← Ch.106 | Ch.108 → |
Tuy trận đấu này kéo dài không lâu, song, khi đôi bên giao thủ thì đã hiển lộ ra các kỹ năng cũng như năng lực ứng biến đều rất tuyệt hảo. Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy. Lộ Thiến vừa vỗ tay vừa la hét đến khản cổ, thiếu chút nữa là vỗ nát luôn đôi bàn tay nhỏ bé rồi. Còn Khiết Tây Tạp thì không thể tin vào mắt được, thật không ngờ gã bạn cùng phòng của mình lại thắng được trận này, nhưng thấy hắn đứng hiên ngang trên võ đài với tư thế của một kẻ chiến thắng thì không thể không tin sự thật đó.
Bình luận viên kết luận:
- Đây quả là một trận đấu đặc sắc, những đòn tấn công mang tính hủ thực, cũng như đấu khí hộ thể, sức thao túng các kỹ năng thuộc Phi Hành hệ, và còn có thuật khinh thân áp sát rất khó ứng phó của bạn học Ốc Thập Lạp Cơ. Hiển nhiên những thứ đó đều rất lợi hại, không cần phải nói thêm. Nhưng còn bạn học La Địch thì lại can đảm cơ trí, dùng quỷ kế để dồn đối thủ ra ngoài sàn đấu, tìm đường sống trong cõi chết. Hắn lợi dụng việc kháng lực của Mộc hệ không được mạnh cho lắm nên đã khiến cho bạn học Ốc Thập Lạp Cơ ở trong vòng mười giây mà không thể trở lại sàn đấu, chỉ với một chiêu đã thay đổi tình thế, chuyển bại thành thắng. Đây chính là một trận lấy yếu thắng mạnh.... không, phải nói là một trận đấu của hai kẻ cường giả mới đúng; bởi vì vào phút cuối cùng, bạn học La Địch đã bị trúng chiêu của hai con linh lực xà nhưng rốt cuộc vẫn được bình an vô sự, điều đó cho thấy hắn cũng là cường giả. Hơn nữa, băng chùy mà hắn sử dụng lại không bị ăn mòn. Cho đến bây giờ, ta vẫn chưa hiểu rõ tại sao lại như thế nữa.
Kỳ thật linh lực chùy mà Mộ Dung Thiên sử dụng lúc cuối cùng là linh lực vũ khí siêu ngưng kết, nguyên tố được sắp xếp chặt chẽ dị thường, cả "Phụ cốt chi thư" của ảnh cấp thích khách cũng chỉ có thể dồn được một ít linh lực xuyên qua linh lực băng thuẫn siêu ngưng tụ do Mộ Dung Thiên tạo ra. Do đó, Ốc Thập Lạp Cơ đương nhiên là không có cách nào hóa giải nó được. Mộ Dung Thiên căn cứ vào tư liệu mà Bích Dạ đưa cho nên đã sớm nghiên cứu kỹ tính cách của Ốc Thập Lạp Cơ và các kỹ năng "Cực hạn hủ thực", "Như ảnh tùy hình", "Linh xà khốn long", vv.... cùng với trình độ của gã. Vì vậy lúc mới bắt đầu, hắn đã cố tình làm ra vẻ yếu thế, khiến cho Ốc Thập Lạp Cơ vốn là một kẻ thích khoe khoang, quả nhiên từng bước áp sát và nóng lòng cầu thắng; thế rồi Mộ Dung Thiên đã tương kế tựu kế, lùi đến sát bên mép võ đài. Sau đó, lựa lúc đối thủ lơ là không phòng bị mà "phản khách vi chủ", rồi đánh gã rớt xuống lôi đài. Tiếp theo thì hắn lại lợi dụng kháng lực yếu kém của Mộc hệ mà khiến cho đối thủ không thể xông lên đài được, và rốt cuộc đã thắng trận này rất bỉ ổi. Nếu không phải Ốc Thập Lạp Cơ đã quá khinh địch thì trong nhất thời, thật khó mà phân được thắng bại.
Ốc Thập Lạp Cơ nhảy lên đài trở lại, rồi chán nản nói:
- Bạn học La Địch, ngươi thắng rồi.
Gã thật không ngờ mình lại thua ngay ở trận đầu của vòng đấu loại, nên trong lòng rất buồn bực.
