← Ch.943 | Ch.945 → |
Mặt biển tĩnh lặng không có một gợn sóng, giống như một tấm vải xanh thăm thẳm vừa được là lượt cẩn thận, dải chỉnh tề dưới mặt đất.
Trên không trung xa xa, đột nhiên xẹt qua một cái Thông Thiên đại đạo chói mắt, chỉ trong giây lát đã xuất hiện bên trên vùng hải vực này rồi.
Trịnh Hạo Thiên dừng lại, trầm giọng nói: "Chân nhân, nếu thần đan chi linh biết ngài ở đây, liệu hắn có mắc mưu không?"
"Yên tâm đi." Thanh âm của Thông Thiên chân nhân từ trong mặt nạ vang lên: "Chỉ cần ngươi sử dụng Đại quang minh Thiên Luân phù triện, phượng hoàng chi hỏa bên trong nhất định sẽ dụ được hắn ra. Mà trước khi chân thân hắn xuất hiện, ta tuyệt đối không thể lộ diện được."
Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, nói: "Nếu ngài không lộ diện thì cái phân thân linh thể của hắn để ai đối phó đây?"
"Đương nhiên là ngươi." Thông Thiên chân nhân cười nhạt nói: "Chỉ cần đi xuống, phân thân linh thể của hắn nhất định sẽ nhận ra sự tồn tại của ngươi và tìm tới kiếm chuyện. Đến khi đó là có thể sử dụng phù triện rồi."
Trịnh Hạo Thiên cười khổ một tiếng, nói: "Chỉ sợ vãn bối không đủ lực đối phó phân thân linh thể tông sư."
Thông Thiên chân nhân tức giận nói: "Chỉ là một cái phân thân linh thể, có gì mà không được. Ngươi cứ phóng tay mà làm, cùng lắm là chết thôi chứ gì."
Trịnh Hạo Thiên trợn trừng mắt, thầm nghĩ trong lòng, cái mà cùng lắm là chết. Chết rồi cần ngươi làm gì nữa.
Bất quá, nếu đã làm tới nước này rồi thì hắn đương nhiên không thể hối hận nữa rồi.
Thu liễm tâm thần, thân hình Trịnh Hạo Thiên nhoáng lên một cái đã hóa thân thành ngư nhân, hòa mình vào trong đại hải.
Nơi này đã nằm trong phạm vi Bột hải bao phủ, nhưng vẫn còn cách ngọn núi lửa kia một khoảng khá xa. Vì không để thần đan linh thể hoài nghi, cho nên Trịnh Hạo Thiên mới quyết định nhập hải ở nơi này.
Tốc độ ngư nhân du động trong nước biển tuy không chậm, nhưng tuyệt đối không thể so sánh với đại bằng bay lượn trên thiên không được. Tuy Trịnh Hạo Thiên liên tục vận dụng Huyết Quang kích xuyên thấu không gian mấy lần, nhưng cũng phải mất tới hai ngày thời gian mới chính thức chạy tới ngọn núi lửa bên trong cấm địa tử vong của Bột hải ngư nhân thất tộc.
Cho dù đây là lần thứ hai tiến vào nơi này, nhưng tâm tình kích động của Trịnh Hạo Thiên vẫn không thể thua kém so với lần đầu tiên chút nào.
Bởi vì mục tiêu lần này thật sự quá cường đại. Hắn không ngờ lại đi tính kế một vị cường giả cấp bậc tông sư. Cho dù có Thông Thiên chân nhân sau lưng bày mưu tính kế cho hắn, nhưng nguy hiểm vẫn lớn tới cực điểm.
Đương nhiên, cùng với nguy hiểm khổng lồ cũng chính là lợi ích và kích thích kinh người.
Nếu như có thể thành công thì hắn không chỉ một bước lên trời, rút ngắn mấy chục năm thời gian khổ tu mà còn có thể trở thành tồn tại cao cấp nhất trong giới tông sư.
