Vay nóng Tima

Truyện:Dị Giới Dược Sư - Chương 126

Dị Giới Dược Sư
Trọn bộ 431 chương
Chương 126: Tình Huống Tồi Tệ
0.00
(0 votes)


Chương (1-431)

Siêu sale Shopee


Đôi lời cùng độc giả:

Bắt đầu từ chương 126 cho tới chương 155 (trừ chương 135) là do dịch giả bigtet dịch theo đơn đặt hàng của huynh đệ Onismurai, và trước kia cả hai đã có nhã ý tặng bản dịch của 29 chương này cho Phiên Hỷ Lâu. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian gần đây, những bản dịch này đã được đăng tại một trang web khác, do đó, vì để tránh những hiểu lầm không cần thiết, nhóm dịch của PHL sẽ biên tập lại những chương này theo văn phong của những chương trước đã đăng tại PHL, đồng thời sẽ bổ xung thêm những chi tiết nhỏ còn bị thiếu. Mong các độc giả thông cảm và tiếp tục ủng hộ cho nhóm dịch của PHL nói riêng và Dị Giới Dược Sư nói chung.

Sau cùng, xin chân thành cảm tạ dịch giả bigtet và huynh đệ Onimurai đã tặng bản dịch của 29 chương kể trên

Tật Phong cũng đã len lỏi ra được phía trước, nó hướng về Mông Na Lâm mà sủa inh ỏi, quả thật là chẳng còn đếm xỉa tới việc Bích Dạ hiện đang có mặt ở đây nữa, lông tóc toàn thân đều dựng ngược, trông có vẻ như muốn xông tới bất kỳ lúc nào.

Mông Na Lâm lúc này vẫn đang tiếp tục màn biểu diễn đặc sắc của vai nam diễn viên chính trong đại hội điện ảnh Oscar, gã tiêu sái bước đi trong sự dìu đỡ của người khác, khi vừa đến được ngưỡng cửa của lối ra vào hội trường, chợt nghe thấy những lời của Mộ Dung Thiên, nên liền quay đầu lại và nói với vẻ áy náy:

- La Địch đồng học, thật xin lỗi, do tình huống cấp bách mà ta đã xuống tay quá nặng, khiến cho lệnh muội bị thương. Ta cũng rất áy náy, thành thật xin lỗi!

Mọi người có mặt cũng đều bị hành động trông rất thật của Mông Na Lâm lừa gạt, nên đều góp lời khuyên nhủ:

- La Địch đồng học, ta thấy Mông Na Lâm sư huynh cũng không phải cố tình đâu, ngươi xem hắn bị thương cũng không nhẹ...

Mộ Dung Thiên lạnh lùng quát:

- Câm miệng hết cho ta! Nếu ai còn dám nhiều lời, lão tử sẽ khiêu chiến với kẻ đó!

Mọi người nhất thời đều câm như hến, ai nấy cũng đều sợ bị vạ lây. Theo tính cách của Mộ Dung Thiên thì hắn tuyệt đối nói được là làm được.

Mộ Dung Thiên lại quay về phía Mông Na Lâm nói:

- Hãy mau trả lời cho ta. Chấp nhận hay không chấp nhận? Đương nhiên, nếu ngươi muốn thì vẫn có thể làm con rùa rụt đầu để trốn tránh!

Mông Na Lâm thoáng suy nghĩ một chút rồi nói:

- Nếu như La Địch đồng học vẫn chưa nguôi giận, vậy được rồi, ta chấp nhận lời khiêu chiến của ngươi. Xem như là để cho ngươi hả giận vậy, đồng thời cũng là để tỏ rõ lòng hối lỗi của ta đối với Lộ Thiến sư muội! Thời gian sẽ là ba ngày sau, sau khi trận đấu cuối cùng của các học viên năm hai kết thúc. Hiện nay tinh thần của ngươi đang rối loạn, nếu chúng ta tỷ đấu thì sẽ rất bất công đối với ngươi.

Kỳ thật, gã phải hẹn thêm mấy ngày như vậy là vì chính bản thân gã cũng đã bị thương, tuy có thể khôi phục trong một thời gian rất ngắn, nhưng với cách nói đó thì gã đã đảo ngược tình thế, tỏ ra rằng tất cả chỉ vì lo nghĩ cho Mộ Dung Thiên, và tất nhiên là được mọi người hết lòng ca ngợi; trái lại, Mộ Dung Thiên thì bị biến thành một kẻ tiểu nhân, khí độ hẹp hòi.

Mộ Dung Thiên không phải là một kẻ ngụy quân tử, mà hắn chính là một kẻ tiểu nhân thực sự, nên hắn vốn không cần để ý đến ấn tượng của người khác đối với mình thế nào. Khi vừa thấy Mông Na Lâm đồng ý, thì hắn nói ngay:

- Tốt! Vậy thì quyết định ba ngày sau.

