← Ch.214 | Ch.216 → |
- Giải đố?
Lời này vừa nói ra, nhất thời mọi người đều ồ lên bàn tán. Bọn họ ai nấy cũng đều nghĩ tới rất nhiều đề tài khảo nghiệm hiếm lạ và cổ quái, tỷ như phải tìm được bảo vật quý giá nào đó, hoặc là đi giết một loại ma thú hiếm lạ rồi thu lấy tinh thạch của nó, thậm chí còn lên núi đao xuống biển lửa để biểu lộ thành ý, vv.... . Nhưng không ai lại nghĩ tới giải đố, rốt cuộc đó là đề mục thế nào?
Mộ Dung Thiên cũng hết sức ngạc nhiên, bởi vì hắn cũng không ngờ tới điều đó, kỳ thật năng lực giải đố của hắn rất kém, ngày trước khi còn ở ký túc xá đã nổi tiếng kém nhất về mặt giải đố, nên giờ đây cảm thấy khá chán nản, chỉ hy vọng rằng tin tức của Qua Nỗ không đáng tin mà thôi.
Có nhiều người cũng có tâm trạng tương tự như Mộ Dung Thiên, nên cũng đều đưa ra nghi vấn giống nhau.
- Qua Nỗ ngươi làm sao biết được một việc bí ẩn như vậy chứ, có phải là khoác lác không đó?
- Phải rồi, có nhiều người cũng đi thăm dò khắp nơi mà chẳng thu được chút manh mối nào, chỉ bằng vào ngươi thì sao lại biết được chứ?
- Đúng đó, ta xem tám, chín phần mười là ngươi gạt người ta thôi.
- Qua Nỗ, rượu có thể uống bừa, thịt cũng có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói lung tung đâu nhé.
-.........
Thấy mọi người không tin lời của mình, Qua Nỗ giận đến đỏ mặt tía tai, râu mép dựng ngược, rồi trừng mắt nói:
- Tin này tuyệt đối chính xác, Khiết Tây Tạp tiểu thư có một nữ tỳ cận thân, vừa khéo nàng ta lại là nữ nhi của huynh đệ bà con xa của một vị thúc thúc của người hàng xóm của tiểu cửu tử [1] của ta, nàng ta đã chính tai nghe được Khiết Tây Tạp trong lúc vô ý đã tiết lộ ra, vậy sao còn sai được? Tin hay không thì tùy các ngươi, tuy nhiên, không ai dám bảo chứng rằng đến lúc đó thì Khiết Tây Tạp tiểu thư có cải biến chủ ý hay không. Ta vốn dĩ còn muốn tiết lộ cho các ngươi biết thêm một số tin tức nữa, nhưng nếu đã không tin lời ta thì thôi vậy.
Mọi người nghe lão lôi sự quan hệ dây mơ rễ má dài ngoằn ra thì lại càng không dám tin tưởng, nhưng tục ngữ có câu: "thà tin là có còn hơn không". Chuẩn bị trước mà không phải lo lắng về sau, dù sao thì so với tự mình suy đoán lung tung cũng vẫn còn tốt hơn nhiều, vả lại biết đâu sau đó lại đúng thì sao? Hơn nữa, nếu không đi tham gia đại hội chiêu phu thì nghe thêm một chút cũng đâu có sao, do đó mà ai nấy cũng đều vội vàng nịnh nọt vuốt ve lão đạo tặc, hết lời tán tụng lão nào là người có tin tức linh thông, chuyện trên trời dưới đất gì cũng biết hết, và mọi người lại còn xin lỗi vì lúc nãy đã hoài nghi lão nữa, ai nấy cũng đều tự nhận vì lúc nãy khi nghe được tin đó thì giật mình hoảng kinh đến nỗi trong nhất thời không thể tin tuởng được, nên giờ đây họ lại khẩn cầu lão rộng lượng mà bỏ qua cho, vv....
