← Ch.0577 | Ch.0579 → |
Với tư cách một gã luyện kim đại sư của Thần Phong đế quốc, bút vẽ trận văn của Dong Thánh, đương nhiên không giống bình thường.
Kiệt Sâm phân phó Dong Thánh làm việc, hắn dám làm sai sao? Khi đu tới bên cạnhThiết Mộc Chân nằm, bắt đầu vẽ trận vân, bởi vì lúc Kiệt Sâm phân phó, Thiết Mộc Chân cũng bắt đầu vẽ cẩn thận, nhưng Dong Thánh vẽ mây trôi nước chảy.
- Kiệt Sâm, rốt cuộc ngươi đang làm cái gì?
Tới thời điểm này, Bản Kiệt Minh ở bên cạnh không nhịn được nữa, mặt mũi của hán tràn ngập nghi vấn nhìn qua Kiệt Sâm, mà bọn người Tha Lôi cũng đem ánh mắt nhìn vào người của Kiệt Sâm, dường như đang tìm đáp án.
Bọn họ tin tưởng Kiệt Sâm, nhưng cũng không thể bị Kiệt Sâm làm hồ đồ được.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, Kiệt Sâm phân phó chuyện bọn họ phải làm, trong nội tâm Bản Kiệt Minh đã tràn ngập nghi hoặc, bất quá xét thấy Kiệt Sâm tín nhiệm, bọn họ không có vấn đề gì, nhưng mà hiện tại, Bản Kiệt Minh cũng không thật sự nhìn qua.
Bởi vì hắn hoàn toàn không rõ Kiệt Sâm đang làm cái gì đó.
Linh chuyển trận vân, tên đầy đủ là Linh Lực Chuyển Hóa Trận Vân, là một loại có thể đem các loại hình thức nguyên tố linh lực chuyển hóa là nguyên tố linh lực bổn nguyên thuần khiết nhất, rất có ích trong luyện kim thuật, nhưng rất khó nắm giữ, chỉ có luyện kim đại sư đã ngoài ngũ giai, mới có khả năng vẽ được.
Đương nhiên, đối với Dong Thánh là lục giai cao cấp luyện kim đại sư mà nói, cũng không phải khó khăn gì.
Những chuyện này, Bản Kiệt Minh đều rất tinh tường, thế nhưng mà, cái linh chuyển trận vân này dùng khi luyện kim, hôm nay Thiết Mộc Chân nguy trong sớm tối, nhưng mà Kiệt Sâm vẫn cùng Dong Thánh vẽ linh chuyển trận vân chung quanh Thiết Mộc Chân, chuyện này làm cho bọn người Bản Kiệt Minh không rõ lắm.
- Đúng vậy a, Kiệt Sâm đại sư, ngươi bây giờ là...
Từ khi mới bắt đầu, trong miệng Kiệt Sâm nói ra có thể trị liệu, trong lòng Tha Lôi vô cùng cuồng hỉ, nhưng mà hiện tại, trong lòng Tha Lôi cũng có chút tâm thần bất định.
Với tư cách một gã bát giai trung cấp Đế Linh Sư, kiến thức của Thiết Mộc Chân không thể nghi ngờ và cực kỳ rộng, nhưng dùng kinh nghiệm nửa đời người của hắn, chưa từng nhìn thấy qua các trị liệu này, hắn hơi không hiểu Kiệt Sâm.
Chuyện này làm cho tâm của hắn lo lắng và chờ đợi, cũng tràn ngập lo lắng cùng tâm thần bất định.
- Bản Kiệt Minh đại sư, Tha Lôi đại nhân, các ngươi có tin ta hay không?
Kiệt Sâm không có giải thích, mà chỉ dùng ánh mắt nhìn qua hai người.
Bản Kiệt Minh cùng Tha Lôi hai người liếc nhau, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ gật gật đầu.
Cho dù bọn họ không tin thì có thể làm như thế nào? Từ tình huống ngày hôm nay, cũng chỉ có thể tin tưởng Kiệt Sâm.
Dong Thánh cũng không có để ý chuyện trong đại sảnh, hắn chuyên tâm vẽ trận vân của mình, không có một tia phân thần.
