← Ch.186 | Ch.188 → |
Mộ Dung Thiên còn chưa kịp nhận ra vật gì mà có thanh thế ghê gớm đến vậy, giờ nghe lão nói vậy thì kinh ngạc hỏi:
- Kình Thôn?
Phỉ Lợi Phổ nhíu mày giải thích:
- Là quỷ thú Kình Thôn, nhưng sao nó lại xuất hiện tại Tác Đức hải khu này chứ?
Mộ Dung Thiên lại hỏi:
- Huynh nói Kình Thôn là vật gì thế?
- Nó là một loại ma thú rất đặc biệt, trong nhất thời không thể nói rõ được. Tóm lại là nó rất nguy hiểm, tuy cũng hung ác như hung thú vậy, thế nhưng nó lại càng quỷ dị hơn, tóm lại là ngàn vạn lần không nên chọc đến nó.
- Ủa, là nó đó à?
Mộ Dung Thiên nhìn về hướng có cột nước rồi nói:
- Nếu không lầm thì đó là hướng vừa rồi nhóm của tên tiểu tử Tạp La đã chạy đến. Tiểu tử đó thì không đáng lo, chỉ mong Đãi Lạc Lục đi theo gã sẽ không gặp phải chuyện rủi ro.
Số 7 Đãi Lạc Lục là người Dã Man nhân, nên tính tình rất trung hậu, Mộ Dung Thiên vẫn xem hắn là đồng bọn tốt.
Vừa nói dứt lời, Mộ Dung Thiên chợt nhớ ra điều gì, sắc mặt đại biến, nói:
- Không ổn rồi!
Sắc mặt của Phỉ Lợi Phổ cũng trở thành xấu hẳn đi:
- Ngươi cũng nghĩ tới phải không? Tân Địch Á ở gần nhóm của Tạp La nhất, ả thân làm tổ trưởng, nhất định sẽ chạy đến đó cứu viện.
Vừa dứt lời, lão lập tức thi triển khinh thân thuật lao vọt đi, ngay cả hải lộc cũng không cần dùng tới, đồng thời lại sử dụng "Cải đầu hoán mạo" mà thay đổi hình dạng trở lại thành Nhâm Sử Ni. Tuy rằng hai người họ đang hăng say thảo luận kế hoạch cướp sắc, nhưng Phỉ Lợi Phổ là người biết thương hoa tiếc ngọc, lão không thể trơ mắt đứng nhìn một trang đại mỹ nữ như Tân Địch Á bị táng thân trong bụng quỷ thú.
Mộ Dung Thiên cũng bám chặt theo sau, khinh thân thuật của hắn vốn không bằng lão sắc đạo, nhưng nhờ có không gian đấu khí giúp đỡ nên hắn cũng không kém hơn lão là bao.
Từng cột nước liên tục phóng lên cao, mỗi lần như vậy đều mang theo một trận chấn động lớn trên mặt biển. Càng đến gần thì sức rung động càng mãnh liệt, nhưng khi đến cách mục đích còn chừng ba, bốn dặm thì những cột nước kia không còn phun ra nữa. Phỉ Lợi Phổ không vì vậy mà mừng rỡ, trái lại nét mặt của lão còn xám xịt hơn, nói:
- Coi bộ chúng ta đến không kịp rồi.
Lúc này chợt có một bóng người từ xa xa ở phía trước mặt đang dùng thuật ngự phong mà chạy tới. Nhìn cước bộ của gã không hề đạp lên nước, điều đó khiến người ta rất dễ nhận ra đó là một ma pháp sư.
Khi đến gần gã ma pháp sư kia hơn một chút thì hai người liền phát hiện ra gã chính là người mà ai cũng ghét, Tạp La. Bởi vì pháp bào của gã không có mũ chóp nhọn, rất đặc thù, nên rất dễ nhận ra gã.
Ngày thường gã Tạp La này rất ngạo mạn, nhưng lúc này thì sắc mặt tái nhợt, cước bộ xiêu vẹo, hoang mang bỏ chạy như chó nhà có tang. Gã hốt hoảng như là sợ phía sau có yêu quái đuổi theo vậy. Khi nhìn thấy phía trước có hai người Mộ Dung Thiên chạy tới thì liền há miệng như muốn nói gì đó, nhưng chỉ tiếc khi vừa há miệng thì ma lực thoát ra hết, rồi chỉ nghe "tõm" một tiếng, gã liền ngã luôn xuống nước. Có lẽ vì trước kia đã bị hù đến nỗi kinh hồn tán đởm, nay lại sợ trong nước có hải thú chờ trực, nên gã cuống quýt đến độ quên luôn làm sao để đề tụ linh lực mà nhảy lên mặt nước, giờ đây chỉ còn biết gấp gáp hoa tay múa chân, miệng thì không ngớt kêu cứu mạng.
