← Ch.116 | Ch.118 → |
Phỉ Lợi Phổ giải thích:
- Vật này được làm từ da bụng của ma thú hải ma Ban Địch Tư, có tên gọi là "linh động". Nó là một bộ găng tay có khả năng khuếch triển và rút ngắn thời gian phóng xuất linh lực với một tốc độ cực nhanh.
Các loại mãnh thú khi được xưng là ma thú, đa phần đều có thực lực mạnh mẽ và hung ác bạo tàn. Nếu muốn săn chúng để lấy vật liệu chế luyện vũ khí thì rất khó; hơn nữa, sau khi chết, kết quả của các giống ma thú đều giống nhau, tức là chúng đều sẽ biến thành linh lực, tỷ lệ mà chúng lưu lại vật liệu hoặc tinh hạch là rất thấp. Chẳng những thế, đối với giống hải ma thì lại càng khó săn hơn, thế mới biết bộ găng tay này quý báu đến dường nào, ngay cả Bích Dạ và Khải Sắt Lâm cũng đều cảm thấy ganh tỵ nữa.
Phỉ Lợi Phổ nói tiếp:
- "Linh động" chỉ thích hợp cho quyền thuật gia, phù chú sư, và những chức nghiệp chuyên dùng tay không để tác chiến, còn như đối với những chức nghiệp phải dùng tới vũ khí thực thể để chiến đấu thì nó chỉ là một món phế vật, không có tác dụng gì. Ta vốn không có bằng hữu thâm giao thuộc các chức nghiệp chỉ dùng tay không, mà nay vừa khéo lại gặp được La Địch ngươi là người chỉ thích dùng tay không hoặc là nguyên tố vũ khí để tác chiến, vì thế, chi bằng cứ tặng quách cho ngươi.
Kỳ thật, lão với Mộ Dung Thiên không thể xem là có thâm giao gì, họ chỉ gặp qua một lần trong đại hội luận võ, và lần này cũng chỉ là lần gặp gỡ thứ hai. Tuy nhiên, tính cách của Phỉ Lợi Phổ rất cổ quái, chỉ cần lão thấy người hợp ý với mình thì liền kết thân ngay và không hề quan tâm đến thân phận, địa vị của đối phương như thế nào. Hơn nữa, lão thấy Bích Dạ và Khải Sắt Lâm vốn là hai nữ nhân đồng tính, họ chỉ xã giao với nam nhân trong những trường hợp bất khả kháng mà thôi, còn thì bất kể dưới tình huống nào họ cũng đều lánh xa nam nhân đến cả ngàn dặm, ấy vậy mà họ lại lén lút đến đây làm khách. Khẳng định là nam nhân này phải có thủ đoạn phi thường lợi hại thì mới có thể làm được điều đó. Do vậy, Phỉ Lợi Phổ mới có ý định "thả dây dài, câu cá lớn", bỏ ra chút quà nhỏ để tạo quan hệ tốt với tên sắc lang này, hòng mong hắn sẽ giới thiệu mỹ nữ cho lão quen biết.
Có thể rút ngắn thời gian phóng xuất linh lực cũng có nghĩa là có thể gia tăng tốc độ công kích của kỹ năng, lợi ích ở trong đó to lớn thế nào thì e rằng những kẻ ngốc như Ba Tây hẳn là không thể hiểu nổi được rồi. Mộ Dung Thiên vui mừng đến suýt ngất, hắn cười nói:
- Món vật quý báu như vậy, kêu ta làm sao dám nhận chứ?
Miệng tuy nói thế, nhưng gã sắc lang ấy cũng không khách khí như Lộ Thiến, hắn không đợi Phỉ Lợi Phổ chìa tay ra thì đã tự chộp lấy, y như thổ phỉ vào thôn giành lấy giành để vậy.
- Ha ha, đa tạ Phỉ Lợi Phổ tiên sinh! Đại ân đại đức của ngài, La Địch ta nhất định sẽ không quên!
Mất đi món bảo bối đó, Phỉ Lợi Phổ cũng đau lòng lắm, nhưng khi lão nghĩ tới tình cảnh sau này được Mộ Dung Thiên giới thiệu với các mỹ nữ thì trong lòng cũng thấy thích chí. Mọi người có mặt tại đấy đều nhận được lễ vật, vì vậy mà bữa cơm này, cả chủ và khách đều được tận vui, ai ai cũng đều rất hài lòng.
