← Ch.103 | Ch.105 → |
- Không may rồi, đúng là con bà nó không may mà.
Mộ Dung Thiên nằm trên giường mà không khỏi kêu ca oán trách ông trời. Không ngờ đối thủ đầu tiên của hắn lại là một cường giả, vậy mà lúc trước còn tưởng rằng một, hai trận đầu sẽ rất dễ ăn, rồi hắn sẽ dựa vào đó để xây dựng lòng tin và chuẩn bị sẵn tâm lý cho những trận đấu cam go hơn ở sau này, nhưng mà bây giờ thì toàn bộ kế hoạch của hắn đã thất bại.
Ngay trong lúc Mộ Dung Thiên đang tự lầm bầm nói một mình, thì từ ngoài cửa chợt vang lên tiếng Khiết Tây Tạp gọi:
- La Địch, có mỹ nữ đến tận cửa tìm ngươi đây này.
Mỹ nữ? Mộ DungThiên hết sức kinh ngạc, từ lúc bắt đầu khai giảng cho tới nay, hắn chỉ lo dậy sớm để khổ luyện cho tới tận tối mịt, chứ làm gì đã có cơ hội để làm quen với nữ bạn học trong học viện đâu, thậm chí là hắn cũng chưa quen ai ở trong lớp nữa là. Nhưng rồi hắn lại nhớ đến một cái tên, chỉ có điều là hắn không quen thân lắm thôi, sao có thể là nàng ta được chứ nhỉ?
Mộ Dung Thiên vừa mở cửa phòng thì đã thấy ngay Bích Dạ đứng tại đó rồi. Nhân vì trong khoảng thời gian gần đây, Bích Dạ thường đến An Cách La Hy học viện đối luyện với tên sắc lang này nên nhờ vậy nàng mới biết được ký túc xá của hắn tọa lạc ở đâu.
- Bích Dạ tiểu thư, có chuyện gì vậy?
Bích Dạ hào hứng nói:
- La Địch tiên sinh, ta thấy vận khí của ngươi thật là tuyệt hảo nha, rút thăm lần đầu lại trúng ngay thăm thượng thượng đấy.
Điều nàng vừa nói chính là muốn chỉ vào việc rút thăm, nhưng Mộ Dung Thiên lại nghĩ đến việc khác, nên ngượng ngùng nói:
- Vận khí của ta lâu nay cũng rất rốt, chỉ có ngày hôm qua là hơi kém một chút thôi.
Bích Dạ đưa cho hắn một xấp giấy, rồi nói:
- Đây là một ít tư liệu về Ốc Thập Lạp Cơ, bao gồm gia thế, tố chất, đấu khí, tính cách, vv.... của hắn. Số tư liệu này tương đối bao quát toàn diện, đêm nay ngươi hãy chịu khó nghiên cứu một chút đi, nó sẽ có lợi cho ngươi đấy.
Tuy thầm bực tức cái vận xúi quẩy của Mộ Dung Thiên, nhưng Bích Dạ không thể không lo lắng cho hắn. Nàng biết tuy Mộ Dung Thiên có thực lực không thể đo lường được, nhưng chung quy thì hắn vẫn chưa có kinh nghiệm thực chiến. Nếu như ngay cả trận đấu đầu tiên mà hắn cũng bị bại thì bao nhiêu công sức khổ cực mà nàng đã "đầu tư" vào người hắn coi như là trôi sông trôi biển hết rồi, và càng đừng mong có thể đánh với đám học viên của năm thứ năm, lăng nhục Mông Na Lâm để báo thù cho muội muội của nàng.
"Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng." Mộ Dung Thiên hiểu rất rõ câu nói này. Không cần phải nói, tất cả mọi tư liệu liên quan đến thân thế, tố chất, đấu khí, vv... của đối thủ đều là cực kỳ quan trọng, bởi vì hắn có thể căn cứ theo những chi tiết ấy mà phán đoán phương thức tác chiến của đối thủ. Tỷ như nếu là người xung động thì ngay từ đầu họ sẽ tấn công điên cuồng, còn người lạnh lùng thì đầu tiên sẽ thăm dò thực lực của đối phương rồi sau đó mới định ra sách lược. Kẻ cẩn thận thì sẽ xuất chiêu trầm ổn và phòng ngự cực kỳ nghiêm mật, rồi từ đó mới chiếm dần ưu thế. Còn những ai có tính thích mạo hiểm thì sẽ tìm sự chiến thắng trong hiểm nguy, chỉ cần xuất ra một chiêu tất sẽ thu lấy toàn thắng. Sự phân tích cao minh nhất về một đối thủ nào đó thì tuyệt không phải là nhắm vào võ công của hắn, mà là phân tích toàn diện về con người của hắn.