Sắc mặt của Qua Nỗ dần dần hòa hoãn lại, sau đó khoát tay nói:
- Thôi được rồi, ta cũng không chấp nhặt với các ngươi. Tin tức thứ hai là Khiết Tây Tạp tiểu thư không thích nam nhân mỹ mạo, nhất là người anh tuấn như Đôn Đức chiến sĩ đây thì có thể bỏ đi ý tưởng tham gia đại hội, nhằm tránh khỏi lãng phí thời gian và kim tệ trong túi.
Mọi người nghe thế thì đều cười vang, mà gã Tinh Linh chiến sĩ trước đó cũng đổi sắc mặt thành trắng bệt, hết sức ngượng ngùng, bởi vì gã chính là Đôn Đức. Thiên tính của Tinh Linh là thích làm đẹp, và họ cũng lấy đó làm niềm kiêu hãnh, mà tướng mạo của Đôn Đức lại cũng khá nổi bật trong Tinh Linh tộc, gã vốn còn tưởng rằng mình may mắn có được khuôn mặt anh tuấn thì đó sẽ là ưu thế của mình, và nói không chừng sẽ còn đoạt được phương tâm của mỹ nhân. Ai ngờ chưa ra quân mà đã gặp sự đả kích trầm trọng rồi. Lúc nãy gã vừa cười nhạo Qua Nỗ, nhưng giờ đây thì thế cờ đã xoay chuyển, lập tức trở thành đích nhắm cho mọi người châm chọc.
Sau khi cười xong, mọi người lại bắt đầu bàn tán xôn xao. Nếu một nữ nhân mà không thích nam nhân mỹ mạo, thì quả thật còn hiếm lạ hơn cả việc heo nái biết leo cây nữa. Xem ra nàng Khiết Tây Tạp tiểu thư này đúng là một loại người rất đặc biệt.
Qua Nỗ đắc ý nhìn vẻ mặt kinh dị của mọi người, sau khi chờ cho tiếng ồn ào lắng xuống, rồi lão lại nói tiếp:
- Thứ ba, dáng vẻ bề ngoài của những kẻ tham gia chiêu phu đều không cần phải được chăm sóc tỉ mỉ, do đó, ngàn vạn lần các ngươi chớ đừng có mặc y phục chỉnh tề, thậm chí tóc tai cũng không cần phải chải bóng mượt lên.
Ngoài Thú nhân, Dã Man nhân và các chủng tộc thô lỗ ra, những người khác có chút địa vị trong xã hội thì đều rất chú ý đến diện mạo bên ngoài, để tránh làm người thất lễ. Lẽ nào Khiết Tây Tạp lại thích giới bình dân? Nghe nói Thụy Mạn gia tộc cũng không hề hạn chế bất luận xuất thân hoặc chức nghiệp nào của người tham tuyển, chẳng lẽ Khiết Tây Tạp có sự chú ý đặc biệt tới giới bình dân? Có một số người không có chức nghiệp chiến đấu cũng bắt đầu động tâm với việc tham gia đại hội chiêu phu rồi, họ lo lắng không biết có nên đi một chuyến để thử thời vận hay không, nếu như trúng tuyển, biết đâu quạ đen sẽ lập tức biến thành phượng hoàng thì sao?
- Tin tức thứ tư là, Thú nhân, Dã Man nhân đều không cần đi, bởi vì các ngươi không có tư cách.
- Cái gì? Qua Nỗ, ngươi dám coi khinh ta ư?
Gã Dã Man nhân binh sĩ kia tính tình nóng như lửa, vừa nghe vậy thì lập tức đập bàn đứng phắt dậy, tay gã cầm một đôi cương chuy, đôi mắt to như chuông đồng nhìn Qua Nỗ trừng trừng như muốn phát hỏa.
