← Ch.0686 | Ch.0688 → |
- Cái này... Cái này... Cái này...
Nghe được những lời này của Kiệt Sâm, những đệ tử hạch tâm khác lúc trước vì sợ Ngả Trạch Lạp Tư không dám lên tiếng, trong nháy mắt tất cả giống như gặp được quỷ, ánh mắt ẩn chứa kinh hãi không che dấu được, nhao nhao lui ra phía sau.
- Ân?
Ngả Trạch Lạp Tư nghe được câu nói của Kiệt Sâm, sắc mặt vốn cao cao tại thượng biến thành lạnh lẽo, ánh mắt như mặt trời của hắn, giống như đang xoay tròn, đột nhiên trong đôi mắt của hắn có hỏa diễm thiêu đốt hừng hực.
- Ầm ầm!
Trong lúc này, Kiệt Sâm cũng cảm giác được toàn bộ hỏa diễm ở chung quanh mình, nhấp nháy như lưu tinh, giống như đang ở sâu trong mặt trời, đủ loại khí lưu nóng bỏng, giống như dung nham nóng chảy cuồn cuộn, muốn đem chính mình đốt thành tro tàn, Kiệt Sâm biết rõ đối phương đang thi triển uy lực của Xích Nhật Quang Đồng.
- Phá cho ta!
Chân của hắn dậm mạnh lên mặt đất.
- Oanh!
Một cổ khí làng lăng không sinh ra, bắn ra bốn phía thật mãnh liệt, giống như đổ nước đá vào trong lò lửa, vô số hoa lửa bị dập tắt.
- Xích Nhật Quang Đồng cũng không có cái gì không dậy nổi, muốn diễu võ giương ai trước mặt của ta, ngươi sai mười phần rồi, mau cút đi chỗ khác, không nên ngăn cản đường ta đi, nếu không dù ngươi là cái gì Xích Nhật Quang Đồng, cũng phải thừa nhận lửa giận của ta, ta khuyên ngươi, không nên giẫm lên vết xe đổ của tên lúc trước.
Kiệt Sâm dậm chân một cái, ẩn chứa pháp tắc đại lãng thao thiên của thủy hệ, đồng thời còn có pháp tắc hỏa hỏa tương khắc của hỏa hệ, hơn nữ linh tâm bổn nguyên tam giai linh hoàn Bất Tử Hỏa Phượng mang theo chấn nhiếp, ba cái kết hợp, mặc dù đối phương có dị tướng Xích Nhật Quang Đồng, cũng bị Kiệt Sâm đánh chết.
Tuy hỏa diễm của Xích Nhật Quang Đồng lợi hại, nhưng ở trước mặt của Kiệt Sâm, nó vẫn không chiếm được chút tiện nghi gì.
- Tốt!
Hỏa diễm bị chấn diệt, đột nhiên trong miệng của Ngả Trạch Lạp Tư nói ra một chữ "Tốt", âm thanh của hắn lạnh như băng, trong đó ẩn chứa sát cơ um tùm, lọt vào lỗ tai của người nghe, cũng cảm giác giống như ở trong ngày đông giá rét của tháng chạp, cả lỗ tai cũng bị đóng băng.
- Kiệt Sâm, có lẽ ngươi không biết thủ đoạn của ta, cho nên mới dám nói như vậy với ta.
Ngữ khí của Ngả Trạch Lạp Tư lạnh như băng, ánh mắt giống như biến thành mặt trời, không ngừng thiêu đốt, thần thái biến hóa:
- Ngươi đã triệt để chọc giận ta, ngươi biết không, ta có thể dại nhân đại lượng, ngươi là nhân vật mới, ta không so đo với ngươi, quỳ xuống thỉnh cầu ta tha thứ, ta có thể cho ngươi cơ hội, nếu không, ta sẽ cho ngươi biết, chọc giận Ngả Trạch Lạp Tư ta sẽ có hậu quả ra sao, ta tin tưởng, thống khổ trong đó, cả đời này ngươi không muốn nhớ lại lần thứ hai đâu.
