← Ch.963 | Ch.965 → |
Sau khi vượt qua khôi phục lôi điện. Bất kể bảy vị tông sư nhân tộc kia có bị thương hay không thì tên tông sư Địa ma hoàng tộc này cũng chẳng dám dừng lại một giây nào.
Bảy vị tông sư, cho dù có là tông sư bị thương thì cũng không phải một mình hắn có thể chống lại.
Trịnh Hạo Thiên nhìn tên hoàng tộc Địa ma xa xa, không khỏi bật cười.
Đường đường là một tông sư đại nhân, không ngờ lại bị dọa cho chạy trối chết như vậy. Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy thì hắn cũng chẳng dám tin.
"Có đuổi theo không?" Đảo mắt một vòng, thấy mọi người đều thờ ơ, Trịnh Hạo Thiên ngạc nhiên hỏi.
"Đuổi theo hắn làm gì." Túy chân nhân mỉm cười, nói: "Số lượng tông sư thử thời vận trong viễn cổ mộ phần nhiều lắm. Cho dù chúng ta có thần thông quảng đại hơn đi nữa thì cũng không thể giết hết bọn hắn được." Hắn dừng lại một chút, nói: "Chỉ cần bọn hắn không chọc tới chúng ta thì cũng không cần kiếm thêm phiền phức làm gì."
Trịnh Hạo Thiên phóng thích thần niệm ra ngoài, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nói: "Hoàn cảnh nơi này...."
Túy chân nhân khẽ gật đầu, nói: "Không sai, hoàn cảnh nơi này rất kỳ lạ. Cho dù là thần niệm của chúng ta cũng bị hạn chế rất lớn, chỉ có thể tra xét hơn mười trượng xung quanh." Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười, nói: "Nếu không phải như thế thì tên hoàng tộc địa ma kia đâu phải mất mặt như thế."
Trên mặt mọi người đều lộ ra một tia vui vẻ, hiển nhiên cũng bị biểu hiện của tên kia chọc cho tức cười.
Trịnh Hạo Thiên lúc này mới bừng tỉnh, bởi vì thần niệm không thể phóng thích quá xa, cho nên tên hoàng tộc địa ma kia mới vội vàng nhảy ra chặn đường. Nếu như hắn có thể phóng thích thần niệm, biết được ở đây có bảy vị tông sư thì có đánh chết, hắn cũng chẳng dám thò mặt ra đâu.
Âm Mị chân nhân vung tay lên, nói: "Chúng ta đi thôi." Tiếp đó, nàng lập tức hóa thành một đạo quang mang, bay vụt về phương xa.
Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu một cái, thu liễm tâm thần rồi cùng mọi người bay vào sâu trong viễn cổ mộ phần.
Qua tiếp mấy ngày nữa, dưới sự chỉ dẫn của Âm Mị, bọn họ rốt cuộc cũng đi tới trước một vùng không gian kỳ dị.
Nơi này là một vùng đất trống trải khổng lồ. Bất quá, sau khi phóng thích thần niệm ra ngoài, sắc mặt Trịnh Hạo Thiên không khỏi khẽ biến.
Ở trong vùng đất rộng lớn này, không ngờ lại có tàng tầng lớp lớp thông đạo không gian tụ hợp. Có một số thông đạo tĩnh lặng không một tia dao động, nhưng cũng có một số thông đạo tỏa ra hấp lực cường đại.
Nếu như có kẻ không biết chuyện tiến tới gần đó thì nhất định sẽ bị những thông đạo này thôn phệ.
"Âm Mị, năm xưa ngươi tiến vào Đế Vương lăng từ nơi này?" Túy chân nhân trầm giọng hỏi.
"Đúng." Âm Mị chân nhân cảm thán nói: "Năm xưa khi tiểu muội tiến vào nơi này, cũng là vô tình mà bị hút vào bên trong. Cũng không ngờ lại gặp được cơ duyên như vậy."
Túy chân nhân cười khổ một tiếng, nói: "Âm Mị, ngươi thật sự quá mạo hiểm rồi."
Quả thật, thông đạo nơi này nhiều như thế, lại chẳng biết thông tới đâu. Âm Mị chân nhân mặc dù là một vị tông sư cường đại, nhưng nếu thật sự lâm vào tuyệt cảnh thì e rằng cũng khó mà toàn thân trở ra được.
Âm Mị chân nhân khẽ cúi đầu xuống, trầm lặng nói: "Nếu không mạo hiểm thì làm sao có thu hoạch được?"
Túy chân nhân thở dài một tiếng, nói: "Dẫn đường đi."