Lợi ích như vậy cũng đáng để hắn liều mạng một lần rồi.
Cẩn thận phóng thích thần niệm ra, Trịnh Hạo Thiên chậm rãi du đãng vào sâu bên trong cấm địa. Dần dần, hắn đã nhìn thấy miệng núi lửa, đồng thời nhìn thấy một biển nham thạch nóng rực, đỏ hồng.
"Ầm...."
Bỗng nhiên, toàn bộ biển lửa đột nhiên sôi trào lên. Một đạo thân hình hồng sắc khổng lồ trong nháy mắt đã ngưng tụ thành hình, dùng một tốc độ khó tưởng tượng nổi lao vụt về phía Trịnh Hạo Thiên.
Mặc dù là đang ở trong nước biển, nhưng tốc độ của nó vẫn không hề bị ảnh hưởng một chút nào, nhanh tới cực điểm.
Thân hình Trịnh Hạo Thiên chấn động, cái đuôi quẫy mạnh một cái, nhanh chóng thối lui về sau với tốc độ không hề thua kém chút nào.
Bất quá, chỉ trong chốc lát, tốc độ của hắn đã cấp tốc giảm xuống. Bởi vì ở xung quanh thân thể hắn đột nhiên xuất hiện một cỗ lực lượng trói buộc khổng lồ.
Đây chính là lực lượng thuộc về tông sư, có thể tự thành một thế giới giống như vô tận kiếm hải vậy.
Chỉ là, lực lượng tông sư so với kiếm trận mà Trịnh Hạo Thiên nắm giữ thì tinh diệu hơn nhiều lắm, cho dù với khoảng cách xa như vậy cũng có thể gây ảnh hưởng.
Không chỉ như vậy, nước biển xung quanh người hắn còn cấp tốc xoáy tròn, phảng phất như một thanh đao sắc bén lướt đi trong đáy biển, hướng về phía thân thể Trịnh Hạo Thiên mà chém tới.
Tốc độ Trịnh Hạo Thiên lập tức chậm lại, sắc mặt hắn đại biến, thân hình nhoáng lên một cái đã lập tức bùng lên một đạo quang mang huyết sắc.
Dưới tình huống không thể để lộ Thông Thiên chân nhân, hắn đương nhiên không thể dùng tới lực lượng của Thông Thiên sáo trang. Lúc này, thi triển thần binh luyện thể không thể nghi ngờ chính là sự lựa chọn tốt nhất.
"Choang choang...."
Tiếng kim loại va chạm không ngừng vang lên. Lực lượng công kích của xoáy nước này tuy cường đại, nhưng muốn đánh tan thân thể thần binh của Trịnh Hạo Thiên thì đúng là si tâm vọng tưởng.
Vô luận xoáy nước có nghiền ép thế nào cũng không thể khiến thân thể Trịnh Hạo Thiên bị thương tổn.
Bất quá, chỉ trong tích tắc trì hoãn này, nhân ảnh ngưng tụ từ trong biển lửa nham thạch nóng chảy kia đã đuổi kịp tới rồi.
"Ha ha, ngươi vốn đã chạy thoát vậy mà vẫn còn dám quay trở lại." Nhân ảnh hỏa hồng phát ra tiếng cuồng tiếu giống như sấm động: "Thiên đường có đường không đi, địa ngục không lối lại đâm đầu. Đây là ngươi tự tìm đường chết."
"Chậm đã." Trịnh Hạo Thiên chợt quát lớn một tiếng, nói: "Tiền bối, tại hạ có giao dịch muốn thực hiện với ngài."
"Giao dịch?" Nhân ảnh hỏa hồng như cười như không nhìn hắn, nói: "Giao dịch gì?" :
"Vãn bối phát hiện, trái tim lần trước vãn bối lấy đi chẳng qua chỉ là một phần của một kiện bảo vật." Trên mặt Trịnh Hạo Thiên toát ra một vẻ tham lam giống y như thật, nói: "Vãn bối muốn hỏi, trong tay tiền bối liệu còn bộ kiện nào khác hay không?"
