← Ch.0318 | Ch.0320 → |
Mọi người cảm nhận lại thân thể của mình rồi đều rú lên mừng rỡ.
Hỗn Loạn Chi Lĩnh vốn tràn đầy chiến loạn cùng chém giết, trên người tất cả Linh Sư ít nhiều đều có vết sẹo lẫn bệnh tật không tiện nói.
Những thứ này, nếu như là vết sẹo cũng không ảnh hưởng sinh hoạt bình thường, ngoại trừ một số nữ Linh Sư chuộng vẻ đẹp bên ngoài, còn một số tật bệnh khó nói đều quanh năm dày vò các Linh Sư.
Nhưng mọi người tại trường sau khi ngửi được mùi vị phát ra từ linh dược tề sau khi Kiệt Sâm phối chế ra thì đều cảm thấy khoan khoái, một số tật bệnh kín và tổn thương đều có cảm giác ngứa ngáy rồi dần được hồi phục.
Điều này khiến trong lòng dân chúng vô cùng khiếp sợ đồng thời cũng vô cùng cuồng hỉ.
Những tật bệnh và vết thương này tuy không lớn nhưng luôn tựa như một cây gai nhọn đâm vào lòng bọn họ, là cái bóng ám ảnh. Hôm nay, rốt cuộc cây gai cũng được nhổ ra, trong lòng mọi người đều nhẹ nhõm.
- Bì Ai Nhĩ Tộc trưởng, nói như thế nào? Trong sân rộng, Kiệt Sâm cười hỏi Bì Ai Nhĩ.
Sắc mặt Bì Ai Nhĩ tái nhợt, thân thể run nhè nhẹ, thần sắc biến ảo, cuối cùng thở dài bất đắc dĩ.
- Ngươi thắng.
Hắn mấp máy môi, thanh âm không lớn nhưng lại như đã dùng hết khí lực toàn thân, thần thái cũng lập tức già nua rất nhiều.
Để tỉ thí với Kiệt Sâm, hắn đã lấy ra đại bộ phận tài liệu quý hiếm của gia tộc, chỉ một lần đã trắng tay.
Nhưng điều này còn chưa phải là tối trọng yếu nhất, điều khiến hắn nhục nhã là về phương diện tạo nghệ linh dược học đắc ý lại bị thua bởi một thiếu niên, với thân phận đệ nhất Linh Dược Sư ở Hỗn Loạn Chi Lĩnh, gặp phải đả kích chưa từng có.
Đến tận giờ, hắn vẫn thấy khó tin, Hoàng cấp linh dược tề, cái nà phải đạt tới thất giai Linh Dược Hoàng Sư mới có thể phối chế. Thiếu niên trước mặt nhìn thế nào cũng không ra một Linh Dược Hoàng Sư nhưng thiên địa dị tượng vừa rồi không hề là giả. :
Những thứ khác không nói, chỉ riêng mùi thơm của nó đã đủ chữa trị hết vết sẹo lẫn một số tật bệnh kín trên thân thể mọi người ở đây đã vượt xa Hoạt Lực dược tề của hắn.
- Chư vị, vậy ta không khách khí.
Kiệt Sâm mỉm cười, tay trái phất lên, vô số tài liệu đặt trên sân lập tức biến mất.
Cũng nhờ những tài liệu này đều trân quý nên số lượng cũng không nhiều, bất quá thì vẫn gần như lấp đầy không gian giới chỉ của Kiệt Sâm.
Trên quảng trường, bọn người Văn Sâm Đặc thấy tài liệu của gia tộc đều biến mất, sắc mặt âm trầm cha mẹ vừa chết, khóe mắt giần giật, ánh mắt vô cùng phẫn nộ.
Trong lòng bọn họ chỉ hận lúc này một tát đánh ngã Kiệt Sâm, cướp lại toàn bộ tài liệu cùng linh dược tề.
Nhưng dưới con mắt trừng trừng của mọi người, bọn họ cũng không có cách gì. Hơn nữa thân phận và thực lực mà Kiệt Sâm thể hiện cũng khiến bọn họ kiêng kị.
Trong số này, chỉ có Tộc trưởng Khắc Lạp Lạp là tươi cười.
- Ha ha, tiểu gia hỏa, , không tệ.