Mông Na Lâm không nói gì thêm, chỉ quay người đi thẳng ra sau hội trường.

Mộ Dung Thiên chợt nhớ ra điều gì, vội lao trở lại phía trước hội trường, đến trước mặt người mặc phục trang ẩn sĩ vừa rồi đã cùng lao tới tương cứu Lộ Thiến rồi nói:

- Đa tạ, đa tạ các hạ đã quan tâm đến Lộ Thiến!

Vị ẩn sĩ này tất nhiên là Lăng Đế Tư. Nay mắt thấy khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, tai nghe thanh âm vừa như lạ mà cũng vừa như quen thì nàng rốt cuộc cũng xác nhận được, kẻ có tên gọi là La Địch này chính là trượng phu trước kia của mình, là gã La Địch nhu nhược và nhát gan. Nhưng đó chỉ là quá khứ mà thôi. Hiện tại hắn đã được công nhận là một tân sinh có tiền đồ nhất của đế quốc, là một nhân vật dám công nhiên khiêu chiến với Mông Na Lâm. Lăng Đế Tư nhìn vị trượng phu cũ của mình phát triển với một tốc độ vô tiền khoáng hậu, có lẽ còn có khả năng sáng tạo ra kỷ lục trong lịch sử của đại lục nữa; nàng quả thật cũng không biết trong lòng đang có tư vị gì, chỉ mơ hồ đáp:

- À, không có chi!

Có thể là do thanh âm của Lăng Đế Tư không được rõ ràng, hoặc là do đang lo lắng cho Lộ Thiến nên Mộ Dung Thiên không nhận ra cố nhân, hắn chỉ gật đầu nói:

- Ta đi xem thương thế của Lộ Thiến thế nào!

Lời vừa dứt thì hắn cũng liền phóng ra khỏi hội trường.

Lăng Đế Tư nhìn theo thân ảnh đang khuất dần của hắn mà thở dài. Nàng phát hiện bản thân mình so với thời gian trước kia, lúc còn cùng Khiết Tây Tạp rong chơi nô đùa, thì nàng càng ngày càng trở nên đa sầu đa cảm hơn.

oooOooo

Nhìn Lộ Thiến đang nằm mê man trên giường bệnh, sắc mặt vẫn xám ngoét, không hề có chút huyết sắc nào, lòng Mộ Dung Thiên đau như dao cắt, chỉ biết ôm đầu đầy thống khổ. Ai ai cũng nhìn ra được, tình huống của Lộ Thiến thật không hề khả quan. Nữ sĩ An Cát Lỵ Na đã tận hết sức lực, thậm chí còn không ngại bản thân bị thương tổn để sử dụng kỹ năng cao cấp của thần quan là "Nữ thần tẩy lễ", nhưng vẫn không thể hoàn toàn trừ đi hết Hắc Ám khí trong cơ thể Lộ Thiến. Hơn nữa, ngay cả linh đan diệu dược trân quý dùng để cứu mạng của Phỉ Lợi Phổ cũng chỉ có thể tạm thời ổn định bệnh tình mà thôi.

Hắc Ám Triệt Hồn là một loại kỹ năng mang tính chất thẩm thấu vừa bá đạo lại vừa âm độc. Nó có thể phá hoại cơ linh [1] của con người trên một phương diện rộng lớn. Nếu không phải nhờ có hội trưởng thần quan tối cường An Cát Lỵ Na cứu chữa thì rất có thể Lộ Thiến đã chết ngay tại đương trường rồi. Hiện giờ tuy tạm thời cứu được, nhưng nàng có thể vượt qua thời kỳ nguy hiểm mà tỉnh lại hay không thì đó còn là một vấn đề không ai dám nắm chắc. Thủ đoạn của Mông Na Lâm quả thật là độc ác, đối với một tiểu cô nương như vậy mà cũng không hề lưu tình chút nào. Quả đúng như lời gã nói: "Đã không lấy được vào tay thì nhất định phải hủy diệt!"

Nhìn thấy tên sắc lang bình thường vẫn cười nói hỉ hả, vậy mà giờ đây lại biến thành bộ dạng thế này, điều đó khiến cho Bích Dạ cảm thấy khó chịu, lên tiếng:

- La Địch tiên sinh, thật xin lỗi! Nếu không phải lần này ta đưa ra kế hoạch báo thù thì đã chẳng liên lụy tới Lộ Thiến!

Mộ Dung Thiên ngẩng đầu lên, hắn hít sâu một hơi để đè nén tâm trạng đau đớn của mình, sau đó mới nói:

- Bích Dạ tiểu thư, việc này không liên quan tới nàng. Giữa ta và Mông Na Lâm vốn đã kết oán từ trước. Lần này hắn đến là đã nhắm vào chúng ta sẵn rồi, nàng không cần phải tự trách.