Sau bữa ăn, Bích Dạ và Khải Sắt Lâm cùng ở lại phòng khách với Lộ Thiến vừa xem truyền hình vừa chuyện phiếm rất vui vẻ. Còn Mộ Dung Thiên và Phỉ Lợi Phổ thì đến đại đạo tràng ở trong thành để luận bàn về "diệu chiêu".
Sở dĩ Phỉ Lợi Phổ tìm đến Mộ Dung Thiên không phải là vì những chiêu số dâm đãng của hắn, mà là vì những chiêu thức cổ quái xảo quyệt. Ngoài việc thu tập kỳ trân dị bảo, sở thích lớn nhất của Phỉ Lợi Phổ chính là nghiên cứu, học tập các loại chiêu thuật hiếm thấy. Vài hôm trước, lão thấy Mộ Dung Thiên sử dụng linh lực vũ khí đến mức xuất thần nhập hóa, thì lòng hươu dạ vượn của lão khó nhịn nổi, chỉ đợi tới lúc hắn rảnh rỗi đôi chút thì vội vàng tìm tới cửa ngay.
Sắc đạo đã từng đọc qua rất nhiều kinh sách, nếu nói võ thuật của Bố Luân Đặc là Cửu Dương chân kinh, bác đại tinh thâm, thận trọng từng bước mà tiến; vậy thì tuyệt kỹ đạo tặc của Phỉ Lợi Phổ cùng với các kỹ năng mà lão học lóm được từ các nơi cũng giống như là Bắc Minh thần công, chuyên đi đường tắt, tuy tiềm lực không cao, nhưng sự tiến bộ của người tu luyện sẽ thần tốc đến kinh người.
Giới đạo tặc so với thích khách cũng không khác biệt là mấy. Chức nghiệp của họ vốn chủ yếu là nhờ vào tốc độ và sự xảo quyệt. Điều ấy so với đấu pháp quỷ dị của Mộ Dung Thiên thì vừa khéo lại tương hợp. Phỉ Lợi Phổ dựa vào kinh nghiệm phong phú của mình mà luôn tay chỉ ra những chỗ sơ hở trong các chiêu thức hạ lưu của hắn, còn Mộ Dung Thiên thỉnh thoảng cũng đưa ra vài đề nghị rất bất ngờ, nhưng vừa khéo lại hợp ý của Phỉ Lợi Phổ, hai người quả đúng là tri âm tri kỷ [1], chỉ hận là gặp nhau hơi muộn. Cứ thế, hai người họ cùng nhau trao đổi nghiên cứu cho đến tận khuya thì mới chịu về. Mộ Dung Thiên cảm giác mình thu hoạch được rất nhiều lợi ích, chỉ tiếc là thời gian quá ngắn mà thôi.
Khi Mộ Dung Thiên trở lại biệt thự thì phát hiện ra Bích Dạ và Khải Sắt Lâm đều ở lại qua đêm, bọn họ đều bỏ qua quá khứ của Lộ Thiến mà kéo Lộ Thiến cùng ngủ chung. Bởi vì Bích Dạ cho rằng Lộ Thiến ngây thơ trong sáng như vậy, thì chắc hẳn là tên sắc lang Mộ Dung Thiên nhất định sẽ không bỏ qua, chỉ sợ giữa hai người đã sớm có quan hệ thân mật rồi. Dù có phải phá hủy chuyện tốt của người ta cũng được, tóm lại là bản nhân gia tình nguyện làm việc này vì hai người họ. Bình thường Bích Dạ cũng không thích xen vào việc của người khác như thế này, nhưng đối thủ ngày mai là Lý Ngang thì tuyệt không đơn giản chút nào, tuy gã không đáng sợ bằng Mông Na Lâm, nhưng dù sao cũng là hoàng kim kỵ sĩ, tuyệt đối không phải là một nhân vật có thể xem thường. Bởi vậy, nàng phải theo dõi tên sắc lang chặt chẽ, phòng ngừa hắn đắm mình trong sắc dục quá độ, rồi đến lúc thượng đài mà bị hư thoát vô lực thì thật là uổng công.
