Vay nóng Tinvay

Truyện:Dị Giới Dược Sư - Chương 180

Dị Giới Dược Sư
Trọn bộ 431 chương
Chương 180: Ước Định
0.00
(0 votes)


Chương (1-431)

Siêu sale Lazada


Mộ Dung Thiên vội dừng chân và quay đầu lại ngạc nhiên hỏi:

- Xin hỏi tiểu thư còn chuyện gì căn dặn?

Tân Địch Á hơi thẹn thùng cúi đầu, nói:

- Sử Mật Tư tiên sinh, chúng ta còn có thể gặp nhau chăng?

Kỳ thật trong lòng Tân Địch Á rất trống rỗng, chỉ vì nàng bị ám ảnh bởi cuộc hôn nhân chính trị của mẫu thân nên cả ngày lúc nào cũng phải đề phòng cẩn thận. Nàng mong rằng thông qua sự lạnh lùng như băng sơn mà cự tuyệt các nam nhân, và đó cũng là để âm thầm chống lại gia tộc. Tất cả những thứ đó chỉ là để tránh cho bản thân mình đi theo vết xe đổ của mẫu thân mà thôi.

Tuy nhiên, nàng đối với thái độ hờ hững của Mộ Dung Thiên thì có chút ngoại lệ. Đầu tiên là việc hắn bị tiếng kêu của Oa Đề câu dẫn, điều đó chứng minh được tâm tính thiện lương của hắn. Thứ hai là hắn không vì ơn cứu mạng mà yêu cầu báo đáp, thậm chí dừng lại thêm một chút cũng không có, mà trái lại thì lập tức bỏ đi ngay. Đây là hành động rất khác thường và khiến cho nàng rất ngạc nhiên. Bởi vì theo ấn tượng của nàng, hầu hết các nam tử khác đều chỉ muốn tiếp xúc thật nhiều với nàng, họ chỉ mong được ở bên cạnh nàng càng lâu càng tốt, thậm chí còn không tiếc thứ gì chỉ để được nhìn mặt nàng trong chốc lát mà thôi. Do đó cứ theo phương diện này thì cũng đủ chứng minh là hắn không có ý đồ bất lương. Nhưng điểm trí mạng ở đây là nằm ở hai câu thơ do hắn trộm về: "Tâm vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông." Quả thực hắn đã đâm trúng vào chỗ yếu hại của Tân Địch Á. Nhìn thấy kinh nghiệm tình cảm của mẫu thân, đồng thời tuy cũng kinh sợ hôn nhân, thế nhưng ở một mặt khác, nàng vẫn khao khát một loại tình cảm hoàn mỹ giống như linh tê vậy. Đó cũng là nguyên nhân vì sao một người không ham muốn châu báu như nàng nhưng khi nhìn thấy Linh Tê châu thì lại trở nên khát vọng như thế. Trong mắt nàng, nếu không phải là người đã từng thể nghiệm ái tình đến triệt để thì tuyệt đối sẽ không thể thốt ra được hai câu thơ khiến người ta phải khắc cốt ghi tâm như vậy.

Vì thế mà Tân Địch Á liền kết luận rằng, Mộ Dung Thiên cũng là một người luôn khao khát tình yêu thiết tha và chân thành giống nàng vậy.

Hảo cảm của Tân Địch Á đối với Mộ Dung Thiên nhất thời tăng lên rất nhiều, giờ đây nàng đã xem hắn là đồng đạo, thậm chí còn nảy ra nguyện vọng được trò chuyện chân thành với hắn nữa. Do đó mà nàng mới lên tiếng giữ hắn lại, chỉ tiếc là suy đoán của nàng hơi sai lầm một chút. Mộ Dung Thiên quả thật không thể coi là người xấu, nhưng hắn lại không cao thượng như nàng nghĩ. Sở dĩ hắn gấp gáp bỏ đi là vì sợ thân phận của mình bị bại lộ. Còn hai câu thơ kia, dĩ nhiên không phải là do tên sắc lang đó thể nghiệm được tình yêu sâu sắc mà sáng tác ra được, chẳng qua hắn chỉ vô sỉ lấy trộm thành quả của tiền nhân mà thôi. Nếu muốn con người thô tục đó trở thành cao nhân nhã sĩ thì quả thật còn khó hơn cả việc heo nái leo cây, nhưng nếu bảo hắn làm vài câu tuyệt thế dâm thi thì họa may còn được. Vạn nhất cho hắn biết được trong lúc run rủi, hắn đã may mắn chiếm được hảo cảm của Tân Địch Á thì chỉ sợ hắn sẽ cười đến rụng răng mất.

