← Ch.059 | Ch.061 → |
Nữ tử bị phi lễ trợn mắt lườm Bích Dạ:
- Ngươi vẫn cứ xấu xa như vậy, Bích Dạ...
Tuy nói thế nhưng giọng nói của nàng lại không giống như đang quở trách chút nào, xem ra còn giống với tình nhân liếc mắt đưa tình hơn nữa ấy chứ.
Bích Dạ cười hề hề nói:
- Khải Sắt Lâm, không phải ngươi vẫn thích ta làm chuyện xấu với ngươi sao?
Giờ đây, Bích Dạ từ một ma nữ với phong vận lẳng lơ của ngày thường đã biến thành một "sắc nữ", tính cách chuyển đổi cực nhanh khiến Mộ Dung Thiên trong lúc nhất thời khó mà tiếp nhận được.
Nếu là một nam tử nói chuyện như vậy với một nữ tử, như thế có lẽ Mộ Dung Thiên sẽ cảm thấy hứng thú đứng xem, nhưng trước mắt hắn đây, cả hai đều là nữ nhi, nên trong lòng có một loại cảm giác là lạ khó nói nên lời, giống như sâu róm bò trong bụng vậy. Đồng thời, hắn cũng hiểu thêm được một việc: nữ nhân có thanh âm rất êm tai này chính là tình nhân của Bích Dạ. Xem ra lời đồn nói Bích Dạ là người đồng tính luyến ái quả là sự thật rồi. Thật không thể tưởng được ở Thần Phong đại lục cũng có loại người này giống như địa cầu vậy. Thế mà vừa khéo Mộ Dung Thiên lại rất thích loại quan hệ như thế. Trước kia khi còn ở địa cầu, hắn vẫn luôn tìm kiếm những thứ phim ảnh kiểu như vậy, vừa nghĩ đến hai nữ nhân đồng tính bằng xương bằng thịt trước mắt thì trong đầu hắn bất giác liền tưởng tượng đến cảnh hai thân thể trắng nõn quấn quít lấy nhau và lăn lộn rên rỉ gào thét ở trên giường, chà.... quả là một cảnh tượng rất kích thích. Nghĩ đến đó, tự nhiên "tiểu huynh đệ" của Mộ Dung Thiên gần như là muốn phá quan ải mà xông ra ngoài. Trong lòng hắn thầm tiếc nuối, bởi Bích Dạ đẹp như vậy, là một vưu vật có thân hình hoàn mỹ, còn tình nhân của nàng dù trên người đang mặc bộ y phục ẩn sĩ và không thể nhìn rõ dung mạo và vóc dáng, nhưng nghe thanh âm trong trẻo như nước thì trực giác của Mộ Dung Thiên cho bỉết rằng đây hẳn là một mỹ nhân.
Bích Dạ trở lại Phật Lạc Lý Tư thành là vì đã có hẹn với tình nhân, cứ nhìn vào tình huống trước mắt thì xem ra Bích Dạ phải là bên chủ động, mà với cá tính của nàng thì có lẽ không phải loại người có thể âu âu yếm yếm kẻ khác trước mặt bàn dân thiên hạ. Nhưng giờ đây hai người họ lại không hề cố kỵ hay e dè điều gì, cứ ngang nhiên bày tỏ tình cảm công khai như thế, nên khiến cho Mộ Dung Thiên bắt đầu có chút hoài nghi, phải chăng bản thân mình đang tàng hình?
Măi đến khi hai nàng đùa giỡn chán chê rồi thì nữ nhân kia mới nhìn về phía Mộ Dung Thiên, và hỏi Bích Dạ:
- Vị tiểu thư đó là ai thế?
Bởi vì y phục Mộ Dung Thiên đang mặc chính là y phục của ẩn sĩ, nên tất nhiên là không ai có thể nhìn rõ được mặt, mà từ vóc người thẳng tuột như thế thì cũng khó đoán là nam hay nữ, hơn nữa, biết đâu người này lại có được "vòng một khiêm tốn" thì sao. Mạ̃t khác, lâu nay Bích Dạ vốn chưa từng mang theo nam nhân đến đây tìm nàng, và Mộ Dung Thiên từ lúc đầu gặp gỡ vẫn chưa hề lên tiếng, do đó mà hắn bị Khải Sắt Lâm tưởng lầm là một nữ nhân thì cũng không có gì lạ. Lại thêm người này theo Bích Dạ đến đây, lẽ tất nhiên là phải có quan hệ rất tốt với nàng, vì thế mà Khải Sắt Lâm cũng tỏ ra rất nồng nhiệt và thân ái, bởi lẽ bằng hữu của Bích Dạ thì cũng chính là bằng hữu của nàng.