Bà vui vẻ tới cầm năm bình linh dược tề vừa rồi dùng tài liệu chuẩn bị hối đoái.
Năm bình linh dược tề này dù không có phá hoàng dược tề, nhưng đều là lục giai hạ phẩm cùng trung phẩm linh dược tề, hơn nữa cơ bản đều là loại linh dược tề tu luyện. Có năm bình linh dược tề này, Bối Lạp gia tộc sẽ thêm vài tên nhị đại đệ tử được đề cao thực lực, thật khiến người thân là tộc trưởng cao hứng.
- Khắc Lạp Lạp Tộc trưởng, tài liệu hối đoái của ngươi còn có 30 bình thiên linh dược tề, kính xin ngươi đem những tài liệu phối chế thiên linh dược tềđến phủ đệ Khang Tư gia tộc ở Hỗn Loạn Chi Thành, trong vòng mười ngày, ta sẽ cho người đem 30 bình thiên linh dược tới Bối Lạp gia tộc.
Kiệt Sâm liệt kê những tài liệu cần thiết để phối chế thiên linh dược tề cùng với số lượng, đưa cho Khắc Lạp Lạp. Số lượng hắn ghi đều vượt thực tếhơn một nửa.
Kiệt Sâm cũng không sợ những tài liệu này sau khi bị người khác biết sẽ nghiên cứu ra thiên linh dược tề.
Phối chế Linh dược tề là một khoa học cực kỳ cao thâm, bao hàm rất nhiều nội dung, mục lục tài liệu chỉ là cơ sở. Ngay như cả Kiệt Sâm cũng không dám nói chỉ cần biết tài liệu phối chế một loại linh dược tề là có thể nghiên cứu ra.
Khắc Lạp Lạp nhìn tài liệu, cười nói:
- Được rồi, được rồi, để ta lập tức bảo thành viên gia tộc thu thập tài liệu đưa đến quý phủ.
Phối chế thiên linh dược tề cần dùng đến Mộng Ly hành và các loại tài liệu trân quý, nhưng với thân phận Tộc trưởng tam đại gia tộc thì cũng không khó gì.
- Chư vị ở đây, ai đặt tại hạ thắng đều có danh sách, mời người thắng đem tài liệu phối chế linh dược cho tại hạ, tại hạ sẽ hoàn tất phối chế cho từng người.
Kiệt Sâm cao giọng.
- Ồ......
- Quá tuyệt vời, ha ha.
- Ta nói thiếu niên này...... A...... Đại sư sẽ thắng, ha ha, các ngươi còn nói ta ngốc, giờ cho các ngươi trợn tròn mắt, ha ha ha.
- Ha ha, tốt, đại sư, ngươi yên tâm, tài liệu lập tức tới ngay, ha ha!
Trong đám người, một số rất ít Linh Sư đặt Kiệt Sâm hoa chân múa tay.
- Hét cái gì, lão tử cũng không thiệt, chứng kiến trận tỉ thí này xong đã thấy đáng giá.
- Một đám hỗn đãn, đắc ý gì, cái chân đau bảy năm của lão tử đã khỏi, thua một viên Huyền Hoàng thạch là cái gì, coi như cho đại sư thù lao rồi.
- Ha ha, vết sẹo trên mặt bà cô ta đã hết, lão nương về sau lại là đại mỹ nữ rồi, đại sư, đa tạ.
Trong đám người, không ít Linh Sư thua hết tài liệu nhưng không hề ủ rũ mà còn hoan hô rầm trời.
Trong bọn họ tuyệt đại đa số là Linh Sư tầng chót của Hỗn Loạn Chi Lĩnh, thường xuyên cận kề cái chết, tính tình phóng khoáng. Những tài liệu này chỉ là vật ngoài thân, sống không mang theo, đến chết không thể mang theo, nói không chừng chưa biết lúc nào bị người giết chết chiếm đoạt, bởi vậy tâm tình cũng không phiền muộn quá mức.
Trong mọi người, chỉ có sắc mặt Tộc trưởng Thất đại gia tộc đều tái nhợt.