Thỉnh cầu của Tân Địch Á khiến Mộ Dung Thiên cảm thấy khó xử, gã sắc lang hơi nhíu mày, vuốt vuốt cằm rồi nói:

- Điều này.... . điều này......

Thật tình mà nói, hắn rất muốn được gặp lại nàng, muốn được cùng nàng trò chuyện mỗi ngày, biết đâu lâu dần sẽ sinh ra tình cảm, vậy thì tỷ lệ theo đuổi thành công của hắn tất nhiên sẽ được tăng lên nhiều. Thế nhưng đây là cơ hội của Sử Mật Tư chứ không phải là cơ hội của Đan Ni Tư, tuy cùng một người nhưng ý nghĩa lại không giống nhau. Cái vỏ Sử Mật Tư chỉ được sử dụng trong lúc bất đắc dĩ mà thôi, sau đó nhất định phải tiêu hủy triệt để và không thể để lại bất kỳ một dấu vết gì. Nhất định phải diệt trừ hậu hoạ. Tuy vậy, nếu cự tuyệt thẳng thừng thì chẳng khác nào phải bỏ qua cơ hội tốt để tiếp cận mỹ nhân. Một cơ hội như thế không phải lúc nào cũng có được, lẽ tất nhiên là hắn không nỡ bỏ qua rồi.

Trong lúc còn do dự bất quyết thì Tân Địch Á đã co ngón tay lại và búng một cái, lập tức có một đạo lam quang bắn tới ngay trước mặt Mộ Dung Thiên.

Mộ Dung Thiên đưa tay bắt lấy vật vừa được bắn tới, thì ra đó chính là một hạt Linh Tê châu. Hắn thắc mắc hỏi:

- Tiểu thư, đây là....... ?

Tân Địch Á giải thích:

- Sử Mật Tư tiên sinh, chúng ta có thể dùng Linh Tê châu để ngầm giữ liên lạc, quyết sẽ không có kẻ nào khác biết được.

Nàng là người thông tuệ, tất nhiên dễ dàng đoán ra được chỗ khó xử của Mộ Dung Thiên, nên nghĩ ra một biện pháp giải vây cho hắn. Nhưng sau khi nói xong lời đó thì khuôn mặt của nàng chợt nóng ran lên, bởi vì Linh Tê châu là tín vật định tình mà những đôi tình lữ đều mơ tưởng có được. Hễ hai người nào nắm giữ đôi hạt châu này thì hầu như trăm phần trăm là một đôi tình lữ vậy. Tuy nói rằng dùng đôi châu này để ngầm giữ liên lạc, là quyết định này chỉ để bảo đảm tính bảo mật cho thân phận của Mộ Dung Thiên chứ không có ý gì liên quan đến tình ái, thế nhưng ý nghĩa của Linh Tê châu lại quá rõ ràng, nhiều ít gì cũng có hàm ý liên quan đến phương diện đó mà không thể che đậy được, do đó Tân Địch Á mới sợ hắn hiểu lầm, nên cảm thấy có chút thẹn thùng.

Mộ Dung Thiên hỏi:

- Xin thứ lỗi! Tiểu thư có thể cho biết lý do tại sao lại muốn giữ liên hệ với tại hạ được chăng? Nếu chỉ vì ân cứu mạng, vậy thì không cần thiết. Tiểu thư có thể giữ bí mật giùm ta thì đó đã là cách báo đáp tốt nhất rồi.

Nghe hắn nói xong, Tân Địch Á nhận ra ẩn ý như muốn cự tuyệt và dự định sắp bỏ đi của hắn, nàng vội vàng nói:

- Sử Mật Tư tiên sinh, thật tình mà nói, ta rất cô độc, nên rất muốn được cùng ngươi thỉnh thoảng trò chuyện đôi ba câu về cuộc sống hằng ngày mà thôi, tuyệt không có ý đồ gì khác đâu.

Băng Sơn mỹ nữ đã chủ động lên tiếng yêu cầu một nam nhân bồi tiếp nàng chuyện trò, chỉ sợ nói ra sẽ khiến bao nam nhân phải thèm nhỏ dãi, chỉ hận là gã sắc lang này không thể tiêu thụ được ân sủng của mỹ nhân mà thôi.