- Biết rõ thì thế nào? Không biết thì thế nào?
Kiệt Sâm chậm rãi, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh:
- Chẳng lẽ ngươi muốn giết ta? Đáng tiếc, ngươi không có bổn sự này! Mau tránh ra đi, không nên tự rước lấy nhục nhả, ngươi cũng là người cũ trong đám đệ tử hạch tâm, đến lúc đó bị ta đánh thành chó chết nằm trên mặt đất, lúc đó rất khó xem đấy.
Kiệt Sâm nói ra lời này, đám đệ tử hạch tâm đứng ở bên ngoài Hạch Tâm Điện quan sát toàn bộ câu chuyện cũng há hốc mồm, ánh mắt nhìn qua Kiệt Sâm, kinh hãi giống như cả đại lục sắp bị hủy diệt vậy.
Rất nhiều người mở to đôi mắt, miệng mở rộng ra, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, không thể tin được lỗ tai của mình, Ngả Trạch Lạp Tư sư huynh là ai? Bát giai cấp thấp Đế Linh Sư, đây chính là cường giả chân chính trong đệ tử hạch tâm, lực lượng trung kiên.
Nhưng mà Kiệt Sâm vừa rồi vừa nói gì với Ngả Trạch Lạp Tư sư huynh? Bị hắn đánh đánh thành chó chết nằm trên mặt đất, lúc đó rất khó xem? Cái này... Cái này... Cái này, Kiệt Sâm thật sự là cuồng vọng đến mức coi trời bằng vung, cuồng vọng đến nói chuyện không đâu, hung hăng càn quấy bá đạo, ngang ngược tới cực điểm.
Bọn họ thân là đệ tử hạch tâm của Linh Dược Sư tháp, nhưng không phải là cùng bối phận, bình thường cũng hung hăng càn quấy, cực độ cuồng vọng, nhưng ngày hôm nay nhìn thấy Kiệt Sâm, bọn họ mới biết được cái gì gọi là người giỏi còn có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên, so sánh với Kiệt Sâm, nhưng hăng càn quấy của bọn họ chẳng khác gì hài tử gặp gia gia, gọi là thẹn thùng, gọi là ít xuất hiện.
- Tốt, tốt, tốt!
Ngả Trạch Lạp Tư là triệt để tức giận, sát cơ trên người tung hoành, trong miệng liên tiếp nói ra ba chữ "Tốt".
- Ngươi lại dám như thế cùng ta nói chuyện, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết, ngươi biết không, những người trước kia dám nói với Ngả Trạch Lạp Tư ta như vậy, cũng đã chết, ngươi cũng không ngoại lệ, không thể tha thứ, hiện tại ngươi có quỳ xuống cầu xin ta tha thứ, cũng vô dụng...
Hỏa diễm toàn thân Ngả Trạch Lạp Tư sôi trào, khí tức linh lực cuồn cuộn trên người của hắn, sắc mặt của hắn đỏ bừng, trong miệng không ngừng nói ra.
- Ngươi nói nhảm quá nhiều, ta cũng không có nhiều thời gian để lãng phí với ngươi, nếu ngươi không tránh ra, vậy thì cút đi cho ta!
Kiệt Sâm nói chuyện, hắn cũng không có hoa ngôn xảo ngữ gì nữa, trực tiếp một quyền oanh ra.
- Ầm ầm!
Kiệt Sâm đánh ra một quyền, cả không gian đều rung động lắc lư, hư không vặn vẹo giống như mặt kính, rồi sau đó ầm ầm nứt vỡ, linh lực khủng bố ẩn chứa trong quyền của Kiệt Sâm hình thành hắc động, không ngừng xoay tròn, thôn phệ tất cả nguyên tố, nhắm ngay Ngả Trạch Lạp Tư mà đánh tới.
- Tiểu tử, muốn chết!
