← Ch.1631 | Ch.1633 → |
- Ý của ngươi là chính do con ta tự mình tìm cái chết? Ha ha, không có vấn đề gì, mặc kệ cái chết của con ta rốt cục có quan hệ gì tới các ngươi hay không, dù sao ta đã nhận thức chính là các ngươi, hôm nay các ngươi ai cũng trốn không thoát!
Lời vừa rơi xuống, bốn gã Nhật Diệu thiên thần cường giả bên cạnh Mục Đề liền tản ra, đem cả đội thuyền bao vây, mặc dù đối phương tổng cộng chỉ có năm người mà bên Thác Mã Tư có gần hai trăm người, nhưng tạo cho người cảm giác như thiên quân vạn mã vây quanh.
Sắc mặt tất cả mọi người đều trắng bệch, không ít người không tự chủ được run rẩy lên.
- Đại nhân, làm sao bây giờ?
Giờ phút này năm người Xích Ký đều hỏi Kiệt Sâm.
- Mượn ngươi làm người thứ nhất khai đao đi, ta cũng muốn nhìn xem đến tột cùng hung thủ kia là ai!
Đề Mục dữ tợn đi tới hướng Thác Mã Tư, hắn không tin một khi hắn động thủ hung thủ giết chết con của hắn sẽ không hiện thân, đến lúc đó người nào thực lực mạnh nhất, che giấu sâu nhất thì có khả năng nhất, bởi vì theo bên ngoài mà xem, theo thực lực của toàn bộ người trên thương thuyền Mục Á thương hội đều không ai đủ năng lực giết chết con của hắn.
- Đề Mục đúng không?
Một thanh âm vang lên, một thân ảnh từ trong đoàn người chậm rãi đi tới, tóc dài màu đen đón gió tung bay, đôi đồng tử đen nhánh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đề Mục cách đó không xa, chính là Kiệt Sâm.
- Đề Mục, con của ngươi là ta giết, nhưng ta không muốn động quá nhiều sát kiếp, ta cho ngươi mười giây thời gian, ngươi đi đi!
Thanh âm Kiệt Sâm lạnh lùng vang lên, Đề Mục rõ ràng là Nhật Diệu thiên thần trung kỳ cường giả, có thể làm đảo chủ Hắc Nham Đảo hùng bá một phương, rất hiển nhiên có quan hệ đặc biệt của hắn. Một Nhật Diệu thiên thần trung kỳ còn chưa làm cho Kiệt Sâm cảm thấy sợ hãi chút nào, nhưng dù sao hắn còn muốn ở lại Lôi Đình Hải thời gian thật dài, cũng không muốn tạo quá nhiều sát nghiệt, nếu Mục Đề còn biết rõ tốt xấu, Kiệt Sâm không ngại lưu cho hắn một con đường sống.
- Nguyên lai là ngươi!
Đôi mắt Đề Mục lạnh lùng nhìn qua Kiệt Sâm, lại nhìn qua năm người Xích Ký đứng chung quanh hắn, chợt cười lạnh:
- Tốt, rất tốt. Con của ta, vi phụ rốt cục tìm được hung thủ sát hại con, xem vi phụ làm sao báo thù cho con!
Trong đôi mắt Đề Mục tràn đầy ngọn lửa phẫn nộ.
- Là hắn!
Nhóm người Thác Mã Tư đứng sau lưng Kiệt Sâm đều chấn động, không nghĩ tới cường giả che giấu lại chính là Kiệt Sâm.
- Tiểu tử này không khỏi che giấu quá sâu a?
Thanh niên tóc vàng có chút quen thuộc với Kiệt Sâm càng thêm ngẩn ngơ, trong vài năm đi trên Lôi Đình Hải hắn thường xuyên trò chuyện với nhóm người Kiệt Sâm, tự cho đã thật hiểu về đối phương, lại không nghĩ tới Kiệt Sâm che giấu sâu tới như vậy.
- Hắc, đại nhân nhà ta cho các ngươi đi mà các ngươi không nghe được sao? Còn ở lại nơi này chuẩn bị tìm chết ah, cút nhanh lên cho ta!
Chứng kiến năm người Đề Mục không có chút động tĩnh, Long Tháp Tư không khỏi kêu to lên.
- Bất quá chỉ là sáu gã Nguyệt Huy thiên thần, thật dám hung hăng càn quấy như vậy, chẳng lẽ tiểu tử này có thân phận gì đặc thù?
Trong nội tâm Đề Mục âm thầm suy đoán:
- Nhưng với thực lực sáu người bọn họ còn chưa cách nào giết chết được con của mình, chẳng lẽ sử dụng bí pháp gì sao?
Đề Mục cũng không biết rõ tình huống lúc đó.
- Khẩu khí thật lớn, hôm nay ta cũng muốn nhìn xem ngươi làm sao để cho ta chết!
Đề Mục giận quá thành cười, không khỏi hừ lạnh một tiếng:
- Lão ngũ, ra tay cho ta, bắt hết sáu người bọn chúng!
- Dạ, đại ca!
