← Ch.1172 | Ch.1174 → |
Trên thực tế Thanh Mộc thần trượng của Lam Nguyệt Cổ Sâm là một thanh linh trượng thiên giai có công hiệu lớn lao, chính do Linh Dược Sư Tháp tháp chủ Bỉ Tư Pháp Mỗ ban tặng, uy lực lớn vô cùng, muốn giãy thoát phong tỏa của nó ngoại trừ dùng cường lực đụng vỡ cũng chỉ có thể dung nhập trong hư không, phải là thánh linh sư cao cấp mới có thể chạy thoát, bằng không thánh linh sư phong hệ trung cấp như Áo Đức Mạn căn bản không có được cách nào.
Đương nhiên, nếu thực lực của Lam Nguyệt Cổ Sâm tăng lên, tấn thăng cửu giai trung cấp, thậm chí là cửu giai cao cấp, đem công hiệu của Thanh Mộc thần trượng phát huy càng thêm triệt để, nói không chừng ngay cả cường giả thánh linh sư cao cấp cũng sẽ bị vây khốn.
Áo Đức Mạn không thể chạy thoát, vẻ mặt tràn đầy kinh sợ, ánh mắt hắn hung hăng nhìn thật nhiều thánh tử cùng đệ tử Thánh Địa đang trốn tránh, cùng với những cường giả tại đế đô đang thời khắc chú ý tới cuộc chiến nơi đây, trong miệng phát ra tiếng gào thét lo lắng:
- Toàn bộ thánh tử, đệ tử, cường giả đế đô nghe, lập tức công kích đám người Kiệt Sâm, chỉ cần đợi đến lúc Khang Bá Ba Kỳ thánh chủ trở về, tất có trọng thưởng!
Đến lúc này Áo Đức Mạn chỉ có thể đem hi vọng sinh tồn đặt lên thật nhiều đệ tử Thánh Địa cùng các cường giả tại đế đô.
Tuy những người này không có thánh linh sư cửu giai, nhưng đế linh sư bát giai lại nhiều vô số kể, một cỗ thế lực như vậy nếu liên hợp lại, tuy nhóm người Kiệt Sâm không ít, thực lực tuy mạnh nhưng vẫn sẽ bị luống cuống tay chân, cho tới lúc đó mình chỉ cần thừa dịp hỗn loạn nắm lấy cơ hội trốn về ngọn núi chính trong Thánh Địa, như vậy có hi vọng chờ được Khang Bá Ba Kỳ thánh chủ trở về, còn hi vọng sống sót.
Nghe được mệnh lệnh cùng tiếng gào thét của Áo Đức Mạn tôn giả, những đệ tử tránh né bên dưới Thánh Địa đều lộ ra thần sắc kích động.
Cùng lúc đó ở phương hướng đế đô Thần Phong đế quốc, cũng có những thân ảnh tản ra khí tức kinh người chậm rãi ẩn hiện, đều là đế linh sư bát giai ở tại đế đô.
Là đế đô của Thần Phong đế quốc, đế linh sư bát giai tuyệt đối có một số lượng thật kinh người.
Những cường giả này nếu xuất hiện cùng nhau ra tay, dù chỉ là đế linh sư nhưng số lượng sẽ vượt qua chất lượng, tuy Kiệt Sâm bọn họ có thể tùy tiện đánh chết, nhưng trong tám người Kiệt Sâm vẫn tuyệt đối có người bị công kích hỗn loạn mà tử vong, vẫn lạc tại nơi này.
- Ân?
Nhưng không đợi những đế linh sư của Thần Phong đế quốc lao tới, đột nhiên một thanh âm tiếng hừ lạnh vang lên bên trong thiên địa.
Thanh âm tiếng hừ lạnh không lớn, nhưng vô cùng rõ ràng, cho dù là cường giả ở tại đế đô xa trăm dặm cũng nghe thật rõ ràng, phảng phất giống như một thanh cự chùy trong nháy mắt nặng nề nện vào trong lòng tất cả mọi người.
Giờ khắc này nghe theo sự gào thét hiệu triệu của Áo Đức Mạn tôn giả, đã có thật nhiều đế linh sư bị kích động, nhưng đột nhiên giống như bị một chậu nước lạnh đổ vào trong hỏa diễm bốc cháy, nhanh chóng bị dập tắt lịm, trong nội tâm lạnh băng một mảnh, không còn dũng khí lao ra.
Trên bầu trời, Kiệt Sâm đứng giữa trung tâm thiên kiếp pháp tắc, như một ma thần, ánh mắt lạnh lùng lướt qua trên người những thánh tử của Thánh Địa, sau đó lại lạnh lùng nhìn về hướng đế đô ngoài trăm dặm.
Bước chân của hắn khẽ di chuyển, rất hiển nhiên chỉ cần phương nào có dị động hắn sẽ không chút do dự lao tới dẫn động thiên kiếp bao trùm.