Hôm sau, đại hội luận võ chính thức bước vào giai đoạn thi đấu của các học viên cấp hai, bầu không khí sôi động ở đây dường như có thể vỡ tung bất cứ lúc nào. Trước khi trận đấu diễn ra chừng nửa phút, bình luận viên đã đưa ra lời bình luận làm tăng sự cao độ của cuộc đấu:
- Trời ạ, ta xem ra trận đấu này nhất định sẽ là một trong những trận ác liệt nhất, song phương đều có số lượng người ủng hộ cực kỳ khổng lồ. Một bên là học viên xuất sắc từng đấu vượt cấp từ cấp một tới cấp ba, và cũng chính là hoàng kim kỵ sĩ đã được Kỵ Sĩ công hội phê duyệt, tức Lý Ngang, hẳn là không cần nhắc đến nữa. Còn phe bên kia là một nhân tài mới nổi, danh tiếng đang lên như diều gặp gió, là một "hắc mã" nổi trội nhất trong lịch sử của An Cách La Hy học viện, tức La Địch. Trận đấu này rốt cuộc sẽ ác liệt như thế nào, vậy chúng ta cứ hãy chờ xem! Tuy nhiên, vào giờ phút này, cổ động viên của hai bên tựa như đã bắt đầu khai chiến với nhau rồi......
Người bình luận viên của hôm nay chính là người đã bình luận cho trận đấu giữa Mộ Dung Thiên và Ốc Thập Lạp Cơ ngày trước, lời lẽ của y rất dâm đãng, từ chiến cuộc rất có thể bị y uốn cong và biến nó thành một màn phim XXX, trình độ quả thật là thâm hậu vô cùng. Thành thử, với tài năng như vậy thì mới có khả năng chủ trì một trận đấu quan trọng như thế này được.
Lúc này, những trận đấu khẩu ở dưới khán đài quả đúng là giống như lời y nói, quá ư sôi nổi.
- Lý Ngang tất thắng! Hoàng kim kỵ sĩ mà còn đánh không lại một thành viên cấp thấp sao, nói chơi hả?
- Ngươi thì biết cái khỉ khô gì, thực lực của La Địch đồng học chuyên về đấu pháp đầy quỷ dị, nó đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh rồi, nếu là ngươi, liệu ngươi có thể đỡ được không? Về nhà bú mẹ thêm hai năm nữa đi!
- Ta ủng hộ Lý Ngang! La Địch là tên vô lại, hắn chỉ dựa vào mấy chiêu hạ lưu thì mới cầm cự được tới nay, thật đúng là đồ vô sỉ!
- Vô sỉ cái gì? Cái đó gọi là chiến đấu bằng trí tuệ, có biết không hả? Mẹ kiếp, thật là ngây thơ! Tiểu tử, ra đây một chọi một với ta! Bảo đảm ngươi sẽ bị đánh đến nỗi răng rơi đầy đất cho coi!
- Ở đây có một trăm đồng tiền vàng, nếu Lý Ngang thua, tiền này sẽ là của các ngươi.
- Tiền vàng thì đáng giá cái mốc xì gì. Nếu La Địch thua, lão tử đây sẽ khỏa thân chạy ba vòng quanh học viện cho các ngươi xem, cộng thêm hai tháng sẽ mặc nội khố ra ngoài nữa!
-....... .
-....... .
Bầu không khí bên trong hội trường sôi sùng sục, chỉ trong chốc lát mà đã trở thành một bãi chiến trường, chia hai phe mắng chửi lẫn nhau. Đột nhiên lúc ấy chợt xuất hiện một con tuấn mã với đôi cánh dài trên lưng, toàn thân trắng muốt, từ lối đi của các đấu thủ mà tiến vào trong. Khi nó đến gần võ đài thì chỉ nhún mình nhảy lên cao, rồi nhẹ nhàng từ từ hạ xuống sàn đài. Ngay sau đó, một gã kỵ sĩ thong dong nhảy xuống từ lưng ngựa. Người này có mái tóc vàng phiêu dật tung bay trong gió, môi hồng răng trắng, vóc người cao ráo, toàn thân mặc kim giáp sáng ngời, trông rất uy mãnh. Tay phải của gã cầm cây bạch mâu nghiêng nghiêng phía sau, động tác rất tiêu sái tao nhã."Bạch mã tuấn dật, kỵ sĩ như ngọc" chính là lời miêu tả tốt nhất cho hình ảnh của gã kỵ sĩ ấy vào lúc này.