Qua Nỗ kinh hồn táng đởm, vội vã giải thích:
- Yêu Nha dũng sĩ, ta.... . ta tuyệt đối không có ý khinh thường ngươi, mà việc này.... thuần túy là do cá nhân của Khiết Tây Tạp tiểu thư thích như vậy, ngươi nên biết, mỗi người đều có mỗi sở thích khác nhau kia mà.
Gã Dã Man nhân nghe vậy thì thấy cũng có lý, cơn giận cũng theo đó mà giảm đi, thế rồi gã lại ngồi xuống chuyên tâm ăn uống. Gã chẳng hề quan tâm đến việc kén rể của Khiết Tây Tạp, mà gã chỉ quan tâm đến thức ăn và vinh dự mà thôi.
Qua Nỗ lại tiếp tục kể:
- Nếu là những nam tử hiền hòa và có tính tình hài hước thì sẽ lại càng được Khiết Tây Tạp tiểu thư ưu ái hơn. Những thân sĩ với lời lẽ nho nhã thì trong mắt nàng ta đã quá nhàm rồi, tỷ lệ bị loại sẽ khá cao....
Nãy giờ Mộ Dung Thiên vẫn chú tâm lắng nghe, hắn càng nghe thì càng cảm thấy những điều kiện đó lại rất phù hợp với mình, nhất là về phương diện sinh hoạt tập quán và tính cách, mình quả thật là điển hình tiêu biểu cho loại người đó, tỷ như nghi biểu ngang tàng, tính tình hào phóng và cởi mở không kiêng dè việc gì, lại thêm có tính khôi hài nữa. Đương nhiên, đây đều là do tên sắc lang tô vẽ lên để tự đánh giá bản thân cho tốt đẹp hơn thôi, nếu đổi lại là người khác thì họ sẽ dùng những từ khác để miêu tả hắn, như là: lôi thôi lếch thếch, thô tục cực độ, còn khôi hài thì tuy cũng đúng, nhưng chỉ là giới hạn trong khoản tiếu lâm đầy bậy bạ đến mức lô hỏa thuần thanh mà thôi.
- Phần đầu là những tin tức ta có được từ nữ tỳ của tiểu thư Khiết Tây Tạp, còn lại là ta suy đoán căn cứ vào sở thích thường ngày của nàng ta, chỉ nhằm cung cấp cho quý vị tham khảo mà thôi, nhưng cũng đừng nên quên tình hình thực tế rất có thể sẽ vượt qua tình huống nằm ngoài dự liệu, bởi vậy nên mọi người hãy châm chước cho ta, nếu có gì không đúng thì cũng đừng nên trách ta.
Qua Nỗ nói xong thì đắc ý ngồi xuống, lão đã già rồi, hầu như đã mất đi sức chiến đấu, nếu không thể có một kết thúc anh hùng, cùng chiến đấu kịch liệt với ma thú thì chỉ có thể thông qua phương thức khác, tức là trở thành tiêu điểm của mọi người để nhớ lại thời khắc huy hoàng của ngày xưa. Cơ hội chỉ có được một lần, nên Qua Nỗ cực kỳ hài lòng, sau khi ngồi xuống thì lão uống một hơi ba chung rượu, đồng thời còn ăn hết cả một khối thịt lớn, phảng phất như vừa khôi phục lại hào quang sáng chói của thời kỳ trai trẻ ngày nào vậy.
Sau khi đợi Qua Nỗ kể hết các tin tức ra, bên trong tửu điếm liền trở nên ồn ào còn hơn cả một cái chợ nữa. Ai cũng cảm thấy tâm tư của Khiết Tây Tạp thật là khó dò, hình như nàng đã bỏ đi hết các nhân tố quan trọng mà thuần túy chỉ là phó thác cho thiên mệnh, thật chẳng khác nào một cuộc rút thăm lấy hên vậy.
- Tô San, nàng nghĩ sao? Ý ta muốn nói tới việc của Khiết Tây Tạp đấy.