Thấy Mộ Dung Thiên vẫn còn do dự, Tân Địch Á lại càng nghĩ hắn là một cao nhân không bị mê đắm bởi nữ sắc, nên nàng lại càng kiên quyết nung nấu ý định cùng hắn nghiên cứu vấn đề tình ái, vì vậy nên nàng bổ sung thêm:

- Chỉ cần ngươi dùng máu tươi nhỏ lên viên hùng châu, vậy thì nó sẽ lập tức nhận chủ, sau đó ta sẽ thông qua hồng sắc thư châu mà mời ngươi đến, thần không hay quỷ không biết. Sử Mật Tư tiên sinh, cứ quyết định như thế nhé. Ngươi là người quân tử, chắc hẳn sẽ không cự tuyệt lời thỉnh cầu của tiểu nữ tử chứ?

Nói xong, nàng không để cho Mộ Dung Thiên kịp trả lời, vội đề khởi chút ít linh lực vừa được khôi phục mà chạy thẳng về phía doanh địa của Áo Lý gia tộc, đồng thời còn ném lại một câu:

- Sử Mật Tư tiên sinh, Tân Địch Á rất mong đợi đến lần gặp mặt tiếp theo.

Mộ Dung Thiên vội vàng gọi với theo:

- Ấy, ấy.... khoan đi đã, ta còn chưa trả lời.........

Nhưng Tân Địch Á phảng phất như không nghe không thấy, chẳng lâu sau thì đã mất dạng trong bóng tối.

Nhìn bóng lưng của nàng, Mộ Dung Thiên không biết là nên lo hay nên mừng. Hắn nhét Linh Tê châu vào túi, rồi nhìn khắp xung quanh một lượt, sau khi thấy không có ai thì mới dùng mặt nạ Thiên biến vạn hóa khôi phục lại khuôn mặt của Đan Ni Tư, kế đó thì phi thân phóng đi mất.

Sau khi thay đổi bộ y phục bị ướt đẫm, Tân Địch Á thả người nằm xuống chiếc giường êm ái có lót lông ngỗng. Đến lúc này mà trái tim của nàng vẫn còn đập thình thịch không ngừng, nàng không ngờ bản thân mình có thể ước hẹn với một nam tử, thậm chí còn chia cho hắn một hạt Linh Tê châu, quả thật là quá hoang đường. Nhưng nếu cho nàng lựa chọn lại một lần nữa thì nàng cũng sẽ không do dự mà vẫn ước hẹn với hắn. Đối với một mỹ nữ cô độc như Tân Địch Á, tri kỷ thì lại đặc biệt khó tìm hơn cả.

"Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông. Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông.... ." Nàng nhịn không được mà ngâm lại hai câu thơ lúc nãy. Càng ngâm thì lại càng có cảm giác, đọc cả trăm lần mà vẫn không thấy chán. Tân Địch Á hết lòng ta thán, không ngờ trên thế gian này lại có phương thức biểu đạt tuyệt diệu đến như thế, ý cảnh mỹ lệ động nhân đến như thế. Chỉ với hơn mười từ trong hai câu ngắn ngủi, tình yêu hoàn mỹ mà lòng nàng vẫn luôn hướng tới đã được lột tả một cách tinh tế. Quả thật là quá vi diệu.

Trong lúc mơ hồ, Tân Địch Á thầm trông ngóng đến ngày gặp lại của hai người, hơn nữa lại còn mong sẽ gặp được hắn trong thời gian sớm nhất nữa. Loại ý nghĩ này thật khiến cho nàng phải giật mình, nhưng lại cũng khó lòng mà áp chế được.

Lúc này Mộ Dung Thiên cũng đã về đến lều trại của mình, mấy nữ nhân vẫn còn đang ngủ say và không hề hay biết việc hắn vừa ra ngoài tí nào. Mộ Dung Thiên đắp lại tấm chăn cho Lộ Thiến, sau đó thay đổi xong liền chuẩn bị chui vào chăn với nàng. Đột nhiên hắn lại nhớ đến hạt Linh Tê châu, không biết có nên gặp lại Tân Địch Á chăng? Đó là một quyết định có tính nguy hiểm rất lớn, ngay cả vị hôn thê của hắn là Long nữ Mâu Cơ mà vẫn chưa biết đến thân phận La Địch của hắn nữa là. Tuy hắn rất muốn theo đuổi Tân Địch Á, nhưng như vậy thì mạo hiểm quá lớn, quả là có chút không đáng. Việc nào nặng, việc nào nhẹ, hiển nhiên Mộ Dung Thiên cũng hiểu được rất rõ ràng.

