← Ch.111 | Ch.113 → |
- Bố Luân Đặc, lão sung sức nhỉ, thật chẳng khác đám thanh niên chút nào.
Áo Tư Tạp vẫn với nụ cười tươi rói không thay đổi, tuy nhiên, trong mềm dẻo lại có chứa ngầm đao kiếm. Lão ám chỉ Bố Luân Đặc lỗ mãng xung động, già mà không biết tự trọng.
Bố Luân Đặc hừ một tiếng, rồi nói:
- Con người của ta luôn làm việc thẳng thắn, chứ không giống những kẻ cả ngày chỉ lo bày mưu tính kế.
Áo Tư Tạp từ tốn đáp:
- Bất luận làm việc gì, biện pháp tốt nhất đương nhiên là tiết kiệm sức lực tối đa, nhưng lại hoàn thành công việc đó trong một thời gian ngắn nhất. Chứ nếu không suy nghĩ mà cứ làm bừa bãi thì đó mới là hành vi ngu xuẩn nhất.
Khi còn trẻ, hai người họ có tính cách đối lập đã rất rõ ràng. Áo Tư Tạp thích dùng kế sách, đương nhiên, phong cách đó được Bố Luân Đặc xem là mưu mô. Còn Bố Luân Đặc thì dũng mãnh thiện chiến, nhưng ở trong mắt Áo Tư Tạp thì ông ta chẳng khác gì hạng võ biền. Do tính cách trái ngược nên cũng tạo nên quan niệm chiến đấu hoàn toàn khác biệt, và điều đó đã khiến cho sự tranh luận liên miên giữa hai người họ chưa bao giờ ngưng nghỉ, ngay cả trong một đại hội tầm cỡ toàn thành, thậm chí là toàn đế quốc này, cả hai cũng nhất định phải đấu khẩu một phen mới chịu.
Hai vị viện trưởng luôn được người người tôn kính này, giờ đây lại không hề có chút phong phạm của cường giả và thủ lãnh chút nào. Một người thì tựa như kẻ lưu manh trên đường phố, còn một người thì rất giống một tên đại gian thần, đôi bên châm chích lẫn nhau và quyết không nhường nhịn đối phương. Đám học viên mới chỉ biết tròn mắt đứng nhìn, còn những học viên cũ cùng với các quan khách thường tới tham dự luận võ thì đã quá quen với tình trạng như thế nên không hề có phản ứng gì. Nhưng trái lại, nếu như trước khi khai mạc cuộc luận võ mà hai vị viện trưởng được số mệnh an bài chống chọi nhau này lại không mở màn bằng một cuộc khẩu chiến, vậy thì đám học viên cũ và các quan khách hẳn sẽ cho đó là một chuyện lạ tựa như mặt trời sẽ mọc từ hướng tây vậy.
Sau khi Áo Tư Tạp và Bố Luân Đặc gần như tự hủy hoại hình tượng đẹp đẽ của mình ở trong lòng đám học viên mới xong, rốt cuộc họ cũng đi vào chính đề. Bọn họ lần lượt đưa ra lời vấn an các khách quý rất nhịp nhàng, rồi kế đó mới tuyên bố ý nghĩa của cuộc luận võ bằng những bài văn cũ rích năm nào cũng đọc đi đọc lại. Sau cùng thì họ mới phân ra hai hướng khác nhau, cũng tựa như số phận trái ngược của họ, mà rời khỏi võ đài.
Người lên đài kế tiếp vẫn chưa phải là người chủ trì đại hội, mà đó là một nàng mỹ nữ với mái tóc dài màu ô liu, thân thể thon dài và mềm mại, chậm rãi bước về hướng trung tâm của võ đài. Lúc này, những ngọn lửa cháy hừng hực ở xung quanh hội trường cũng đã giảm đi, không gian lập tức trở nên u ám hơn rất nhiều, nó càng làm tôn thêm vẻ phóng khoáng tự nhiên và khí chất cao nhã tựa như thiên sứ giáng trần của nàng.
Toàn thể hội trường lại dậy lên một tràng hoan hô vang dội, nhất là các nam học viên càng reo hò đến vỡ họng, bởi vì nàng chính là nữ ca thủ Khải Sắt Lâm nổi tiếng lừng lẫy của thành Phật Lạc Lý Tư. Bất luận là giới bình dân hay quý tộc, họ đều rất ưa thích những nhân vật của công chúng như thế.
