← Ch.146 | Ch.148 → |
Đêm, màn trời tối đen như con ma thú đáng sợ nhất, không ai có thể biết trong bóng đêm ấy sẽ có điều gì xảy ra.
Mộ Dung Thiên đứng trên gò Lan Lăng, tai nghe thấy tiếng kêu kinh hoảng và hỗn loạn của địch nhân từ phía dưới truyền lại, nét mặt biến hóa không ngừng. Mắt thấy xa xa từng đợt mũi tên đấu khí mang theo các loại linh lực khác nhau và phóng ra những quang hoa chói mắt, tạo thành những đường bán nguyệt đánh úp về phía địch doanh, kèm theo đó là vài tiếng kêu thảm cùng với rất nhiều tiếng mắng chửi đầy tức giận.
Hơn một ngàn cung tiễn thủ vừa hoàn thành nhiệm vụ của họ. Sau khi tấn công quân Tây Bắc xong, dưới sự chỉ huy đâu vào đấy của Bích Dạ, họ liền thoái lui về phía sau. Đây là lần quấy rối thứ mười một trong đêm nay, đương nhiên là không có khả năng gây thương tổn quá nhiều cho địch nhân, tuy vậy, họ cũng có thể khiến kẻ địch vừa đi đường xa tới đây bị hoảng hoảng hốt hốt, sức cùng lực kiệt, ngủ không đủ giấc, và do đó mà sức chiến đấu sẽ bị giảm nhiều. Lợi dụng binh lực ít nhất để đạt hiệu quả tốt nhất, đạo dùng binh của Mộ Dung Thiên quả không phải là tầm thường, dù sao thì hắn cũng là người đến từ nơi khác và lại dày dạn kinh nghiệm với chiến tranh.
Mà ngay cả ông trời, không, ngay cả Thần may mắn cũng giúp cho phe mình, khi không lại được thuận gió. Dưới sức gió, những mũi tên linh lực bay xa hơn nhiều, tạo thành hiệu quả lại càng tốt hơn.
Khẳng Đặc vốn là người không bao giờ để cho tâm tình bị dao động, nhưng lúc này cũng rất hưng phấn, nói:
- La Địch đoàn trưởng, phán đoán của đoàn trưởng quả không có đến nửa điểm sai lầm!
Trong quân đoàn 376, có đến sáu, bảy phần nhân số binh sĩ đều là những người được triệu tập gấp rút như các học viên chưa tốt nghiệp hoặc dong binh mới chưa có nhiều kinh nghiệm, nếu có thể thuận lợi thủ vững Uy Nhĩ thành trước liên quân Tây Bắc - vốn là một đội quân được phân phối hoàn mỹ, binh chủng ưu tú, cùng với tỷ lệ phối hợp tuyệt hảo; hoặc giả nếu họ có thể kéo dài sự cầm cự cho đến lúc đại bộ phận dân chúng rút đi an toàn, vậy thì chiến dịch này khả dĩ có thể ghi vào trang sử của những chiến dịch vĩ đại nhất của đế quốc. Nghĩ đến đây, Khẳng Đặc thật không cách nào kềm chế nổi sự khích động ở trong lòng.
Mộ Dung Thiên tính toán rất chuẩn xác, theo báo cáo của người lính gác thuộc Tam Mục tộc - một chủng tộc có thị lực mạnh nhất - địch nhân quả nhiên không ngoài dự kiến, đã dừng lại ở Phỉ Nạp để hạ trại, còn đoàn cự tích vận chuyển lương thực thì nằm ở trung tâm quân doanh, bên cạnh thượng lưu, sau đó thì chúng lấy lương thực xuống để nấu nướng. Đương nhiên, bất luận nhìn từ góc độ nào, xét về mặt thuận tiện hay an toàn thì cách làm này rất có khoa học. Thế nhưng bọn chúng lại không thể ngờ rằng, tại đây đã sớm có người mai phục ngay bên dưới lòng đất, nơi mà đại quân đang hạ trại.
