Truyện ngôn tình hay

Truyện:Dị Giới Chi Quang Não Uy Long - Chương 322

Dị Giới Chi Quang Não Uy Long
Trọn bộ 480 chương
Chương 322: Sinh mạng thể kỳ dị - Vô Danh
0.00
(0 votes)


Chương (1-480)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

-Bởi vì thực lực.

Thiago Motta không chút do dự nói:

-Không ngờ ngươi lại có được Lực Lượng lĩnh vực. Như vậy trong cảnh giới Truyền Kỳ không còn ai có thể đánh thắng được ngươi. Nếu ngươi gia nhập, sự an toàn của chúng ta lại có nhiều bảo đảm.

Tiếu Ân cười ha hả, nói:

-Ngài thật sự rất coi trọng ta rồi.

Thiago Motta cười khổ nói:

-Có thể đánh tan lĩnh vực của ta lập tức, ngươi chính là người đầu tiên từ trước đến nay.

Lão nhìn Tiếu Ân, nghiêm mặt nói:

-Vốn trong kế hoạch phải có năm, sáu vị Truyền kỳ cùng đi mới có được lực lượng tuyệt đối bảo vệ trong đó. Tuy nhiên ngươi xuất hiện như vậy đủ bù lại sự thiếu hụt về lực lượng của chúng ta.

-Còn thiếu hai người sao? Các ngươi vì sao không đi tìm Rui Deshen và Urey?

-Thực lực của bọn họ không đủ.

Thiago Motta thản nhiên nói:

-Nếu cho bọn họ thêm hai trăm năm khổ tu, có lẽ miễn cưỡng đủ tư cách.

Tiếu Ân ngẩn ra. Tuy nhiên nói lời thật, tuy hắn đánh bại vị lão Long Quy này, nhưng trong nháy mắt hai bên tiếp xúc kia, Tiếu Ân đã cảm giác được thực lực của lão quả thật ở phía trên Urey và Rui Deshen. Điểm này không thể nghi ngờ.

-Tiếu Ân. Ngươi có thể mang Nội Đức Lâm đi, đề nghị của ta, ngươi cũng suy nghĩ một chút. Nếu ngươi có thể đồng ý, một năm sau chúng ta liền xuất phát.

Tiếu Ân ngẩn ra, hỏi:

-Ngài không cho rằng là quá nhanh sao?

Thiago Motta ngẩng mặt nhìn trời, trên mặt lão không ngờ lộ ra một tia chua xót:

-Tiếu Ân. Tinh cầu này đã thuộc về Nữ Thần Ánh Trăng. Nàng muốn lấy quyền sở hữu ba đại lục, trừ khi ngươi trở thành Truyền kỳ tồn tại dựa vào nàng, nếu không chỉ có bỏ nơi này rời đi. Một năm đã không phải là ngắn rồi.

Ánh mắt Tiếu Ân nhìn theo ánh mắt của lão.

Lúc này mặt trời đã xuống núi, một luồng ánh trăng mỹ lệ xuất hiện trên đại lục. Vầng trăng tròn trên bầu trời sáng động lòng người, dường như tản ra một loại năng lượng cường đại mà thần bí.

Trong lòng hắn đột nhiên toát ra một ý niệm. Khi thần điện của Nữ Thần Ánh Trăng trải khắp tinh cầu này, hắn sẽ đi về nơi đâu...

--------------------------

Lúc Tiếu Ân mang theo Dược phẩm sư Nội Đức Lâm cấp bậc ma đạo sĩ chạy về ma pháp tháp ở công quốc Louis đã là sau đó nửa tháng.

Trong nửa tháng này, Tiếu Ân và lão Long Quy bàn luận rất nhiều chuyện, cũng chiếm được nhiều tin tức có ích từ miệng lão Long Quy.

Trước khi có Nữ Thần Ánh Trăng giáng lâm, mấy vị Truyền kỳ trong tinh cầu tuy rằng có qua lại nhưng vẫn coi như bình an vô sự lẫn nhau. Ba vị cường giả lâu đời bọn họ tuy rằng sớm có kế hoạch này nhưng là chậm rãi đợi Urey và Rui Deshen trưởng thành.

Đồng dạng, Rui Deshen tuy rằng theo dõi được tung tích Cự Ma Thần nhưng hắn cũng không lỗ mãng làm việc mà lẳng lặng chờ cơ hội.

Không ngờ Nữ Thần Ánh Trăng đột ngột xuất hiện và lên tiếng muốn thống nhất ba đại lục.

Như vậy kế hoạch của mấy vị cường giả trong tinh cầu lập tức bị quấy rầy. Rui Deshen và Urey liều lĩnh kéo Tiếu Ân, không ngờ đánh bậy đánh bạ vừa lúc gặp được cơ hội tốt nhất.

Mà ba vị cường giả lâu đời tăng nhanh tốc độ chế tạo trận đồ một người ẩn giấu cố gắng hoàn thành tất cả trong thời gian ngắn.

Bọn họ đều tính toán rời khỏi tinh cầu này, cho dù vứt bỏ tinh cầu nhiều năm kinh doanh cũng không tiếc.

Nghĩ lại Rui Deshen, hắn là người đầu tiên làm ra lựa chọn như vậy trong tất cả những Truyền kỳ. Sau khi thí thần, hắn lập tức xa chạy cao bay, đi cực kỳ tự nhiên.

Về phần Urey, tuy rằng không biết hắn có rời khỏi tinh cầu này hay không, nhưng chỉ nhìn hắn thủy chung không chủ động liên hệ với đám người Dida thì biết ngay cả khi hắn không rời khỏi cũng nhất định ẩn cư không ra, cũng không bao giờ hỏi chuyện đời.

Sau khi biết tâm ý bọn họ, trong lòng Tiếu Ân cũng mơ hồ có hàn ý mãnh liệt. Những người ở trước mặt Thần linh không ngờ không hẹn mà làm ra lựa chọn chạy xa tha hương. Như vậy mình làm thế nào có thể may mắn thoát khỏi đây.

Tuy nhiên, cho dù là phải rời đi hắn cũng làm tốt mọi chuẩn bị trước khi đi, và cũng sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện.

Vội vàng về tới ma pháp tháp thành Louis, Tiếu Ân lập tức giao phòng thí nghiệm ma pháp chuyên môn cho Nội Đức Lâm, cũng lấy hai vật phẩm siêu cấp lấy từ trong Quốc gia của thần bị đóng băng ra.

Nội Đức Lâm là một người đàn ông tóc dài như bạch diện thư sinh. Trên người hắn có hương vị học giả mãnh liệt, được coi là nhân vật cực kỳ đặc sắc trên thế giới này.

Sau khi hắn nhận ra lai lịch hai vật phẩm này, trong mắt hắn lập tức tràn ngập ánh mắt như điên cuồng.

Tiếu Ân vừa thấy loại ánh mắt này, lập tức hiểu được vì sao Nội Đức Lâm có thể đi trên con đường này xa như vậy.