Ngả Trạch Lạp Tư gào thét lên tiếng, hắn hấp thu toàn bộ hỏa diễm chung quanh lại, trong nháy mắt, toàn thân của hắn giống như biến thành mặt trời, giơ tay nhấc chân, bên ngoài Hạch Tâm Điện, linh lực hỏa hệ sôi trào, tất cả đều gầm hét lên, điên cuồng tiến vào người của Ngả Trạch Lạp Tư.
Nhiệt độ nóng bỏng, trời nắng chang chang, hỏa diễm hừng hực, một đạo hỏa diễm cuồn cuộn như bánh xe, hướng về Kiệt Sâm mà nghiền áp.
Trong ánh mắt sợ hãi của tất cả mọi người, dòng xoáy hắc sắc và mặt trời hừng hực va chạm nhau, linh lực khủng bố va chạm nhau, như thiểm điện đụng vào cùng một chỗ.
- Ầm ầm!
Hào quang chói mắt nổ tung, cả thiên địa chỉ còn lại ánh sáng, còn trong tai của mọi người nghe được âm thanh ầm ầm, linh lực cường hãn mang theo tất cả, giống như mặt nước bị quấy nhiễu, hình thành từng đạo rung động, nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía.
Có một ít thất giai Hoàng Linh Sư ở gần, mặt mang hoảng sợ, tất cả đều rút lui, linh lực trong cơ thể chấn động, kinh mạch lắc lư, thiếu chút nữa đã phun máu.
Hào quang tán đi, bóng người hiện ra, Kiệt Sâm vẫn đứng ở trước cửa Hạch Tâm Điện, thoáng lui ra phía sau một ít, mà Ngả Trạch Lạp Tư, thân thể đã tránh qua một bên, hắn trước đó còn cản đường, nhưng lúc này đã tránh đi.
Không biết chất liệu cấu thành Hạch Tâm Điện là cái gì, phía trên có linh văn huyền lưu chuyển, vô cùng phức tạp, trước đây Kiệt Sâm cùng Ngả Trạch Lạp Tư công kích vô cùng khủng bố, đúng lại không có nửa điểm hao tổn.
Cả quảng trường, vào lúc này hoàn toàn yên tĩnh, nhìn qua vị trí đứng của hai người, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, trong một kích trước đó, nhân vật mới như Kiệt Sâm đã chiếm một tia thượng phong.
- Ah ah ah...
Ngả Trạch Lạp Tư đã triệt để điên cuồng, hắn tiếp tục ngăn cản cửa ra vào, sắc mặt trướng lên như gan heo, đây là sỉ nhục thật lớn, tóc đỏ tung bay, cơ hồ muốn điên cuồng.
- Ầm ầm!
Linh lực kinh người từ trên người của hắn bốc lên, các loại dị tượng vờn quanh sau lưng của hắn, trong đôi mắt của hắn có xích quang bắn ra ngoài, trảm phá hư không.
Linh lực trong cơ thể Kiệt Sâm sôi trào, tùy thời đều có thể ra tay, nếu như đối phương chẳng biết phân biệt, hắn không ngại cho đối phương một giáo huấn cả đời khó quên.
Thời điểm song phương vô cùng căng thẳng...
- Là ai ở ngoài cửa Hạch Tâm Điện hô to gọi nhỏ đấy?
Một âm thanh nhàn nhạt từ phía chân trời vang lên, âm thanh này không lớn, nhưng mang theo uy áp khó tả, vang lên bên tai của mọi người rất rõ ràng, rung động ù ù.
Nghe được âm thanh này, sắc mặt mọi người ở đây biến đổi, cho dù là đệ tử hạch tâm vây quanh ở ngoài cửa, hay Ngả Trạch Lạp Tư thần sắc vô cùng phẫn nộ, cũng tỉnh táo trở lại.
Một đạo thân ảnh xuất hiện ở phía chân trời, thời điểm âm thanh này vang lên, đối phương vẫn chỉlà một điểm tối sầm, nhưng khi âm thanh lọt vào tai, đối phương đã ở trên không trung của quảng trường, hạ xuống nhanh như thiểm điện.