Những lời này là do Mộ Dung Thiên dùng Tụ Âm thuật để nói với Đình Đình. Vào những lúc hai người đứng yên một chỗ, hoặc là cùng đi về một hướng với tốc độ bằng nhau và nhằm bảo trì tình huống tương đối yên tĩnh, họ vẫn sử dụng môn tuyệt kỹ đặc biệt này; tuy nhiên, để tạo thành tập quán, Mộ Dung Thiên vẫn xưng nàng là Tô San.
Đình Đình cười khanh khách, nói:
- Khải Lý tiên sinh, đây là một cuộc khiêu chiến lớn của ngài đó nhé.
Tuy rằng lúc này nàng đã hóa trang, nhưng nét xinh đẹp của Đình Đình vẫn tỏa ra bốn phía, khiến người ta khó mà chống đỡ được. Nếu muốn một nữ nhân xinh đẹp mà hóa trang thành xấu xí như lợn thì điều đó tuyệt đối không thể nào được, so với việc giết nàng đi còn khó hơn nhiều.
Mộ Dung Thiên nhìn nét vũ mỵ của nàng, nhìn tư thái có thể làm tan chảy của mỹ nhân mà lòng thầm nghĩ: "nàng mới là sự khiêu chiến lớn nhất của lão tử đây này." Miếng thịt ngon béo bỡ đang nằm trước mắt như thế mà không thể ăn được, cảm giác đó mới thật là khó chịu. Mộ Dung Thiên luôn có một loại thôi thúc muốn đem nàng gạo nấu thành cơm, nhưng lúc này vẫn phải kiên nhẫn chịu đựng sự mê hoặc của nàng, hắn nói:
- Là một nữ nhân, ta nghĩ chắc nàng cũng có thể phân tích tâm lý của Khiết Tây Tạp thấu triệt hơn một chút vậy mà. Thế nàng có ý kiến gì không?
Đình Đình buông dĩa thức ăn trong tay xuống, rồi hỏi:
- Có phải thế nào cũng được, chỉ cần đạt được mục đích là tốt phải không?
Mộ Dung Thiên gật đầu:
- Đúng vậy, không từ một thủ đoạn nào.
- Vậy được rồi, trước tiên hãy nói tới biện pháp đường đường chính chính đã. Nếu như lời Qua Nỗ nói là thật, vậy ta cho rằng Khiết Tây Tạp là một nữ tử có tâm lý và tư tưởng rất khác người, do đó mà Khải Lý tiên sinh ngài phải có biểu hiện khác người thì mới mong thu hút được sức chú ý của nàng ta.
Mộ Dung Thiên nghi hoặc hỏi:
- Ta không được biểu hiện giống con người à? Chẳng lẽ nàng ta lại thích cầm thú?
Vừa hỏi tới đây, trong lòng hắn liền nhớ đến một bộ phim điện ảnh có tên là "Giai nhân và quái vật".
Đình Đình vừa nhấp một hơi Giản lưu ma tuyền, một loại thức uống trứ danh của Phi Dật tửu điếm, sau khi được bỏ thêm đá vào đó, thì nó lại càng tuyệt hơn. Lúc này nàng nghe vậy thì thiếu chút nữa đã phun hết ra ngoài:
- Khải Lý tiên sinh, xin hãy để ý kỹ lời ta nói một chút, là không giống một người thường, chứ không phải là không giống con người.
Mộ Dung Thiên vỡ lẽ:
- À, thì ra thế, lần sau nàng nói rõ một chút, nếu không thì dễ sinh ra hiểu lầm lắm đấy.
Đình Đình nghe hắn nói vậy thì á khẩu luôn, người cãi lý ngang như vậy thì trên đời này thật hiếm thấy.
- Được rồi, biện pháp nàng vừa nói xong là biện pháp đường đường chính chính, vậy còn biện pháp bàng môn tả đạo thì sao?