Thời gian trôi qua từng phút một, sau hai mươi phứt, tay phải của Dong Thánh cuối cùng cũng buông bút thủy tinh xuống, rồi sau đó hắn đứng lên, trong miệng thở phào một hơi, trên trán của hắn, đã che kín mồ hôi rậm rạp chằng chịt.
- Sư phụ, ta hoàn thành rồi!
Trong miệng của Dong Thánh cung kính lên tiếng.
- Dong Thánh, ta mượn bút của ngươi một lát.
Kiệt Sâm đạm mạc lên tiếng.
- À?
Kiệt Sâm yêu cầu này làm cho hai mắt của Dong Thánh phát sáng lên, hắn vội vàng cầm bút trong tay đưa cho Kiệt Sâm, đồng thời gắt gao nhìn chằm chằm vào Kiệt Sâm.
Đối với tạo nghệ trên phương diện luyện kim học của Kiệt Sâm, Dong Thánh tràn ngập hiếu kỳ cùng ngưỡng mộ, nhưng lúc này Kiệt Sâm muốn vẽ trận vân, đương nhiên nội tâm vô cùng kinh ngạc.
Tiếp nhận bút trong tay của Dong Thánh xong, Kiệt Sâm đã đi vào trong đại sảnh, Dong Thánh lúc trước vẽ mười chuyển linh trận vân.
Chỉ trọn vẹn mười phút.
Cả đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh.
Sau đó, toàn thân của Kiệt Sâm đang làm việc.
Ánh sáng lung linh của thủy tinh bút, trước đây Dong Thánh vẽ linh chuyển trận vân nhanh chóng chuyển động, một vòng quang mang chói mắt, chiếu sáng hai mắt của mọi người.
Động tác của Kiệt Sâm nhanh tới kinh người, tay phải cơ hồ biến mất không còn lại gi, thủy tinh bút trong tay hóa thành một đạo lưu quang, phiến trận vân này nhanh chóng hiện ra các hình cong, càm bút trong tay phải, giống như thời khắc này có được tính mạng, tràn ngập một cảm giác mỹ cảm.
Toàn thân của Kiệt Sâm hoàn toàn trầm tĩnh vẽ trận vân, hai mắt của hắn không hề chớp một cái, hô hấp vững vàng, tất cả chung quanh, giống như trong chớp mắt đã mất đi sự tồn tại của hắn.
Vô số đường cong bay múa trong đại sảnh, giống như tràn ngập sức sống, bút của hắn vung vẩy, cả đại sảnh như lâm vào tiên cảnh xa hoa.
Nói tất cả thì rất dài dòng, kỳ thật chẳng qua chỉ diễn ra trong nháy mắt, Kiệt Sâm đã dừng tay phải lại, đình chỉ vẽ.
Nhưng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi đó, mười linh chuyển trận vân đã hoàn toàn thay đổi.
Từng đạo cấu vân phức tạp liên kết các trận vân lại với nhau, hình thành một giao điểm, đem mười cái linh chuyển trận vân này kết nối cùng một chỗ, linh chuyển trận vân vốn chỉ có một cái linh lực chấn động, lúc này đã biến mất vô tung vô ảnh, mà mà chuyển biến thành, một loại linh lực chấn động thần bí, giống như đầu hoang thú viễn cỏ đang hô hấp, làm cho người ta cảm nhận được sức sống mạnh mẽ của nó.
Thời điểm mọi người đang tràn ngập sợ hãi, bỗng nhiên trong mắt của Kiệt Sâm hiện ra một đạo ting mang, đồng thời hai tay giơ lên cao cao, sau đó đập mạnh xuống đất.
Một cổ linh lực đặc biệt cường hãn, thoáng chốc đã rót vào trong tay của hắn, khởi động trận vân.
- Đại Sinh Mệnh Chuyển Hóa Trận!
Trong miệng của Kiệt Sâm quát lớn một tiếng, theo hắn quát lớn, vô số quang mang đủ mọi màu sắc chuyển động quanh hắn, đồng thời một cổ khí tức sinh mệnh nồng đậm từ dưới đại địa bốc lên.