Mộ Dung Thiên khiêm tốn nói:
- Đâu phải, chẳng qua ta chỉ có chút cơ trí mà thôi, rất mong Ốc Thập Lạp Cơ ngươi đừng chê cười.
Ốc Thập Lạp Cơ miễn cưỡng cười đáp:
- La Địch, thua là thua, thắng là thắng, mưu lược cũng là một phần trong chiến đấu. Vả lại, nếu tiếp tục đánh nữa, người thua nhất định vẫn là ta, bởi vì chỉ cần nhìn thấy hai con linh lực xà ở phút cuối đã không thể gây ra chút thương tổn nào cho ngươi, nên ta đã biết mình không phải là đối thủ của ngươi rồi. Vì thế mà ta thua cũng rất tâm phục khẩu phục!
Mộ Dung Thiên thầm nghĩ, người này tuy thích khoe khoang, nhưng tính tình cũng khá thẳng thắn. Gã đã không chối bỏ lý do thất bại của mình, xem ra lòng dạ cũng rộng rãi, không tệ. Bởi vậy nên Mộ Dung Thiên mới chủ động tiến tới ôm gã một cái, trận đấu hữu nghị này đến đây là hoàn toàn kết thúc. Cả hai đều trân trọng lẫn nhau, đều tỏ ra rất có phong độ, thắng không kiêu bại không tức, nên lại giành thêm được rất nhiều tiếng hoan hô nhiệt liệt của khán giả. Đây mới chính là ý nghĩa thật sự của thi đấu, dùng hết sức để tỷ thí nhưng lại không sinh lòng thù hận và ghen ghét đối thủ, để phải đi đến việc một mất một còn với nhau.
Trước lúc chia tay ở dưới đài, Ốc Thập Lạp Cơ lại nói:
- La Địch, hôm nay ta chịu phục, nhưng không có nghĩa là ta mãi mãi cũng sẽ chịu phục. Ta sẽ tiếp tục thụ huấn, tiếp tục tu luyện võ kỹ cho thật tốt, rồi sau này sẽ lại đi tìm ngươi đọ sức!
Ốc Thập Lạp Cơ đã đổi cách xưng hô từ "bạn học La Địch" thành "La Địch", điều đó chứng tỏ gã đã nảy sinh lòng kính trọng với tên đối thủ này rồi.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Tốt lắm, mọi người cùng nhau trau dồi thì mới tiến bộ được.
- Lần sau tái đấu, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi, ha ha ha.... .
Ốc Thập Lạp Cơ buông tiếng cười vang, rồi nghênh ngang rời đi. Gã cũng không phải là người thất bại hoàn toàn, sau khi quyết tâm rồi thì lập tức khôi phục lại sự tự tin ngay, dường như đã nhìn thấy tình cảnh Mộ Dung Thiên bị thua dưới tay mình rồi vậy.
Mộ Dung Thiên vốn còn lo lắng một kẻ thích khoe khoang như gã sau khi nếm mùi thất bại thì khó tránh khỏi bị chán nản và suy sụp tinh thần, nên cũng định an ủi vài câu, nhưng xem ra cách nghĩ ấy hoàn toàn dư thừa, bởi vì tính lạc quan của tên này vượt xa ngoài sự tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Lúc này, mọi người đều nhìn Mộ Dung Thiên với ánh mắt khác với trước kia, tất cả đều lộ vẻ tôn kính và tràn đầy ngưỡng mộ. Ban đầu ai nấy cũng đều cho rằng hắn sẽ là vật hy sinh thứ nhất dưới tay Ốc Thập Lạp Cơ, và sẽ chỉ là một tấm bia đỡ đạn mà thôi.