Mộ Dung Thiên và Phỉ Lợi Phổ nhìn thấy bộ dạng của gã như vậy thì đều rất khinh thường, nhưng dù thế nào thì gã cũng là người cùng tổ, gã vừa chạy tới từ hướng có cột nước, rất có khả năng sẽ biết được tình huống của Tân Địch Á, vì vậy Mộ Dung Thiên vội nhảy tới bên cạnh và kéo gã lên, đồng thời hỏi:
- Tân Địch Á tổ trưởng ở đâu? Còn số 7 nữa?
- Nàng....... nàng....... . nàng.... .
Tạp La hổn hển không kịp thở, gã cứ lập đi lập lại chữ "nàng" hồi lâu mà không nói thành một câu trọn vẹn được.
Mộ Dung Thiên cố dằn cơn sốt ruột, chậm rãi nói:
- Không cần hốt hoảng, cứ từ từ mà nói.
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng hắn rất nóng ruột, đối với thiếu nữ có bề ngoài và khí chất giống hệt Tiêu Băng này, Mộ Dung Thiên có một loại cảm tình đặc biệt không thể nói rõ thành lời được.
Tạp La hít liền mấy hơi thở, sau đó thất thần nói:
- Nàng.... . nàng đã bị một con hải thú cực lớn nuốt vào bụng rồi.
- Cái gì???
Phỉ Lợi Phổ truy hỏi:
- Nó lớn cỡ nào?
Tạp La hơi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lớn đến kinh người, chiều dài chí ít là năm mươi thước, hơn phân nửa thân hình thì ngâm trong nước, nên chiều cao cao nhiêu cũng không rõ.
Phỉ Lợi Phổ nhíu mày nói:
- Coi bộ phiền phức rồi đây, chí ít có lẽ nó cũng là ma thú cấp A bậc 8 trở lên đấy.
Bởi vì sự chênh lệch giữa ma thú cấp A và cấp S cách nhau hơi xa, bởi vậy nên mới chia thêm những bậc nhỏ ở giữa, trước sau tổng cộng là mười ba bậc, vượt lên bậc cao nhất thì sẽ ngang hàng với cấp chuẩn S.
Mộ Dung Thiên lạnh lùng thốt:
- Số 2, vậy sao ngươi lại chạy về đây? Theo chúng ta được biết, con quái vật đó phải xuất hiện ở gần nơi các ngươi săn bắt đầu tiên mới phải kia mà?
Khuôn mặt của Tạp La lúc trắng lúc xanh, lắp bắp:
- Ta.... ta....
Mộ Dung Thiên nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của gã thì nhất thời minh bạch được hơn phân nửa, vội túm lấy ma pháp bào của gã, rồi gầm lên:
- Tân Địch Á đi cứu ngươi, nhưng ngươi lại nhân cơ hội đó mà bỏ nàng lại một mình để chạy thoát thân, phải vậy không?
Tạp La vốn rất ngạo mạn, nhưng lúc này thì như quả bóng xì hơi, bị Mộ Dung Thiên quở trách mà cũng không dám phát tác, chỉ ấp úng nói:
- Xin lỗi, con hải thú đó thật sự quá mạnh đi, dù ta không bỏ chạy thì ở lại cũng chịu chết mà thôi.
Mộ Dung Thiên giận tím mặt:
- Con mẹ nó, ngươi có phải là nam nhân hay không?
Bàn tay của hắn rung lên, rồi ném luôn gã xuống nước, sau đó liền phóng mình chạy đi. Lúc này tình hình trên đại dương hoàn toàn trái ngược với bên ngoài, sau một hồi không ngừng vượt sóng mà đi, một xoáy nước khổng lồ với lực hút khủng khiếp đã xuất hiện trước mắt. Nếu là ở trên Địa cầu thì thuyền bè nhất định sẽ bị cuốn vào trong vũng xoáy mà không thể kháng cự, nhưng đối với những cường giả trên Thần Phong đại lục vốn đã đột phá xa loài người trên Địa cầu mà nói, thì đó chẳng phải là sự uy hiếp to lớn gì. Cặp mắt như hạt đậu xanh của Phỉ Lợi Phổ tuy nhỏ nhưng thị lực rất tốt. Lão liếc mắt qua một vòng đã nhìn thấy ngay gã Dã Man nhân Đãi Lạc Lục đang nửa chìm nửa nổi ở trong vòng xoáy của nước, tốc độ cuốn đi càng lúc càng nhanh.