- Biện pháp bàng môn tả đạo thì là.... . ngài cũng biết đó, loại thiên kim tiểu thư của đại gia tộc như Khiết Tây Tạp vì được giáo dưỡng nghiêm ngặt, sau khi phát sinh quan hệ với nam tử đầu tiên, dù là ở trong tình huống không tự nguyện, thì cũng không thể coi như là không có gì được. Huống chi, dù cho Thụy Mạn gia tộc có biết được thì họ cũng không thể bỏ qua mặt mũi của mình được, nhất định đâm lao thì phải theo lao. Do đó, Khải Lý tiên sinh, ngài đừng ngại phải dùng tới thủ đoạn phi thường.......
- Cưỡng gian?
Vẻ mặt của Mộ Dung Thiên lộ nét kinh hãi, miệng há hốc thật to.
Trên thực tế, Đình Đình đưa ra góp ý này chỉ là muốn đùa giỡn hắn, nàng nghĩ Mộ Dung Thiên chắc sẽ không có cái gan lớn như vậy; huống chi, kế đó chưa chắc sẽ được thành công một trăm phần trăm. Không ai biết Khiết Tây Tạp suy nghĩ thế nào, nói không chừng sau khi xảy ra việc "cưỡng gian", nàng chẳng những không lấy thân báo đáp mà lại còn một đao "thịt" luôn hắn, biến hắn thành một tên quỷ không đầu trong bảo khố. Nhìn sắc mặt của Mộ Dung Thiên lúc này, rõ ràng là đã bị hù một phen rồi, trong lòng Đình Đình cảm thấy rất khoái chí. Tuy rằng tên sắc lang đó không dám thật sự đụng chạm vào cơ thể nàng, nhưng suốt dọc đường đi, hắn vẫn thường lợi dụng cơ hội để trái sờ một phát, phải đụng một tí, cực kỳ sỗ sàng. Vì thế, Đình Đình sớm đã có lòng oán hận, giờ đây liền mượn cơ hội để chọc lại hắn, chờ sau khi hắn kinh hãi thật sự thì sẽ mượn cơ hội đó mà cười nhạo hắn một phen, để bù lại tổn thất bị hắn phi lễ.
Ai ngờ tên sắc lang lại vỗ tay một cái thật mạnh, rồi mặt mày hớn hở nói:
- Hay, ý kiến hay! Đúng là rất có sáng kiến!
Đình Đình lại một lần nữa suýt phun hết thức uống vào mặt hắn, lắp bắp hỏi:
- Cái gì? Khải Lý tiên sinh, ngài tính làm thật à?
Mộ Dung Thiên cười hắc hắc mấy tiếng rồi hỏi ngược lại:
- Tại sao lại không chứ, với mỵ lực của bản thân ta, chỉ cần thêm một chút sáng kiến mang tính đột phá nữa, vậy thì còn sợ gì mà không chinh phục được con ngựa hoang đó chứ, ha ha ha......
Tuy rằng Mộ Dung Thiên vẫn luôn tự nhận mình là một kẻ hạ lưu vô sỉ, nhưng cái việc thương thiên hại lý như cưỡng gian đó thì thủy chung hắn vẫn không thể làm được, bởi vậy nên hắn mới quyết định sửa lại thành dụ dỗ gian dâm, cho nữ nhân kia uống một chút thuốc thì ngay cả nữ tu sĩ cũng biến thành dâm phụ thôi. Mặc kệ tư tưởng của Khiết Tây Tạp có cổ quái tới cỡ nào, về mặt sinh lý thì cũng có đòi hỏi như người thường thôi, đến lúc đó thì nàng ta cũng sẽ mở rộng hai chân mà chờ mình đến an ủi. Ta vì dân mà phục vụ như thế, có tội gì chứ?