Âm Mị chân nhân do dự một chút, nói: "Các vị, Trịnh chân nhân đã đem thánh khí luyện thể thành công. Ở nơi này, nếu hắn không phóng thích lực lượng của thánh khí thì cũng không khiến cho đám cấm địa chi cương chú ý tới. Nhưng nếu hắn tiến vào Đế Vương lăng thì khí tức thánh khí trên người hắn lập tức sẽ không che giấu được nữa."
Túy chân nhân khẽ ngây người, nói: "Ý ngươi là, một khi chúng ta tiến vào đó, sẽ dẫn thập đại cấm địa chi vương tới?"
"Không sai." Âm Mị chân nhân trịnh trong gật đầu, nói: "Dường như bọn họ có năng lực đặc biệt nào đó, vô luận có cách Đế Vương lăng xa thế nào thì cũng có thể chạy tới trong thời gian ngắn. Cho nên thứ chúng ta sắp phải đối diện tuyệt đối là một trận khổ chiến chân chính."
Hoang Man chân nhân cất tiếng cười dài, nói: "Âm Mị, năm xưa chúng ta bị đám cấm địa chi vương này truy đuổi đến thảm hại, chạy tuột cả dép. Ha ha, hiện giờ thời cơ báo thù đã tới rồi."
Thất Xảo chân nhân tức giận, nói: "Hoang Man, ngươi vẫn còn mang thù cơ à? Năm xưa chúng ta đúng là bị thương trong tay bọn hắn, nhưng sau khi bọn hắn rời khỏi chiến trường, chẳng phải đã bị chúng ta đánh tan cả linh thể. Nói đúng ra phải là song phương đều không chiếm được phần hơn."
Túy chân nhân quay đầu, giải thích cho Trịnh Hạo Thiên: "Sư đệ, mười vị cấm địa chi vương này thần thông quảng đại. Ở trong chiến trường giống như được thần giúp, có bất tử chi thân. Bất quá, nếu rời khỏi chiến trường thì thực lực bọn họ sẽ suy yếu đi rất nhiều, căn bản không phải là đối thủ của chúng ta."
Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu. Loại chuyện cổ quái này cũng chỉ có trong chiến trường linh giả mới xảy ra được.
Âm Mị chân nhân cong ngón tay búng ra, một khối ngọc thạch và một chiếc hộp ngọc lập tức rơi vào trong tay Trịnh Hạo Thiên.
"Trịnh chân nhân, đây là bản đồ đường đi và một chút năng lượng. Sau khi tiến vào Đế Vương lăng, thập đại cấm địa chi vương sẽ lần lượt xuất hiện. Mấy người chúng ta cố gắng giữ chân bọn hắn, ngươi dựa theo bản đồ để tiến vào khu vực trung tâm Đế Vương lăng. Chỉ cần tiến vào đó, đám cấm địa chi vương sẽ không thể truy đuổi ngươi nữa." Nàng dừng lại một chút, tiếp tục, nói: "Ngươi đã đem thánh khí luyện thể thành công rồi thì chỉ cần tiến vào ngọc trụ Đế Vương lăng, sử dụng năng lực lượng hộp ngọc kích phát ngọc trụ chi quang, là có thể đoạt được quyền khống chế toàn bộ chiến trường."
Trịnh Hạo Thiên gật đầu, nói: "Sau đó thì sao?"
Âm Mị chân nhân xòe hai tay, nói: "Không."
"Chỉ vậy là xong sao?"
Âm Mị chân nhân khẽ cười, nói: "Kết tiếp thế nào thì ta cũng không biết. Hết thảy ngươi đều phải tùy cơ ứng biến thôi." Nàng cười nói: "Bất quá vận khí của ngươi từ trước tới giờ vẫn tốt lắm. Có lẽ không có vấn đề gì đâu."
Trịnh Hạo Thiên trợn trắng mắt, trong lòng thầm mắng không thôi. Bất quá, thần niệm hắn vẫn đảo qua ngọc thạch, ghi nhớ bản đồ lộ tuyến vào trong đầu.
Tiếp đó, hắn nhẹ nhàng mở hộp ngọc ra. Lập tức, từ bên trong tràn ra một cỗ linh lực khổng lồ, mênh mông không thể tưởng tượng nổi.
Trịnh Hạo Thiên định thần nhìn kỹ, không khỏi hít một hơi lạnh thật sâu.
Bên trong hộp ngọc không ngờ lại có tới năm khối cầu hắc sắc. Những khối cầu này đều tròn xoe, phảng phất như được công tượng lành nghề nhất thế gian tạo thành, không có nửa điểm tì vết.
Nhưng Trịnh Hạo Thiên lại biết, thứ này trời sinh đã thế rồi.
Ma hạch, hơn nữa còn là ma hạch của Thiên ma thần.
"Âm Mị, ngươi... không ngờ làm thịt cả năm tên Thiên ma thần?" Hoang Man chân nhân tuy to gan lớn mật nhưng sắc mặt lúc này vẫn không dễ coi một chút nào.