Nội Đức Lâm kỳ thật là nhân vật cùng loại với Linnuo. Chẳng qua hai người bọn họ yêu thích khác nhau. Một người dốc lòng tinh luyện ma pháp dược phẩm, người còn lại chú ý toàn bộ tinh lực vào việc chế tạo ma pháp trượng.

Người như vậy về mặt thái độ làm người cũng có cố chấp nhất định, nhưng đồng dạng cũng bởi vì bọn họ cuồng nhiệt và chuyên chú mới có thể không ngừng nghiên cứu vấn đề buồn tẻ này, cuối cùng đạt được thành tựu cao nhất.

Nguyên bản còn có chút lo lắng, nhưng khi thấy ánh mắt của đối phương, lo lắng trong lòng Tiếu Ân lập tức biến mất.

Hắn biết, nếu luyện chế ma pháp dược phẩm thất bại, như vậy tuyệt đối không phải Nội Đức Lâm không dùng hết sức mà là vận khí của hắn không tốt.

Tiếu Ân lấy phương thuốc ma pháp chiếm được từ Hắc Long Vương và đồng loạt lấy ra một số dược vật đã sớm chuẩn bị thỏa đáng.

Rất nhiều ma pháp nguyên liệu được chuẩn bị tốt chất đống cùng một chỗ, trong đó có một bộ phận là bán thành phẩm đã trải qua tinh luyện.

Nội Đức Lâm cẩn thận xem ma pháp phương thuốc này, trên mặt hắn thi thoảng lộ ra vẻ khổ tư khó hiểu. Khi thì nhe răng trợn mắt nói thầm, khi thì vỗ bàn nhảy dựng, ngạc nhiên thán phục không ngớt.

Thật lâu sau, hắn kinh hô:

-Tiếu Ân các hạ. Phương thuốc này thật sự quá tuyệt vời. Hóa ra khi làm như vậy có thể kích phát tiềm năng nhân loại, kéo dài tuổi thọ nhân loại rất nhiều. Hơn nữa phương thuốc này giới hạn cho người thường dùng, cho dù ma pháp sư và ma thú đạt được phương thuốc này cũng không tác dụng.

Tiếu Ân im lặng không nói, chỉ bày ra một bộ dáng sâu xa khó hiểu. Hắn bày ra vẻ tươi cười tự nhiên, dường như hết thảy mọi chuyện đều đã trong tính toán.

Tuy nhiên trong lòng hắn cũng bội phục Hắc Long Vương vạn phần. Phương thuốc hắn lấy ra, chính là Hắc Long Vương tự thân đưa ra cho hắn. Lúc lấy ra, Hắc Long Vương từng nói đồ vật này người khác lấy được cũng vô dụng.

Quả thật, phương thuốc này chỉ có thể khiến cho người thường kéo dài tuổi thọ. Đối với những người khác mà nói, đồ vật này quả thực vô nghĩa.

Nội Đức Lâm cao hứng hồi lâu, rốt cục nghĩ tới tài liệu ma pháp bán thành phẩm Tiếu Ân lấy ra.

Hắn lựa chọn một số bán thành phẩm trong đó cẩn thận quan sát, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc hỏi:

-Tiếu Ân các hạ. Những bán thành phẩm này là kiệt tác của vị đại sư nào?

Tiếu Ân nao nao, cười nói:

-Là ta rảnh rỗi luyện chế.

Sắc mặt Nội Đức Lâm hơi đổi, nói:

-Tiếu Ân các hạ. Ngài đã có năng lực như vậy, vì sao còn muốn mang ta từ ngàn dặm xa xôi đến đây?

Tiếu Ân kỳ quái, nói:

-Ta mang ngươi đến để luyện chế ra dược phẩm trên phương thuốc này. Chẳng lẽ có gì không đúng sao?

Nội Đức Lâm biểu tình tức giận không dám nói:

-Tiếu Ân các hạ. Kiến thức cơ bản của ngài đã hết sức vững chắc, mà bán thành phẩm đã có thể luyện chế được trình độ như vậy. Cho dù là ta cũng chỉ vậy mà thôi.

Hắn ngừng một chút, nói:

-Trình độ luyện kim thuật sĩ của ngài đã không kém gì ta, vì sao còn muốn để ta tới chủ trì luyện chế?

Nụ cười trên mặt Tiếu Ân biến mất, nói:

-Nội Đức Lâm, ngươi hiểu lầm rồi. Có lẽ về mặt kiến thức cơ bản Dược phẩm học, ta có một chút sơ sở. Nhưng về mặt chân chính vận dụng, ta tuyệt đối không thể so với người phong phú kinh nghiệm như ngươi.

Thấy vẻ mặt Nội Đức Lâm hồ nghi như trước, Tiếu Ân nghiêm mặt nói:

-Ta tiếp xúc Dược phẩm học cũng chỉ hơn một năm mà thôi. Hiện tại ngươi còn nghĩ rằng ta có thể chủ trì luyện chế loại ma pháp dược phẩm cấp bậc này được không?

Nội Đức Lâm kinh ngạc há to miệng. Nếu không phải biết thân phận Truyền kỳ của Tiếu Ân, hắn tuyệt đối không tin lời của đối phương.

Lại nhìn dược phẩm bán thành phẩm bày trên bàn, sắc mặt Nội Đức Lâm lập tức trở nên cực kỳ cổ quái.

Hơn một năm cũng đã nắm giữ kiến thức cơ bản tới mức độ này. Tốc độ tiến bộ như vậy thật sự là đáng sợ, đáng sợ. Nếu Tiếu Ân đổi nghề chuyên môn nghiên cứu Dược phẩm sư, chỉ sợ hắn rất có khả năng trở thành vị luyện kim thuật sư cấp bậc Truyền kỳ đầu tiên.

Tuy nhiên sau khi nghe Tiếu Ân giải thích, Nội Đức Lâm cũng bình tĩnh trở lại.

Bất kể Tiếu Ân thiên tài thế nào, đó cũng chỉ là bắt chước quá trình chế tạo của người khác mà thôi. Nếu đối mặt với dược phẩm kiểu mới chưa từng có người thử nghiệm, như vậy mời mình đến quả thật là lựa chọn tốt nhất.

Sau khi đáp ứng Tiếu Ân, Nội Đức Lâm ở lại trong ma pháp tháp. Hắn bắt đầu siêng năng thử nghiệm.

Một loại dược phẩm mới, liên quan đến nhiều mặt nhưng chỉ có thể dùng cho người thường chính thức bắt đầu được nghiên cứu trong ma pháp tháp của Tiếu Ân.

Trong ma pháp tháp, Hắc, Hoàng Toàn Phong sau khi dùng lông của Hỏa Sơn Hồng Trĩ đều bế quan. Bạch Toàn Phong bảo vệ bên cạnh chúng nó một bước không rời.