Dưới tác dụng của khí cụ khuếch tán âm thanh, giọng nói đặc trưng của Khải Sắt Lâm được truyền đến tai của mọi người rất rõ ràng:
- Bản nhân rất vinh hạnh khi một lần nữa được tham gia lễ khai mạc cho cuộc luận võ do Tát Á Da Lộ và An Cách La Hy học viện cùng tổ chức. Giờ đây, bản nhân xin cống hiến một ca khúc, hy vọng ánh hào quang của chiến thần Mạt Tháp Đa Lạp sẽ chiếu rọi lên mỗi một vị dũng sĩ trẻ tuổi tại nơi đây. Chư vị chính là niềm hy vọng trong tương lai của bổn quốc.
Là một nữ tử đứng đầu Mỵ Âm tộc, thanh âm của Khải Sắt Lâm có ẩn chứa một sức mạnh thần bí vô hình, chỉ nói vài câu ngắn ngủi mà đã khiến cho nhiệt huyết của đám tân sinh như sôi trào, ai nấy chỉ hận không được lập tức thượng đài mà hiển lộ thân thủ một phen, và cũng để chứng minh bản thân có đủ lực lượng để lập công hãn mã [1] cho đế quốc.
Cùng với điệu múa nhẹ nhàng, giọng ca Khải Sắt Lâm cũng ngân lên, vang vọng giữa hội trường. Thanh âm của nàng trong trẻo, du dương khiến cho trí óc của mỗi một người đều hiện lên bức tranh của một thiếu nữ tựa cửa ngân nga, nỗi ngóng trông cháy lòng mong chờ tình lang quay về từ chiến trường. Sự kiêu ngạo, tự hào, bồn chồn, lo âu.... . đủ loại tình cảm phức tạp đan xen, thông qua tiếng ca truyền đến mọi người. Sự mong chờ của tình nhân là một sức mạnh vô thanh nhưng mạnh mẽ, nó thúc giục những anh hùng thiếu niên vì muốn sớm gặp lại người yêu mà phát huy tiềm lực của bản thân đến mức tối đa để tiêu diệt ma thú, và cống hiến sức mạnh lớn lao cho quốc gia. Tác dụng của loại thôi miên tư tưởng vô hình này quả thật là sắc bén và hiệu quả, do đó mà các thôi miên sư là một lực lượng trọng yếu không thể thiếu được trên chiến trường, ngoài khả năng làm suy giảm khí thế của một số đông ma thú, thì còn có thể nâng cao ý chí chiến đấu của dũng sĩ bên mình.
Đột nhiên ngữ điệu của Khải Sắt Lâm chợt thay đổi, thanh âm trong trẻo triền miên bỗng nhạt dần, thay vào đó là khí phách sục sôi, nhiệt huyết ngùn ngụt, vũ điệu ưu nhã của nàng cũng dần trở nên cuồng loạn, mái tóc xõa tung, cánh tay nhỏ nhắn cùng đôi chân thon dài, phối hợp với vòng eo lắc lư đầy xung động, tựa như muốn đem lực lượng trong mỗi một tế bào của mình phóng hết ra ngoài. Giai điệu càng lúc càng trở nên dồn dập, tựa như tiếng trống trận rền vang trên chiến trường, như thời khắc các dũng sĩ tràn đầy chiến ý đang hùng dũng hiên ngang bước ra chiến trường giữa tiếng vỗ tay tiễn biệt, tựa như một bức tranh sống động khắc sâu vào tâm trí mỗi người mà khó có thể phai nhòa. Đó là bài ca anh hùng, vì bảo vệ quê hương mà có thể rơi đầu đổ máu, một khúc ca hào hùng quyết chí tiến lên. Khải Sắt Lâm quả là tuyệt diệu, đem nhu tình của nữ nhi, khí phách của anh hùng, tất cả đều hóa thành những hạt giống của sức mạnh tinh thần, chôn sâu trong tâm trí những học viên mới gia nhập, nó sẽ dần dần đâm chồi nẩy lộc, đến lúc ra hoa kết trái thì cũng là lúc những tân sinh này trở thành anh hùng bảo vệ quốc gia.