Hắn dừng lại một chút, nói: "Vãn bối có thể dùng bảo vật để trao đổi."
"Ha ha...." Nhân ảnh hỏa hồng cất tiếng cười dài, nói: "Tiểu tử, nhãn lực ngươi không tệ. Nhưng vọng tưởng đoạt được toàn bộ Thông Thiên sáo trang ư? Lão phu chết cười mất."
"Tiền bối, trong tay ngài không còn bộ kiện khác sao?" Trịnh Hạo Thiên lộ vẻ thất vọng nói.
Nhân ảnh hỏa hồng hừ lạnh một tiếng, nói: "Có hay không có chẳng lẽ khác nhau sao? Ngươi đã tới đây, vậy đừng mong rời đi nữa."
Hắn đưa tay, một cỗ hỏa diễm hồng sắc lập tức ầm ầm tràn ra.
Cho dù nơi này lạnh như băng, ngập chìm trong nước biển, nhưng đám hỏa diễm này vẫn không tắt, mà ngược lại còn có xu thế giống như sắp bùng phát.
Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, toàn bộ hoàn cảnh xung quanh đã xảy ra đại biến. Nước biển nóng rực giống như nham thạch nóng chảy, tỏa ra sóng nhiệt nồng đậm vô cùng.
Rất hiển nhiên, sau khi lần trước để Trịnh Hạo Thiên bất ngờ trốn thoát, cái linh thể thể phân thân này đã rút ra được bài học, vừa xuất thủ một cái đã phóng thích ra lực lượng cực hạn của mình rồi.
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên khẽ biến, tuy thân thể hắn giờ phút này đã biến thành thần binh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí tức nóng rực thông qua kinh mạch, truyền vào trong cơ thể, tựa như đang thiêu đốt thân thể hắn vậy.
Nếu đổi lại là người khác, cho dù có được thân thể thần binh thì cũng phải đau đầu không thôi.
Nhưng Trịnh Hạo Thiên lại khác, cho dù sức tưởng tượng của thần đan chi linh có phong phú hơn gấp trăm lần thì cũng tuyệt đối không thể nghĩ tới, ở bên trong đan điền Trịnh Hạo Thiên lại có một tàn phách phượng hoàng - lão tổ tông chuyên chơi với lửa....
Sau khi cảm ứng được lực lượng hỏa diễm mênh mông bên ngoài, tàn phách phượng hoàng chợt mở bừng hai mắt. bên trong con ngươi còn chớp động một tia kinh hỉ.
Nó há to miệng, một lực hút cường đại lập tức xuất hiện.
Hỏa diễm xung quanh người Trịnh Hạo Thiên càng lúc càng mãnh liệt, tựa hồ muốn thiêu hắn chết ngay tức khắc. Không chỉ như vậy, khí tức hỏa diễm còn dọc theo kinh mạch hắn tiến vào cơ thể, tựa hồ muốn phá hoại thân thể hắn ngay từ trong căn nguyên.
Thông Thiên chân nhân lặng im quan sát, không hề có ý tứ xuất thủ giải cứu, thậm chí còn kiềm chế lực lượng của Thông Thiên bảo giáp, không cung cấp bất cứ lực lượng phòng ngự nào.
Bất quá, những đạo sóng nhiệt dũng mãnh tiến vào trong kinh mạch ban đầu còn tàn phá khắp nơi, nhưng sau khi tàn phách phượng hoàng há miệng ra, lập tức giống như đàn ong về tổ, cuồn cuộn đổ dồn về phía đó.
"Vù vù vù...."
Thanh âm chấn động trong cơ thể Trịnh Hạo Thiên không ngừng vang lên. Tàn phách phượng hoàng điên cuồng hấp thụ những cơn sóng nhiệt bất thình lình xuất hiện này, mà ngay cả thân thể của nó tựa hồ cũng thoáng bành trướng lên rồi.