Thông qua hoàn mỹ khế ước, Tiếu Ân có thể cảm ứng được biến hóa trên người chúng một cách rõ ràng. Làm hắn kinh ngạc chính là, hai tên này không ngờ lại có xu thế tiến hóa một lần nữa. Đương nhiên, muốn thăng tiến ma thú cấp chín cũng không phải là một chuyện đơn giản. Ngay cả hai ma thú biến dị có muốn thăng tiến cấp chín cũng không phải ngày một ngày hai.

Juliana cũng đang cố gắng. Theo dao động linh vật trên người nàng phát ra có thể cảm nhận được thực lực của nàng ngày càng tăng tiến.

Đám người Kim càng không cần phải nói, một đám liều mạng tu luyện. Trong Hoàng Kim kết giới trong ma pháp tháp thủy chung không có dừng lại cho dù một khắc thời gian.

Tuy rằng Tiếu Ân không nói gì nhưng một cỗ không khí khẩn trương vô thanh vô tức lan tràn trong ma pháp tháp.

Đặc biệt trong thời gian này, Tiếu Ân nhiều lần rời khỏi ma pháp tháp lại đối với mọi người tạo thành một động lực bức thiết muốn đề cao. Vì đuổi theo bước chân của Tiếu Ân, bọn họ đã dùng hết khả năng có thể.

Tiếu Ân về phòng của mình, suy nghĩ một chút, thử kêu lên:

-Vô Danh. Vô Danh huynh. Vô Danh tiên sinh.

Bốn phía im lặng không chút nhân khí.

Trong lòng Tiếu Ân vừa mừng vừa sợ. Chẳng lẽ hắn thực sự thoát khỏi Vô Danh quấy rầy sao?

Vừa nghĩ tới điểm này, trong lòng hắn cao hứng rất nhiều rồi dường như lại có một tia vướng bận như mất đi cái gì.

Lúc Vô Danh ở bên người, Tiếu Ân thường xuyên đều lo lắng đề phòng. Nhưng khi Vô Danh thực sự biến mất, Tiếu Ân mới phát hiện hóa ra trong lòng hắn đã sớm coi Vô Danh như người một nhà, hoặc là một chỗ dựa vững chắc.

Nếu lúc trước không phải Vô Danh giữ lại, Tiếu Ân cũng không có khả năng ở lại Quốc gia củ thần bị đóng băng tiến hành rèn luyện cực hạn áp lực, cuối cùng mới có thể luyện thành lĩnh vực Lực Lượng của riêng mình. Nếu không phải Vô Danh đứng phía sau, Tiếu Ân không có khả năng mạo hiểm thí thần với Rui Deshen và Urey. Mà đồ vật chiếm được sau khi thí thần lại đủ cho bất kỳ kẻ nào động lòng.

Lúc này, Thiago Motta đại biểu ba Truyền kỳ lâu đời mời hắn vào trong một Ngụy Thần, Tiếu Ân cũng do dự. Cho nên nghĩ đến đầu tiên chính là thỉnh giáo Vô Danh.

Chỉ có điều, khi hắn muốn gọi Vô Danh lại không thành công. Loại tình huống này chính là lần đầu tiên xuất hiện, trong lòng Tiếu Ân lập tức nổi lên cảm xúc không yên nồng đậm.

-Vô Danh đi đâu nhỉ?

Sắc mặt Tiếu Ân biến ảo vài cái, đột nhiên nhảy dựng lên, thân hình tức khắc biến mất trong phòng. Khi hắn xuất hiện một lần nữa, đã đi tới trong phòng của Vô Danh ở tầng thứ nhất.

Ở trong phòng, Vô Danh chính đang mặt không chút thay đổi nằm trên giường. Mắt hắn mở lớn lẳng lặng nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, không chút gợn sóng.

Khi Tiếu Ân tận mắt nhìn thấy Vô Danh, tảng đá lớn trong lòng chợt buông lỏng.

-Ngươi đang lo lắng vì ta sao?

Đột ngột, từ trong miệng Vô Danh nói ra một câu như vậy.

Tiếu Ân ngẩn ra, nói:

-Ta mới không lo lắng cho ngươi.

Vô Danh cũng không đáp lại, dường như câu nói vừa rồi không phải phát ra từ trong miệng của hắn.

Tiếu Ân chần chừ một lát, nói:

-Ngươi đang làm gì?

-Ta đang nghĩ một chuyện.

-Chuyện gì?

-Ngươi đến tột cùng là nên hay không nên đi một Ngụy Thần.

Tiếu Ân lập tức dở khóc dở cười. Hóa ra người này thực sự vẫn đi theo bên cạnh mình.

Hắn hừ nhẹ một tiếng, xem như một kháng nghị nho nhỏ. Sau đó hỏi:

-Ngươi nói ta nên đi không?

-Có thể đi. Nhưng không thể đi một mình.

Vô Danh rốt cục di chuyển đầu, tuy nhiên hắn chỉ chuyển vị trí nhìn lên trên đỉnh đầu, đôi mắt trong hốc mắt cũng không có tiêu cự.

Trên mặt Tiếu Ân hiện lên vẻ vui mừng, nói:

-Ta nên đi cùng ai?

-Hắc Long Vương.

-Hắn?

Tiếu Ân ngẩn ra, hỏi:

-Hắn sẽ đi sao?

Hắc Long Vương chiếm được một vạn thần lực kết tinh của Tiếu Ân, đang cố gắng xông lên cảnh giới Ngụy Thần, làm sao có thời gian rảnh đi cái gì mộ.

Vô Danh trên giường thong thả ngồi dậy, lẳng lặng nhìn Tiếu Ân. Hắn không nhanh không chậm nói:

-Ngươi nói một điều kiện với Hắc Long Vương.

-Ngài nói.

-Ngươi mang năm người bọn Kim đi Long Đảo, để cho Hắc Long Vương dùng Long khí tinh luyện thuần túy giúp năm người bọn họ đột phá cảnh giới ma đạo sĩ. Nếu toàn bộ thành công, ngươi liền mang theo Hắc Long Vương đi đến nơi hẹn.

Tiếu Ân kinh ngạc há to miệng. Muốn Hắc Long Vương dùng Long khí tinh luyện? Khẳng định là một chuyện rất tổn hao tinh thần, còn muốn đám Kim toàn bộ thăng tiến ma đạo sĩ mới để Hắc Long Vương đi đến nơi hẹn. Đây rốt cuộc là cầu Hắc Long Vương đi hay là thuần túy đi làm một cuộc giao dịch.

Trong lòng hắn khẽ động, đột nhiên hỏi:

-Chẳng lẽ những vong linh này có sự trợ giúp đối với Hắc Long Vương?

Hắn sở dĩ hỏi những lời này đó là sau khi Hắc Long Vương rời khỏi sân chơi của Thần liền lập tức đi tới Đảo Vong Linh. Sau khi cắn nuốt nhiều vong linh tinh túy ở đó mới làm bản thân lão khôi phục.