Vừa nghĩ đến đó, Mộ Dung Thiên liền cảm thấy yên tâm và thoải mái hơn. Khiết Tây Tạp à Khiết Tây Tạp, nếu nàng có muốn trách thì chỉ nên trách số mạng của mình không tốt thôi, ai bảo nàng sinh ra trong Thụy Mạn gia tộc làm gì. Vả lại, lão tử và nàng cũng chỉ là loại người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã thôi. Một giám sát sứ của thành thị cấp ba tại Tát La, tiền đồ vô hạn, hơn nữa lại còn tung hoành ngang dọc trong chốn phòng the, anh dũng vô địch, nếu làm trượng phu của nàng thì đâu phải là bôi nhọ cho nàng chứ? Khẳng định là so với người khác thì còn dư sức đảm nhiệm hơn. Nhưng làm sao để chuốc thuốc cho Khiết Tây Tạp, đồng thời tạo nên cơ hội chỉ có hai người ở cùng một chỗ thì mới là vấn đề. Việc này phải suy nghĩ chu đáo mới được. Trên đại lục này không có xuân dược nên Khiết Tây Tạp sẽ không biết mà cảnh giác, do đó mà xác suất thành công của mình rất cao. Hay như Kim thương bất đảo cũng là một loại thuốc kích thích tình dục, khiến "tiểu huynh đệ" của nam nhân được cứng cáp, đó đều là thông qua dây thần kinh tình dục mà gián tiếp sản sinh kích thích tố. Hiệu quả cuối cùng tuy vẫn như nhau, nhưng quá trình có hơi khác một chút, người sau khi phục thuốc có thể sẽ bị tác dụng phụ, thần trí trở thành mơ hồ, đến lúc đó có khi còn quay ngược lại cưỡng gian mình là đằng khác, khi đó Thụy Mạn tiểu công chúa nhất định là có nỗi khổ mà không tài nào giải thích được, hắc hắc.
Vì vậy mà Mộ Dung Thiên sau khi xoay chuyển ý nghĩ xấu xa xong, hắn liền nở nụ cười hạ lưu nói:
- Ha ha ha.... tốt, đúng vậy, ý kiến đó thật là mới mẻ độc đáo và đầy kích thích. Ta rất thích! Tô San, nàng quả thật là phúc tinh của ta. Được rồi, còn có ý kiến nào khác nữa không?
Mới mẻ độc đáo và đầy kích thích? Đình Đình nhìn dáng vẻ hưng phấn và khuôn mặt bỉ ổi dâm tiện của Mộ Dung Thiên mà nhăn nhó, không biết nói gì hơn, chỉ thốt:
- Không cần nữa, ta nghĩ bản thân Khải Lý tiên sinh ngài cũng đủ sức dụ hoặc với nàng ta rồi, căn bản là không cần phải đi bước nguy hiểm nữa!
Kỳ thật nàng rất muốn nói tiểu tử ngươi và Khiết Tây Tạp đúng là trời sinh một cặp, tư tưởng đúng là số một, lúc nào cũng vượt quá thường tình và cũng rất ly kỳ. Chuyến này thật không thể biết được hươu sẽ chết về tay ai nữa đây.
Nhìn thấy dao nĩa của Đình Đình đều để hết xuống bàn, đây là dấu hiệu cho biết nàng đã dùng cơm xong. Thông thường người ta vừa ăn xong thì phải nghỉ ngơi, nhưng ngoại trừ sử dụng Phi hành sủng vật là phương tiện giao thông nhanh nhất ra, nếu muốn đến Đô Linh thành thì cũng phải mất tới hai ngày thời gian, do đó mà Mộ Dung Thiên phải nắm chặt thời gian để tránh bị lỡ hành trình, vì vậy mà không thể lãng phí thời khắc nào. Thế là hắn hô lớn:
- Lão bản, tính tiền!
Đến tửu điếm dùng cơm quả là một hành động sáng suốt, chuyến này có thu hoạch rất phong phú, lại nhân đó mà định ra được một sách lược tuy nguy hiểm, nhưng có thể phối hợp với những tin tức vừa thu nhặt được rất khéo. Vì vậy mà Mộ Dung Thiên lúc này rất có tinh thần, bao nhiêu lo lắng ưu tư lúc trước đều tan biến cả.