Với cái tin mà Đường Nạp Đức đã cho hay về Ốc Thập Lạp Cơ, số tư liệu này rất quan trọng đối với Mộ Dung Thiên, nó quả đúng là than hồng trong mùa đông giá rét, gã sắc lang cảm động đến ứa nước mắt, nói:
- Bích Dạ tiểu thư, ngươi đúng là cứu tinh của ta, đúng là ngọn đèn chiếu sáng trong đêm để đưa đường dẫn lối cho ta.
Mộ Dung Thiên cũng không biết Bích Dạ tìm ở đâu ra được số tư liệu quý báu này, nhưng từ bấy lâu nay, nàng vẫn luôn là một nữ nhân thần thông quảng đại, điều này thì hắn đã được thọ giáo rồi, vì ngày trước nàng đã từng điều tra qua lai lịch của hắn, nhất nhất đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Thậm chí một ngày đi vệ sinh mấy lần thì cũng đừng hòng giấu được nàng.
Bích Dạ nói:
- Ta đã xem qua số tư liệu này, nên ta thấy cần phải cho ngươi biết một chi tiết quan trọng nhất trong đó. Thực lực của Ốc Thập Lạp Cơ quả thật là không tầm thường, nhưng trên người hắn có hai khuyết điểm. Thứ nhất là cao ngạo. Hắn là một người rất thích khoe khoang, khi biết đối thủ là một kẻ không có tiếng tăm gì thì hắn sẽ trở nên vênh váo đắc ý, nóng lòng cầu thắng, nhất định sẽ muốn đánh bại đối thủ của mình trong một thời gian ngắn nhất. La Địch tiên sinh, ngươi là người thông minh, hẳn là sẽ không cần Bích Dạ phải chỉ dạy ngươi làm sao để nắm lấy nhược điểm này chứ? Nhược điểm thứ hai của Ốc Thập Lạp Cơ là hắn toàn tâm tu luyện Mộc hệ đấu khí, mà ưu điểm của loại đấu khí này là tràn trề sức sống và âm hiểm, nhưng khuyết điểm của nó cũng rất rõ ràng, đó là không có kháng lực.
Mộ Dung Thiên tấm tắc khen:
- Hay lắm, tiểu thư phân tích giúp ta rất triệt để, xem ra ta cũng không cần dùng tới mớ tư liệu này nữa rồi.
Bích Dạ tỏ vẻ không vui:
- La Địch tiên sinh, ngươi nhất định phải xem qua một lượt mới được. Ta chỉ tổng kết và rút ra hai yếu điểm đó của hắn mà thôi, còn về phần chi tiết thì ngươi cứ đọc đi rồi tự mình phân tích thì mới chính xác được.
Mộ Dung Thiên gật đầu đồng ý:
- Ừm, ta sẽ nghe lời ngươi.
- Được rồi, ta đi đây, không quấy rầy ngươi tham khảo tư liệu nữa.
Bích Dạ cũng rất sảng khoái và dứt khoát, tới cũng nhanh, mà về cũng lẹ.
Mộ Dung Thiên tiễn nàng ra tận cửa, Bích Dạ không quên quay đầu lại dặn thêm một câu:
- La Địch tiên sinh, đến lúc đó nhớ phải cẩn thận đấy, ngàn vạn lần không nên sơ suất.
Nhân vì sự biểu hiện của hắn tại cuộc thi đấu này có liên quan đến kế hoạch phục thù của nàng, nếu không phải sợ hắn phân tâm, nàng thực sự chỉ muốn ở bên tên sắc lang này suốt cuộc thi để thỉnh thoảng nhắc nhở vài câu.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Yên tâm đi, ta biết phải làm sao mà.
Đợi sau khi Bích Dạ đi rồi, Khiết Tây Tạp mới hỏi:
- La Địch, sao Bích Dạ tiểu thư lại mang tư liệu của đối thủ đến cho ngươi thế?
Mộ Dung Thiên tất nhiên là không thể nói huỵch toẹt chuyện của Bích Dạ ra, nên chỉ cười giả lả đáp:
- Khà khà, đó là bí mật giữa bọn ta thôi.
