← Ch.1149 | Ch.1151 → |
- Ngươi...
Trong đôi mắt Lạp Đạt Mạn Địch Tư mang theo nỗi kinh sợ nhìn qua Kiệt Sâm, hắn là thánh linh sư cửu giai trung cấp ah, mà Kiệt Sâm chỉ là đế linh sư bát giai đỉnh phong mà thôi, nhưng hai lần giao thủ hắn không hề chiếm được lợi thế chút nào, điều này làm Lạp Đạt Mạn Địch Tư không dám tin tưởng, tâm thần nhận lấy đả kích thật lớn.
- Ah...
Đúng lúc này...
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương đột nhiên vang lên cách đó không xa, một thanh âm oanh minh kinh thiên động địa vang vọng bầu trời, bị ba người Vi Ân liên thủ công kích, Thần Phong đế quốc Thánh Địa Tác Nhĩ Tư Khắc Á trưởng lão rốt cục không kiên trì được nữa, bị một kiếm trong tay Vi Ân bổ trúng, nửa thân dưới bị oanh thành bụi bặm, nửa thân trên hoàn toàn bị đông cứng thành băng điêu.
Trong ánh mắt kinh hãi của toàn bộ dân chúng Cơ Khắc Thành, Tác Nhĩ Tư Khắc Á chỉ còn lại một nửa thân hình, nội tạng huyết nhục văng tung tóe, một nửa thi thể nặng nề từ trên bầu trời rơi xuống làm toàn bộ dân chúng đều ngây người.
Tác Nhĩ Tư Khắc Á đã chết!
Thân là trưởng lão Thánh Địa Thần Phong đế quốc, thánh linh sư đê cấp, Tác Nhĩ Tư Khắc Á đã chết!
Nỗi sợ hãi vô tận lập tức lan tràn khắp tỉnh thành Cơ La hành tỉnh của Thần Phong đế quốc, các tộc trưởng cùng trưởng lão các gia tộc còn lại bên dưới đều hoảng sợ ngây người.
Sau một khắc...
- Trốn, mọi người chạy mau!
- Tác Nhĩ Tư Khắc Á trưởng lão đã chết, trời ạ, chúng ta đây...
- Vì sao, vì sao ah...
Từng thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở hoảng sợ vang vọng bên dưới Cơ Khắc Thành, toàn bộ những tộc trưởng các thế lực còn lại đều liều lĩnh hướng bốn phương tám hướng bỏ chạy.
Tác Nhĩ Tư Khắc Á đã chết, làm bọn hắn hoàn toàn mất đi dũng khí tiếp tục lưu lại, ngay cả trưởng lão thánh linh sư cũng bị giết chết, nếu đối phương muốn tàn sát dân chúng trong thành, có thể nói toàn bộ dân chúng không một ai sống sót.
Nhìn thấy đám người đang chạy trốn bên dưới, nhóm người Tạp Tư Ốc Nhĩ cũng không truy kích mà đưa mắt nhìn về phía Lạp Đạt Mạn Địch Tư còn đang giằng co với Kiệt Sâm.
- Sưu! Sưu! Sưu!
Từng đạo uy áp thánh cấp khủng bố lan ra, Vi Ân, Lam Nguyệt Cổ Sâm, Tạp Tắc Nỗ Tư, Ai Đức Mễ Tư, Tạp Tư Ốc Nhĩ, Mạc Ni Tạp từ xa đem hai người Lạp Đạt Mạn Địch Tư cùng Kiệt Sâm vây quanh, phòng ngừa Lạp Đạt Mạn Địch Tư chạy trốn.
- Tác Nhĩ Tư Khắc Á!
Nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, trong nội tâm Lạp Đạt Mạn Địch Tư co rút lại, hắn không phải thương tâm mà đang cảm thấy kinh hãi vì vận mệnh kế tiếp của chính mình.
- Các ngươi...hôm nay các ngươi đều phải chết!
Trong đôi mắt Lạp Đạt Mạn Địch Tư hiện lên vẻ dữ tợn, tràn ngập sát ý hung dữ quát.
Lời vừa thốt ra hắn lại hướng Kiệt Sâm đánh tới.
- Oanh long long...
Trên bầu trời, linh lực vô tận cuồn cuộn như sóng lớn ngập trời, giờ khắc này Lạp Đạt Mạn Địch Tư hoàn toàn phóng thích ra thực lực thánh linh sư trung cấp của mình, hướng Kiệt Sâm phát động công kích như vũ bão.
- Đến đây đi!
Kiệt Sâm hung hăng xông tới.
Một hồi đại chiến hoàn toàn bạo phát!
Hai đạo tàn ảnh không ngừng va chạm trên bầu trời, mỗi lần va chạm đánh vỡ một mảng hư không, từ trên không đánh xuống mặt đất, những nơi đi qua toàn bộ biến thành một mảnh bừa bộn, vô số kiến trúc bị oanh thành bột mịn, toàn bộ thành thị tan hoang, đường đi, mặt đất trong thành biến thành khói bụi, đại địa chấn động lắc lư, chao đảo rung chuyển dưới công kích của hai người.
