiên cũng tinh thông cơ quan thuật, chỉ cẩn liếc mắt một cái là có thể xác định, phông ngự nơi đây được bố trí tương đối chắc chắn.

Cho dù là mãnh thú hung hắn nhất trong núi thì một khi đã bị nhốt vào trong cái lồng sắt khổng lồ này, cũng đừng hông chạy thoát được.

Lúc này, phía dưới lôi đài đã chật cứng người.

Mà ở xung quanh, cách lôi đài ước chừng sáu bảy trượng, còn có mấy căn bao sương trang nhã. Người trung niên kia cung cung kính kính, nhanh chóng dẫn Cừu Tư Vịnh vào một trong những căn bao sương tốt nhất.

Đi theo Cừu Tư Vịnh tiến vào bao sương, ngoại trừ Trịnh Hạo Thiên ra, còn có bốn bị tráng niên bên người hắn.

Tuy trong bốn người này chỉ một người là đạt tới cấp độ liệp sư, nhưng đây là trong nội thành Biền Tây thành (nội thành của Biền Tây thành), lực lượng hộ vệ như vậy cũng tính là dư dả rồi.

Người trung niên cười ha ha, xoay người lại, cung kính nói: "Cừu công tử, ngài vẫn án theo quy củ cũ?"

Cừu Tư Vịnh không kiên nhẫn, phất phất tay chặn lại, nói: "Nói nhảm."

Người trung niên nghe Cừu Tư Vịnh nói như vậy, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không hề giảm sút, hắn khẽ giơ tay vỗ ba cái, cửa bao sương lập tức mở ra, tiếp đó liền có mấy thiếu nữ mặc khinh sa (vải mỏng, lụa mỏng), bưng mâm đựng trái cây đi vào.

Các nàng thật cẩn thận đặt mâm hoa quả lên mặt bàn, tiếp đó dè dặt lui xuống.

Khuôn mặt những thiếu nữ này cũng coi như mĩ lệ, dáng người yểu điệu, ngây thơ đáng yêu, nhưng Cừu Tư Vịnh lại làm như không thấy, mà đặt toàn bộ lực chủ ý của hắn lên lôi đài bên ngoài.

Tuy lúc này chưa đến lúc bắt đầu, nhưng chỉ nghe tiếng gào hét náo động bên ngoài, hắn cũng đã có chút không kìm nén được rồi.

Người trung niên tiến về phía Trịnh Hạo Thiên một bước, vẫn nở một nụ cười cố hữu như trước, nói: "Tiểu nhân quản sự đấu thú trường Ngụy Bác, xin hỏi tôn tính đại danh công tử."

Quán áo trên người Trịnh Hạo Thiên không hề hoa lệ, thậm chí còn có chút khó coi, bất quá Ngụy Bác cũng không dám có một chút kinh thường.

Cho dù người này là một gã ăn mày, nhưng chỉ cần có thể làm Cừu công tử vui, được hắn chiếu cố thì tiền đồ của tên ăn mày này cũng không thể hạn lượng.

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười nói: "Ngụy quản sự khách khí rồi, tại hạ Trịnh Hạo Thiên."

Ngụy Bác nhanh chóng lục lọi, tìm kiếm cái tên Trịnh Hạo Thiên trong trí nhớ của mình, nhưng một hồi lâu sau hắn vẫn không thể nhớ ra mình đã gặp qua cái tên này ở chỗ nào, bất quá hắn cũng là kẻ lão luyện, không hề để lộ chút hồ nghi nào ra ngoài, thậm còn làm ra vẻ ngưỡng mộ đại danh đã lâu, nói: "Thì ra là Trịnh công tử, thất kính thất kính."

Cừu Tư Vịnh mất kiên nhẫn, khoát khoát tay nói: "Trịnh huynh, ngươi cùng hắn làm nhảm làm gì. Ngụy mập, mau bắt đầu đi, nếu không cứ cẩn thận mấy tạ thịt trên người ngươi đó."

Ngụy Bác vội vàng gật đầu liên tục, cung kính lui xuống.

Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, Cừu Tư Vịnh tuy bởi vì hiểu lầm mà rất khách khí với mình, nhưng bản tính của hắn lại cực kỳ kiêu ngạo, tốt nhất vẫn là nhanh chóng nghĩ cách xóa bỏ cái ý niệm sai lầm đó trong đầu người này. -

Hẳn có thể khẳng định, nếu như Cừu Tư Vịnh dùng mấy câu này đi hỏi Cừu đại tiểu thư, thi kết quả của mình tuyệt đối không thể tốt đẹp.

Chóp mũi khẽ nhúc nhích, hai hàng lông mày của Trịnh Hạo Thiên khẽ nhíu lại, nói: "Đây là mùi gì vậy?"