- Ầm ầm!
Khí tức kinh người lan ra ngoài, thân thể của hắn hạ xuống, cả Hạch Tâm Điện giống như run lên, mỗi người đều cảm thấy tâm thần chập chờn, không do bản thân mình.
Đây là trung niên nhân mặc trường bào màu vàng đất, bộ dáng chừng ba mươi tuổi, đầu tóc ngắn, chòm râu dài, nhưng hai con ngươi của hắn thì biến thành màu vàng đất hoàn toàn, khi người ta nhìn thấy, sẽ có cảm giác trầm ổn khó hiểu, khi hắn giơ tay nhấc chân, uy nghiêm hiển hiện.
Nam tử mặc trường bào màu vàng đất này hạ xuống của Hạch Tâm Điện, khiến người ta chú ý nhất chính là trong tay của hắn, là một cái đầu máu chảy đầm đìa, cái đầu này lớn chừng cái cối, phía trên có những cài vằn lục sắc, bên ngoài có lân phiến, răng nanh duỗi ra, tràn ngập khí tức man hoang, huyết dịch xanh thẩm tanh hôi, không ngừng nhỏ xuống, đây là đầu lâu của linh thú.
- Đó là? Bát giai Đế cấp linh thú, đầu của Lục Văn Long?
- Thật sự là đầu của Lục Văn Long, cái này... Cái này... Cái này, Lục Văn Long này sinh trưởng trong bí cảnh thí luyện của Linh Dược Sư tháp chúng ta, chính là Đế cấp linh thú gây hại đã lâu a, không ngờ Ba Nhĩ Tát Trạch sư huynh tiếp nhận nhiệm vụ này, đánh chết đầu Đế cấp Lục Văn Long, còn thành công, trực tiếp mang đầu của con Lục Văn Long hung ác này trở về.
- Đầu Lục Văn Long này, vô số năm qua, trong đệ tử Linh Dược Sư tháo chúng ta, có hơn mười chết trong tay của nó, trong đó thậm chí còn có hai gã đệ tử hạch tâm, người ta luôn đuổi giết nó, nhưng đều không có thành công, lần này Ba Nhĩ Tát Trạch sư huynh ngây ngốc trong bí cảnh thí luyện, gần tháng tư, cuối cùng cũng đánh chết con linh thú này.
- Ba Nhĩ Tát Trạch sư huynh quả nhiên không hổ là tồn tại top mươi trong hàng đệ tử hạch tâm chúng ta, thực lực bực này, ta chỉ có thể nhìn lên a...
Đám đệ tử hạch tâm này này lúc trước còn chú ý trận đấu của Kiệt Sâm cùng Ngả Trạch Lạp Tư, trông thấy nam tử mặc trường bào vàng đất này cầm đầu lâu, đều nhao nhao kêu lên, có mấy nữ đệ tử hạch tâm, thiếu chút nữa đã tiến lên biểu thị tình cảm của mình.
- Cái gì? Ba Nhĩ Tát Trạch, ngươi đánh chết Lục Văn Long! Đây là đầu lâu của nó? Rất tốt! Phi thường chuyện tốt!
Trong Hạch Tâm Điện, mấy hộ pháp đang chú ý động tĩnh ngoài cửa nhìn thấy Ngả Trạch Lạp Tư đi vào, cho nên từ trong Hạch Tâm Điện đi ra, nói:
- Nhanh đi vào nội đường nhận ban thưởng, đầu Lục Văn Long này vô cùng giảo hoạt, làm hại rất lâu tỏng không gian bí cảnh, rốt cục bị ngươi đánh chết.
- Chuyện này cũng không có gì!
Tên Ba Nhĩ Tát Trạch cười cười, trực tiếp đi vào trong Hạch Tâm Điện, Ngả Trạch Lạp Tư lúc trước còn ngăn cửa vào, lúc này vội vàng tránh qua một bên, không dám có chút ngăn cản.