Nói như vậy, vong linh trong mộ này hẳn cũng sẽ vô cùng thích hơp sở thích của Hắc Long Vương.

Vô Danh liếc nhìn hắn một cái, lại một lần nữa chậm rãi nằm xuống, cũng không nói gì.

Tiếu Ân cũng không để ý, chỉ hỏi:

-Vô Danh tiên sinh. Ta có thể mang thêm mấy người đi hay không?

Tròng mắt Vô Danh rốt cục động. Có lẽ hắn bị lòng tham không đáy của Tiếu Ân làm tức giận. Sau một lát, ngay cả bản thân Tiếu Ân cũng cảm thấy hết sức xấu hổ, hắn mới chậm rãi nói:

-Bọn Kim từng có thể nghiệm cấp bậc Truyền kỳ, khẳng định có thể được Long khí kích thích mà tiến giai. Nhưng những người khác thì không nhất định.

Tiếu Ân lúc này mới giật mình, cảm kích hướng về Vô Danh gật đầu một cái, sau đó chậm rãi rời khỏi phòng.

Vừa mới rời khỏi phòng, trong nháy mắt đóng cửa, âm thanh Vô Danh giống như muỗi vang lên bên tai Tiếu Ân.

-Ngươi hẳn là có thể câu thông với Linh hồn Vạn năm Quang nguyên?

Tiếu Ân cười khổ, nói:

-Ta đã từng thử qua nhưng không thể liên hệ gì với nó. Nó dường như căn bản không muốn câu thông với ta.

-Ngươi nên thử thêm một lần.

Vô Danh thản nhiên nói.

Tiếu Ân đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt chớp lên một tia ánh sáng rung động, hạ giọng nói:

-Cám ơn.

Đóng cửa lại, hắn quay đầu đi thẳng về phòng mình, sau đó lấy ra một vật phẩm trang sức không gian ở một nơi trên người.

Ở trong này chứa một linh hồn Vạn năm Quang nguyên lấy từ trong ma pháp Tổng công hội trong lời nói vừa rồi của Vô Danh.

Dựa theo lời Vô Danh, một cái Vạn năm Quang nguyên này đã có linh tính, giống như bàn tay nước kia của hắn có được sinh mạng và ý thức độc đáo.

Loại hình thái sinh mạng và thủy, hỏa nguyên tốt Tinh linh có sự khác nhau. Dường như bản thể thủy, hỏa tồn tại, bên trong dưỡng dục lực lượng cường đại hơn xa người thường có thể tưởng tượng được.

Chỉ cần suy nghĩ một chút Vô Danh sử dụng bàn tay nước đóng băng Cự Ma Thần là có thể tưởng tượng được sự lợi hại của nó.

Linh hồn Vạn năm Quang nguyên có thể được Vô Danh xưng là sánh bằng bàn tay nước vậy sẽ có được năng lực cường đại cỡ nào.

Tinh thần ý thức của Tiếu Ân lại một lần nữa tiến nhập vào vật phẩm trang sức không gian, chậm rãi tiếp xúc với Linh hồn Vạn năm Quang nguyên.

Từ sau khi thí Thần, Tiếu Ân đã từng thử hơn trăm lần như vậy. Nhưng đáng tiếc chính là không có một lần thành công đạt mục đích.

Hắn có thể rõ ràng cảm ứng được năng lượng khổng lồ ẩn giấu trong Linh hồn Vạn năm Quang nguyên, cũng dường như có thể mơ hồ cảm ứng được linh tính của nó. Nhưng là linh tính này có một cảm giác cao cao tại thượng dường như không bao giờ đem mọi người đặt ở trong mắt, căn bản chưa từng để ý đến tiếng gọi của Tiếu Ân khiến cho hắn gần như bỏ ý tưởng tiếp tục câu thông.

Tuy nhiên Tiếu Ân tin tưởng Vô Danh. Nếu hắn nói vậy, như vậy nói lên chuyện này khẳng định xuất hiện cơ hội chuyển biến.

Quả nhiên, lúc này tinh thần ý thức của hắn vừa mới tiến vào trong vật phẩm trang sức không gian liền cảm ứng được sự đáp lại nóng bỏng đến từ linh hồn Vạn năm Quang Nguyên.

Nếu nói trước kia linh hồn Vạn năm Quang nguyên lạnh lùng như một ngọn núi băng, như vậy lúc này nó đã biến thành một miệng núi lửa mênh mông mãnh liệt, phát ra sự nhiệt tình cực lớn khó thể tưởng tượng.

Tinh thần ý thức của Tiếu Ân vừa mới tìm hiểu được một chút đã hoàn toàn bị linh hồn Vạn năm Quang nguyên bao vậy. Vô số ý niệm hỗn loạn đa dạng cuồn cuộn như sóng lớn truyền tới.

Tuy rằng Tiếu Ân đã thăng tiến lên Ngàn năm Truyền kỳ, có một thân thể không kém ma thú, nhưng tại khoảng khắc này hắn vẫn như trước trợn trắng mắt.

Số lượng tin tức truyền tới từ linh hồn Vạn năm Quang nguyên thật sự quá lớn, ngay cả Tiếu Ân đều có một loại cảm giác khó thể chịu đựng.

Trong thời điểm quan trọng này, Nhất Hào lập tức đứng ra, hòa hợp làm một với tinh thần ý niệm của Tiếu Ân.

Vô số hình ảnh in vào trong đầu Tiếu Ân, sau khi Nhất Hào phân tích sửa sang lại mọi thứ, dần dần hình thành một loạt xâu chuỗi hình ảnh liên tiếp.

Mặt trời mùa hè chói chang từ từ nhô lên trời cao. Ánh mặt trời như hỏa tiễn bắn xuống mặt đất, mặt đất bốc cháy tạo nên những ngọn lửa rừng rực trên mặt đất.

Bốc hơi, che lấp, khốc liệt, ngột ngạt quả thực khiến cho một mảnh thế giới như run lên điên cuồng mà bùng nổ rạn nứt.

Không biết từ khi nào, một sợi lại một sợi ánh sáng lộn xộn quấn vào nhau hình thành một sợi dây bằng ánh sáng thật lớn đón ánh mặt trời nóng rực kia.

Sợi dây ánh sáng này dường như có được lực lượng và trí tuệ, sau khi mặt trời biến mất, thần trí của nó tiếp tục tồn tại.

Nhưng tại mảnh thế giới này, cũng chỉ có nó - một sinh linh duy nhất. Cho tới bây giờ vốn không có sinh linh khác có thể tiếp xúc với nó.

Rốt cục có một ngày, ánh mặt trời ảm đạm, thế giới biến thành màu xanh. Từng nhóm lại từng nhóm sinh vật xuất hiện trên tinh cầu này. Mà nó lại chậm rãi rời khỏi bâu trời trên cao, đi tới trên một hải đảo.