Tuy đang rất thống khổ, nhưng Mộ Dung Thiên tuyệt không hề trút trách nhiệm lên đầu người khác để phát tiết cơn phẫn nộ của mình.

Bích Dạ thấy Mộ Dung Thiên khuyên ngược lại mình thì càng cảm thấy bất an hơn. Chỉ tiếc rằng, nàng đối với hiện trạng của Lộ Thiến cũng chỉ đành thúc thủ vô sách. Ngay cả hội trưởng thần quan An Cát Lỵ Na cũng không có biện pháp, thì đương nhiên những người khác lại càng không có quyền để lên tiếng.

Khiết Tây Tạp lo lắng hỏi:

- La Địch, ba ngày sau ngươi thật muốn quyết đấu với Mông Na Lâm sao?

Thấy thực lực kinh người vừa rồi của Mông Na Lâm, Khiết Tây Tạp cho rằng xác suất thắng trận của gã bạn cùng phòng của mình không được lớn lắm.

- Đúng vậy! Ta muốn hắn phải chết!

Mộ Dung Thiên đáp mà nét mặt không hề biểu lộ chút tình cảm nào, khẩu khí của hắn cũng lạnh như băng, khiến cho mọi người có mặt tại đây đều phải rùng mình. Không ai dám hoài nghi tính chân thật trong lời nói đó của hắn. Lúc nãy khi trận đấu vừa kết thúc, nếu không phải có đạo sư trong hội trường kịp thời ngăn cản, thì có lẽ Mộ Dung Thiên đã ra tay đánh chết Mông Na Lâm rồi. Khiết Tây Tạp cảm nhận được hận ý ngút trời của hắn nên cũng không dám tiếp tục khuyên can nữa, ngay cả Phỉ Lợi Phổ cũng không ngoại lệ.

Tuy thân là hội trưởng thần quan, nhưng An Cát Lỵ Na nữ sĩ là một đại hảo nhân rất thiện lương mà lại không hề kiêu căng phách lối. Hơn nữa, bà ta lại đặc biệt coi trọng Lộ Thiến - một người có khả năng sẽ cống hiến rất nhiều cho đế quốc trong tương lai. Lúc này để Lộ Thiến lưu lại trong trụ sở lâm thời của bà ta để được chăm sóc cẩn thận, thì Mộ Dung Thiên rất yên tâm. Nơi này so với biệt thự của mình còn an toàn hơn nhiều, không cần lo lắng việc Mông Na Lâm sau khi biết Lộ Thiến không chết thì sẽ lại sử dụng thủ đoạn phi thường để tiếp tục gia hại nàng. Dù gã có to gan đến đâu, hay là dù thế lực của phụ thân gã có mạnh đến thế nào, thì gã quyết cũng không dám công nhiên mạo phạm một vị đường đường là công hội hội trưởng được.

Ở bên Lộ Thiến tới đêm, do không tiện quấy rầy thêm, nên Mộ Dung Thiên đành trở về biệt thự của mình. Bích Dạ lo lắng cho tình trạng của hắn, sợ hắn nhất thời xung động, không đợi được cái hẹn ba ngày mà lập tức tìm tới Mông Na Lâm trả thù. Nếu vậy thì hắn chắc hẳn phải chết chứ không còn nghi ngờ gì nữa, lúc đó, Mông Na Lâm sẽ có thể quang minh chính đại nói là vì tự vệ nên mới giết hắn. Vì thế Bích Dạ cũng theo Mộ Dung Thiên trở về, vừa là để phòng ngừa hành vi nông nổi của hắn, vừa để thỉnh thoảng an ủi hắn.

Tòa biệt thự sau khi thiếu đi Lộ Thiến bỗng trở nên vắng lặng và hiu quạnh vô cùng. Mộ Dung Thiên ngồi trên ghế, nhớ tới tình cảnh của những ngày cuối tuần trước đây, lúc ấy hắn vẫn thoải mái nằm gối đầu trên đùi Lộ Thiến, vừa xem truyền hình và vừa hưởng thụ trái cây do nàng bóc vỏ, lại còn có Tật Phong vui đùa một bên. Vậy mà hôm nay, những thời khắc ấm áp kia không còn nữa, thậm chí, có lẽ sau này vĩnh viễn cũng sẽ không còn lặp lại nữa, vừa nghĩ tới đây, trong lòng Mộ Dung Thiên chợt dậy lên một nỗi sợ vô hình, không tài nào áp chế nổi.

Lúc này, trên mặt chiếc Quang hệ kính tượng [2] lại hiện lên hình ảnh của một nam tử toàn thân hắc y với sắc mặt âm trầm, Mộ Dung Thiên nhất thời tức giận không thể kiềm chế, cầm lấy chiếc khay trên bàn và ném mạnh đi.

" Rầm!" một tiếng thật lớn, đạo cụ truyền hình bị tan vỡ, biến thành nhiều mảnh vụn rơi đầy trên đất.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-431)