- Là ngươi lúc trước hô to gọi nhỏ trước Hạch Tâm Điện? Đúng là không hiểu quy củ, Hạch Tâm Điện chính là nơi bàn giao nhiệm vụ của đệ tử hạch tâm, hối đoái linh vật, là địa phương trao đổi lẫn nhau, là ai cho ngươi lá gan, ở chỗ này hô to gọi nhỏ, ức hiếp nhân vật mới, ngăn cản đường đi? Hẳn ngươi cho rằng ở đây ngươi là lớn nhất? Ngươi có bản lĩnh như vậy, nên đi tiếp một ít nhiệm vụ giết chóc trong Thâm Uyên, nhiệm vụ săn giết trong bí cảnh thí luyện, nhanh chóng rời đi, ta không so đo, nếu không...
Nam tử mặc áo bào vàng đất Ba Nhĩ Tát Trạch đi tới trước mặt của Ngả Trạch Lạp Tư, không có chút tức giận, mà chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn qua hắn, trong miệng chậm rãi nói chuyện.
Âm thanh cũng không có lớn, ngữ khí cũng chưa nói tới cái gì ngoan lệ, vẫn còn hung hăng càn quấy như trước, Ngả Trạch Lạp Tư vô cùng càn rỡ, nhưng lúc này trên trán của hắn có mồ hôi lạnh xuất hiện, trong ánh mắt mang theo sợ hãi, dịu dàng ngoan ngoãn như mãnh hổ bị biến thành cừu non.
- Đúng, đúng, Ba Nhĩ Tát Trạch sư huynh giáo huấn rất đúng, nhưng mà tiểu tử này vô cùng liều lĩnh, còn đánh những đệ tử hạch tâm cũ của chúng ta tổn thất một người, ta cũng không quen nhìn hắn hung hăng càn quấy, mới ra tay...
Ngả Trạch Lạp Tư liên tục gật đầu, không dám đối nghịch, nhưng đáy lòng của hắn tràn ngập oán độc, trong miệng giải thích.
Nếu như nói Ngả Trạch Lạp Tư cùng Mạt Nhĩ Đặc La là giống nhau, chỉ là những hạng người ba phải trong hang ngũ đệ tử hạch tâm, còn về cao thủ, chính là Ba Nhĩ Tát Trạch bài danh top mười, là cao thủ chân chính của đệ tử hạch tâm, là tồn tại chấn nhiếp chư hùng.
Linh dược bảng, chính là nơi duy nhất thể hiện thực lực của những đệ tử hạch tâm, cao thủ đứng đầu trên linh dược bảng, không phải là linh sư uy trấn Linh Dược Sư tháp, hoành tảo thiên quân, thì tạo nghệ linh dược học, đạt tới độ cao kinh người, là linh dược đại sư chân chính.
Hơn nữa trên linh dược bảng, không phải vô cùng đơn giản căn cứ vào xếp hạng cấp bậc của đệ tử hạch tâm, mà cứ cách một đoạn thời gian, linh dược bảng sẽ tổ chức quyết đấu, phân biệt quyết đấu hai phương diện linh sư và linh dược sư, hoàn toàn chân thật, không có nửa phần giả dối.
Mà Ba Nhĩ Tát Trạch vừa xuất hiện, tất cả mọi người chung quanh nom nóp lo sợ, hiển nhiên đối phương có được đại danh trong Thiên Không Thành này, hôm nay nghe được Ngả Trạch Lạp Tư nói như vậy, cũng dùng ánh mắt thương cảm nhìn qua Kiệt Sâm.
- Ân? Ngươi còn dám giải thích? Chẳng lẽ là ta nói sai?
Nhưng mà Ba Nhĩ Tát Trạch không để ý tới lời của đối phương nói, âm thanh của hắn đề cao hơn mấy lần, đôi mắt của hắn có hào quang rực rỡ lóe lên, thân thể của Ngả Trạch Lạp Tư nhẹ nhành tiến lên phía trước.
← Ch. 0686 | Ch. 0688 → |