Mộ Dung Thiên cảm giác được niềm kiêu ngạo bắt đầu nảy sinh ở trong lòng, nhưng hắn nhanh chóng kìm nén lại. Loại tâm lý kiêu ngạo này chính là kẻ địch lớn nhất của sự tiến bộ của con người. Nhưng nếu nói đây là tự hào thì không sao, tên sắc lang tự thuyết phục mình như vậy, rồi mới bước về hướng của Lộ Thiến và Khiết Tây Tạp trong dáng vẻ tràn đầy tự hào. Kỳ thật mà nói, hắn rất có lòng tin sẽ thắng được trận đấu lấy cứng chọi cứng này, bởi vì trong lần trước giao chiến với ảnh cấp thích khách, khi Mộc hệ đấu khí của y xâm nhập vào người hắn thì liền bị hóa giải ngay, do đó mà Mộ Dung Thiên mơ hồ cảm giác được đấu khí của mình chính là khắc tinh tuyệt đối của Mộc hệ. Tuy nhiên, đây là trận đấu đầu tiên, lại diễn ra ngay trước mắt của Lộ Thiến, nên điều mà hắn cần không phải là lòng tin bình thường, mà phải là một lòng tin tuyệt đối. Vì vậy mà đến lúc gần cuối, hắn mới áp dụng đấu pháp tuy chắc ăn nhưng lại cũng rất vô sỉ.
- La Địch ca ca, huynh thật là lợi hại!
Lộ Thiến tươi cười như hoa chạy vội tới, tình cảnh này thật chẳng khác nào mỹ nữ nghênh đón anh hùng sau khi chiến thắng trở về, mà khán giả ở đây cũng giống như là những người dân đang hoan hô nhiệt liệt, loại cảm giác này khiến cho Mộ Dung Thiên cực kỳ thoải mái, lâng lâng như muốn bay bổng lên không vậy. Hắn cười nói:
- Tiểu Lộ chính là phúc tinh [1] của ta, có muội ở đây thì sao ta lại thất bại được chứ?
Trận đấu này đã khích động bầu không khí của hội trường lên đến đỉnh điểm, những tiếng reo hò vang lên rất sôi động, khiến cho người chủ trì ở hội trường này phải dời trận đấu tiếp theo lại đến mấy phút. Đó cũng chính là đặc quyền của cường giả vậy.
Khiết Tây Tạp không vui nói:
- La Địch, thì ra ngươi vẫn một mực ẩn giấu thực lực để gạt ta. Ngươi là lĩnh vực ma võ sĩ mà cũng không nói cho ta biết, thật là không có chút đạo nghĩa huynh đệ gì cả!
Lúc nàng nói lời này, thì đã quên đi việc chính mình cũng là người đang ẩn tàng thực lực, thậm chí ngay đến cả thân phận và giới tính cũng đều che giấu luôn.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Hắc hắc, ta giấu diếm khi nào chứ, cho tới bây giờ, ngươi vẫn chưa từng hỏi qua kia mà. Với lại, không phải lúc nãy ta đã nói cho ngươi biết rồi đó sao? Ta đã nói không chừng ta cũng là một tên rất "trâu bò" đấy, chỉ tại ngươi không tin mà thôi.
Khiết Tây Tạp không có biện pháp với tính vô lại của hắn, nên không nói gì nữa.
Nhưng trái lại, Mộ Dung Thiên như đã nhớ ra điều gì, liền nói:
- Đúng rồi, ta nhớ lúc nãy mình đã đánh cuộc, bây giờ ta thắng rồi, sau này chúng ta có thể tắm chung rồi chứ?
Khiết Tây Tạp vội vàng phủ nhận:
- Ê, ê, ta đã nói là không cược rồi.
Mộ Dung Thiên nghiêm mặt nói:
- Lời đại trượng phu đã nói ra, thì sao có thể thay đổi chứ?
Khiết Tây Tạp nghe vậy thì thấy xây xẩm mặt mũi ngay. Năng lực đảo lộn phải trái trắng đen của người này thật là mạnh hơn cả mức bình thường nữa. Thế rồi Khiết Tây Tạp vội vàng nắm lấy một tân sinh đang đứng ở sau lưng mình, hỏi:
- Bạn học, ngươi ngồi ở phía sau bọn ta, chắc lúc nãy cũng nghe được là ta không đồng ý đánh cuộc phải không?
Gã tân sinh này vốn có tâm tính nhát gan, nay đột nhiên bị nàng nắm lấy và chất vấn nên lập tức bị hoảng sợ, cất tiếng trả lời gần như sắp khóc tới nơi:
- Ta.... ta chưa nghe được gì cả....
Mộ Dung Thiên cười ha hả:
- Tạp Hy huynh đệ, ta chỉ nói đùa với ngươi thôi, vậy mà ngươi tưởng thật à? Ta không phải đã nói rồi sao, nam nhân chúng ta, "năng lực" kém một chút cũng không sao, quan trọng nhất là phải kiên định, bền vững, và vĩnh viễn không bị hư.
