Vay nóng Tima

Truyện:Dược Thần - Chương 0416

Dược Thần
Trọn bộ 1687 chương
Chương 0416: Một kích mạnh nhất
0.00
(0 votes)


Chương (1-1687)

Siêu sale Shopee


- Đối mặt với công kính của đối phương, hai mắt của Kiệt Sâm bỗng dưng ngưng tụ, Linh Thần Quyết nhanh chóng vận chuyển, trọng kiếm như thiểmđiện chắn trước mặt.

- Ầm!

Kình khí cường đại bắn tung, linh lực tản ra bốn phía khiến dân chúng bên dưới kinh hãi.

- Lục giai cao cấp Tôn Linh Sư quả nhiên bất phàm, tiện tay một kích đã như vậy!

Mọi người đều kinh hãi, đồng thời lo lắng cho Kiệt Sâm.

- Nguyên lai các hạ chỉ có một chút thực lực như vậy sao?

Bụi mù tán đi, một thanh âm bình thản vang lên trên đài tỉ thí. Kiệt Sâm cầm kiếm đứng ngạo nghễ ở đó, trên người không hề có một vết thương.

Hiện giờ tuy Kiệt Sâm chỉ là tứ giai cao cấp, nhưng cường độ thân thể đạt đến thất giai đỉnh phong, tu luyện Linh Thần Quyết nên dễ dàng ngăn cản một kích tùy ý của Lạp Tắc Đức.

Đồng tử Lạp Tắc Đức co rút, hơi chút kinh ngạc rồi cười âm lãnh:

- Tốt, tốt tiểu tử, không nghĩ tới, ngươi thật sự có bản lĩnh. Nếu như vừa rồi ngươi ngoan ngoãn nằm xuống thì chưa chắc ta sẽ giết ngươi, nhưng giờta sẽ cho ngươi biết kết quả đắc tội với Lạp Tắc Đức ta sẽ có kết cục như thế nào.

Đang khi nói chuyện, một đạo hào quang màu đen bắn ra, một khí tức khủng bố từ chiến đao của Lạp Tắc Đức đằng không, hóa thành thất luyện.

Chấn động linh lực cường đại khiến không khí sôi trào, tràn ngập khắp bầu trời.

Dân chúng bên dưới đều cảm nhận được uy áp, gần như hít thở không thông.

- Chết đi!

Giữa không trung, Lạp Tắc Đức gào thét, chiến đao nhắm ngay Kiệt Sâm hung hăng đánh rớt.

Trong không khí truyền đến tiếng gào rít, những nơi thất luyện đi qua, không gian đều bị chém thành hai luồng khí trắng.

- Đúng lúc này, hai con ngươi của Kiệt Sâm đột nhiên sáng ngời.

- Ông!

Một đạo linh hoàn màu vàng đột nhiên từ đỉnh đầu của hắn lơ lửng mà ra, đồng thời viên cầu màu vàng đang chậm rãi chuyển động trên não hải tinh thần của Kiệt Sâm cũng xoay nhanh hơn. Một luồng linh lực kim hệ màu vàng nhạt phát ra ngoài thân thể Kiệt Sâm, tạo thành một viên cầu không gian có bán kính chừng mười mét, bao lấy Lạp Tắc Đức.

Tất cả linh nguyên tố trong viên cầu giống như bị rút sạch, biến mất không thấy gì nữa.

Tứ giai linh hoàn kim hệ nguyên tố kết giới!

Trong nguyên tố kết giới, tất cả công kích nguyên tố đều bị hạn chế, thất luyện màu đen từ dài mấy trượng, lập tức thoáng cái rút lại một nửa.

- Ngươi, xú tiểu tử, đây là cái gì?

Lạp Tắc Đức cảm nhận được bản thân mất đi cảm ứng với linh nguyên tố, phẫn nộ quát lên.

Bất quá thất luyện trong tay hắn cũng không tiêu thất, oanh kích dữ dội vào mặt đài đá.

- Quỷ bộ!

Trên mặt đất, thân hình Kiệt Sâm trong chốc lát mơ hồ.

- Độc!