Cừu Tư Vịnh nghi hoặc nhìn hắn một cái, cũng khẽ nhúc nhích cái mũi, nói: "Làm gì có mùi gì đâu?" Trịnh Hạo Thiên chậm rãi nói: "Đây là một mùi thơm, hình như ta đã từng ngửi qua ở nơi nào rồi."

Cừu Tư Vịnh cất tiếng cười to, nói: "Chắc là ngươi đang nói mấy thứ trái cây cùng đàn hương này?"

Trịnh Hạo Thiên nhìn lại phía mặt bàn, trong mâm đựng trái cây lúc nãy thiếu nữ mang vào, quả nhiên được bày một số hoa quả tráng miệng, hơn nữa ở giữa còn đặt một cái lư hương nho nhỏ.

Một mũi hương thơm thoang thoảng, lặng lẽ từ trong lư hương bay ra, khiến toàn bộ căn bao sương đều tràn ngập một loại mũi hương kỳ dị.

"Phanh...."

Một tiếng chiêng vang dội từ trên lôi đài vang lên, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Ngụy Bác ưỡn cái thân thể béo mập, đi lên lôi đài, hắn cao giọng nói: "Các vị chắc hẳn là đang rất sốt ruột."

"Oanh...."

Dưới lôi đài lập tức vang lên một tràng những tiếng quát mắng.

Lúc này ở phía dưới đã có tới mấy trăm người chen chúc, bọn họ cùng lớn tiếng chửi mắng, căn bản là không thể nghe rõ lã đang quát tháo cái gì.

Ngụy Bác đắc ý cười, nói: "Các vị, quy củ đấu thú trường chúng ta, là mỗi một ngày tiến hành ba trận so đấu. Lần này, vận khí các vị thật vô cùng tốt. Đấu thú trường chúng ta vừa mới thu mua được một con cuồng bạo hùng vương cùng hơn muời con dã lang." Thanh âm hắn càng lúc càng lớn, trong khoảng khắc khi hắn vừa nói đến cuồng bạo hùng vương, toàn bộ đấu thú trường đang tràn ngập những tiếng hò hét hưng phấn lập tức như lặng đi.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ rùng mình, không ngờ mình lại nhìn lầm người.

Thì ra tên Ngụy mập nhìn bề ngoài chẳng có chỗ nào đáng chú ý này cũng là một vị cao thủ, hơn nữa thực lực người này sợ rằng đã tiếp cận tiêu chuẩn trung giai liệp sư rồi.

Chỉ là một liệp sư sơ giai đỉnh phong không ngờ lại bất chấp tự tôn, đi nịnh bợ Cừu Tư Vịnh như vậy thì nhân phẩm kẻ này cũng không khỏi làm người ta khinh thường đi. Mà đó cũng chính là nguyên nhân lớn nhất khiến hắn không thể phát giác.

Dưới lôi đài chỉ an tĩnh trong một khắc, tiếp đó lại một lần nữa trào lên những tiếng hoan hô còn Ngụy Bác nhân cơ hội, hét lớn: "Các vị, cuồng bạo hùng vương cùng dã lang so đâu không thể bỏ qua, đây chính ngàn năm một lần khó gặp, xin mọi người hãy mau chóng đặt cửa, so đấu sẽ nhanh chóng được bắt đầu."

Dưới đài lập lức vang lên những âm thanh huyên náo, vô số người hướng về phía mảnh đất trống bên cạnh lôi đài vào chen nhau chạy tới.

Trịnh Hạo Thiên tinh mắt, thấy mỗi một góc lôi đài đều có mấy cái bàn lớn, nơi đó hẳn là cho đặt cược.

Cừu Tư Vịnh đột nhiên quay về phía Trịnh Hạo Thiên, nói: "Trịnh huynh, ngươi có muốn thử một chút không?"

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngẩn người, tiếp đó bừng tỉnh trở lại, hắn lắc đầu liên tục nói: "Đa tạ Cừu công tử, bất quá tại hạ là lần đầu tiên tới nơi này, cứ xem trước một chút thì tốt hơn."

Cừu Tư Vịnh gật đầu, tỏ vẻ không sao cả, nói: "Đặt thâm sơn cự lang hai ngàn lượng bạc cho ta."

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên lập tức trợn tròn... Hai ngàn lượng bạc!

Hắn từ từ hít một hơi lạnh, cố gắng mạnh mẽ đè ép cái cảm giác bất bình cùng chấn động mãnh liệt trong lòng xuống.

Khi hắn cùng Dư Kiến Thăng bán tấm da bạch nhãn lang vương được hai ngàn lượng bạc ngân phiêu, cầm tập ngân phiếu trong tay, Trịnh Hạo Thiên hạnh phúc đến nỗi chỉ muốn ngửa mặt lên trời, hét một tiếng thật dài, Hắn còn cho là mình sau khi kiếm được từng đó ngân lượng, đã là giàu có một phương rồi. Nhưng cho tới giờ khắc này, hắn mới hiểu được chênh lệch chân chính giữa mình và người thừa kế một trong tứ đại thế lực.