- Dạ, dạ, đến ngay, đến ngay!
Ma võ sĩ được phân chia làm chín cấp H, G, E, F, D, C, B, A, và S, so với các cấp của ma thú cũng không khác là bao. Lực lượng tăng dần từ thấp lên cao, cấp S tương đương với thần cấp. Mộ Dung Thiên hóa trang thành Khải Lý tức là thuộc vào cấp C, căn cứ vào ước định thông dụng thì tức là ngang với cấp thục luyện, ở tại Lam Nguyệt là nơi nhân tài đông đúc thế này thì cấp bậc đó chẳng được xem ra gì, nhưng ở tại một tửu điếm nho nhỏ này thì lại được xem là rất giỏi. Hiếm khi được khách nhân tôn quý quang lâm, do đó mà lão bản tỏ ra đặc biệt khách khí hơn thường lệ:
- Thưa tiên sinh, là hai ngân tệ.
Mộ Dung Thiên đưa ra một kim tệ rồi cao ngạo nói:
- Không cần thối lại, số tiền còn dư thì chia hai lượng làm tiền bo cho hai nàng nữ hầu của các người, còn lại bốn lượng thì chia cho lão bản ngươi nhé.
Lúc này tâm tình của hắn đang được tốt, nên ra tay cũng hào phóng gấp năm lần giá tiền ăn uống.
Lão bản không ngừng cúi mình nói liên thanh:
- Cảm tạ tiên sinh, cảm tạ tiên sinh!
Mộ Dung Thiên đứng lên, nói:
- Tốt lắm, đừng nghĩ sẽ nuốt luôn hai lượng đó của hai nàng mỹ nữ đó nhé, nếu không thì ta sẽ trở lại hỏi tội ngươi đấy.
Lão bản sợ hãi nói:
- Dạ không dám, không dám, tiên sinh cứ yên tâm! Ngài đi thong thả, xin hoan nghênh ngài trở lại lần nữa.
Vừa lúc đó thì hai nàng nữ hầu cũng đi ngang cạnh đó, thế là Mộ Dung Thiên thuận tay bóp nhẹ lên ngực của họ một cái rồi nói:
- Mỹ nữ, đa tạ các nàng đã chiêu đãi tận tình, lần sau chúng ta sẽ gặp lại nhé.
Hai nàng nữ hầu khó gặp khách nhân nào lại đụng chạm tới mình như vậy, hơn nữa hôm nay Mộ Dung Thiên hóa trang thành gương mặt anh tuấn phi phàm, lại mang trên người chức nghiệp cường đại, nên họ đều không ngại bị sờ mó, trái lại còn liếc mắt đưa tình một lúc rồi mới thốt:
- Tiên sinh, xin nhớ kỹ lời ngài nói nhé!
Những thực khách khác ở trong quán thấy cảnh tượng đó thì cũng đều cứng họng, trố mắt nhìn trân trối. Thật không ngờ đường đường là một ma võ sĩ cấp C mà lại ngang nhiên đùa giỡn với nữ hầu của giới bình dân, chẳng phải là rất quá phận hay sao? Nếu hắn mà muốn nữ nhân, chỉ cần ngoắc ngón tay vài cái thì sẽ có một số lượng lớn tự nguyện nhào vào lòng hắn đó chứ, căn bản là không cần phải hao tốn tiền tài và nước miếng như vậy.
Mộ Dung Thiên phảng phất như đang trở lại thời gian vui vẻ trước kia khi còn ở Lam Nguyệt, hắn cất tiếng cười dài rồi bước ra cửa.
Đình Đình vừa đi theo vừa lên tiếng trách:
- Khải Lý tiên sinh, ngài thật đúng là gieo rắc tình căn ở khắp nơi đó nha.