Trên hải đảo này, bởi vì có sự tồn tại của nó cho nên có sự biến hóa kỳ dị.

Không biết trải qua bao lâu, lại có một đám người đi lên hải đảo. Bọn họ xây dựng ở khắp nơi, vài vị trí quan trọng lại dựng ma pháp trận không biết tên.

Dưới tác dụng của loại trận đồ này, vô số Quang năng bị hội tụ lại. Trải qua thời gian vạn năm, Vạn năm Quang nguyên mới dần dần xuất hiện và có xu thế càng tích càng nhiều.

Nhưng trong những Quang nguyên này đã không bao giờ có khả năng sinh ra linh tính. Bởi vì một chút hỏa linh tính từ sơ khai đã bám lên người nó.

Quá trình về sau Tiếu Ân liền vô cùng rõ ràng. Nó bị Vô Danh lấy ra từ trong ngàn vạn cái Vạn năm Quang nguyên kia.

Ở trên người Vô Danh, nó cảm giác một loại quen thuộc giống như thể là tồn tại từ khi nhân loại chưa xuất hiện. Một cảm giác giống như là đồng bạn.

Đúng là bởi loại cảm giác này, cho nên nó mới có thể hoàn toàn tín nhiệm Vô Danh và đi tới bên cạnh Tiếu Ân.

Cũng không phải nó không muốn đi theo Vô Danh, mà ở trên người Vô Danh có một cỗ lực lượng cường đại mà nó cảm thấy vô cùng khó chịu. Dưới tình huống không muốn đồng quy vu tận, chúng nó chỉ có thể tách ra.

Vốn là nó sẽ không đồng ý Tiếu Ân kêu gọi nhưng lúc này Vô Danh tự thân ra tay, để lại một chuỗi ký hiệu thần bí ở trong đầu nó.

Tiếu Ân cũng không hiểu ý tứ mà những ký hiệu này đại biểu. Nhưng có một chút hắn có thể cảm nhận rõ ràng, đó là thái độ của linh hồn Vạn năm Quang nguyên đối với mình đã có biến hóa căn bản.

Thở ra một hơi thật sâu, Tiếu Ân rời khỏi vật phẩm trang sức không gian này.

Sau khi trải qua trao đổi lúc này, Tiếu Ân đã biết rõ lai lịch chân chính của linh hồn Vạn năm Quang nguyên.

Hóa ra trước khi trên tinh cầu này xuất hiên dấu vết sinh mạng, linh hồn Vạn năm Quang nguyên đã tồn tại.

Thiago Motta năm ngàn tuổi trở thành lão tổ tông của tất cả sinh vật trí tuệ trên tinh cầu này, mà Hắc Long Vương dùng hơn mười vạn năm sinh mạng dài lâu hoàn toàn nói rõ ý nghĩa chân chính là Ngụy Thần - không già không chết.

Nhưng như vậy trước mặt linh hồn Vạn năm Quang nguyên lại có vẻ vô cùng nhỏ bé.

Bởi vì Tiếu Ân căn bản không thể xác định linh hồn Vạn năm Quang nguyên này đến tột cùng tồn tại bao nhiêu năm. Chỉ có điều căn cứ vào hình ảnh trong đầu, Tiếu Ân biết khoảnh khắc linh hồn Vạn năm Quang nguyên mới sinh ra, thể tích của nó rất lớn. Sợi dây ánh sáng trong ấn tượng của hắn thậm chí có thể quấn quanh tinh cầu hai vòng.

Tuy nhiên theo thời gian trôi qua, năng lượng trong sợi dây ánh sáng càng cường đại, thể tích của nó càng thu nhỏ lại, cuối cùng mới biến thành dạng như hiện tại.

Quá trình này cực kỳ tương tự như bàn tay nước trong tay Vô Danh. Cũng là từ nhiều mà ít, từ lớn thành nhỏ.

Trải qua trao đổi lúc này, Tiếu Ân và linh hồn Vạn năm Quang nguyên đã có liên hệ sâu đậm. Tuy rằng còn xa xa không bằng loại hoàn mỹ khế ước đồng sinh cộng tử với ba tên Toàn Phong, nhưng ít nhất cũng trở nên thân mật hơn.

Tiếu Ân nhẹ nhàng sờ trên vật phẩm trang sức không gian, ngay sau đó giống như kéo dây, linh hồn Vạn năm Quang nguyên dài đến ba mươi mét, to như cánh tay trẻ nhỏ đi ra.

Sợi dây ánh sáng thật lớn thuận theo rơi vào tay Tiếu Ân liền giống như một cự mãng vòng vòng quấn quanh trên cánh tay phải của hắn.

Tuy nhiên khác với Vạn năm Quang nguyên khác, nó kiềm chế cực kỳ tốt, căn bản không phóng ra chút hơi nóng nào. Cánh tay Tiếu Ân không chút thương tổn, ngay cả tay áo của hắn cũng không có hiện tượng bay hơi.

Thấy cảnh tượng này, Tiếu Ân âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn biết mình rốt cục có thể sử dụng sợi dây ánh sáng rất lớn này rồi.

Linh hồn Vạn năm Quang nguyên một khi rời khỏi vật phẩm trang sức không gian lập tức thành lập liên hệ với tinh thần ý thức của Tiếu Ân, cũng làm cho Tiếu Ân có thể dựa vào liên hệ này mà phóng thích năng lượng của nó theo ý mình.

Yên lặng nhìn sợi dây ánh sáng nhanh chóng quấn quanh cánh tay, lại nghĩ tới cái tên quấn quanh hai vòng tinh cầu từ lúc mới xuất hiện. Nếu không phải "xem" thấy từng chút biến hóa của nó, Tiếu Ân thật sự không thể liên tưởng hai thứ này với nhau.

Trong lòng đột nhiên khẽ động, Tiếu Ân nửa khép hai mắt, tinh thần ý thức toàn bộ mở ra không hề giữ lại câu thông với linh hồn Vạn nam Quang nguyên.

Hắn mở hết tâm hồn mình, tiến hành giao lưu trí nhớ và hình ảnh giữa hai ý thức với nhau.

Tiếu Ân không chút giấu diếm phóng ra mọi thứ của mình, bao gồm linh hồn hắn xuyên qua mà đến, bao gồm hắn có thể chế tạo mảnh vỡ thần cách. Hết thảy mọi thứ đều rõ ràng truyền tới bên trong linh tính của nó.

Chậm rãi, Tiếu Ân cảm ứng được linh tính của nó bắt đầu thật tình tiếp nhận chính mình.

Trước đó, linh hồn Vạn năm Quang nguyên tuy rằng đưa trí nhớ của nó truyền thừa cho Tiếu Ân, nhưng đó là bởi vì Vô Danh ở giữa điều tiết quan hệ. Nhưng khi Tiếu Ân hoàn toàn mở rộng tâm hồn, cộng hưởng mọi thứ với nó, nó mới chính thức hiểu được và thừa nhận Tiếu Ân. Tinh thần của hai bên giống như hoàn toàn hòa hợp, bắt đầu dung hợp.