Trong tiếng nổ vang cực lớn, trên mặt đài tỉ thí lập tức xuất hiện đạo đạo vết rạn nứt, bụi đá mù mịt, nham thạch văng tung tóe.

- Vèo.

Tránh thoát công kích của đối phương, Kiệt Sâm như thiểm điện địa nhảy lên, linh lực tuôn trào nhắm ngay Lạp Tắc Đức.

- Ông!

Cùng lúc đó, một đạo sóng tinh thần quỷ dị động từ hai mắt Kiệt Sâm lướt đi, hình thành một đạo Hư Vô Kiếm Ba, thoáng chốc tới trước mặt Lạp TắcĐức.

Trọng kiếm trong tay Kiệt Sâm bên dưới tán dật ra hỏa hệ linh lực dày đặc, chỉ chờ đối phương mất đi ý thức dưới linh hồn chấn nhiếp để ra một kích trí mạng.

Toàn bộ quá trình tuy dài nhưng diễn ra chỉ trong chớp mắt, Kiệt Sâm thừa dịp đối phương công kích liền dùng nguyên tố kết giới giảm bớt, sau đó né tránh, dùng linh hồn chấn nhiếp làm cho đối phương mất đi chống cự, cuối cùng lại ra tay, thể hiện tâm tư kín đáo của hắn.

Nhưng ngay vào lúc Kiệt Sâm phóng xuất ra sóng tinh thần động đi vào đối phương thì trước người Lạp Tắc Đức đột nhiên xuất hiện một vòng bảo hộ trong suốt.

- Ba.

Linh hồn chấn nhiếp hóa thành sóng vô hình đập vòng bảo hộ trong suốt rồi thoáng chốc sụp đổ tiêu tán.

Lạp Tắc Đức vừa rồi còn cảm thấy kinh ngạc vì Kiệt Sâm phóng xuất ra nguyên tố kết giới, lúc này thấy gian kế đã thực hiện được thì cười đắc ý.

- Không tốt!

Kiệt Sâm biến sắc.

- Ha ha, tiểu tử, biết rõ ngươi có một chiêu như vậy, lão phu đã sớm chờ ngươi.

Giữa không trung, Lạp Tắc Đức cười ha hả, tay phải xoay chuyển, thất luyện vừa đánh hụt Kiệt Sâm vung lên, xuất ra linh lực chấn động công tới.

Kiệt Sâm đang đứng giữa không trung, căn bản không cách nào tránh né.

- Sư phụ!

- Kiệt Tư đại nhân!

Lạc Khố Ân cùng đám Khải Tư Đặc thấy một màn như vậy đều đứng phắt dậy, lộ vẻ kinh hãi.

- Ha ha, tiểu tử này, tự cho là chúng ta không biết lai lịch của hắn, nhưng lại không biết, kỳ thật chúng ta sớm có chuẩn bị.

Bá Khắc Bỉ Tộc nhịn không được, cười lên ha hả.

Trên thực tế, ba ngày trước Lạc Cơ gia tộc đã từ Khảo Bá Ân biết đến Mạc Lý gia tộc có một thiếu niên có được công kích tinh thần quỷ dị.

Bởi vậy Lạc Cơ gia tộc đã sớm chuẩn bị một viên linh dược đối phó với công kích tinh thần.

Lúc Kiệt Sâm xuất trường, đám Bá Khắc Bỉ lập tức nhận ra hắn nhưng lại giả bộ như không biết để gài bẫy.

Hiện giờ rốt cục đã lấy được hiệu quả.

Trên bầu trời, Kiệt Sâm cùng Lạp Tắc Đức đều bay vút lên. Còn chưa đạt đến thất giai Hoàng Linh Sư, bọn họ chỉ có thể chính diện va chạm.

Bên dưới đều tin tưởng, dưới sự công kích của Lạp Tắc Đức đã có chuẩn bị sẵn, thiếu niên kia chỉ có cách chờ chết.

Nhưng điều quỷ dị là Kiệt Sâm ở giữa không trung, cảm nhận được công kích tinh thần vô hiệu nhưng không hề kinh hãi, một luồng linh lực cực lớn lập tức bị hắn quán thâu đến tay trái, tạo nên trọng lực cực nặng.