Trong lời nói của nàng có hàm ý châm chọc, ý là hắn đi đến đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, chẳng từ chối ai cả. Nhưng Mộ Dung Thiên lại có vẻ đắc ý, nói:
- Đâu nào, đâu nào, mỹ nữ cũng như hoa tươi, cần có người để chăm bón tưới nước, khiến họ càng trở nên mỹ lệ hơn chứ, còn ta thì tình nguyện trở thành một người trồng trọt cần mẫn đấy.
Đình Đình nghe vậy thì không phục, hỏi ngược lại:
- Khải Lý tiên sinh, vậy còn ta?
Mộ Dung Thiên liếc nàng một cái rồi cười gượng nói:
- Nàng là một đóa hồng, đẹp nhưng lại có gai.
-.... .
Rời khỏi thành, Đông Trực môn là địa điểm nhất định phải đi qua trên đường tới Đô Linh, so với đường đi thông thoáng trước đây thì bây giờ trái lại, ở cửa thành đã có trọng binh trấn đóng, đồng thời còn có chuyên gia kiểm tra chức nghiệp huy chương nữa. Nếu là người có nắm giữ chức nghiệp huy chương của Lam Nguyệt, các quốc gia đồng minh, hoặc các quốc gia trung lập thì đều được cho qua, còn nếu là người của Mạch Gia hoặc các nước ở phía Tây Bắc thì đều bị chặn lại, thậm chí còn bị bắt tống vào đại lao nữa. Trong ngoài cửa thành và cả trên tường thành đều có các trạm canh cùng với các tốp vệ binh ngày đêm liên tục tuần tra, để phòng ngừa có người vượt tường mà ra vào cửa thành.
Ở phía trước là một đám đông đang chờ kiểm tra để được ra khỏi thành, họ xếp hàng theo chức nghiệp, những thường dân ra thành đã sắp thành mấy hàng dài, những người mới đến xếp hàng để chờ đến lượt thì cũng phải đợi gần nửa tiếng mới đến phiên, tiếng oán trách vang lên ngập trời, cực kỳ ồn ào, nhưng việc này cũng không thể tránh được, vì sự an toàn của đế quốc, chính phủ bắt buộc phải làm vậy thôi.
Đương nhiên, người có chức nghiệp khác thì cũng được đãi ngộ khác. Một chiến chức giả như Mộ Dung Thiên thì không phải gặp những rắc rối đó. Có vài chiếc cửa nhỏ dành riêng cho những người có địa vị hoặc các chiến chức giả, và có cả người kiểm tra riêng, vì số lượng không nhiều nên cùng lắm thì chỉ đợi một lát là tới phiên. Mộ Dung Thiên đang cần tranh thủ thời gian nên chẳng muốn ăn no rửng mở mà đi xếp hàng, hắn không hề do dự mà tiến đến cánh cửa dành cho các chiến chức giả.
- Trong mấy ngày thành chủ Lăng Đế Tư vắng mặt, các người không được lười biếng, phải toàn lực đề phòng, nếu có ai thất trách thì sẽ bị trọng tội. Hiểu chưa?
- Dạ, phó chỉ huy!
Mộ Dung Thiên nghe xong mấy lời đó thì toàn thân chấn động. Lăng Đế Tư đã lên làm thành chủ của Âu Đa Mỗ thành rồi hay sao? Hơn nữa, thanh âm của người vừa lên tiếng nghe ra rất quen thuộc mà lại cũng khá xa lạ. Hắn quay nhìn theo hướng vừa phát ra tiếng nói thì thấy một vị kim giáp chiến sĩ, dáng vẻ uy phong lẫm liệt đang tiến lại từ đằng xa. Sau khi nhìn thấy rõ diện mạo của người kia thì Mộ Dung Thiên giật mình, suýt nữa đã kêu lên mấy tiếng "Khoa Tư Mạc?!"
← Ch. 214 | Ch. 216 → |