"Sắc nữ" Bích Dạ lúc này mới nhớ tới sự tồn tại của Mộ Dung Thiên, nàng nghĩ đến việc bông đùa và những động tác hạ lưu với tình nhân trong lúc cao hứng khi nãy đều bị Mộ Dung Thiên nhìn thấy cả nên nàng không khỏi có chút xấu hổ, mặt ửng đỏ lên, may có bộ y phục ẩn sĩ che kín nên người khác không dễ nhận ra.
Thân hình của Bích Dạ khẽ lay động, nàng nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng lẳng lơ rồi bước đến trước mặt Mộ Dung Thiên và cất giọng nói đầy quyến rũ giới thiệu:
- Vị này chính là La Địch tiên sinh.
- Tiên sinh?
Khải Sắt Lâm thất kinh, đôi mắt long lanh quay sang nhìn Bích Dạ, trong đáy mắt tràn đầy nghi vấn. Lâu nay Bích Dạ không thích nam nhân, tuy không thể nói là đối với mọi người đều căm ghét hết, nhưng ngoại trừ trường hợp xã giao với đồng đội trong dong binh đoàn ra thì những kẻ khác đều không tiếp cận, đây là chuyện mà ai ai cũng đều biết. Thế mà bây giờ nàng lại đi chung với hắn, đặc biệt lại đúng vào cái thời điểm cả hai đang hẹn hò riêng tư, do đó mà Khải Sắt Lâm mới hoang mang khó hiểu như thế.
Bích Dạ hàm hồ nói:
- Ừm, chúng ta nói chuyện sau nhé, nàng về biệt thự của mình trước đi.
Lời này của Bích Dạ có hàm ý là hãy chờ nàng giải thích sau, còn bây giờ không tiện nói trước mặt gã này.
Khải Sắt Lâm ngầm hiểu trong lòng, chỉ có điều khi nàng biết được Mộ Dung Thiên là nam tử rồi thì nhiệt tình cũng giảm hẳn xuống:
- Hoan nghênh ngài, La Địch tiên sinh.
Ngữ khí tuy có chút khách sáo, nhưng đã mất đi sự nhiệt tình trước đó, nếu không phải vì có Bích Dạ ở bên cạnh, nói không chừng nàng cũng chả thèm liếc mắt tởi hắn.
Mộ Dung Thiên gật đầu nói:
- Đa tạ!
Bích Dạ liếc mắt tỏ ý không hài lòng với nhân tình, như có ý trách Sắt Lâm không phối hợp tốt, rồi quay đầu cười nói với Mộ Dung Thiên:
- Chúng ta đi thôi! La Địch tiên sinh, hôm nay ngài mệt nhiều rồi, ta thấy trước hết hãy lưu lại nhà của bằng hữu ta một đêm, đợi đến mai hãy đi làm nhận chứng chức nghiệp.
- Ý, chức nghiệp nhận chứng?
Sắt Lâm ngạc nhiên hỏi lại. Từ khẩu âm của Mộ Dung Thiên lúc nãy đã cho thấy hắn phải là người trưởng thành rồi mới đúng, nhưng không hiểu sao cho đến giờ vẫn còn chưa làm chức nghiệp nhận chứng? Do đó mà trong ánh mắt của nàng bất giác đã có nét xem thường.
Mộ Dung Thiên rất nhạy cảm, hắn phát giác ra ngay thái độ biến hóa của Khải Sắt Lâm, thậm chí còn nhận ra được khí chất vốn có toát ra từ địa vị của một nhân sĩ thuộc giới thượng lưu. Bởi vì Mộ Dung Thiên đã từng tận mắt trông thấy Lý Ngang ngang tàng hống hách thế nào, và lại gặp phải Lăng đế Tư đối đãi vô tình ra sao.... vv...cho nên hắn đối với loại người như thế đều không có hảo cảm gì. Nếu không phải Bích Dạ là một người quý tộc nhưng thích tiếp cận bình dân, thì bất luận thế nào hắn cũng tuyệt đối sẽ không tiếp thụ chuyến đồng hành hôm nay. Nhưng rõ ràng lúc này chính mình lại là người không được hoan nghênh, nên Mộ Dung Thiên cũng không muốn cư xử giả tạo vả lại cũng không thích nàng thấy gió bẻ chèo [1], thế là mỉm cười nói:
- Khải Sắt Lâm tiểu thư, ta nghĩ có lẽ ta đi làm chức nghiệp nhận chứng trước đã, các nàng đều là nữ tử, nếu để một xú nam nhân như ta quấy rầy thì thật là bất tiện. Ta còn có bằng hữu ở trong thành nên sẽ không khó tìm được chỗ dừng chân. Bích Dạ tiểu thư, đa tạ cô đã đưa ta một chặng đường, xin tạm biệt!
Hắn vừa nói xong liền không chờ hai nàng hồi đáp, mà nghênh ngang bước đi, mặc cho Bích Dạ kêu gọi như thế nào cũng không quay lại.
Cảm thấy không thể giữ Mộ Dung Thiên lại, Bích Dạ dậm chân sã̃ng giọng:
- Úi chà, tất cả đều tại ngươi hết.