- Ông......

- Trọng lực không gian!

Một đạo vô hình ba văn truyền ra, trọng lực chung quanh thân thể Kiệt Sâm đột nhiên tăng lên gấp trăm lần.

- Đây là? Chuyện gì xảy ra?

Với thực lực lục giai cao cấp Tôn Linh Sư, Lạp Tắc Đức tuy không thể phi hành nhưng cũng có thể dừng một lát. Tuy thế hiện giờ hắn lại cảm thấy thân thể mình đang hạ xuống cực nhanh, dù xuất ra linh lực thế nào cũng không thể giảm bớt.

- Một kích trí mạng.

Kiệt Sâm vung tay phải, trọng kiếm lập tức va chạm với thất luyện của Lạp Tắc Đức.

- Ầm ầm...

Tiếng nổ cực mạnh vang lên liên tiếp trong không trung, hai luồng linh lực một hồng một đen va chạm, tán dật ra linh nguyên tố khiến cả phiến không gian lắc lư, tạo thành vòi rồng khiến không nhìn rõ bóng người.

- Rầm!

Lạp Tắc Đức hạ xuống từ trên không trung, trên bệ đài bằng đá lập tức xuất hiện hai dấu chân thật sâu, bột đá bay mù mịt, vết nứt lan tràn như tơ nhện.

Khuôn mặt Lạp Tắc Đức ửng hồng, nhịn không được cười ha hả:

- Ha ha, xú tiểu tử, ta còn tưởng rằng ngươi mạnh bao nhiêu, nguyên lai thực lực mới là tứ giai Thiên Linh Sư, chỉ có điều dựa vào chút linh kĩ, hừ, dám đấu với ta, quả thật không biết chữ chết như thế nào.

Sau lần giao thủ vừa rồi, tuy Kiệt Sâm phóng xuất ra cường độ công kích có thể so với một lục giai Tôn Linh Sư, nhưng Lạp Tắc Đức cũng có thể cảm nhận được bản chất mới chỉ là tứ giai Thiên Linh Sư, chỉ dựa vào linh kỹ đặc thù nào đó mà nhất thời tăng lên.

Bất quá với niên kỷ đó đã có thể đạt tới tứ giai Thiên Linh Sư cũng đã là thiên tài đến cực điểm, căn bản không thể mạnh hơn.

Trong lòng Lạp Tắc Đức đã hoàn toàn yên tâm xuống.

Hắn ngẩng đầu, nhìn bầu trời, cặp mày bất giác nhíu lại.

- Chuyện gì xảy ra? Thiếu niên kia sao còn không có rơi xuống?

Lạp Tắc Đức tràn đầy nghi hoặc.

- Xoạt!

Đúng lúc này, Lạp Tắc Đức lại nghe người xem xôn xao.

Đồng thời, một luồng linh lực cường đại từ sau lưng hắn bay lên.

- Phượng diễm tam trọng sóng.

Giọng của Kiệt Sâm lạnh lùng như đến từ Cửu U địa ngục, vang lên bên tai Lạp Tắc Đức.

Lạp Tắc Đức quay phắt lại, ánh mắt kinh hãi nhìn đầu hỏa diễm cự điểu giáng xuống.

- Linh khải thủ hộ! Hắc diệu diệt thế!

Lạp Tắc Đức trừng lớn mắt, gào thét, thân thể bắn ra đạo đạo hào quang màu đen, chiến đao cao tốc nghênh đón.

- Ầm!

Hai vũ khí ẩn chứa năng lượng khủng bố chạm vào nhau.

Trong một sát na, cả hai vốn như lôi đình bạo động liền dừng lại bất động, một sóng xung kích vô hình lập tức lan tràn ra bốn phương tám hướng.

Vô số nham thạch ừ mặt đất nứt toác, tứ tán vẩy ra, thanh thế to lớn.

Toàn trường lặng ngắt, mọi người đều nhìn chằm chằm vào hai người đang bất động.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1687)