Phỉ Lợi Phổ lập tức quát khẽ một tiếng, vỗ lên mặt nước một cái, liền ngay đó có một con thủy long theo đó mà ngóc đầu lên, nó ngậm lấy Đãi Lạc Lục đang sắp bị cuốn vào xoáy nước rồi rút lui lại phía sau, kế đó thì tan rã ra thành nước trở lại. Phỉ Lợi Phổ nhẹ nhàng đỡ lấy tấm thân khổng lồ của gã Dã Man nhân, nhưng lúc này gã đã hôn mê đi rồi.
Mộ Dung Thiên nhìn xoáy nước cực lớn nọ mà đứng đờ người ra, Phỉ Lợi Phổ thở dài nói:
- Mỗi lần xuất hiện, Kình Thôn chỉ nuốt một người cho tới khi tiêu hóa hẳn mới thôi. Có lẽ Tân Địch Á đã gặp nạn rồi, nếu không thì Đãi Lạc Lục nhất định đã không may mắn thoát chết như vậy.
Mộ Dung Thiên run giọng hỏi:
- Huynh nói Tân Địch Á đã chết?
Trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy đau đớn vô cùng, nếu Tân Địch Á chỉ đơn giản là giống như Tiêu Băng vậy thì hắn nhất định đã không bi thương đến thế, nhưng khi nhớ tới nữ tử lạnh lùng như băng tuyết kia thì trong lòng hắn liền nổi lên cơn bão tố.
Mộ Dung Thiên đứng lặng người trước sự yên tĩnh trong khoảnh khắc của hải dương, hắn bồi hồi nhớ đến nụ cười tươi tắn của nàng mỹ nữ băng tuyết khi ở trước mặt của "Sử Mật Tư", trong lòng không ngừng dâng lên sự tiếc thương vô bờ bến.
Phỉ Lợi Phổ cũng chua xót, nói:
- Hiện tại có thể nàng ta chưa chết hẳn, nhưng đó chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì tựa như người đang sắp chết đuối bỗng nhiên vớ được chiếc phao, tinh thần của hắn phấn chấn hẳn lên, vội hỏi:
- Huynh nói có khả năng nàng vẫn chưa chết à?
Phỉ Lợi Phổ gật đầu:
- Phải, phương pháp săn mồi của Kình Thôn rất đặc biệt, nó không dùng đến răng để nhai nghiến con mồi, vì chúng vốn không có răng. Đầu tiên chúng chỉ có thể nuốt con mồi vào bụng, sau đó dùng yêu khí ngưng kết mà tạo thành sức hủ thực thật mạnh để từ từ tiêu hóa con mồi.
Mộ Dung Thiên có chút hy vọng mong manh không giải thích được:
- Vậy Tân Địch Á có thể phá thủng bụng của nó để đào sinh hay không?
Phỉ Lợi Phổ cười khổ:
- Nếu chỉ đơn giản như vậy thì tốt rồi, nhưng đầu tiên Kình Thôn phải dùng tới mê thất thủy đạn để khiến con mồi bị ngất xỉu, sau đó mới nuốt vào bụng, tựa như lão huynh này vậy.
Lão vừa nói vừa chỉ vào Đãi Lạc Lục đang nằm trong tay mình.
Mộ Dung Thiên vừa nhen nhúm được một tia hy vọng mong manh thì nay nghe vậy liền tắt ngúm luôn, nhưng rồi Phỉ Lợi Phổ lại nói tiếp:
- Tuy nhiên, ta nghe nói trong Áo Lý gia tộc có một môn đấu khí gọi là Lôi Trán hộ thể đấu khí, nó có chỗ giống với Hoạt tính hộ thể đấu khí và cũng có chỗ không giống. Hoạt tính hổ thể đấu khí khi cảm thấy thân thể chủ nhân bị đấu khí ngoại lai tập kích thì sẽ tự phát động, còn với Lôi Trán hộ thể đấu khí thì trong lúc ý thức của chủ nhân không còn tỉnh táo, lại gặp tình huống nguy hiểm, vậy thì nó mới tự chủ động mà khởi phát.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì mừng rỡ thốt:
- Nói như vậy thì Tân Địch Á còn có cơ hội sống sót rồi?