Thiên ma thần, đây chính là tông sư chân nhân của Thiên ma tộc đó.
Mỗi một Thiên ma thần đối với Thiên ma nhất tộc mà nói đều là tài bảo vô giá. Bình thường chết một tên thôi cũng là đại sự chấn động toàn bộ Thiên ma giới rồi.
Nhưng hiện giờ, Âm Mị lại lấy một phát ra năm viên ma hạch của Thiên ma thần. Nói cách khác, Thiên ma thần chết trong tay nàng đã lên tới con số năm rồi.
Âm Mị chân nhân than nhẹ một tiếng, nói: "Tiểu muội cũng là bất đắc dĩ thôi. Bởi vì chỉ có ma hạch của Thiên ma thần mới có thể kích phát lực lượng ngọc trụ trong vương lăng.
Mấy người Túy chân nhân quay sang nhìn nhau, thầm hạ quyết định, chuyện này vô luận thế nào cũng không thể truyền ra ngoài, cũng không thể thừa nhận. Nếu không toàn bộ ma thần trong Thiên ma giới chỉ sợ sẽ liên hợp lại, tấn công Phiêu Miểu đại lục mất thôi.
Âm Mị chân nhân lộ vẻ tiếc nuối, nói: "Kỳ thật năm viên ma hạch chưa chắc đã nắm chắc thành công, nhưng khi tiểu muội tiến vào Thiên ma giới thì đã lâm vào tình trạng kiệt sức, nhiều lần thiếu chút nữa là bị dám ma thần vây khốn, cho nên đành phải thu tay lại."
Túy chân nhân nhíu mày, cổ tay vừa lật, cũng lấy ra một chiếc hộp ngọc, nói: "Sư đệ, trên người ngu huynh cũng có hai viên ma hạch của Thiên ma thần. Ngươi cầm lấy dùng đi."
Hoang Man chân nhân cùng Thất Xảo chân nhân liếc mắt nhìn nhau, gần như cùng lấy từ trong người ra một chiếc hộp ngọc rồi ném lại.
Trịnh Hạo Thiên trợn mắt líu lưỡi nhìn mọi người, cẩn thận mở từng chiếc hộp ngọc ra.
Túy chân nhân hai viên, Hoang Man chân nhân hai viên, Thất Xảo chân nhân một viên.
Mấy vị chân nhân này vừa tiện tay lấy ra, không ngờ đã có tới mười viên ma hạch Thiên ma thần.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn mọi người, ánh mắt càng lúc càng cổ quái.
Mấy lão gia hỏa đứng trước mặt mình rốt cuộc là ai.
Một thế hệ cường giả này xuất hiện trên Phiêu Miểu đại lục tuyệt đối là thế hệ cường đại nhất từ trước tới nay. Sáu lão gia hỏa này, xếp hạng trong toàn bộ tông sư chân nhân của nhân tộc, chỉ sợ cũng phải vào hàng đỉnh cấp.
Túy chân nhân vung tay lên, đang định nói chuyện thì sắc mặt đột nhiên biến đổi, lạnh lùng quát: "Kẻ nào, đi ra cho ta."
Mí mắt Trịnh Hạo Thiên khẽ nhảy lên. Trong não hải của hắn, thanh âm Mộng Yểm cũng vang lên: "Cẩn thận, có cường giả đang tới."
Mấy người Âm Mị chân nhân cũng vung tay lên, vô tận quang huy từ trên người bọn họ lập tức bùng phát.
Lúc này, bọn họ đã đi tới cửa vào Đế Vương lăng rồi, tuyệt đối không cho phép điều gì ngoài ý muốn xảy ra.
"Ầm...."
Bao gồm cả Túy chân nhân, sáu vị tông sư đồng loạt xuất thủ, lực lượng cường đại ngưng tụ thành một con quang long khổng lồ trong hư không, lao thẳng về phương xa.
Nhưng đúng vào lúc này, ở nơi đó đột nhiên toát ra một đám sương mù hắc sắc nồng đậm.
Lực lượng của đám hắc vụ này cổ quái tới cực điểm, vô luận công kích của mấy người Túy chân nhân có hung lệ cỡ nào, một khi chạm vào hắc vụ liền lập tức tiêu tán vô tung vô ảnh.
"Mộng Yểm, là lực lượng của Mộng Yểm..." Trong não hải, Mộng Yểm đột nhiên rít lên.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng rùng mình. Bên trong thời điểm cực kỳ nhạy cảm này, không ngờ lại xuất hiện một tông sư thứ hai sở hữu Mộng Yểm.
Chỉ là, ý niệm này vừa lóe lên thì một thanh âm chật vật đang đột ngột vang lên: "Dừng tay, là ta...."
← Ch. 963 | Ch. 965 → |