Như Lí Căn tộc trường của Bắc Nguyên gia tộc và ba gia tộc khác còn may mắn, tài liệu bọn họ đặt cược cũng không nhiều, còn Văn Sâm Đặc Tộc trưởng của Bội Lôi gia tộc vì tham lam linh dược tề của Kiệt Sâm nên dốc vốn gần một nửa tài liệu trân quý của gia tộc, hiện giờ trắng tay, nhìn Kiệt Sâm như muốn phun ra lửa.
Về phần Bì Ai Nhĩ Tộc trưởng của Cư Lí gia tộc thì càng không cần phải nói, hắn muốn đổi cách điều chế linh dược của Kiệt Sâm nên tài liệu dĩ nhiên là trân quý nhất, giờ trắng tay, sự tự tin về tạo nghệ linh dược học cũng bị đả kích nghiêm trọng, quả thực là bi kịch ngập đầu.
- Đã hoàn thành tỷ thí, vậy không tiễn mấy vị.
Kiệt Sâm thu hồi đồ vật thuộc về mình, bình thản, nhìn qua mấy người Lôi Nặc, nói:
- Chúng ta đi!
- Dạ, chủ nhân!
Lôi Nặc, Thái Sâm, Cam Đạo Phu cùng lên tiếng, theo sát sau lưng Kiệt Sâm về tới phủ đệ của Khang Tư gia tộc.
- Đại sư mời đi thong thả.
Khắc Lạp Lạp vội vàng đuổi theo, cười nói với Kiệt Sâm:
- Đại sư, bề ngoài ở Hỗn Loạn Chi Lĩnh vẫn rất nói quy củ, bất quá vẫn có kẻ ngầm giở trò. Nếu như đại sư cần trợ giúp gì thì cứ đến Bối Lạp gia tộc tìm tại hạ, chỉ cần tại hạ có thể hỗ trợ tuyệt đối nghĩa bất dung từ.
Chứng kiến Kiệt Sâm phối chế ra Hoàng cấp linh dược tề, Khắc Lạp Lạp hết sức nhiệt tình. Chưa nói chỗ tốt khi có quan hệ với một linh dược đại sư, chỉ cần món lời qua lần tỉ thí này cũng khiến bà tràn đầy hảo cảm với Kiệt Sâm, trước khi nhận được 30 bình thiên linh dược tề, Khắc Lạp Lạp quyết không để hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Thu lợi được năm bình linh dược tề cùng này 30 bình thiên linh dược tề, chỉnh thể thực lực của nhị đại đệ tử cùng đệ tử đời thứ ba trong Bối Lạp gia tộc chỉ sợ sẽ vượt qua Bội Lôi gia tộc cùng Cư Lí gia tộc, điều này sao không khiến Khắc Lạp Lạp hoan hỉ.
- Đa tạ Khắc Lạp Lạp Tộc trưởng hậu ái, nếu cần cái gì, tại hạ nhất định đến Bối Lạp gia tộc bái phỏng.
Đối với c Khắc Lạp Lạp Tộc trưởng, Kiệt Sâm cũng có chút hảo cảm.
Thấy Kiệt Sâm đi tới, đám Linh Sư đang vây kín quảng trường lần lượt tản ra mở lối, đồng thời hoan hô ầm ĩ.
- Ài.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của đám Bì Ai Nhĩ, Văn Sâm Đặc, Khắc Lạp Lạp lắc đầu:
- Xem ra Bối Lạp gia tộc tuy cũng cùng trong tam đại gia tộc, nhưng dù sao cũng là nữ lưu, phách lực quyết đoán vẫn không thể so sánh với chư vịTộc trưởng.
- Bì Ai Nhĩ Tộc trưởng, ta thấy ngươi lấy ra gần bảy thành tài liệu trân quý của gia tộc? Văn Sâm Đặc Tộc trưởng, đoán chừng cũng lấy ra năm thành mà ta chỉ lấy ra ba thành tài liệu trân quý, đổi được năm bình linh dược tề, nếu là lấy hết ra thì chẳng phải vơ hết rồi, thiệt quá thiệt quá.
Khắc Lạp Lạp lắc đầu thở dài không thôi, biểu lộ thoạt nhìn tựa hồ cực kỳ ảo não, nhưng đáy lòng nở hoa.
Đám người Văn Sâm Đặc câm lặng nhìn theo bóng lưng của bên Kiệt Sâm đi xa, không biết trong lòng nghĩ gì.
← Ch. 0318 | Ch. 0320 → |