Linh lực sinh mệnh khủng bố, giống như nước vỡ đê, hướng về trong đại sảnh, tiến nhanh vào thân thể của Thiết Mộc Chân.
Cái này... Cái này...
- Đại Sinh Mệnh Chuyển Hóa Trận, đây là trận vân gì?
Khi Kiệt Sâm khởi động trận vân, cảm thụ được khí tức sinh mạng khủng bố tán dật trong phòng, trong nháy mắt, tất cả mọi người đứng trong đại sảnh này. Trong cảm giác của bọn họ, bởi vì trận vân này do hai người là Dong Thánh cùng Kiệt Sâm vẽ ra, không ngừng tán dật khí tức sinh mạng vô cùng khủng bố, điên cuồng dũng mãnh tiến vào thân thể của Thiết Mộc Chân ở giữa trận vân.
Mà Tốn Phượng cùng Tha Lôi là bát giai Đế Linh Sư, linh thức của bọn họ cường hãn cũng cảm thấy giật mình, trong cơ thể của Thiết Mộc Chân, hai cổ linh lực hỏa hệ cùng mộc hệ thất giai không ngừng phá hư, nhưng khi trận vân vận chuyển, hóa thành từng đạo nguyên tố bổn nguyên linh lực, cuối cùng bị đồng hóa trong thân thể Thiết Mộc Chân.
- Cái này... Cái này... Không có khả năng, linh lực trong cơ thể con người làm sao bị luyện kim trận đồng hóa được, đây chính là cấm kỵ a?
- Đại Sinh Mệnh Chuyển Hóa Trận, Đại Sinh Mệnh Chuyển Hóa Trận, quá không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc là làm như thế nào?
Nhưng người giật mình nhất ở đây, không thể nghi ngờ chính là Bản Kiệt Minh cùng Dong Thánh hai người, cảm nhận được biến hóa sau đó trên người của Thiết Mộc Chân, hai người hai mắt lập tức tròn xoe mắt, lộ ra thần sắc giống như gặp quỷ.
Cũng không phải do bọn họ không kinh hãi, luyện kim học cái môn này, sau khi thời thượng cổ chấm dứt đã truyền tới nay, có thể ngược dòng tìm hiểu lịch sử, cũng chỉ gần vạn năm lịch sử mà thôi.
Nhưng trụ cột của luyện kim học, chính là chuyển biến nguyên tố của đồ vật, trên thế giới này bất luận thứ gì, đều có thể bị luyện kim học cải biến, duy có sinh mạng, đây chính là cấm khu của luyện kim thuật.
Luyện kim chú ý trao đổi đồng giá, huyết nhục, tánh mạng trao đổi, đây là cấm khu của luyện kim thuật, từ xưa đến nay, có vô số người từng tiến hành nghiên cứu nó, nhưng chưa từng có người nào thành công qua, bởi vậy hôm nay nhìn thấy Kiệt Sâm vẽ ra tâận vân có khả năng cứu người như thế, cũng khó trách Bản Kiệt Minh cùng Dong Thánh giật mình như vậy.
Trước Đại Sinh Mệnh Chuyển Hóa Trận, Kiệt Sâm có thể bất chấp mọi người giật mình sau lưng, ánh mắt của hắn như điện, linh lực trong thân thể không ngừng quán thâu vào trong trận vân, thẳng đến khi hắn cảm giác linh lực hỏa hệ và mộc hệ trong thân thể Thiết Mộc Chân biến mất triệt để, mới đình chỉ vận chuyển linh lực.
Chuyện hắn cần làm lúc này, chính là khôi phục linh lực trong cơ thể, bởi vì tiêu hao bảy tám phần rồi.
Thân hình Kiệt Sâm run lên nhè nhẹ, cái trán che kín mồ hôi, nhưng hắn cũng không có dừng lại, sau khi dừng đưa linh lực vào trong trận vân, trực tiếp lóe thân đi tới sau lưng của Thiết Mộc Chân, xem xét thân thể cả Thiết Mộc Chân, rồi sau đó đặt tay lên lưng của hắn.