Mọi người trong hội trường hoàn toàn chìm đắm trong tiếng ca tựa thanh âm của thiên nhiên, như say như mê, tựa như bị thôi miên tập thể, chỉ có Mộ Dung Thiên là còn đôi chút tỉnh táo, bởi vì nghề ca sĩ này cực kỳ thịnh hành ở địa cầu, nơi đó có rất nhiều tiếng ca tuyệt vời phát ra từ đáy lòng, vì thế nên hắn cũng có sức miễn dịch ở một mức độ nhất định nào đó. Tuy nhiên, mỵ lực của Khải Sắt Lâm quả thật không thể cưỡng lại, nhiệt huyết ở trong lòng tên sắc lang cũng đang phun trào, khó lòng mà áp chế nổi.
Khi mọi người từ trạng thái thẫn thờ tỉnh lại thì phát hiện ra tiếng ca đã dứt từ lâu, Khải Sắt Lâm đã chào tạm biệt rồi rời khỏi khán đài từ lúc nào không ai hay.
- Tuyệt vời! Giọng ca của Khải Sắt Lâm tiểu thư quả là tuyệt diệu, tuy nghe đại danh đã lâu nhưng rốt cuộc hôm nay mới được thưởng thức cho thoả lòng.
Thánh cấp cung tiễn thủ Luân Đạo Phu là người đầu tiên đứng lên vỗ tay tán thưởng cho màn biểu diễn tuyệt vời của Khải Sắt Lâm, ông ta là người có địa vị nhất ở đây, là khách mời có tư cách phát ngôn cao nhất, những người khác cũng đồng loạt đứng lên hưởng ứng theo, thế là tiếng hoan hô nổi lên vang dội gần như muốn làm cho tòa kết giới của hội trường vỡ tan luôn.
- Bích Dạ, Lộ Thiến, La Địch tiên sinh.
Mộ Dung Thiên hồ hởi chào đón:
- Úi chà, Khải Sắt Lâm tiểu thư, xin chào!
Mặc dù Khải Sắt Lâm đã đến nhà Mộ Dung Thiên làm khách mấy lần, song, chỉ có khi ở trên sân khấu thì nàng mới là nữ nhân có mỵ lực và sức hấp dẫn nhất, bởi thế mà Mộ Dung Thiên cũng có sự cảm nhận khác hẳn đối với nàng.
Khiết Tây Tạp vốn là người hâm mộ Khải Sắt Lâm, nên nay cũng cảm thấy vinh hạnh vì có thể tận mắt ngắm nhìn phong thái của thần tượng, còn Khoa Tư Mạc vốn đã có chút tự ti, miệng mấp máy mấy lần mà không thể nói nên lời.
Riêng Bích Dạ thì lúc này đôi mắt của nàng lại toát lên lửa tình cháy bỏng, khi muội muội nàng vừa mất, trong lúc đang vô cùng bi thương và suy sụp thì chính giọng ca và điệu múa hấp dẫn của Khải Sắt Lâm đã xoa dịu vết thương lòng, rồi từ đó mới nảy sinh tình yêu không thể dứt ra được.
Mộ Dung Thiên tán thưởng:
- Khải Sắt Lâm tiểu thư, bài ca của nàng rất tuyệt diệu, nghe xong thật là xúc động.
Bích Dạ cũng cảm thấy kiêu hãnh thay cho tình nhân:
- Đó là đương nhiên, sự cổ vũ tinh thần của Khải Sắt Lâm có thể sánh ngang với lời cầu nguyện của đại tế tự Ái Đức Hoa tiên sinh đó....
Nhưng khi nói tới đây thì nàng ngẫm lại, từ "xúc động" của tên sắc lang này có gì đó không ổn, không biết hắn chỉ "xúc động" về mặt nào? Rốt cuộc là tâm lý hay sinh lý? Nếu là người khác, trước bài ca thần thánh đó thì khẳng định họ sẽ không nảy sinh bất kỳ một suy nghĩ lệch lạc nào, nhưng với gã này thì thật khó nói, mọi thứ đều có thể xảy ra.
Khải Sắt Lâm trái lại rất khiêm nhường:
- La Địch tiên sinh, ngài quá khen rồi, so với những vị dũng sĩ đổ máu trên sa trường, Khải Sắt Lâm chỉ ra chút sức mà thôi.
Nhân lúc dư âm của tiếng ca cổ vũ vẫn còn đọng lại, người chủ trì đại hội liền tuyên bố trận đấu sắp bắt đầu.