Khiết Tây Tạp thấy bộ dạng thần bí của hắn như vậy thì rất nghi hoặc, lẽ nào nữ nhân đồng tính nổi tiếng tại đế quốc này lại có "tư tình" với tên sắc lang bạn cùng phòng của nàng hay sao? Nếu điều đó có thật thì đúng là khó tin rồi, tuy nhiên, việc ấy lại không có khả năng xảy ra, vì lần trước nàng đến làm khách ở nhà hắn thì thấy hai người họ có vẻ rất quen thuộc với nhau, sau đó, hai người họ lại còn vào phòng riêng nói chuyện với nhau thật lâu, không biết họ đã làm gì trong phòng, nhưng đến khi đi ra, nam thì ủ rũ như con gà ướt, còn nữ thì tinh thần phơi phới, đắc ý vô cùng. Nghe nói, sau khi trải qua "chuyện đó", nam thì mệt phờ râu, còn nữ thì sẽ trở thành xinh tươi mơn mởn, như đóa phù dung sau cơn mưa xuân, đặc biệt xinh đẹp hơn bình thường. Thật nhìn không ra nha, tên sắc lang này có gì tốt đâu chứ, vậy mà cũng có thể "thu" được nữ nhân đồng tính nổi tiếng như Bích Dạ vào tay như thế. Nghĩ đến đây, ánh mắt của Khiết Tây Tạp khi nhìn tên bạn cùng phòng lại có thêm vài phần kính nể.
Suốt đêm đó, Mộ Dung Thiên đọc hết một lượt tư liệu mà Bích Dạ đã trao cho hắn. Trong lòng rốt cuộc cũng có chút tự tin, khi đã am hiểu một người, ánh hào quang thần bí trên người đó cũng giảm đi không ít. Mộ Dung Thiên không còn suy đoán lung tung hay là lo sợ bất an như trước nữa, mà là dựa vào tính cách của đối phương để lên kế hoạch tác chiến cho ngày mai.
Bởi vì số lượng thành viên tham gia thi đấu rất đông, sau khi hoàn tất vòng nội tuyển thì số người tham gia còn lại khoảng sáu, bảy vạn; mà lần này nhân số của ban cấp thấp lại được tăng lên tới bốn mươi người, nên rốt cuộc tổng số người tham gia đã lên tới mười vạn. Nếu như tất cả mọi người đều thi đấu tại một hội trường thì cứ tính từ những trận đấu của tân sinh cho đến các học viên sắp tốt nghiệp thì đó là một chuyện không thể nào. Do đó mà ban tổ chức mới phân tán số lượng người tham gia ra thi đấu ở nhiều sân luyện nhỏ của cả hai học viện. Mộ Dung Thiên may mắn được phân bố cho thi đấu tại hội trường thứ bốn mươi sáu, cũng tức là sân luyện ma khí tác chiến thứ tư của An Cách La Hy. Hắn hoàn toàn chiếm ưu thế của sân nhà.
Tuy các hội trường bị phân tán khắp nơi, nhưng khi Mộ Dung Thiên đi đến đài thi đấu của mình thì liền bị bầu không khí tại đây làm cho hết hồn. Tuy nói nó là một sân luyện nhỏ, nhưng diện tích của nó cũng thuộc loại vừa vừa. Trên thực tế, nó cũng bằng một sân đá banh ở địa cầu chứ chẳng ít gì; sở dĩ nói nó nhỏ đó là vì diện tích không đủ rộng để thi triển tay chân hết mình, có lẽ chỉ sau vài lần xê dịch thì các đấu thủ sẽ lọt ra tới bên ngoài sân luôn quá. Nhìn qua một vòng, trên đài đấu đã có đầy người ngồi quan chiến rồi, chí ít cũng phải lên tới ngàn người là ít, những chỗ ngồi được xếp sẵn thì đã có người ngồi chật ních hết. Với một trận đấu thuộc vòng loại thế này, thì con số khán giả ấy được xem là rất đông. Nguyên nhân cũng chính là vì Ốc Thập Lạp Cơ, một tân sinh rất lợi hại đã được xếp hạng thứ tám trong lần trắc thí của Tát Á Da Lộ, tham gia trận đấu đầu tiên tại hội trường này. Các trận chiến của cường giả luôn luôn có sức hấp dẫn đặc biệt đối với những người quan tâm, và đó cũng là lý do vì sao số lượng khán giả tại hội trường thứ bốn mươi sáu này lại đông như vậy.
Tuy nhiên, Mộ Dung Thiên cũng không phải là hạng người yếu bóng vía, vừa thấy đám đông thì tay chân bủn rủn và biến thành một tiểu hài mắc bệnh bại liệt ngay. Đã có thánh cấp cường giả đích thân chỉ dạy, lại đã từng giao thủ với ảnh cấp cường giả trong chớp nhoáng, rồi lại có Bích Dạ huấn luyện cực kỳ hà khắc cho, tất cả những điều đó đã bồi dưỡng nên yếu tố tâm lý rất thực tế cho hắn. Vì vậy mà sau vài tích tắc giật mình đó, trong lòng hắn liền lấy lại sự bình thản ngay.