Đại hán khôi ngô đã bức bách đội thuyền dừng lại trầm thấp ứng tiếng, lập tức hóa thành đạo lưu quang hướng sáu người Kiệt Sâm nhanh như thiểm điện lướt đến, đồng thời bàn tay vung lên, muốn bắt lấy sáu người Kiệt Sâm.
- Đại nhân, tên man hán này để cho ta tới!
Nhìn thấy đại hán khôi ngô kia, Long Tháp Tư lập tức hưng phấn, không đợi Kiệt Sâm lên tiếng thân thể đã phóng lên trời.
- Đi chết đi!
Đôi mắt thật to của đại hán khôi ngô hung hăng trừng lớn, hướng Long Tháp Tư oanh ra một quyền, ở trong mắt hắn xem ra một Nguyệt Huy thiên thần đỉnh phong chỉ cần dùng một quyền đã bị hắn đánh bại.
- Đến rất tốt!
Long Tháp Tư quát to một tiếng, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, cũng dùng một quyền nghênh tiếp.
- Oanh long long...
Hai nắm đấm cực lớn trực tiếp đụng vào trong hư không.
- Tên to con ngươi muốn chết...
Bởi tính tình Long Tháp Tư hoạt bát, suốt mấy năm nay thanh niên tóc vàng trao đổi với hắn nhiều nhất, hiện tại nhìn thấy một màn này trên mặt hắn không khỏi hoảng hốt, không dám nhìn một màn kế tiếp.
- Phanh!
Phảng phất như thiết bổng đánh lên cọc gỗ, một thanh âm trầm đục vang vọng, Long Tháp Tư oanh ra một quyền thiết quyền của đại hán khôi ngô kia lập tức nổ tung lên, hóa thành huyết vụ đầy trời, mảnh vụn xương cốt trắng hếu vẩy ra tứ tán, vô cùng huyết tinh.
- Cái gì?
Một màn vượt ngoài ý liệu cùng rung động làm song phương đều sợ ngây người.
- Ai nha, thật là không chịu đòn nổi sao, trông thì ngon mà không dùng được.
Bộ dạng Long Tháp Tư giống như cảm thấy vô cùng vô vị.
- Hống...
Sắc mặt đại hán khôi ngô trướng đến đỏ bừng, đột nhiên gầm lên giận dữ, vô số thần lực ngưng tụ, tay phải của hắn trong chớp mắt khôi phục nguyên dạng, đồng thời trong tay hắn đột ngột xuất hiện một cây Lang Nha Bổng cực lớn, Lang Nha Bổng dài chừng một trượng, bên trên đầy gai nhọn hoắc, hướng Long Tháp Tư một gậy đập tới.
Oanh long!
Một gậy đập xuống, long trời lở đất, hư không trực tiếp bạo vỡ ra, sóng gió ngập trời trên biển, khí cơ làm người sợ hãi tỏa khắp cửu thiên thập địa.
- Động binh khí rồi sao? Gia gia cho ngươi nhìn xem cái gì mới gọi là phách đạo!
Vẻ mặt Long Tháp Tư thản nhiên không chút sợ hãi, thậm chí còn mang theo nét cười, tay phải lật ra, một thanh cự chùy xuất hiện, thần quang lưu chuyển, tinh khí bức người, lập tức hóa thành máy xay gió trực tiếp vung ra.
- Phanh!
Cự chùy cùng Lang Nha Bổng trực tiếp va chạm, tiếng vang nặng nề truyền ra, cả người đại hán khôi ngô bật lui ra sau, miệng phun ra ngụm máu tươi, trường bào lập tức nát bấy, đồng thời cơ bắp đều vỡ, từ trong phun ra từng cỗ máu tươi.
- Không có ý nghĩa, không có ý nghĩa, quá yếu!
Long Tháp Tư liên tục lắc đầu, biểu tình rất không hài lòng, dùng thực lực Nhật Diệu thiên thần trung kỳ hậu tầng sắp bước vào thực lực đỉnh phong đối phó Nhật Diệu thiên thần sơ kỳ, thật sự là quá dễ dàng.
- Như thế nào...
Lúc trước vẻ mặt Đề Mục còn đang cười lạnh vô cùng nhẹ nhàng, hiện tại biểu tình đều biến thành ngây ngốc.
- Thật không ngờ, thật sự là không ngờ các ngươi vẫn còn một cường giả Nhật Diệu thiên thần trung kỳ, khó trách dám hung hăng càn quấy như thế, là ta xem lầm rồi!
Đề Mục âm lãnh lên tiếng:
- Bất quá hôm nay tất cả các ngươi đều phải chết!
Đề Mục gầm nhẹ:
- Lão nhị lão tam lão tứ, chúng ta cùng nhau liên thủ trước đem tên kia giết!
Oanh long!
Bốn cỗ khí tức đại biểu Nhật Diệu thiên thần cường giả phóng lên trời, trên mặt biển bắt đầu nổi lên sóng to gió lớn, khí tức kinh khủng làm trong lòng đám người Thác Mã Tư buồn bực cơ hồ muốn phun máu té ngã.
← Ch. 1631 | Ch. 1633 → |