Gã kỵ sĩ này đương nhiên chính là "lão bằng hữu" của Mộ Dung Thiên, mỗi lần gã xuất hiện đều rất có phong cách, và lần này cũng không ngoại lệ. Kỵ sĩ là chức nghiệp duy nhất có thể sử dụng sủng vật trong lúc thi đấu, tuy nhiên, họ bắt buộc phải cưỡi trên lưng sủng vật của mình.
Theo sau sự xuất hiện của Lý Ngang là những tiếng kêu thét vang lừng của các cổ động viên:
- Lý Ngang, ta yêu chàng!
- Huynh thật là vừa anh tuấn, lại vừa tiêu sái!
- Lý Ngang cố lên, ngươi là người mạnh nhất!
-....... .
Những lời ấy đều được phát ra từ những nữ sinh đang truy cầu mộng tưởng của mình. Trong mắt họ, Lý Ngang chính là bạch mã hoàng tử.
Nghe được tiếng hoan hô của chúng nữ, Lý Ngang nhẹ nhàng đặt tay phải lên ngực, thân người khẽ cúi xuống, mỉm cười chào các cổ động viên của mình theo lễ tiết của một kỵ sĩ mà sách giáo khoa nào cũng thấy nhắc tới. Từ nhỏ gã đã được hấp thụ nền giáo dục của giới quý tộc thượng lưu, vì vậy, mới thoạt nhìn thì trông gã rất có phong độ so với những người khác. Nhìn thấy động tác của gã, các nữ sinh ở bên dưới đài lại càng cao hứng, lớn tiếng hò reo hơn nữa, nhất thời thanh âm của họ được gia tăng đến mức kinh khủng.
Vào lúc này, Mộ Dung Thiên cũng từ lối đi bên kia xuất hiện, hắn dùng khinh thân thuật để nhảy lên võ đài, tuy động tác không được tiêu sái như Lý Ngang, nhưng lại hơn ở chỗ dứt khoát, nhanh nhẹn, chỉ một hơi mà đạt. Sau khi mục kích Mộ Dung Thiên biểu diễn, tiếng hò hét tán thưởng từ dưới đài cũng vang lên kinh hồn và kéo dài không ngớt, át đi cả tiếng la thét vang trời của các nữ sinh. Số lượng bình dân tại cả hai học viện dù sao cũng chiếm ưu thế tuyệt đối.
Mộ Dung Thiên vẫn khoác trên mình bộ trang phục ẩn sĩ như trước kia, Lý Ngang cũng từng lưu ý đến tên tân sinh cấp một đang có khí thế cực thịnh này. Gã chỉ biết Mộ Dung Thiên có đấu pháp xảo quyệt vô lại, nhưng không biết hắn chính là con kiến hôi ngày trước đã làm cho Lăng Đế Tư mất đi "Linh lực phụng hiến". Đương nhiên, hôm nay Mộ Dung Thiên đã không còn là con kiến hôi nữa, hắn so với một con sói đói thì cũng không khác biệt gì mấy, có thể tùy thời mà xé xác bất kể kẻ nào dám khinh thị hắn.
Khi thấy khí thế của mình bị đè bẹp, Lý Ngang lộ vẻ rất khó chịu; tuy nhiên, vì đang có đông người, và nhất là với sự có mặt của số lượng lớn cường giả tại đây, nên gã vẫn cố gắng giữ gìn phong độ, bước đến vài bước ôm lấy Mộ Dung Thiên để tỏ tình hữu nghị:
- La Địch đồng học, chúc mừng ngươi tiến vào vòng thi đấu của học viên cấp hai.