Khiết Tây Tạp cùng với tên tân sinh ở phía sau gần như muốn khóc, nàng không phải là có "năng lực" kém, mà căn bản là không có được cái "năng lực" mà hắn đang nói tới đó chứ. Khiết Tây Tạp thành thật cầu nguyện: thần ơi, đừng giày vò con nữa được không? Ở trong gia tộc chỉ có một tiểu công chúa này là đi đùa giỡn người ta, chứ chưa bao giờ lại sa sút đến nước này.
Lộ Thiến nghe lời đối thoại của hai người mà mặt đỏ rực lên. La Địch ca ca của nàng tuy là một sắc lang, nhưng lâu nay chưa từng nói chuyện gì quá phận ở trước mặt nàng, nhiều lắm thì cũng chỉ sờ soạng vuốt ve chút đỉnh thôi. Trên thực tế, lúc mới bắt đầu thì Lộ Thiến chỉ có lòng cảm kích đối với hắn mà thôi, nhưng đến hôm nay thì nàng đã là cam tâm tình nguyện yêu thương hắn rồi.
Lúc này thì trận chiến kế tiếp cũng được mở màn, mấy người bọn hắn vẫn trò chuyện qua lại đôi ba câu. Bích Dạ nhân vì chuyện của gia tộc, nên ngay cả trận chiến do Mộ Dung Thiên tham dự, là bước đầu tiên trong kế hoạch báo thù của nàng, mà cũng không thể dứt ra để đến đây trợ chiến cho hắn được. Tuy nhiên, tin tức của nữ nhân này rất linh thông, phỏng chừng khi trận chiến vừa có kết quả thì tin tức đã truyền đến tai nàng rồi.
Qua việc hỏi thăm vài người, Mộ Dung Thiên biết được kẻ đã từng luyện tập đến điên cuồng như hắn là Khoa Tư Mạc cũng đã thắng trận đầu. Đến giờ ngọ, Mộ Dung Thiên lại đến trợ trận cho Khiết Tây Tạp để đáp lễ. Khoa Tư Mạc là một kẻ chất phác và luôn luôn thụ động; ở tại học viện này, có thể nói gã chỉ có Mộ Dung Thiên và Khiết Tây Tạp là hai người bằng hữu duy nhất, vì thế mà gã cũng đến đây quan chiến. Mà kết quả cũng không nằm ngoài dự liệu của mọi người, đến cuối cùng thì Khiết Tây Tạp cũng chiến thắng khá dễ dàng.
Đến chiều, đó là lúc mà mọi người phải bắt thăm cho ngày hôm sau. Vận khí của tên sắc lang rốt cuộc cũng chuyển biến tốt đẹp. Hắn ngẫu nhiên bắt được thăm có tên của một tân sinh xếp hạng thứ ba mươi tám. Khiết Tây Tạp vẫn còn rất may mắn, rút được thăm của một người xếp thứ ba mươi hai. Xem ra cả hai người muốn tiến vào một vòng nữa cũng không có vấn đề lớn lao gì, nên ai nấy cũng đều vui vẻ. Song, trong cùng thời điểm với trận đấu của Khiết Tây Tạp thì Lăng Đế Tư cũng có trận đấu của mình, vì vậy mà nàng ta không đến ủng hộ cho Khiết Tây Tạp được. Năm nay Lăng Đế Tư đã là học viên năm thứ hai, nhưng lại phải thi đấu với các học viên của năm thứ ba. Sở dĩ có chuyện như thế là vì trong kỳ luận võ đại hội lần trước, nàng đã đánh một hơi đến vòng đấu của các học viên năm bốn; do đó, dựa theo quy định, lúc bắt đầu đại hội lần này, nàng phải đấu thấp hơn lần trước một bậc.
Tên tuổi của con hắc mã [2] Mộ Dung Thiên giờ đây có thể nói là còn đen hơn cả mực đen. Chỉ trong buổi tối đó mà tên tuổi của hắn đã truyền đi khắp hết cả hai học viện, và trở thành tiêu đề cho mọi người bàn tán xôn xao. Khi không lại nảy ra một tên chưa ai nghe đến thành tích gì, không biết rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào đây?
