Vay nóng Tinvay

Truyện:Dược Thần - Chương 0205

Dược Thần
Trọn bộ 1687 chương
Chương 0205: Áo Cổ Tư Đô
0.00
(0 votes)


Chương (1-1687)

Siêu sale Shopee


- Cái gì?!

Ngay khi trong nội tâm Tư Khoa Lạp vô cùng kinh hãi thì sau khi trung niên nhân kia nhìn thấy nội dung trên thư, trong miệng lại phát ra một tiếng giận dữ, một đạo năng lượng rung động vô hình ầm ầm nổ tung, khiến cả gian phòng biến thành một mảnh bừa bộn.

- Nội dung trong phong thư này của ngươi đến cùng có đúng sự thật hay không? Tên Lôi Nặc kia rõ ràng còn không chết? Lại còn tấn cấp lên thất giai Hoàng Linh Sư? Còn có nghiệt chủng kia nữa, rõ ràng cũng về tới Thác Đức gia tộc?!

Trung niên nhân kia mạnh mẽ đứng người lên, toàn bộ khuôn mặt trở nên vô cùng dữ tợn và khủng bố, ánh mắt âm tàn lạnh lùng nhìn chăm chú lên mặt Tư Khoa Lạp, sát ý, không che dấu chút nào mãnh liệt mà ra.

Tầng cao nhất chủ kiến trúc của phủ đệ Đạo Tư gia tộc.

Đây là một gian phòng tráng lệ, trong phòng bốn phía bầy đặt đông đảo dụng cụ thủy tinh khiến cả gian phòng nổi bật lên quang mang sáng ngời, trên sàn nhà và nóc nhà cũng được quét một lớp sơn kỳ dị, liên tục không ngừng hấp thu lấy linh nguyên tố trong không khí, hơn nữa tản mát ra hào quang lấp lánh, mang đến cho người một loại cảm giác ấm áp.

Mà trên vách tường ở chung quanh gian phòng, thì treo đầy các loại bích họa ý nghĩa xâu xa, hoặc là linh thú khiếu ngạo núi rừng, hoặc là cường giả quan sát đại lục, hoặc là ngọn núi nguy nga bàng bạc, khiến người xem liền không tự chủ được bị hãm vào trong đó.

Một một bích họa ở đây, đều là do danh gia trên đại lục chế tác, danh thủ quốc gia bút pháp thần kỳ, nếu như lưu lạc vào trong phòng đấu giá thì mỗi một bức đều sẽ được bán với cái giá trên trời, bất luận một bức bích họa nào đối với một gia tộc như Thác Đức gia tộc mà nói, đều là của quý chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, đều trân tàng trong bảo khố của gia tộc, mà ở Đạo Tư gia tộc, thì lại chỉ là tác phẩm nghệ thuật bình thường đến cực điểm được treo trong phòng.

Ở chính giữa gian phòng, có một cái bàn gỗ lim dài hình bầu dục, mà ở hai bên bàn dài, một đám lão giả giờ phút này đang ngồi nghiêm chỉnh ở đằng kia, mà ở đoạn trước bàn dài, đúng là đương đại tộc trưởng của Đạo Tư gia tộc, phụ thân của mẫu thân Kiệt Sâm, nhất đẳng công tước Lạp Áo của Khai La đế quốc. :

Một phong thơ truyền qua trước mặt từng vị lão giả, cuối cùng rơi vào tay tộc trưởng Lạp Áo.

- Chư vị trưởng lão đều xem qua phong thư này rồi a.

Ở cuối cùng bàn dài, một trung niên nhân khí thế cường đại ngồi ở chỗ kia, ánh mắt sắc bén xẹt qua trên mặt tất cả mọi người trên bàn, cuối cùng rơi vào trên mặt Lạp Áo ở phía trước nhất, đúng trung niên nhân tối qua đã bắt được Tư Khoa Lạp.

- Tin tức này là thật sao?

Lạp Áo cau mày, sau khi trông thấy nội dung trên thư, trong mắt hắn không tự giác toát ra một tia thần sắc không hiểu, lập tức đạm mạc lên tiếng nói.

0 Tự nhiên là thật, ta đã tra khảo qua rồi, hắc y nhân ngày hôm qua xâm nhập gia tộc là tam trưởng lão của đỉnh tiêm gia tộc Lạp Đế Căn gia tộc ở Áo Lan Đa vương quốc, hắn sở dĩ truyền tin tới, là vì Lôi Nặc kia đã giết tộc trưởng Ba Tư Tháp Đức của bọn hắn, hừ...

Nói đến đây, trong hai mắt trung niên nhân kia toát ra một cổ hào quang phẫn hận mãnh liệt:

- Năm đó ta là vì Vưu Lợi Á cầu tình, nhất thời mềm lòng, chỉ phế đi toàn bộ công lực của tên kia, cũng không đánh chết hắn, đã nhiều năm như vậy rồi, ta còn tưởng rằng tên kia đã sớm chết rồi, không nghĩ tới tên kia không những còn chưa chết, còn tấn giai trở thành thất giai Hoàng Linh Sư, mà tên nghiệt chủng kia rõ ràng vẫn còn sống!