Chiến thuật quấy rối của Mộ Dung Thiên rất quan trọng đối với việc mai phục được thuận lợi trong doanh trại của địch, và cũng tạo lợi ích không nhỏ cho những người chấp hành kế hoạch đốt lương. Quân địch đi đường xa mệt mỏi, bất luận là tâm lý hay thân thể đều hết sức mệt nhọc. Sau hàng loạt những đợt tấn công như gãi ngứa, bọn chúng sẽ biết bên Mộ Dung Thiên kỳ thật không dám chính thức tập kích, từ đó chúng cũng sẽ buông lỏng cảnh giác, vậy thì cơ hội thành công của nhóm người mai phục sẽ được cao hơn.
Thời gian mai phục sẽ được phát động vào một khắc trước bình minh, đó cũng là lúc cơ thể con người mệt mỏi nhất. Mộ Dung Thiên biết, thời khắc khẩn trương và khích động nhân tâm sẽ đến rất nhanh. Hắn đột nhiên cảm thấy cực kỳ hưng phấn. Dường như hôm nay mình đang chơi một ván cờ khổng lồ, tính mạng của hàng ngàn hàng vạn người đang nằm trong tay của mình, thắng hay thua, thành hay bại chỉ nằm trong một ý niệm. Loại cảm giác kích thích khôn cùng này không cần nói cũng có thể biết được.
Cận vệ thiết thân của đoàn trưởng là Lộ Thiến, đứng cạnh Mộ Dung Thiên và trong lòng ngập tràn sự ngưỡng mộ. Thái độ của La Địch ca ca của nàng đêm nay hoàn toàn khác hẳn với thái độ xuề xòa biếng nhác và vô lại hạ lưu của hàng ngày. Đêm nay hắn thể hiện khí khái của một vị thống soái anh minh, là người vận trù kế sách, trong ánh mắt tràn đầy tự tin, toàn thân toát ra một loại mỵ lực khiến người ta tín nhiệm và thấy xứng đáng để nương tựa. Lộ Thiến cũng chưa bao giờ lo lắng quá nhiều. Nàng chỉ biết là, đứng lên cạnh Mộ Dung Thiên, đó là nơi tốt đẹp nhất và an toàn nhất trong đất trời này.
Lạc Na và Lệ Toa cũng chia nhau đứng hai bên Mộ Dung Thiên. Các nàng là binh chủng đặc thù nhất trong quân đoàn, do chính Mộ Dung Thiên trực tiếp chỉ huy.
Người thủ lãnh của tiểu đội cung tiễn thủ kiêm một trong những tham mưu trưởng của Mộ Dung Thiên là Bích Dạ, sau khi cho tiểu đội của mình lui về, nàng liền đi thẳng đến bên cạnh Mộ Dung Thiên báo cáo:
- Báo cáo La Địch đoàn trưởng, kế hoạch quấy rầy của chúng ta được tiến hành rất thuận lợi!
Mộ Dung Thiên nhìn nàng cung tiễn thủ xinh đẹp, anh tư lẫm lẫm trước mắt, nét mặt không hề thay đổi, nhẹ nhàng gật đầu:
- Bích Dạ doanh trưởng, làm tốt lắm!
Thoát khỏi bộ dáng vô lại, Mộ Dung Thiên quả thật có thần thái trông rất lãnh khốc, và có một loại khí độ rất khó hình dung, khiến cho Bích Dạ vốn đã quen với bộ dáng thường ngày của hắn mà cũng sinh ra một cảm giác giống như Lộ Thiến vậy. Nàng rất kinh ngạc, không ngờ cùng trên một con người mà lại có hai loại khí chất hoàn toàn khác biệt như vậy. Đặc điểm bí ẩn này lại khiến Mộ Dung Thiên có thêm vài phần mỵ lực.
Trên thực tế, Mộ Dung Thiên chỉ đưa ra nhiều kiến nghị ngoan độc ngoài sức tưởng tượng của mọi người, cùng với những chi tiết cần có chủ ý, nhưng người chính thức nắm toàn quyền chỉ huy chiến đấu lại là Khẳng Đặc. Mộ Dung Thiên biết mình ở phương diện mưu kế quả thật không tồi, nhưng chẳng qua luận về năng lực điều hành, hắn chỉ là một tên gà mờ, còn kém xa Khẳng Đặc vốn là người có kinh nghiệm phong phú, nên không cần phải mạo xưng là hảo hán. Bởi vậy hắn đơn giản trao toàn bộ quyền chỉ huy cho cấp dưới, lại cho phép Khẳng Đặc không cần gặp chuyện gì cũng phải báo cáo với hắn, cứ tự mình quyết định là được. Tình thế nơi chiến trường thường thay đổi trong nháy mắt, thời gian phát ra mệnh lệnh càng ngắn càng tốt.