Cừu Tư Vịnh vẻ mặt như không phun ra một câu đã ném ra hai ngàn lượng, cái thần thái đó giống như là nói đến hai đồng lẻ vậy.

Trong nháy mắt, Trịnh Hạo Thiên hoàn toàn bị lực lượng tài phú của Cừu Tư Vịnh đánh bại.

Cừu Tư Vịnh liếc mắt nhìn Trịnh Hạo Thiên một cái, nghi hoặc nói: "Ngươi làm sao vậy?"

Khuôn mặt Trịnh Hạo Thiên hơi đỏ, nhưng hắn thế nào cũng không nói ra được, mình là bị phong cách ném tiền qua cửa sổ của đối phương hù dọa.

Linh cơ chợt lóe, hắn ho khan một tiếng, nói: "Cừu công tử, Ngụy quản sự không phải đã nói rồi sao? Con hắc hùng kia có huyết mạch cuồng bạo hùng vương, hơn nữa có thể cuồng hóa. Một khi đã như vậy, sao ngươi lại đặt cược cho thâm sơn cự lang thắng?"

Cừu Tư Vịnh cười ha ha, nói: "Cái tên Ngụy mập kia rất giảo hoạt, nếu hắn luôn miệng nói cái mà cuồng bạo hùng vương, thì trong đó nhất định có gian trá. Ta dám khẳng định, trận đấu này, tám chín phần mười là bầy sói thắng."

Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm một hồi lâu, lỗ tai của khẽ nhúc nhích, quả nhiên nghe thấy phía dưới đang có vô số người hét lên cái tên cuồng bạo hùng vương. Không cần hỏi cũng biết, tuyệt đại đa số mọi người đều đặt tiền cược lên cửa cuồng bạo hùng vương.

Trong lòng hắn hơi lạnh lẽo, thì ra tên thiếu niên còn nhỏ hơn mình mấy tuổi này cũng không phải là thứ đơn giản.

Một lúc sau, tiếng chiêng vang dội lại một lần nữa vang lên.

"Các vị, thời gian đặt cược đã hết so đấu bắt đầu."

Ngụy Bác trên lôi đài đã sớm chạy không thấy bóng dáng, lúc này trên lôi đài đã không còn một bóng người.

Bất quá, một cái song sắt khổng lồ bên rìa lôi đài đột nhiên mở ra, tiếp đó từng con từng con thâm sơn cự lang tràn đầy khí tức hung lệ chui ra.

"Một con, hai con, ba con... Con bà nó, mười chín con."

Dưới lôi đài lập tức phát ra vô số tiếng chửi rủa, trên mặt Trịnh Hạo Thiên cũng lộ ra một tia dở khóc dở cười.

Ngụy Bác đã từng nói qua, một bên dã thú là hơn mười con dã lang.

Hắn không hề nói sai, nhưng số lượng cùng chất lượng bầy dã lang này cũng có chút khiến người ta tê dại da đầu.

Mười một con là hơn mười con, mười chín con cũng là hơn mười con, mà số lượng bầy sói trên lôi đài, không nhiều không ít, vừa vặn mười chín con.

Không chỉ như vậy, những con dã lang này cũng tuyệt đối không phải lã dã lang bình thường, mà là những con thâm sơn cự lang có sức chiến đấu mạnh nhát bị bắt trong nơi sâu nhất Hùng Lang sơn.

Trịnh Hạo Thiên đã từng có nhiêu lần kinh nghiệm giao thủ với loại cự lang này, đặc biệt là một năm du lãng trong núi, lại càng xảy ra nhiều lần va chạm, cho nên hắn khá hiểu rõ sức chiến đấu của đám thâm sơn cự lang này.

Mười chín con cự lang hung hãn này nếu đi cùng một chỗ, nhất định sẽ bộc phát uy lực khổng lồ.

Tuy nói chúng thiếu khuyết bạch nhãn lang vương chỉ huy, nhưng nếu ở trong thâm sơn, trừ phi là gặp phải cuồng bạo hùng vương, thì khi vây công một con mãnh thú, tám chín phần mười là có thể thành công giết chết.

"Phanh...." Lại một tiếng chiêng thật lớn vang lên.

Tiếp đó, cánh cửa thông đạo đối diện với bầy lang cũng mở ra, một con quái vật đen xì chậm rãi bò ra.

Tiếng ồn ào trong trường lập tức biến mất, mà ngay cả Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Tư Vịnh cũng đừng bậ dậy, kinh ngac nhìn con hắc hùng khổng lồ kia.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-974)