Trong hai tròng mắt trung niên nhân kia không khỏi toát ra một cổ sát ý mãnh liệt không che dấu chút nào, tùy ý kích động trong phòng.

- Đã đủ rồi, Áo Cổ Tư Đô, Vưu Lợi Á dù nói thế nào cũng là muội muội của ngươi, đứa bé kia theo huyết thống mà nói, cũng là cháu ngoại của ngươi.

Trong miệng Lạp Áo gào thét nói.

- Cháu trai? Ha ha!

Trên mặt Áo Cổ Tư Đô lộ ra dáng tươi cười trào phủng nói:

- Nếu như không phải Vưu Lợi Á năm đó làm ra chuyện sỉ nhục như vậy, gia tộc bọn ta bây giờ ởKhai La đế quốc sao lại lưu lạc đến mức này, phụ thân đại nhân, ngươi phải biết rằng, nếu như không phải do Lôi Nặc kia thì phụ thân ngươi đã là nhạc phụ đại nhân của đương kim bệ hạ, quốc sư đế quốc rồi.

- Mà ta...

Trong mắt Áo Cổ Tư Đô toát ra một tia phẫn hận:

- Chính là nguyên soái của đế quốc, mà bây giờ thì sao? Ha ha, buồn cười! Phụ thân đại nhân, ta cũng không có một muội phu và cháu trai như vậy, Lôi Nặc và Kiệt Sâm kia không chết thì đó vĩnh viễn chính là sỉ nhục của gia tộc chúng ta, hai người bọn họ phải chết.

- Áo Cổ Tư Đô, chuyện này đã qua mười tám năm, không cần thiết phải như vậy mà?

Lạp Áo không khỏi lên tiếng nói.

- Không cần thiết?

Khóe miệng Áo Cổ Tư Đô nổi lên một tia cười lạnh:

- Phụ thân đại nhân, chuyện năm đó, tuy rằng cũng không lan ra ngoài, nhưng là dù sao cũng là sỉ nhục của bệ hạ, nếu chuyện này để bệ hạ biết rõ, ngươi cho rằng bệ hạ sẽ nghĩ Đạo Tư gia tộc chúng ta thế nào? Ta nói phụ thân đại nhân, ngươi không phải muốn nhận thức ngoại tôn kia đấy chứ? Đây chính là nghiệt chủng của gia tộc!

- Áo Cổ Tư Đô, ta nghĩ bệ hạ sẽ không như nhỏ mọn như vậy đâu, chuyện cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, cũng nên quên đi thôi.

Ánh mắt Lạp Áo xẹt qua các lão giả ở trong tràng:

- Chư vị trưởng lão cho rằng thế nào?

- Tộc trưởng đại nhân nói chính phải, Áo Cổ Tư Đô, chuyện này đã sớm qua rồi, không cần phải gây chuyện huyên náo khiến mọi người đều biết nữa.

Chư vị trưởng lão nhao nhao lên tiếng.

Nếu như dựa theo ý tứ của Áo Cổ Tư Đô, gia tộc thực sự phái người đi Áo Lan Đa vương quốc giết chết Lôi Nặc và Kiệt Sâm, tuy rằng một vương quốc nho nhỏ cũng không coi là gì, nhưng làm thế tất sẽ khiến mọi người trên đại lục đều biết chuyện cả.

- Ha ha!

Áo Cổ Tư Đô nhịn không được ngửa mặt lên trời cười rộ lên, tiếng cười thật lâu không dứt, tràn đầy châm chọc.

- Làm càn, Áo Cổ Tư Đô, ngươi cười cái gì?!

Một lão giả chòm râu hoa râm thốt nhiên tức giận nói.

- Làm càn?

Áo Cổ Tư Đô dừng tiếng cười to lại, ánh mắt trào phúng xẹt qua mặt tất cả mọi người ở đây, sau đó lạnh lùng nhìn chăm chú vào lão giả kia quát to:

- Hồ đồ!

- Ta chỉ muốn hỏi chư vị trưởng lão một vấn đề, nếu như tin tức về Lôi Nặc và Kiệt Sâm bị Vưu Lợi Á biết thì sẽ thế nào?

Lập tức, chư vị trưởng lão vốn bình yên ngồi ở chỗ kia sắc mặt bỗng nhiên biến sắc, mà ngồi trên mặt Lạp Áo ngồi ở chủ vị cũng là không khỏi run rẩy một chút/

- Vưu Lợi Á đã trở thành đệ tử của vị đại nhân kia, nếu để nàng biết rõ, lấy tính cách của nàng tất nhiên sẽ tìm Lôi Nặc và Kiệt Sâm, chư vị cũng biết, vị đại nhân kia ghét nhất là đệ tử của mình có liên quan với nam nhân, nếu khiến vị đại nhân kia tức giận, gia tộc bọn ta sẽ gặp phải cục diện gì chứ?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1687)