Phỉ Lợi Phổ gật đầu, rồi lại lắc đầu, nói:
- Trong lúc hôn mê thì nàng có thể vẫn chưa bị dạ dày của quỷ thú tiêu hóa, nhưng đến khi tỉnh lại thì cũng vô dụng thôi, bởi vì toàn thân trên dưới của Kình Thôn, nơi kiên cố nhất của nó chính là bức vách vây quanh dạ dày. Cho dù là Hắc Ám đấu khí hay là Châm đấu khí, nếu không phải là công phu cực cao thì không thể nào xuyên thủng được nó. Đến lúc Tân Địch Á hao tẫn hết linh lực thì cũng khó lòng tránh khỏi kiếp nạn thôi.
Mộ Dung Thiên cụt hứng nói:
- Nói như vậy thì hy vọng thoát hiểm của nàng không được lớn lắm rồi.
Hắn dừng lại một chút, rồi tiếp:
- Thôi được, Tân Địch Á dù sao cũng là một thiên kim xuất thân từ danh môn, ban tổ chức hải liệp thế nào cũng thành lập đội cứu viện thật quy mô để cứu nàng phải không?
Phỉ Lợi Phổ thở dài:
- Sau khi Kình Thôn nuốt con mồi, nó sẽ tìm một địa phương bí ẩn để ẩn náu một thời gian, trong lúc đó, ngay cả người bị hại ở trong bụng nó cũng không biết được nó đang ở nơi nào, chứ đừng nói tới người khác. Nếu như nói có cơ hội duy nhất thì đó chính là lúc Kình Thôn cảm thấy được linh lực của con mồi đã suy kiệt, nên nó sẽ lại đi săn tiếp, nhưng nếu muốn phát hiện được hành tung của nó tại hải dương mênh mông này thì đâu có dễ như thế.
Rốt cuộc Mộ Dung Thiên cũng hoàn toàn tuyệt vọng. Lúc này rất đông cường giả và đoàn cứu viện nghe tin cũng chạy tới. Sau khi họ biết có quỷ thú Kình Thôn xuất hiện thì rất khiếp sợ, lập tức hạ lệnh đình chỉ hải liệp, tất cả dũng sĩ tham dự đều rút về đảo Á Đặc Lan Đế Tư. Sau đó liền tổ chức đoàn cứu viện thật lớn đúng như Mộ Dung Thiên đã dự đoán, đợi lúc nào phát hiện được tung tích của Kình Thôn thì lập tức phát đạn tín hiểu, rồi sẽ do các cường giả cao cấp nhất ra mặt giết thú cứu người. Chỉ tiếc là cho đến khi màn đêm buông xuống mà vẫn chưa ai phát hiện ra được chút gì cả.
Mộ Dung Thiên đã dùng tới Linh Tê châu để liên lạc mấy lần nhưng vẫn không thấy hồi âm, có lẽ Tân Địch Á quả thật đã bị hôn mê rồi. Mộ Dung Thiên đứng tại bờ biển chờ đến mãi nửa đêm, rốt cuộc không thể chờ được nữa nên mới quay về lều trại nghỉ ngơi.
Đám người Lộ Thiến đợi lâu vẫn không thấy hắn trở về, nên biết bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn và có lẽ còn vượt qua cả ý liệu của ái lang, do đó mà ai nấy cũng đều nóng lòng sốt ruột, tựa như đang ngồi trên bàn chông vậy. Cho đến khi thấy Mộ Dung Thiên thất thểu trở về thì mọi người mới cảm thấy như buông bỏ được tảng đá lớn trong lòng vậy. Chỉ có Mộ Dung Thiên là rầu rĩ không vui, hắn ngã mình xuống tính ngủ, nhưng dù thế nào cũng không thể ngủ được, trong đầu lúc nào cũng hiện lên nét mặt tươi cười của tòa băng sơn đã được dung hóa là Tân Địch Á.
Cho đến nửa đêm, Mộ Dung Thiên bỗng mơ mơ hồ hồ nghe được tiếng hài đồng đang khóc, đó chính là thanh âm do Linh Tê châu mà Oa Đề đã để lại phát ra.
- Sử Mật Tư tiên sinh?!
← Ch. 186 | Ch. 188 → |