Đương nhiên, Tiếu Ân mơ hồ biết rằng linh hồn Vạn năm Quang nguyên sở dĩ có thể tán thành mình đại khái có liên quan đến việc mình là linh hồn xuyên qua và có thể chế tạo mảnh vỡ thần cách. Nếu là người thường, chỉ sợ là Hắc Long Vương cũng chưa chắc được nó thừa nhận.

Sau khi tinh thần ý thức hai bên hoàn toàn tương dung, Tiếu Ân dùng ý niệm dao động hỏi:

-Vô Danh rốt cuộc có lai lịch thế nào?

Từ linh hồn Vạn nam Quang nguyên truyền đến vài đồ án kỳ diệu.

Đó là một nơi biển rộng mênh mông, vô bờ bến, ai cũng không nói được nơi đó rộng lớn thế nào. Chỉ là từ trên cao ngàn mét liếc nhìn một cái lại vẫn vô biên vô hạn.

Trên vùng biển rộng này không có sóng lớn cuộn trào, không có lốc xoáy điên cuồng. Nước biển chỉ thong thả lưu động dường như đã duy trì lâu đến ngàn vạn năm.

Nhưng ngay phía trên vùng biển vô biên vô hạn này lại trải rộng một ma pháp trận khổng lồ.

Ma pháp trận này huyền bí mà sâu sắc ngay cả năng lực của Tiếu Ân lúc này cũng không thể nhìn ra đến tột cùng ma pháp trận này có tác dụng gì. Cũng không biết người nào bày trận, càng không biết vì sao ma pháp trận này lơ lửng phía trên biển rộng.

Tuy nhiên hắn có thể xác nhận một điều duy nhất: ma pháp trận rộng lớn khôn cùng này tuyệt đối vượt qua năng lực tưởng tượng của nhân loại, cũng tuyệt đối không phải nhân loại có khả năng bố trí ra.

Ma pháp nguyên tố thuộc tính khác nhau giống như thiêu thân lao đầu vào lửa không ngừng hướng vào ma pháp trận dài không thấy biên giới này. Ma pháp trận này giống như một hắc động không đáy điên cuồng hút vào tất cả mọi thứ có thể hấp thu.

Tiếu Ân không biết đây rốt cục là tinh cầu nào, không ngờ lại có ma pháp nguyên tố phảng phất vô cùng vô tận. Bất kể là ma pháp trận này hấp thu thế nào dường như đều không thể lấp đầy ma pháp trận khổng lồ này.

Theo thời gian trôi đi, Tiếu Ân phát hiện một việc.

Ở trong không gian này dường như không có mặt trời mọc, mặt trời lặn, thủy chung vẫn duy trì độ sáng như một. Điểm này khiến cho hắn nhớ tới Quốc gia của thần bị đóng băng kia.

Hay đây cũng là một nơi cùng loại như vậy?

Đúng lúc Tiếu Ân bị chìm vào khó hiểu, ma pháp trận dường như hấp thu đủ năng lượng chợt bộc phát ra ánh sáng chói lòa.

Tất cả ánh sáng ngưng tụ lại thành một đường, giống như một cột ánh sáng bắn lên bầu trời.

Ầm!

Toàn bộ thế giới vào lúc này dường như run rẩy.

Trong hư không bình tĩnh kia có thêm một đường hầm không biết thông đi nơi nào.

Thân thể Tiếu Ân hơi run lên. Hắn đột nhiên phát hiện mình dường như không xa lạ gì đường hầm này.

Đường hầm này tuyệt đối không phải là một thông đạo siêu cấp không gian truyền tống bình thường, tuyệt đối khác so với thông đạo do truyền tống thuật hình thành.

Hắn có loại cảm giác như vậy. Đó chính là dường như hắn cũng theo một đường hầm như vậy đi vào thế giới này.

Ngay khoảnh khắc đường hầm kia thành hình, một bóng đen từ trong hư không xuất hiện. Hắn bình tĩnh đi vào trong đường hầm. Không biết qua bao lâu, đường hầm này rốt cục biến mất, mọi thứ khôi phục bình thường.

Ma pháp trận này tiếp tục tồn tại, nó vẫn liều mạng hút vào nguyên tố lực lượng vô cùng vô tận như trước, tích tụ loại năng lượng này xuống. Toàn bộ ma pháp trận biến thành màu vàng óng ánh, năng lượng của nó rốt cục tràn đầy.

Thời gian như trước không ngừng trôi qua. Nơi này giống như một góc xa bị quên lãng, vẫn duy trì một loại im lặng tuyệt đối.

Tiếu Ân không biết qua bao nhiêu thời gian. Có lẽ chỉ là một ngày, cũng có lẽ đã trải qua hàng tỉ năm.

Rốt cục một ngày nào đó, một nhân loại đột nhiên xuất hiện ở nơi này. Khoảnh khắc xuất hiện, liếc mắt nhìn lên ma pháp trận nhìn không thấy cuối ở nơi khổng lồ này.

Người này toàn thân áo bào đen, trên người hắn có một dấu hiệu bộ xương khô rõ nét. Đây là một ma pháp sư, một ma pháp sư vong linh hệ cường đại.

Hắn có một mái tóc dài màu đen, khuôn mặt lạnh lùng, cao ngạo mà cô độc. Ánh mắt hắn cơ trí dường như có thể nhìn thấu quá khứ, hiện tại và tương lai.

Ngay cả Tiếu Ân cũng không thể không thừa nhận, người này thật sự rất ưu tú.

Sau khi người kia đi tới nơi này, hắn chậm rãi tìm kiếm, thăm dò. Rốt cục có một ngày, hắn dường như tìm được thứ mà hắn muốn. Đó là một tấm bia rất lớn, mặt trên khắc hoa văn thần bí huyền diệu, bên trong có một cỗ năng lượng cường đại khó tin.

Hắn nguyên cứu hồi lâu, rốt cục đi tới trung tâm ma pháp trận, phóng ra toàn bộ lực lượng, hung hăng ném tới những nơi mấu chốt của ma pháp trận.

Khoảnh khắc cỗ lực lượng này xuất hiện, Tiếu Ân đang nhìn mọi thứ lập tức trợn tròn mắt.

Nếu hắn không cảm ứng sai lầm, người này phóng thích hẳn là Lực Lượng lĩnh vực. Đúng vậy. Đúng là Lực Lượng lĩnh vực giống hắn như đúc.

Chẳng qua người kia phóng thích Lực Lượng lĩnh vực so với hắn càng cường đại hơn, cũng càng thêm kiên cố không gì không phá.

Toàn bộ ma pháp trận dưới tác dụng của Lực Lượng lĩnh vực rốt cục bắt đầu xoay tròn. Hào quang khổng lồ lại một lần nữa xuất hiện và hội tụ tới một điểm. Cột sáng phóng lên cao, lại một lần nữa mở ra đường hầm không biết thông đi nơi nào.