Nhưng Mộ Dung Thiên lại nhớ tới câu nói của Tân Địch Á: "Ta rất cô độc." Khi thốt ra lời đó, khuôn mặt của nàng toát ra sự trống rỗng từ nội tâm cùng với niềm khát vọng thầm kín. Mộ Dung Thiên thở dài một hơi, cắn mạnh lên đầu ngón tay một chút rồi nhỏ lên hạt châu một giọt máu. Trong lúc lam quang tỏa sáng rực rỡ thì giọt máu của hắn từ từ bị hạt châu hấp thu, sau đó thì ánh lam quang cũng tiêu tan nốt, còn hạt châu thì trở lại như cũ chứ không còn tỏa sáng nữa, nhìn thoáng qua cũng chẳng khác nào một viên đá thông thường cả. Đó là dấu hiệu đã hoàn thành nghi thức nhận chủ, nếu sau này vẫn được chủ nhân khống chế thì nó sẽ không phát sáng lần nào nữa, tránh cho người ta nghi ngờ.

- Đan Ni Tư ca ca, huynh sao vậy, sao còn chưa ngủ thế?

Mộ Dung Thiên quay đầu nhìn lại, thấy Lộ Thiến mắt nhắm mắt mở ngồi dậy. Có lẽ lúc nãy nàng bị tia lam quang nhận chủ mà làm tỉnh giấc, rồi khi thấy hắn đang ngồi thừ người ra đó thì mới lên tiếng hỏi như thế.

Thả hạt Linh Tê châu vào túi trở lại, Mộ Dung Thiên xoay người ôm lấy nàng rồi nói:

- Không có gì, ta vừa đi tiểu thôi mà. Tiểu Lộ, chúng ta ngủ tiếp nào.

Lộ Thiến mơ mơ màng màng gật đầu, không nghi ngờ gì cả, chỉ "dạ" một tiếng rồi ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn như chú mèo Ba Tư, và từ từ chìm vào giấc mộng đẹp.

"Chỉ mong lần này mình quyết định không sai, không tự khiến mình khiêu vũ trên dây, lỡ vô ý một chút thì sẽ rơi xuống hố và bị tan xương nát thịt ngay." Đó chính là nguyện vọng cuối cùng của Mộ Dung Thiên trước khi chìm vào giấc ngủ.

Một đêm bình an không có gì xảy ra. Sáng sớm hôm sau, đáng lý ai cũng nghĩ rằng bầu trời sẽ vẫn còn vần vũ hoặc mưa to gió lớn thêm vài hôm nữa, vậy mà giờ đây tất cả đều tiêu tan. Cả sóng to gió lớn ở ngoài khơi cũng khôi phục lại sự tĩnh lặng vốn có của nó, mặt nước trong xanh thật chẳng khác nào một tấm gương. Sau cơn mưa, vầng thái dương càng đặc biệt đỏ hồng hơn bao giờ hết, nó hừng hực sức sống, chậm rãi mọc lên từ hướng đông. Những cánh chim hải âu bay lượn trên cao, và nhiều tiểu động vật khác sau cơn cuồng phong bạo vũ thì đều nổi lên mặt nước để hít thở không khí trong lành. Cách đây không lâu, đại dương mênh mông vốn như đang nổi cơn thịnh nộ và muốn dìm chết bao sinh mạng, nhưng giờ đây thì nó lại lộ ra một bộ mặt khác rất ôn nhu và dịu dàng.

Thời tiết ở đây thường hay thay đổi rất cổ quái, người ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ chuẩn đoán chính xác được, có lẽ chỉ có lão Thiên gia là biết được mà thôi.

Sau khi Mộ Dung Thiên còn đang ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi lều trại của mình, trước mắt hắn liền hiện ra một bóng đen ở phía xa xa nơi chân trời, tựa như vầng thái dương đang mọc lên vậy. Những tia nắng ban mai trải dài xuống mặt biển, tạo ra nhiều lớp ánh sáng lấp lánh rất mỹ lệ, trông chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật cả, hết sức an tường từ hòa. Nếu như có một nhiếp ảnh gia ở đây, nhất định cảnh tượng trước mắt sẽ trở thành mục tiêu để chụp ảnh tốt nhất. Nhưng ai cũng đều biết, đây chỉ là bề ngoài tạm bợ mà thôi, bởi vì Á Đặc Lan Đế Tư đã có danh xưng là Vong Hồn đảo thì hiển nhiên nó không phải là một địa phương tốt để đi du ngoạn ngắm cảnh rồi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-431)