Hôm nay Mộ Dung Thiên chỉ là người đứng xem, ngược lại còn được thoải mái hơn hôm qua nhiều. Hắn chỉ muốn đứng trên đài thống soái mà nhìn Khẳng Đặc chỉ huy, rồi học tập kinh nghiệm quý giá của lão là được.
Rốt cuộc thiên la địa võng của kế hoạch phòng thủ đã hoàn thành, giờ đây chỉ thiếu một kích yếu hại đánh vào địch nhân nữa thôi, rồi sau đó cho chúng tắm một trận. Nhìn sắc trời đang hé lộ một tia sáng trắng, Mộ Dung Thiên lẩm bẩm:
- À, xem ra đã tới lúc rồi!
Vừa dứt lời, từ phía doanh trại ở bên dưới chợt có vài đóm hỏa quang bay thẳng lên cao, tiếp theo là những âm thanh còn vang dội hơn cả những lúc quấy rối của đội ngũ cung tiễn thủ truyền tới. Toàn thể doanh trại của quân địch liền trở nên đại loạn, gần như sôi trào. Từ xa nhìn lại, có vô số chấm đen nhỏ đang lao nhanh về hướng những đóm lửa vừa bốc lên cao.
Mộ Dung Thiên vỗ tay cười nói:
- Thành công rồi, hắc hắc.....
Khẳng Đặc, Bích Dạ và các doanh trưởng khác trên đài thống soái cũng thấy tinh thần phấn chấn, vui vẻ cổ vũ.
Khẳng Đặc lập tức nói:
- Bích Dạ doanh trưởng, hãy mau lập tức chỉ huy tiểu đội cung tiễn thủ phát động tấn công lần nữa, gây thêm cảnh hỗn loạn để người của chúng ta có thể chạy thoát dễ dàng.
Hôm nay lão tạm thời nắm quyền chỉ huy, nên cũng không chút khách khí, để tránh làm lỡ thời cơ chiến đấu.
- Dạ!
Bích Dạ ứng tiếng đáp lại, sau đó liền dẫn đầu một đám cung tiễn thủ lao nhanh về phía dưới gò Lan Lăng. Không lâu sau, ưu thế bên ngoài của quân địch bị rối loạn, binh lính cứu viện gấp rút xông ra không được phòng ngự đầy đủ nên thương vong trong đợt công kích này lớn hơn nhiều so với những lần trước. Tuy con số đó không thấm vào đâu so với số lượng tổng thể của quân địch, nhưng nếu chỉ nhằm vào mục đích gây hỗn loạn cho chúng thì cũng đã quá đủ.
Vài phút sau, Bích Dạ cùng đội cung tiễn thủ kéo nhau trở về, theo sau còn có vị phù chú sư tính tình trầm ổn, người phụ trách kế hoạch đốt lương lần này - Bố Lỗ Tư. Đi theo y là mười binh sĩ không chính quy nhưng tinh thông Hỏa hệ đấu khí, và đi sau cùng là một đám chiến sĩ đen xì, thấp bé lưng còng - Huyệt cư nhân chiến sĩ (người sống trong lòng đất). Tướng mạo của họ tuy xấu xí, nhìn không thuận mắt, nhưng đâu ai ngờ rằng khâu trọng yếu nhất trong kế hoạch lần này lại do chính bọn họ hoàn thành. Và hơn nữa, lại càng không ai ngờ được sau trận chiến này, những kẻ luôn bị coi là chỉ hợp với lao động khổ sai, chỉ là những người ăn lông ở lỗ và không hề có tiếng tăm gì nhưng khi bước lên vũ đài chiến tranh của đại lục, họ liền trở thành một binh chủng không thể thiếu.
Mộ Dung Thiên đứng dậy tự mình nghênh đón:
- Hoan nghênh các chiến sĩ dũng cảm trở về. Các ngươi đã vất vã rồi, đế quốc nhất định sẽ tôn vinh các ngươi!
Tuy không hiểu phương cách chỉ huy ra sao, nhưng mấy chuyện như khích động sĩ khí thì đúng là môn sở trường của Mộ Dung Thiên, không phải chỉ một hai câu mà thôi.