Khi tinh thần ý thức của Tiếu Ân nhìn chăm chú vào đường hầm này, đột nhiên hắn có một loại cảm giác. Đường hầm này thông đến một nơi không giống so với đường hầm người thứ nhất tiến vào.

Vào giờ phút này, trong đầu Tiếu Ân đột nhiên toát ra một ý niệm kỳ diệu. Đó chính là ma pháp trận này là mấu chốt mở ra đường hầm. Nhưng mỗi một lần mở ra, điểm đến của đường hầm không giống nhau.

Tựa như một trạm xe buýt. Tuy rằng xe buýt giống nhau nhưng có cái đi tới Thượng Hải, có cái đi tới Tô Châu, lại có cái đi tới Bắc Kinh.

Chỉ có điều vị vong linh pháp sư nắm giữ Lực Lượng lĩnh vực đáng sợ kia cũng không biết điều này. Khoảnh khắc đường hầm xuất hiện, hắn bước vào trong không chút do dự.

Sau khi người này tiến vào đường hầm, năng lượng ma pháp trận tích tụ dường như tiêu hao không còn.

Sau đó, tốc độ hấp thu ma pháp nguyên tố cũng bị giảm không ít. Tiếu Ân mơ hồ hiểu được: Hết thảy mọi biến hóa hẳn là nguyên nhân do vị vong linh pháp sư mang khối bia kia đi.

Nếu còn lại khối bia kia, ma pháp trận này có thể nhanh chóng hấp thu nguyên tố, tích tụ lực lượng. Nhưng sau khi khối bia biến mất, ma pháp trận này giống như máy tính mất hệ thống thao tác, không thể phát huy tác dụng nữa.

Tuy nhiên, ma pháp trận này thủy chung không buông tha, nó vẫn như trước thong thả hấp thu năng lượng trong không gian.

Phảng phất chỉ trong nháy mắt, tốc độ hấp thu nguyên tố năng lượng của nó đã được đề cao thật lớn, có xu thế càng lúc càng nhanh.

Dường như ở trong trung tâm ma pháp trận lại sinh ra một khối bia vậy. Mọi thứ đều khôi phục nguyên dạng.

Rất nhiều năng lượng lại một lần nữa bị hấp thu điên cuồng vào trong ma pháp trận, toàn bộ ma pháp trận lại sáng lên rực rỡ.

Đột nhiên, toàn bộ ma pháp trận thu vào giữa, giống như người đánh cá thu lưới, hướng vào giữa thu lại.

Ánh sáng chói mắt ra sức lóe lên, dường như muốn ngưng tụ tất cả năng lượng làm một thể. Loại lực lượng đáng sợ có thể đánh xuyên đường hầm, nhưng lúc này lại có một loại lực lượng giống nhau là nhất thiết phải hội tụ lại. Nếu chỉ một chút vô ý chỉ sợ sẽ làm không gian sụp đổ.

Đột nhiên rất khó hiểu, Tiếu Ân lại tràn ngập tin tưởng với cỗ lực lượng này.

Rốt cục, tất cả năng lượng ngưng lại làm một, sau khi trận đồ che khắp biển rộng lại chói ra ánh sáng chói mắt, không ngờ hội tụ lại thành một hình người.

Sau khi người này xuất hiện, hắn nhìn biển rộng phía dưới, từ từ đưa bàn tay ra.

Dường như là hai bên tâm ý tương thông, biển rộng khổng lồ phóng lên cao, vô cùng vô tận nước biển bốc lên ngưng tụ trong không trung. Cuối cùng chảy vào trên bàn tay người kia đưa ra, trở thành một bàn tay nước.

Cảnh tượng trước mắt dần dần vỡ tan, tin tức từ linh hồn Vạn năm Quang nguyên truyền qua hoàn toàn biến mất.

Tiếu Ân mở hai mắt. Trong mắt hắn có chấn động kinh hãi không nói lên lời. Vô Danh quả nhiên không phải nhân loại mà cũng không phải là một loại ma thú cường đại nào mà Tiếu Ân từng đoán.

Hóa ra Vô Danh cùng với linh hồn Vạn năm Quang nguyên và bàn tay nước kia đều là một trong những sinh mạng kỳ lạ nhất trong vũ trụ.

Ma pháp trận. Hóa ra ngay cả thứ này cũng sẽ sinh ra sinh mạng.

Trên mặt Tiếu Ân nổi lên một tia cười khổ. Nếu không phải tự thân cảm ứng hết thảy mọi chuyện, hắn tuyệt đối không thể tin chuyện này là thực.

Tuy nhiên sau khi biết lai lịch Vô Danh, Tiếu Ân có một tia hiểu ra. Trách không được Vô Danh từng nói: Phàm là nơi có cấm chế hắn đều có thể dễ dàng ra vào.

Đó là bởi vì bản thân hắn là ma pháp trận, hơn nữa còn là ma pháp trận độc nhất vô nhị có được trí tuệ. Vậy đương nhiên là có thể dễ dàng phá giải ma pháp trận còn lại.

Cổ tay Tiếu Ân run lên, linh hồn Vạn năm Quang nguyên nháy mắt về bên trong vật phẩm trang sức không gian.

Tiếu Ân đứng lên, thở ra một hơi thật dài. Nếu ở bên người hắn có chuyện, có người kỳ lạ như vậy, vậy thì làm sao còn phải đắn đo?

Tiếu Ân triệu tập năm tên đệ tử bọn Kim lại, một hàng sáu người chậm rãi xuất phát đi Long Đảo.

Ở bên ngoài Long Đảo vẫn được một mảnh sương mù bao phủ như trước. Khi Tiếu Ân mang theo đám đệ tử lên hải đảo này lập tức đón nhận ánh mắt không tốt của Hắc Long Vương.

Nhìn ánh mắt tràn ngập hung ác, da đầu Tiếu Ân run lên, hỏi:

-Long Vương đại nhân. Ngài làm sao vậy?

Hắc Long Vương nghiến răng nghiến lợi nói:

-Tiếu Ân. Ngươi không phải từng đáp ứng: trừ ba tên Toàn Phong kia ra, không mang theo người ngoài tới đây sao?

-Bọn họ là đệ tử của ta.

-Ta mặc kệ bọn họ là ai. Tóm lại càng nhiều người biết nơi này, khả năng lộ ra bí mật càng lớn.

Hắc Long Vương tức giận nói.

Nếu trước kia Hắc Long Vương lộ ra loại biểu tình cùng hung cực ác này, có lẽ Tiếu Ân còn có thể kinh sợ. Nhưng hiện tại thì sao? Hắn chỉ nhún vai, nói:

-Long Vương đại nhân. Ta dẫn bọn họ đến kỳ thật là muốn làm một cuộc giao dịch với ngài.

-Giao dịch?