Khải Sắt Lâm nhìn bộ dáng hiếm thấy của Bích Dạ, không khỏi cảm thấy thú vị, hé miệng cười nói:
- Bích Dạ, hình như ngươi đã có chút thay đổi.
Đồng thời, nàng cũng thấy hơi kỳ quái. Có biết bao nam nhân tìm mọi cách tiếp cận Bích Dạ nhưng không thành công, thế mà không hiểu sao Bích Dạ lại đi chủ động ngỏ lời mời gã nam nhân khia thì lại bị hắn cự tuyệt.
Bích Dạ quay đầu lại, cười quỷ quyệt nói:
- Thật sao? Ta quả thật đã thay đổi à? Đợi lát nữa thì ngươi sẽ biết ta còn xấu xa đến thế nào, hi hi!
Nàng vừa cười vừa chìa ma trảo ra và lần mò khắp trên người Khải Sắt Lâm.
- Oa, sắc lang đến rồi.
Khải Sắt Lâm giả vờ kêu lên sợ hãi rồi xoay người bỏ chạy, chỉ để lại một chuỗi tiếng cười trong trẻo tựa như tiếng chuông ngân.
oooOooo
Không hiểu sử dụng truyền tống trận [2] như thế nào? Một kẻ rỗng túi như Mộ Dung Thiên dĩ nhiên là không thể hưởng thụ các loại phục vụ cao cấp, hơn nữa, hắn cũng lại không biết địa chỉ của Dược Sư công hội, nên đành phải "thuê xe", kiếm một con ma thú để làm phương tiện đi đến công hội.
Siêu cấp thành thị quả nhiên là siêu cấp, theo như lời của thuần thú sư thì Dược Sư công hội tọa lạc ở một nơi không quá xa đường Phiền Cách Ni vừa rồi, chỉ cách khoảng một khu nhà mà thôi. Tốc độ của ma thú có thể so với xe ô tô ở địa cầu, nhưng linh hoạt hơn nhiều. Ma thú rất hiếm khi phải đi chậm lại, càng không nói đến dừng hẳn; thêm vào đó, đường đi cũng không hề dùng đèn xanh đèn đỏ để duy trì giao thông, bởi vậy nên có thể nói là thông suốt không trở ngại. Tuy vậy, hắn vẫn phải mất hơn một giờ mới đến nơi, tính ra tối thiểu là phải có đến hơn một trăm kilômet. Mộ Dung Thiên không khỏi có chút bỡ ngỡ, khoảng cách đó mới chỉ là cách nhau một khu nhà mà thôi, còn nếu xa hơn một chút thì sao? Chẳng trách nào người trong giới thượng lưu đều thà tốn thêm ít tiền, nhất là với những người chuyên giết quái vật để tăng cường thực lực, nếu họ ở tại trung tâm thành mà muốn đi ra ngoài thành thì chắc sẽ tốn rất nhiều thời gian, như thế đối với họ thì quá lãng phí.
Đứng trước cửa của Dược Sư công hội, Mộ Dung Thiên lập tức cảm thấy ngay áp lực nặng nề, tựa như đứng trước một ngọn núi vậy. Một gian phòng nhỏ của Nhân Hý công hội [3] tuyệt đối sẽ không thể so sánh được với tòa nhà đồ sộ ở trước mắt đây, nó quả đúng là một kiểu đại lâu to lớn, kiến trúc khổng lồ chứ chẳng chơi! Cửa lớn của Dược Sư công hội rộng đến năm mươi thước, có thể để mười mấy con Cự Tích đồng thời tự do di chuyển ra vào, mặt đất và vách tường cũng đều làm từ thạch nham thô ráp, tôn lên sự kiên cố, trang trọng và nghiêm túc của cái ngành nghề dược sư này. Trên cánh cửa cổng cao mấy chục thước thì có một tấm hoành phi bằng gỗ màu xanh, dài chừng mười tám thước có khắc bốn chữ lớn như rồng bay phượng múa: "Dược sư công hội".
Mộ Dung Thiên cảm khái vạn phần, rốt cuộc cũng sắp sửa có thể nhận chức rồi. Sau này bản thân mình sẽ hoàn toàn có thể hòa nhập vào thế giới đại lục kỳ quái này, và cũng bắt đầu cuộc sống tự lực cánh sinh.
Hết hồi 60
==========================
Chú thích
[1] Thấy gió bẻ chèo: lái thuyền theo hướng gió.
[2] Truyền tống trận: dịch chuyển tức thời, một cách di chuyển nhanh chóng (teleport), đưa người đi từ điểm A tới điểm B chỉ trong nháy mắt. Đây là một loại phương tiện di chuyển rất thường xuất hiện trong các phim khoa học viễn tưởng (điển hình là StarTrek).
[3] Nhân hý công hội: công hội của những người hoạt động nghệ thuật.
← Ch. 059 | Ch. 061 → |