Mộ Dung Thiên hàm hồ thốt lên một tiếng "ừm", rồi sau đó không nói gì nữa, Lý Ngang rất là ngạc nhiên, bởi vì nghe nói người này rất giảo hoạt, nhưng không ngờ bây giờ lại rụt rè như vậy. Chẳng lẽ do hắn chạm trán với mình mà tâm tình trở nên khẩn trương, rồi không còn huênh hoang như lúc trước nữa? Lý Ngang vừa nghĩ đến đó thì trong lòng lấy làm đắc ý, sự không vui do khí thế bị áp đảo lúc nãy cũng tan biến luôn.
Có rất nhiều cổ động viên của Mộ Dung Thiên cũng có cùng suy nghĩ như Lý Ngang, nên bất giác tiếng reo hò của họ liền giảm đi rất nhiều. Mà trong đó, kẻ lo lắng nhất chính là vị nhân huynh khích động nhất lúc nãy, khi lớn tiếng tuyên bố nếu Mộ Dung Thiên thua thì gã sẽ khỏa thân chạy vòng quanh học viện và mặc quần lót ra ngoài suốt hai tháng; vì thế nên gã phải luôn miệng cầu nguyện chiến thần Mạt Tháp Đa Lạp chúc phúc cho gã và họ La kia.
Lúc này, người bình luận viên lại lên tiếng:
- A, thật không ngờ La Địch đồng học và Lý Ngang đồng học lại tỏ ra thân thiết, chứ không phải là tình trạng cung giương kiếm tuốt như bao người tưởng tượng. Nhưng điều đặc biệt đáng được chú ý nhất vào lúc này là chẳng hiểu vì sao hôm nay La Địch đồng học lại tỏ ra rất khiêm tốn, phải chăng đây là sự bình yên trước cơn bão tố?
Kỳ thật, tính cách của Mộ Dung Thiên rất hợp với y, và y cũng tận mắt nhìn thấy sự trưởng thành của hắn qua từng trận đấu, do vậy nên y hết sức chiếu cố, âm thầm giúp hắn nâng cao sĩ khí.
Phe ủng hộ Mộ Dung Thiên nghe được những lời ấy thì cảm thấy rất có lý, thế là họ lại lớn tiếng reo hò, âm thanh vang lên còn lớn hơn lúc nãy nhiều, vì ai nấy cũng đều trông mong thời khắc bão tố kéo đến. Dưới áp lực ấy, lúc này Lý Ngang mới mơ hồ nhận ra Mộ Dung Thiên dường như có điều gì đó thất thường, đồng thời trong lòng gã cũng dấy lên một nỗi bất an.
Ngay vào lúc bầu không khí đang sôi sục đến cực điểm thì trọng tài sáng suốt tuyên bố trận đấu bắt đầu.
- Lý Ngang, đánh bại hắn!
- La Địch, bụp chết hắn!
Nếu phân chia khẩu hiệu ủng hộ của hai phe, thì có thể thấy được tố chất của cả hai phe cao thấp thế nào -- rất hiển nhiên, phe ủng hộ Mộ Dung Thiên có chiều sâu hơn.
Do đã có lòng cảnh giới nên Lý Ngang tỏ vẻ rất cẩn thận, gã chỉ dùng hư chiêu để dò xét, một mực huy động trường mâu theo quy củ, còn tấm thuẫn bài trên tay trái thì tùy thời đưa ra đón đỡ lấy chiêu công của đối thủ.
Trong khi đó, mọi người đều cho rằng Mộ Dung Thiên sẽ xuất chiêu như vũ bão ngay từ lúc nhập trận, và sẽ dùng toàn những đấu pháp vô lại như trước kia. Thậm chí, họ còn tưởng hắn rất có thể sẽ tấn công thiên mã ngay từ đầu bằng một cái roi ngựa thật dài. Khi vật cưỡi bị thương thì thực lực của kỵ sĩ sẽ bị giảm đi đáng kể, về điểm này thì ai ai cũng biết, chứ đừng nói đến Mộ Dung Thiên là kẻ chuyên đi tấn công vào nhược điểm của người khác. Thế nhưng, điều khiến mọi người ngạc nhiên nhất trong ngày hôm nay chính là thái độ phản thường của hắn, cả cách công và thủ của hắn đều là mô phạm điển hình của lối đánh đàng hoàng chững chạc.
← Ch. 116 | Ch. 118 → |