- Ông...
Trong đầu củ Kiệt Sâm, viên cầu màu xanh trong đầu của hắn vận chuyển nhanh chóng, vô số linh lực màu xanh cường hãn từ trong viên cầu này truyền ra ngoài, sau đó từ thân thể của Kiệt Sâm truyền vào trong thân thể của Thiết Mộc Chân.
Thân hình của Thiết Mộc Chân, vốn bị hai cổ linh lực kia tàn phá không chịu nổi, nhưng sau khi được linh lực màu xanh của Kiệt Sâm tu bổ, Kiệt Sâm lập tức cảm giác được thân thể của Thiết Mộc Chân như sống lại, tính mạng sức sống không ngừng lưu chuyển, đây là sự thần kỳ của linh lực mộc hệ, kinh mạch trong cơ thể của Thiết Mộc Chân được chữa trị, đồng thời, những vết thương bên ngoài của Thiết Mộc Chân, dưới ánh mắt của mọi người, dùng tốc độ lấy mắt thường có thể thấy được khôi phục.
Cả quá trình duy trì trong thời gian ngắn ngủi, tổn thương trên người của Thiết Mộc Chân đã khép miệng không ít, chỉ có điều thân thể đã bị cháy đen, vẫn khó coi như trước.
Trong cảm giác của bọn người Bản Kiệt Minh, sinh mệnh lực của Thiết Mộc Chân vốn yếu ớt, được Kiệt Sâm trị liệu, thân thể của hắn giống như cỏ non đang lớn lên trong gió xuân, bừng bừng sức sống.
- Ah!
Trong lúc đó, Thiết Mộc Chân một mực đang hôn mê, trong miệng đột nhiên quát to một tiếng, mở hai mắt ra, đôi mắt của hắn nhìn qua chung quanh..
- Thiết Mộc Chân đừng nhúc nhích!
Trong miệng của Kiệt Sâm nói ra một câu, sau đó tiếp tục quấn thâu linh lực vào trong thân thể của Thiết Mộc Chân, sau đó mới buông tay ra, đầu của hắn có mồ hôi to như hạt đậu, sắc mặt tràn ngập mỏi mệt.
Hai viên cầu thần bí trong đầu của Kiệt Sâm, mỗi một lần thúc dục, cũng tiêu hao không ít tinh thần của Kiệt Sâm, thúc dục thời gian dài như thế, thiếu chút nữa làm cho hốc mắt của Kiệt Sâm như kim tinh.
Thân hình của Lôi Nặc nhoáng một cái, nhanh chóng đi tới bên canh Kiệt Sâm, sau khi nâng Kiệt Sâm dậy, mà Tha Lôi cũng đi nâng Thiết Mộc Chân.
- Sư phụ, Kiệt Sâm, mọi người, ta đây là...
Vừa mới thức tỉnh, trong mắt của Thiết Mộc Chân nghi hoặc nhìn qua khắp bốn phía, rồi sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn thân thể của mình, trong mắt xuất hiện hào quang vô cùng khó tin.
- Cái này... Cái này...
Trong mắt của hắn giật mình, nhưng hắn cũng biết rõ thân thể của mình bị thương nghiêm trọng ra sao, thế nhưng hôm nay... trong đầu của hắn rất mơ hồ.
- Thiết Mộc Chân, nếu như không có Kiệt Sâm đại sư ở đây, vi sư chỉ sợ không còn gặp được ngươi nữa.
Một bên, trong miệng Tha Lôi kích động lên tiếng, với tư cách là thủ hộ thần của Tây Hoang bộ lạc, bát giai trung cấp Đế Linh Sư, khóe mắt của hắn có lệ quang lóe lên.
- Kiệt Sâm!
Đến bây giờ, Thiết Mộc Chân cũng đã hiểu phát sinh chuyện gì rồi, trước mắt của bao người, hắn nhìn Kiệt Sâm sâu đó bái thật sâu, trong ánh mắt tràn ngập cảm kích.