Được vị thống soái tôn kính chân thành khen ngợi, tâm tình của những chiến sĩ Huyệt cư nhân vừa hoàn thành nhiệm vụ vốn đang rất yên tĩnh thì lúc này lại trở nên rất khích động. Mỗi người đều hận không thể vì đế quốc mà máu chảy đầu rơi, cống hiến sức lực lớn nhất của bản thân.
Bố Lỗ Tư lên tiếng báo cáo với sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng trong thanh âm không che giấu nổi niềm hưng phấn:
- La Địch đoàn trưởng, kế hoạch đốt lương đã được hoàn thành rất thuận lợi. Chỉ có hai Huyệt cư nhân không kịp lui về nên mất mạng, còn một chiến sĩ bị thương nhẹ.
Tuy nói Khẳng Đặc là người toàn quyền chỉ huy, nhưng các doanh trưởng đều vì ngưỡng mộ hắn mà tất cả đều báo cáo trực tiếp với Mộ Dung Thiên, nhằm để thể hiện sự tôn kính với thủ lĩnh. Đương nhiên, do Khẳng Đặc cũng đang ở bên cạnh hắn, nên việc này cũng tương đương với báo cáo cho cả hai người.
Nghe nói có người hy sinh, trong lòng Mộ Dung Thiên không khỏi rúng động, nhưng hắn biết rõ đây là chuyện không thể tránh khỏi trong chiến tranh. Có thể đánh vào nơi hiểm yếu của quân địch mà hầu như không tổn thất đã là một chiến tích đáng tự hào. Nhưng việc có hai chiến sĩ Huyệt cư nhân bị chết đi thì cũng làm nụ cười của hắn mất hẳn. Nghĩ đến đây, Mộ Dung Thiên vội vàng cố nén đau thương xuống, lạnh nhạt nói:
- Tốt lắm, làm rất tốt! Những binh sĩ đã anh dũng hy sinh nhất định sẽ được đế quốc vĩnh viễn ghi nhớ!
Khẳng Đặc là người thân kinh bách chiến, đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, nên đã xem những chuyện thế này là quá thường tình.
Từ phía xa xa, ánh lửa đang bốc cháy tại trung tâm địch doanh rốt cuộc cũng được dập tắt, kế đến là những tiếng mắng chửi om xòm như thủy triều dâng của địch nhân truyền tới. Hiển nhiên bọn chúng cũng hiểu được tầm quan trọng của lương thực đối với phe mình. Không còn nghi ngờ gì nữa, chiến thuật vô sỉ của Mộ Dung Thiên đã hoàn toàn chọc giận bọn chúng.
Nhìn quân địch tụ tập lại thành từng nhóm, Mộ Dung Thiên chẳng những không kinh sợ mà còn mừng rỡ nói:
- Thống soái của địch nhân đúng là một loại SB [1], cuối cùng đã không giữ được bình tĩnh mà phải phát động tấn công trước dự kiến. Ha ha, toàn quân chuẩn bị, chúng ta trước hết hãy đè bẹp oai phong của bọn chúng một phen!
Tuy hắn không biết cách điều hành quân đội, nhưng những trò như cáo mượn oai hùm thì rất rành rọt. Hơn nữa, vạch ra toàn bộ kế hoạch lần này, mình dĩ nhiên là người có công lớn nhất, không có tướng lãnh nào dám coi thường. Thế nhưng bọn họ chỉ không hiểu cái từ "SB" ở trong lời của Mộ Dung Thiên là cái quái gì?
Lẽ tất nhiên, thống soái của địch nhân cũng không phải là loại "SB" gì. Vì phải trường kỳ chống chọi với ma thú hung mãnh, nên điều đó đã khiến cho người Tây Bắc rất hung hăng, nhất là khi vấp phải cản trở, chúng cho rằng dựa vào sự hung hãn được kích thích của binh sĩ cộng với ưu thế tuyệt đối là nhân số đông gấp sáu lần đối phương, nên họ cho rằng mình có thể một lần đánh bại, hoặc ít nhất cũng khiến cho đối phương bị đả kích nặng - đó là đặt trường hợp thống soái của đối phương không phải hạng hèn hạ bỉ ổi đến biến thái mà thôi.
← Ch. 146 | Ch. 148 → |