Hắc Long Vương sửng sốt, cơn giận nháy mắt biến mất hơn nửa.

Lần giao dịch trước chính là hơn vạn viên thần lực kết tinh khiến ấn tượng Hắc Long Vương cực kỳ khắc sâu. Lúc này vừa nghe tới hai từ đó, trái tim lão đập mạnh vài cái.

-Nói đi. Có chuyện tốt gì?

Hắc Long Vương nghiêm nghị hỏi.

Ngụ ý của lão là nếu không có chuyện tốt, như vậy chúng ta lại tính sổ.

Tiếu Ân ho nhẹ một tiếng, nói:

-Long Vương đại nhân. Gần đây ta phát hiện một thượng cổ truyền tống trận.

Đôi mắt Hắc Long Vương mơ hồ co lại một chút nói:

-Thượng cổ truyền tống trận cũng không có gì đặc biệt hơn người. Ta không phải cũng phát hiện một cái hay sao?

-Ha ha. Cái của ngài phát hiện tuy rằng là truyền tống trận cấp tinh cầu nhưng chỉ có thể truyền tống đến một nơi bình thường nhất mà thôi.

Tiếu Ân cười dài nói:

-Cái truyền tống trận ta phát hiện kia lại là cố định truyền đến một nơi.

Ánh mắt Hắc Long Vương lộ ra một tia kinh ngạc. Lão đương nhiên biết, phàm là thượng cổ truyền tống trận thông hướng địa điểm cố định khẳng định là không phải bình thường, nếu không cũng không có người mất nhiều khí lực bố trí một truyền tống trận như thế.

Trầm ngâm một lát, Hắc Long Vương hỏi:

-Thông tới nơi nào?

Tiếu Ân thần bí cười, nói:

-Long Vương đại nhân. Ngài từng nghe nói đến mộ của các Thần chưa?

Thân hình Hắc Long Vương chợt run run, lão giận dữ nói:

-Tiếu Ân. Ngươi thực sự muốn đi chịu chết à! Địa phương đó là nơi mà ngươi có thể đi sao?

Tiếu Ân xua tay liên tục, nói:

-Bĩnh tĩnh, đừng nóng vội. Ta còn chưa có đi mà.

Hắc Long Vương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói:

-May mắn ngươi không có đi. Nếu là đi như vậy khẳng định không về được.

Trong lòng Tiếu Ân âm thầm phản bác. Ta có Vô Danh và linh hồn Vạn năm Quang nguyên hộ thân, cho dù là đi cũng rất nắm chắc có thể an toàn trở về.

Tuy nhiên ý nghĩ này chẳng qua ở trong đầu hắn mà không nói ra.

-Long Vương đại nhân. Nếu thật sự là một của Chân Thần, ta cũng không nói với ngài chuyện này.

Tiếu Ân mỉm cười nói.

Hắc Long Vương trong lòng khẽ động, ánh mắt sáng ngời, nói:

-Không phải một Chân Thần? Vậy là nơi nào?

-Mộ Ngụy Thần!

-Ngụy Thần?

Ánh mắt Hắc Long Vương càng ngày càng sáng, ngay cả Tiếu Ân cũng có thể dễ dàng nhìn ra rõ ràng là lão động lòng.

-Tiếu Ân. Đây là mộ Ngụy Thần thời đại nào? Thủ vệ bên trong thế nào? Bên cạnh truyền tống trận có ghi chép những vấn đề này không?

Tiếu Ân ngẩn ra. Mộ Ngụy Thần còn có nhiều chú ý như vậy sao? Hắn một mực không biết gì cả!

Hắc Long Vương liếc mắt nhìn Tiếu Ân một cái, dường như cũng nhìn ra hắn căn bản không biết tí gì, không khỏi thở dài:

-Tiếu Ân. Cũng không ai biết Thần linh khi nào xuất hiện trong vũ trụ, tuy nhiên chiến tranh giữa Thần linh có thể nói nhiều không đếm xuể. Không nói đến tranh chấp nhỏ nhặt, cho dù tra lịch sử thì các Thần đại chiến cũng không dưới vạn lần.

Yết hầu lão lên xuống hai cái, tựa hồ như hâm một cái gì:

-Ở trong các trận đại chiến, Thần linh ngã xuống vô số kể, Ngụy Thần chôn cùng lại càng nhiều. Nghe nói sau mỗi một lần các Thần đại chiến, người thắng đều phải lập mộ cho Thần linh ngã xuống, và cũng dựng một khu mộ cho các Ngụy Thần chôn bị cùng. Ta hiện tại muốn biết chính là, mộ Ngụy Thần ngươi phát hiện đến tột cùng là khu một sau đại chiến các Thần thời đại nào?

Tiếu Ân nghe mà nghẹn họng trân trối. Thật lâu sau, Tiếu Ân mới thật sử cẩn thận thỉnh giáo:

-Long Vương đại nhân. Các thời đại nhiều lần các Thần đại chiến như vậy, như vậy mảnh vỡ thần cách ngã xuống hẳn là không hề ít chứ?

-Quả thật không ít. Nhưng người muốn đạt được mảnh vỡ thần cách lại càng nhiều.

Hắc Long Vương nghiêm túc nói:

-Bất kể Thần linh ngã xuống có bao nhiêu, thần cách đều là mật ít ruồi nhiều xa xa không thể thỏa mãn.

Tiếu Ân không hề nghi ngờ đối với chuyện này. Dù sao đường càng lên trên càng hẹp. Muốn mọi nhà đều vui đó là chuyện không có khả năng.

-Được rồi. Như vậy ngài hỏi mộ Ngụy Thần này là thời đại nào có quan hệ gì?

Hắc Long Vương nghiêm mặt:

-Cuộc chiến giữa các Thần quy mộ cũng chia lớn nhỏ, nghe nói có mấy lần quy mô to lớn có thể nói là khó mà tưởng tượng. Thần linh bị cuốn vào nhiều lắm, gần như bao quát Thần linh tất cả các hệ. Nếu gặp được mộ Ngụy Thần thời đại này, như vậy ta đề nghị không nên đi vào.

Tiếu Ân khẽ gật đầu, hắn đã rõ ý tứ của Hắc Long Vương.

Phỏng chừng trong mộ Ngụy Thần loại quy mô đó, khẳng định là có nhiều thứ vô cùng cường đại, ngay cả Hắc Long Vương đều kiêng kị không thôi, không dám dễ dàng tiến vào.

Hơi chút trầm ngâm đón ánh mắt Hắc Long Vương, Tiếu Ân thản nhiên nói:

-Ta không biết khu mộ đó đến tột cùng là thuộc thời đại nào, nhưng có một chút ta có thể xác định. Có ba vị Ngàn năm Truyền kỳ từng liên thủ tiến vào một lần, mặc dù ở đó bị chút thiệt thòi nhưng cuối cùng vẫn bình yên vô sự lui ra.

Crypto.com Exchange

Chương (1-480)