Đây là cảnh tượng chẳng khác gì ngày tận thế tiến đến, thiên không thất sắc, thiên địa biến thành một mảnh hỗn độn, khí tức đáng sợ xỏ xuyên bầu trời, cả một phần ba kiến trúc Cơ Khắc Thành bị hủy diệt trong cuộc chiến, biến thành hoang tàn đổ nát thê lương.
- Phốc xuy...
Hắc ngọc khải giáp trên người Kiệt Sâm hiện lên vô số khe hở, toàn thân đầy máu tươi, tổn thương vô số, nhưng Lạp Đạt Mạn Địch Tư cũng không hơn già, khóe miệng không ngừng phun máu, vô cùng chật vật.
Đây là một cuộc chiến đấu vô cùng thảm thiết, là một cuộc chiến đấu thực lực ngang nhau, không ai có thể đơn giản kích thương đối thủ, khi lưu lại vết thương trên người đối phương thì bản thân cũng chịu tổn thương không kém.
Cuộc chiến này thoạt nhìn qua tựa hồ công bình, nhưng lại có chênh lệch thật lớn, bởi vì Kiệt Sâm có được Mộc Linh Châu, càng chiến càng hăng, đồng thời cũng tự khôi phục thật nhanh, mà Lạp Đạt Mạn Địch Tư càng đánh càng kinh hãi, thế công dần dần chậm xuống dưới.
Phải biết rằng Kiệt Sâm chỉ là đế linh sư đỉnh phong, trong thí luyện thiên tài đại lục Lạp Đạt Mạn Địch Tư từng nhìn thấy Kiệt Sâm giao thủ với Linh Sư Tháp đệ nhất thiên tài Đa Mễ Ni Khắc, có thể nói thực lực hai người ngang nhau, không kém bao nhiêu, tối đa có thể ngang hàng với thánh linh sư đê cấp đã xem như có chút thật cao minh rồi.
Nhưng chỉ mới trôi qua vài tháng, Kiệt Sâm đã có thể đối chiến ngang tay với hắn, tốc độ phát triển của Kiệt Sâm làm trong nội tâm Lạp Đạt Mạn Địch Tư vô cùng sợ hãi.
Giờ khắc này cuối cùng hắn mới hiểu được vì sao Ngải Kim Sâm tháp chủ phải đem Kiệt Sâm liệt vào danh sách tiêu diệt đầu tiên, loại tiềm lực phát triển kinh người này đủ làm bất cứ kẻ nào đều cảm thấy kinh hãi cùng hoảng sợ.
Nhưng giờ phút này Lạp Đạt Mạn Địch Tư bất chấp được nhiều như thế, bởi vì hắn biết rõ chỉ một mình Kiệt Sâm đã có thể đánh ngang tay với hắn như vậy, nếu đám người Vi Ân cũng ra tay, nhiều người liên thủ tuyệt đối có thể đánh chết hắn ngay tại nơi này.
- Không được, không thể tiếp tục như vậy, nếu không chỉ sợ hôm nay ta phải vẫn lạc tại nơi này rồi!
Giờ khắc này trong nội tâm Lạp Đạt Mạn Địch Tư gào thét, ánh mắt hiện lên tia ngoan lệ.
- Oanh!
Trong lúc giằng co, một cỗ khí tức linh lực đáng sợ từ trong thân thể Lạp Đạt Mạn Địch Tư bộc phát mạnh mẽ, từng đạo hắc sắc khí vụ như độc xà du động quanh quẩn trên thân thể hắn, không ngừng vặn vẹo, cho người một loại cảm giác vô cùng yêu dị.
Giờ khắc này thần sắc Lạp Đạt Mạn Địch Tư trở nên vô cùng dữ tợn, từng đạo hắc sắc khí vụ lan tràn trên mặt hắn, gương mặt hắn biến thành xanh đen, nổi đầy gân xanh, làn da nhúc nhích như có côn trùng đang bò lổn ngổn, nhìn thấy thật sự ghê tởm, đồng tử biến thành một mảnh đen kịt xoay tròn, lộ ra vẻ quỷ dị vô cùng.
Một loại khí tức vô hình lan tràn trong thiên địa nơi này, thiên không thất sắc biến thành đen kịt như mực, toàn bộ dân chúng đang chạy tán loạn dưới Cơ Khắc Thành đều cảm thấy trái tim nhảy mạnh ầm ầm, có một loại cảm giác kinh sợ từ đáy lòng dâng tràn lên làm người vô cùng khó chịu.
- Ám hệ áo nghĩa – Hắc Ám Đồng Thị!
Trong tiếng quát yêu dị của Lạp Đạt Mạn Địch Tư, hai con ngươi quỷ dị lập tức nhìn lên trên người Kiệt Sâm.
- Hưu...
Hai đạo hắc sắc cực quang vạch phá chân trời, từ trong con ngươi Lạp Đạt Mạn Địch Tư nổ bắn ra, trong chớp mắt đã đi tới trước mặt Kiệt Sâm, những nơi đi qua không gian biến thành hư vô, tản mát ra khí tức vô cùng khủng bố.
- Đó là cái gì?
← Ch. 1149 | Ch. 1151 → |