Trên bầu trời, thiên kiếp đáng sợ vẫn còn tiếp tục, trong nội tâm mọi người chợt phát lạnh, kết cục của nhóm người Lôi Thiết Nhĩ khi nãy làm toàn bộ thánh tử cùng cường giả đế đô hiểu được, chỉ cần mình chọc giận Kiệt Sâm, thậm chí không cần Kiệt Sâm đích thân ra tay, chỉ cần hắn trực tiếp nhảy vào Thánh Tử Thành hoặc đế đô, những nơi hắn đi qua thiên kiếp đáng sợ sẽ bị dẫn động đi theo càn quét đủ làm cho Thánh Tử Thành cùng đế đô hóa thành một mảnh phế tích, đến lúc đó sẽ không còn ai sống được.
Một lời cảnh cáo đơn giản làm tất cả mọi người toàn thân phát lạnh, đôi chân run rẩy lên.
Nhìn thấy một màn này ánh mắt Áo Đức Mạn biến thành tro tàn, hắn biết rõ thủ đoạn đáng sợ khi nãy Kiệt Sâm thi triển đã làm toàn bộ cường giả Thần Phong đế quốc mất đi dũng khí, cho dù bọn họ còn dám lao tới nhưng đã mất đi lòng tin tưởng, cũng sẽ không làm được tới mức hung hãn không sợ chết, chỉ biến thành một đám ô hợp bị Kiệt Sâm bọn hắn tàn sát.
- Ah...
Áo Đức Mạn không cam lòng gào thét, không ngừng công kích thi triển toàn lực muốn phá vây chạy ra ngoài.
Nhưng trước đó hắn đã bị thương trong cuộc chiến với Tạp Tắc Nỗ Tư, hiện tại trạng thái đã không toàn thịnh, vô luận làm sao giãy dụa, làm sao công kích nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi vòng vây của nhóm người Lam Nguyệt Cổ Sâm.
Ngay khi Áo Đức Mạn còn đang điên cuồng giãy dụa, khí tức đáng sợ trong thiên địa chậm rãi tan đi, thiên kiếp pháp tắc rốt cục đã dừng lại.
Giờ khắc này đại lượng quang ám nguyên tố pháp tắc từ trên không trung giống như nước lũ tiến nhập vào trong bình thánh cấp linh dược tề trong tay Kiệt Sâm, từng đạo pháp tắc huyền ảo lưu chuyển, không ngừng mẫn diệt, tạo cho người ta cảm giác mỹ luân mỹ hoán.
- Tạp Tắc Nỗ Tư, uống bình linh dược tề này đi, tự tay ngươi đánh chết Áo Đức Mạn!
Kiệt Sâm nhanh chóng đi tới trước mặt Tạp Tắc Nỗ Tư, đưa linh dược tề cho hắn.
- Ta...
Tạp Tắc Nỗ tư nhìn bình linh dược tề lưu chuyển khí tức pháp tắc kinh người, lại nhìn nhóm người Lam Nguyệt Cổ Sâm đang đưa mắt nhìn qua mình, hắn không nhịn được cảm thấy do dự.
Thánh cấp linh dược tề trân quý thế nào Tạp Tắc Nỗ Tư hiểu thật rõ ràng, ở trên Tư Đặc Ân đại lục, bất luận một bình thánh cấp linh dược tề nào đều là vật báu vô giá, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Theo thái độ của Áo Đức Mạn cùng Lôi Thiết Nhĩ bọn hắn liền có thể nhìn ra, dù bọn hắn là thánh linh sư trung cấp nhưng linh dược tề trân quý nhất trên người cũng chỉ là đế cấp linh dược tề thượng phẩm mà thôi, dù là các thánh chủ, thành chủ cũng chưa chắc có được thánh cấp linh dược tề trong người, như vậy cũng đủ biết trân quý vô giá.
Nhưng hiện tại rõ ràng mọi người đều có được thực lực đủ đánh chết Áo Đức Mạn, nhưng bởi vì muốn giúp hắn tự tay giết chết Áo Đức Mạn nên Kiệt Sâm lại cam tâm tiêu hao một bình thánh cấp linh dược tề cho hắn, như vậy...
- Kiệt Sâm, ta...
- Được rồi, Tạp Tắc Nỗ Tư, đừng nói gì nữa, tranh thủ uống đi rồi động thủ, nếu Áo Đức Mạn là kẻ thù của ngươi cũng là kẻ thù của chúng ta, một bình thánh cấp linh dược tề mà thôi, so sánh với thâm cừu đại hận của ngươi căn bản không tính là gì!
Biết rõ vì sao Tạp Tắc Nỗ Tư do dự, Kiệt Sâm vỗ vỗ vai hắn lên tiếng nói.
Giờ khắc này hốc mắt Tạp Tắc Nỗ Tư chợt ẩm ướt, sau đó hắn cắn chặt răng cầm bình thánh cấp linh dược tề Kiệt Sâm đưa qua uống cạn.
- Oanh!
Một cỗ khí tức vô cùng đáng sợ từ trên người hắn phóng lên trời, quang ám song hệ pháp tắc kinh người hàng lâm, mái tóc dài của Tạp Tắc Nỗ Tư tung bay phần phật.
← Ch. 1172 | Ch. 1174 → |