Lộ Thiến lúc này cũng tràn đầy lòng tin, nói với Mộ Dung Thiên:
- La Địch ca ca, muội nhất định sẽ thắng.
Mộ Dung Thiên mỉm cười đáp:
- Ta rất tin tưởng vào Tiểu Lộ của ta, muội đi đi.
Trận chiến đầu tiên của Lộ Thiến kỳ thật không khó khăn như trong tưởng tượng, chỉ có điều Mộ Dung Thiên e ngại trước kia nàng bị nhiều người ức hiếp quá lâu, sợ rằng khi lên võ đài thì sẽ lại ám ảnh chuyện cũ mà thôi. Nếu chỉ tính về thực lực, đối thủ của nàng không chỉ yếu hơn một hai cấp mà còn là một dã man nhân chiến sĩ, không giỏi bất cứ một môn công kích từ xa nào. Sau khi bị mấy Thủy nguyên tố khôi lỗi đầy sức dẻo dai do Lộ Thiến tạo ra quấn lấy, sức mạnh của gã vốn không có cách nào phát huy, ngay cả y phục của Lộ Thiến còn chưa chạm tới thì đã phải chịu thất bại. Gã tự động nhận thua, bởi lẽ ngay cả một chút động đậy cũng khó, vậy thì dù có cố gắng đến đâu cũng chỉ biến thành bao cát miễn phí cho đám nguyên tố khôi lỗi với lực công kích cường đại giã nhừ tử mà thôi.
Mặc dù kết quả đã nằm trong dự đoán của mọi người, nhưng khi Lộ Thiến vừa hạ đài thì đã khích động đến nỗi nước mắt lưng tròng, chạy tới ôm chầm lấy Mộ Dung Thiên, vừa khóc vừa cười, nói:
- Muội thắng rồi, La Địch ca ca, muội thắng thật rồi.
Mọi người đều thấy khó hiểu, với chức nghiệp Nghĩ Linh sứ cường hãn của Lộ Thiến, thì chiến thắng chỉ là một chuyện rất đỗi bình thường, nhưng không biết tại sao nàng lại trở nên khích động như vậy. Chỉ có Mộ Dung Thiên mới thấu hiểu được tâm tình của nàng vào lúc này, bởi vì thắng lợi của trận này đã lấy sự thật để chứng minh một điều: sự yếu đuối và bất lực khi không có chức nghiệp đã hoàn toàn trở thành quá khứ, cuộc sống như địa ngục, ngày ngày bị người thóa mạ đã không còn nữa. Lộ Thiến vì vui quá mà khóc thôi.
Mộ Dung Thiên vỗ vỗ vai nàng, an ủi cô nàng còn đang sụt sùi:
- Thắng là tốt, thắng là tốt. Nào, đừng khóc nữa, cười lên một cái nào, nếu không người ta lại cho rằng huynh bắt nạt Tiểu Lộ bé nhỏ, rồi lát nữa đây, khi huynh vừa rời khỏi đây thì sẽ bị các đại cường giả truy sát đó.
Lộ Thiến nghe vậy thì bật cười, những người đứng cạnh họ cũng đều cười theo bởi cách nói khoa trương của Mộ Dung Thiên. Tiếp đó, Khiết Tây Tạp và Khoa Tư Mạc cũng đều giành được thắng lợi, chỉ riêng Khiết Tây Tạp thì có đôi chút nguy hiểm, vì ở trước mặt phụ thân nàng thì tay chân như bị bó buộc nên không thể đánh thoải mái được, mấy lần suýt chút nữa bị ma pháp cường đại của đối phương đánh trúng, may mà vẫn có thể cầm cự đến cùng, nếu không vậy thì thật là oan uổng. Tuy nhiên, Mộ Dung Thiên lại không chứng kiến được sự thắng lợi của bọn họ, bởi vì khi trận đấu của hắn vừa kết thúc thì hắn đã phải vội vã tới ngay khu thi đấu của đám học viên cấp năm. Nơi đó có một trận đấu khá quan trọng, nhưng điều Mộ Dung Thiên quan tâm thì hoàn toàn không phải là vì hảo hữu gì cả, mà chính là kẻ thù không đội trời chung của Bích Dạ, tức Mông Na Lâm.
← Ch. 111 | Ch. 113 → |