Mà người quan tâm đến thân phận của Mộ Dung Thiên nhất lại chính là một nữ nhân, không những vậy, nàng ta lại còn là một nữ nhân rất nổi tiếng nữa.
- Tên hắn quả thật là La Địch ư?
Lăng Đế Tư gần như là không tin được vào tai mình, hỏi.
Khiết Tây Tạp bỉu môi:
- Nói thừa, ta và hắn ở chung với nhau lâu như vậy, không lẽ còn nói sai được sao?
Thần tình của Lăng Đế Tư liền trở nên phức tạp ngay. Chẳng những đã cùng tên, cả cá tính sắc lang cũng gần như là được đúc ra từ một khuôn mẫu, trên đời này thật có người giống nhau đến vậy sao?
- Hắn cao bao nhiêu?
Khiết Tây Tạp thoáng suy nghĩ, rồi đáp:
- Cao hơn ta nửa cái đầu.
Lăng Đế Tư nghe vậy thì hơi giật mình. Nàng và Khiết Tây Tạp đều là những người cao gầy, cả hai hầu như là cao bằng nhau. Nếu theo lời của Khiết Tây Tạp thì gã bạn cùng phòng của nàng ta cũng cao hơn mình nửa cái đầu, nhưng La Địch mà nàng biết thì không cao đến như vậy, thậm chí là còn có vẻ thấp hơn một chút nữa. Vì vậy mà nàng lại cảm thấy mơ hồ, không rõ ràng, và lẽ tất nhiên là nàng không hề biết đến việc Mộ Dung Thiên được Yêu Linh đan thay đổi cơ thể rồi. Vả lại, gã La Địch ở trong lần đại hội này lại là một lĩnh vực ma võ sĩ, làm sao có thể là cùng một người được? Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, tại sao tên của hai người lại giống nhau như thế? Ngay cả cá tính bỉ ổi và hạ lưu cũng đều giống nhau nốt?
Khiết Tây Tạp nhìn bộ dạng đứng ngồi không yên của người bạn tâm giao thì ngạc nhiên hỏi:
- Lăng Đế Tư, ngươi sao vậy?
Lăng Đế Tư nghe hỏi thì vội vàng lấy lại tinh thần, rồi đáp:
- Không có gì, chỉ là gã bạn cùng phòng của ngươi có vài điểm tương đồng với một người mà ta biết thôi.
Khiết Tây Tạp cười hì hì, hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi và người đó có "tư tình"?
Câu nói đó vốn chỉ là một câu nói đùa, vì Khiết Tây Tạp biết rõ vị bằng hữu tâm giao này của mình có tầm nhìn rất cao, hơn nữa lại có tính cách cổ quái. Có lẽ ngoài cường giả ra, nàng ta chỉ còn để ý tới những bậc nhân tài có cá tính đặc biệt nữa thôi. Do đó mà cho tới nay, nàng chưa hề nghe nói tới việc Lăng Đế Tư có ý trung nhân bao giờ là vậy.
Tuy nhiên, lời nói ấy lại đánh động đến niềm tâm sự sâu kín ở trong lòng Lăng Đế Tư, nàng cười gượng, nói:
- Làm gì có.
Khiết Tây Tạp nhún nhún vai, nói:
- Bất kể thế nào cũng được, ngày mai hắn sẽ lại thi đấu tiếp, mà lúc đó ngươi cũng được rảnh rỗi mà phải không, vậy thì cứ đến xem một chuyến cho rõ ràng đi. Vậy có phải là tốt hơn không?
Lăng Đế Tư nghe vậy thì liền động tâm ngay, nhưng sau đó thì lại thấy do dự, vạn nhất người đó đúng là hắn thì sao? Đến lúc đó thì phải làm gì cơ chứ? Nên gặp mặt hắn hay là tránh mặt đây? Nàng vốn là một nữ nhân thông minh, hễ mỗi lần gặp chuyện gì cũng đều rất bình tĩnh, thế nhưng khi gặp phải chuyện có liên quan đến người kia thì tâm tình của nàng lại trở nên hỗn loạn ngay, tựa như là năng lực tự phán xét cơ bản nhất của mình cũng bị đánh mất rồi vậy.
← Ch. 106 | Ch. 108 → |