Từ ánh mắt của tất cả mọi người chung quanh mình, cùng với biểu hiện của Tha Lôi, Thiết Mộc Chân biết rõ Kiệt Sâm cứu mình không có nhẹ nhàng, tuyệt đối không giống bình thường.
- Ngươi cũng thật sự là, lúc chiến đấu với Khắc Bối Lạc Tư, biết rõ không địch lại, cũng không biết đầu hàng, còn ngây ngốc cùng liều...
Tha Lôi nhịn không được lên tiếng phê bình Thiết Mộc Chân.
- Sư phụ, tên Khắc Bối Lạc Tư nhục nhã Tây Bắc chúng ta, nói tuyển thủ Tây Bắc chúng ta không xứng đứng ở trên lôi đài này, thân thể của ta là thành viên của Tây Bắc, há có thể nói lời nhận thua, ném mặt mũi của Tây Bắc, sư phụ, ngươi không phải đã nói sao, cường giả chính thức, chỉ có trong quyết đấu sinh tử mới ra đời, nếu là gặp được nguy hiểm, liền nhận thua, vậy chẳng ra cái gì cả.
- Thiết Mộc Chân ta, chỉ có thua, mà không có nhận thua, chỉ có bại, mà không có đầu hàng!
Thần sắc Thiết Mộc Chân kiên định, cho dù vừa trải qua thời gian sinh tử, nhưng nhuệ khí của hắn vẫn còn, nhưng không có giảm đi bao nhiêu.
Nhìn qua đệ tử của mình, trong nội tâm của Tha Lôi vừa tức vừa im lặng, nhưng nhiều hơn chính là vui mừng.
- Khắc Bối Lạc Tư sao?
Tinh quang trong mắt của Kiệt Sâm lập lòe, hôm nay hắn đã tiến vào bán kết, mà toàn bộ bốn người của bán kết đã xuất hiện, Khai La đế quốc Khắc Lạp Khắc, Khai La đế quốc Khắc Bối Lạc Tư, Đấu Luân đế quốc Lai Ngang Nạp Đa, còn lại một, chính là Kiệt Sâm hắn.
- Kiệt Sâm, buổi tối hôm nay ngươi nên đi tới phòng của ta, ta đem quá trình chiến đấu với Khắc Bối Lạc Tư nói cho ngươi biết, kế tiếp là bán két, ngươi có một phần ba xác xuất gặp Khắc Bối Lạc Tư, có chỗ chuẩn bị mới tốt.
- Ân!
Kiệt Sâm gật gật đầu, hôm nay đã đến bán kết, chỉ còn thừa lại ba đối thủ, mỗi một người đều là tinh anh trong tinh anh của đại lục, cho dù là Kiệt Sâm, cũng không dám có chút phớt lờ.
Thương thế của Thiết Mộc Chân đã trị hết, trong nội tâm của đám tuyển thủ Tây Bắc vui mừng không thôi, đặc biệt là phương pháp trị liệu của Kiệt Sâm, càng làm cho mọi người vô cùng rung động, chỉ có điều mọi người nơi đây trừ Bản Kiệt Minh cùng Dong Thánh ra, cũng không phải luyện kim sư, cho dù là Địch Ny Toa cùng Tư Lí Lan Tạp, tuy thân là ngũ giai Linh Dược Tông Sư, nhưng tạo nghệ ở phương diện luyện kim thuật cũng không cao, bởi vậy không thấy được Đại Sinh Mệnh Chuyển Hóa Trận của Kiệt Sâm, có ý nghĩa như thế nào với luyện kim thuật trên đại lục.
- Chuyện ngày hôm nay, ta hy vọng tất cả mọi người chớ nói ra ngoài!
Trong đại sảnh, Bản Kiệt Minh mẫn cảm lên tiếng nói với mọi người.
- Vâng!
Thời điểm tất cả mọi người đang vui sướng, một bên, Dong Thánh đi tới bên cạnh Kiệt Sâm, mày dạn mặt dày lên tiếng nói.
- Đừng gọi ta sư phụ!
Nghe được Dong Thánh xưng hô, Kiệt Sâm lập tức cảm giác đầu của mình lớn lên.
← Ch. 0577 | Ch. 0579 → |