"Ồ...."
Xa xa, nhân ảnh hỏa hồng sắc ồ lên một tiếng.
Hắn không phải là bản thể của thần đan, nhưng cũng có được năng lực cảm ứng thần niệm cường đại. Tuy không thể biết được trong cơ thể Trịnh Hạo Thiên đã phát sinh dị biến gì, nhưng cũng có thể ẩn ước cảm ứng được, lực lượng hỏa diễm xung quanh người hắn tựa hồ đang liên tục suy yếu đi.
"Không xong, hắn phát hiện ra rồi." Thanh âm Thông Thiên chân nhân chợt vang lên: "Không cần do dự nữa, mau phóng thích phù triện."
Trịnh Hạo Thiên trong lòng rùng mình, hắn quát lớn: "Nếu ngươi đã không cho ta sống sót thì ta liều cá chết lưới rách với ngươi."Cổ tay hắn rung lên, một tấm Đại quang minh Thiên Luân phù triện biến dị lập tức xuất hiện.
Hơn nữa, đây còn không phải Thiên Luân phù triện biến dị bình thường, mà chính là Đại quang minh song tinh Thiên Luân phù triện biến dị hắn đặc biệt chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Để luyện chế tấm phù triện này, Trịnh Hạo Thiên đã phải mất trọn một ngày thời gian bên trong Tụ Linh tiểu ốc.
Trong một khắc khi tấm phù triện này được lấy ra, một cỗ khí tức khổng lồ không gì so sánh nổi lập tức tràn ra. Bị cỗ khí tức này áp chế, hỏa diễm xung quanh người Trịnh Hạo Thiên cũng trở nên kém cỏi hơn mấy phần.
Nhân ảnh hồng sắc đột nhiên cả kinh, hắn đã cảm ứng được một tia lực lượng quen thuộc mà xa lạ.
Từ khi sinh ra linh trí tới nay, hắn vẫn chưa tiếp xúc với cỗ lực lượng này bao giờ. Nhưng ở trong bản năng và tính mạng lạc ấn của hắn, lại vĩnh viễn không thể nào quên được loại lực lượng này.
Lực lượng của phượng hoàng...
"Đây là thứ gì?"
Hắn lạnh lùng quát. Nước biển xung quanh lập tức sôi trào lên. Ở một số nơi thậm chí còn xuất hiện hiện tượng hóa khí.
Sau khi cảm ứng được cỗ lực lượng này, hắn không ngờ lại trở nên kích động và điên cuồng đến thế.
Biểu hiện như vậy đã vượt xa khỏi ước đoán của Trịnh Hạo Thiên và Thông Thiên chân nhân rồi. Có lẽ, tầm quan trọng của phượng hoàng chi hỏa đối với thần đan chi linh còn quan trọng hơn nhiều.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng xoay chuyển thật nhanh, miệng cười lạnh lùng, nói: "Là thứ gì, các hạ cứ nếm thử một chút là biết liền."
Hắn vung tay lên, tấm phù triện trong tay lập tức kích phát ra.
"Ầm.... ."
Từng cỗ từng cỗ sóng nhiệt khổng lồ đột nhiên xuất hiện trong đáy biển. Lấy phù triện làm trung tâm, tỏa ra nhiệt khí vô cùng vô tận, tràn đây uy nghiêm. Cái khí thế này không ngờ còn ẩn ước lấn át nhiệt năng mà đạo thân ảnh hỏa hồng kia phóng thích ra.
Hai cỗ sóng nhiệt bất đồng hung hăng va chạm với nhau, toàn bộ hải vực lập tức sôi trào, điên đảo.
Tiếp đó, dưới ánh mắt hoảng sợ của đạo nhân ảnh hồng sắc kia, từ bên trên tấm phù triện chợt sinh ra một vầng hồng nhật chói mắt chớp động quang huy vô hạn, chói mắt.... .
← Ch. 943 | Ch. 945 → |