Đến chiều Khiết Tây Tạp mới phải thi đấu, nên nàng cũng đến đây trợ chiến cho Mộ Dung Thiên. Tuy nàng cho rằng dù có đến cũng vô ích, vì thực lực của đôi bên quá chênh lệch, nhưng nàng vẫn đến để ủng hộ cho hắn.
Trận chiến còn chưa bắt đầu mà bầu không khí của hội trường đã rất sôi động, đó là vì các nhân vật tiếng tăm và các niên cấp đều đang thảo luận rầm rộ, xem ai sẽ là người giựt giải quán quân trong đại hội lần này. Tình huống của An Cách La Hy vốn không hề lạc quan chút nào, bởi vì mọi người đều biết lâu nay học viện này chưa hề có nhân tài xuất hiện. Tuy cũng có phần nhụt chí, nhưng các học viên đều không hề bình luận một cách mù quáng chút nào.
- Các ngươi nói xem, trong trận thi đấu của đám học viên năm thứ năm, và cũng là trận chung kết, ai là người sẽ đoạt được giải quán quân đây?
- Học viên năm thứ năm của Tát Á Da Lộ, Hắc ám chi phối Mông Na Lâm từng đoạt giải á quân trong đại hội của giới thượng lưu là người rất có triển vọng đó nha. Nghe nói đâu đương kim quán quân là ma pháp sư Gia Phỉ Nhĩ Đức trong lúc tu luyện đã gặp vấn đề rắc rối gì đó mà bị rơi vào bế tắc và không có cách nào đột phá được. Ta xem chừng gã tất sẽ phải nhường lại ngôi quán quân thôi.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì hơi biến sắc, hắn vốn cũng biết Mông Na Lâm sẽ là một trở ngại lớn của mình, nhưng lại không ngờ gã mạnh đến mức còn là á quân của giới thượng lưu nữa. Chi phối cũng là một chức nghiệp đặc thù của chiến chức giả, mà Hắc ám chi phối thì lại càng hiếm thấy hơn nữa.
- Ta đoán sẽ là kỵ sĩ Lý Ngang đấy, hắn là người trẻ nhất trong ban cấp ba, không có năm nào là không tiến bộ nhanh chóng. Hơn nữa, hiện nay hắn cũng đã tiến vào giai đoạn hoàng kim kỵ sĩ rồi.
- Không đâu, theo ta thì Băng hệ ma pháp sư Kham Phổ Lạc Tư mới đúng. Ai dám bảo là gã không có tư cách chứ?
- Các ngươi đều sai rồi. Ta dám chắc là thiên tài mỹ nữ đạo tặc Lăng Đế Tư sẽ đoạt giải đấy. Các ngươi chắc cũng biết, hỏa đấu khí của nàng ta đã tiến vào thời kỳ thanh sắc rồi, việc đó đồng nghĩa với việc thực lực được đề thăng tới mức nào thì các ngươi hẳn cũng đều biết rõ rồi chứ.
- Thật à?
Hiển nhiên là có không ít người còn chưa biết tin ấy, nguyên nhân cũng là vì Lăng Đế Tư chẳng khi nào tùy tiện hiển lộ thực lực chân chính của mình.
- Ta cũng ủng hộ Lăng Đế Tư! Chỉ tiếc là hôm nay không mua được vé của hội trường nơi nàng thi đấu, ài!
-..........
Lại một lần nữa nghe được cái tên vừa xa lạ mà cũng vừa quen thuộc ấy, nếu là ngày thường thì cũng chẳng có gì, nhưng giờ đây lại nghe được nó ở ngay tại cái hội trường đầy náo nhiệt này, mà nói không chừng sau này còn có thể chạm mặt nhau trong lúc thi đấu nữa, vì vậy mà tim của Mộ Dung Thiên không ngừng đập thình thịch như trống trận vậy.
Lúc này, đột nhiên từ nơi hội trường của tuyển thủ vang lên một hồi âm thanh vang dội như bài sơn đảo hải, rồi tiếp theo đó là tiếng gọi tên của một người được truyền đi khắp toàn trường.
Mộ Dung Thiên vội vàng trấn tĩnh tinh thần lại, rồi quay sang hỏi Khiết Tây Tạp:
- Cái gì vậy? Chẳng lẽ có tiết mục giúp vui của mỹ nữ lõa thể trước khi trận chiến diễn ra hay sao?
Khiết Tây Tạp phì cười, nói:
- La Địch, là đối thủ phong tao của ngươi đã đến đấy!
← Ch. 103 | Ch. 105 → |