← Ch.231 | Ch.233 → |
- Aaaaaaaaaaaa, không thể nào!
Khiết Tây Tạp ôm đầu kêu lên thảm thiết. Một tia hy vọng mong manh vừa nhen nhúm lên thì lập tức đã vỡ tan như bọt biển, điều này làm cho nàng phiền muộn hàng vạn lần. Chư thần đúng là khéo trêu ngươi, chọn ai không chọn, hết lần này tới lần khác lại nhắm trúng ngay tên chết bầm Khải Lý kia mới tức chứ. Mà quả thật, chỉ có hắn mới có thể trả lời mấy câu đố của mình, từ sau lần bị hắn chửi đến nỗi máu chảy lên đầu, thảm tuyệt nhân hoàn, vậy có thể thấy được hắn đúng là một một người có sức tưởng tượng không ai sánh bằng.
- Không được, dù cho nam nhân trong thiên hạ đã chết hết, bổn tiểu thư cũng không cần một nam nhân như thế.
Khiết Tây Tạp không ngừng lắc đầu quầy quậy, nàng tiếp tục đọc tiếp những tờ giải đáp khác, nhưng chỉ tiếc rằng sau khi đọc hết các lời giải đáp mà vẫn không tìm được một người nào có thể đáp ứng yêu cầu của nàng được.
Sau khi nộp lên bài giải, Mộ Dung Thiên buồn bực đi du ngoạn khắp nơi trong Thụy Mạn gia tộc, trong khoảng thời gian này, hắn định sẽ ở lại nơi đây cho đến khi đại hội kết thúc mới thôi. Bởi vì trước đó Khiết Tây Tạp đã cố tình gieo rắc phiền phức cho mình, do đó mà chỉ có nơi này mới là địa phương an toàn nhất, mà họ lại còn cung cấp nơi ăn chốn ngủ nữa.
Mộ Dung Thiên cũng không dám khẳng định mình có thuận lợi trúng tuyển hay không, nhưng tình huống đã như vậy rồi thì không thể sức người là có thể quyết định được, chỉ đành nghe theo ý trời mà thôi. Vạn nhất nếu việc bất thành, vậy thì phải lập tức quay về Tát La ngay. Đã lâu ngày không gặp đám người Lộ Thiến rồi, thật là nhớ bọn họ ghê, hơn nữa hắn cũng không thể dùng tới linh lực điểu để hỏi thăm tình hình của họ ra sao. Từ sau khi chiến tranh bùng nổ, thư từ qua lại giữa các quốc gia cũng không còn được tự do như xưa nữa. Linh lực điểu được dùng phương thức đặc thù chế thành, nó cũng như tiêu chí để biểu thị thân phận giống như chức nghiệp huy chương của mình vậy, nếu thư từ qua lại từ dị quốc mà không được cho phép thì rất có thể bị chặn lại. Tuy nhiên, hiện nay bọn họ đang ở trong phủ của Long vương và lại có Mâu Cơ chiếu cố, vậy thì về vấn đề an toàn hẳn là không có gì phải lo lắng rồi.
Vừa nghĩ đến đó, Mộ Dung Thiên cũng cảm thấy yên tâm một chút, nhưng giờ nghĩ đến hoàn cảnh của mình thì hắn lại thấy lo lắng. Nếu như không thể hoàn thành nhiệm vụ, bản thân mình bỏ lỡ một cơ hội quan trọng như vậy, không biết đến bao giờ mới có được một cơ hội khác tốt như thế. Lại thêm với chức giám sát sứ của Tát La, nếu như không có hậu thuẫn cường đại chống lưng, vậy hắn muốn bò lên vị trí cao trong một khoảng thời gian ngắn thì chẳng khác nào người si nói mớ, dù cho mình có quan hệ tốt với giới cao tầng đến đâu đi nữa thì cũng không thể nào thực hiện được. Ài, thật là đau đầu mà.
- Hííííííííí!
Một tiếng hí dài của dã thú làm cho Mộ Dung Thiên giật mình tỉnh lại từ cơn trầm tư. Ở phía trước là một con sủng thú màu xanh nước biển, đầu ngựa, sáu chân, đuôi được bao bằng một lớp vẩy, trên lưng là một mái bờm trắng muốt, hai mắt giống như thủy tinh, ở giữa trán lại có con mắt thứ ba hình bầu dục và hơi khép hờ, lúc mở to thì như hỏa diễm hừng hực cháy. Từ ngoại hình cùng với tiếng hí cao vút và bộ dáng kiêu ngạo của nó mà phán đoán, đây nhất định là một con thần tuấn tọa kỵ rất dị thường rồi.
Liệt Hỏa? Con Tam Mục Sáp, một loại ma thú có thể thu phục được rất nổi tiếng vì tính trung thành, và cũng là ái sủng của Lăng Đế Tư. Nó và mình trước đây cũng có chút duyên phận.
Mộ Dung Thiên nhìn thấy nó thì hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó thì nhanh chóng hiểu ra ngay. Chung thân đại sự của Khiết Tây Tạp là việc quan trọng, hai người họ lại là bạn tâm giao với nhau, vì thế mà Lăng Đế Tư đâu thể không tới.
Lúc này con mắt thứ ba của Liệt Hỏa đang mở lớn, bắn thẳng đạo hồng quang lên người Mộ Dung Thiên, sau đó nó soải nhanh sáu chân phóng đến trước mặt Mộ Dung Thiên, hiển nhiên tốc độ của nó so với trước kia còn nhanh hơn nhiều lắm. Xem ra trong mấy tháng qua, nó cũng đã trưởng thành khá nhiều.
- Hííííííííí!
Liệt Hỏa lại phát ra tiếng hí lần thứ hai, nhưng lần này thanh âm nhỏ hơn nhiều, hơn nữa nó còn dụi dụi mõm lên mình Mộ Dung Thiên đồng thời còn liếm lên tay hắn vài cái, bộ dạng rất thân mật.
Ngoài tính trung thành ra, Tam Mục Sáp còn là một loại ma thú rất thông linh, trước kia nó từng dự cảm Mộ Dung Thiên chắc chắn sẽ rở thành một trong những nhân vật không tầm thường trên đại lục, nay dự cảm đã thành sự thật. Ngay cả loại trinh trắc sủng (có lẽ là một loại sủng vật dùng để trinh sát và đánh hơi) cũng không thể khám phá ra thân phận của Mộ Dung Thiên, nhưng đối với con ma thú này thì lại dễ dàng nhận ra được hắn.
Mộ Dung Thiên mở rộng cảm ứng của mình, hắn cảm thấy bốn bề vắng lặng nên yên tâm vỗ vỗ lên đầu nó:
- Ê, cậu nhóc, chúng ta lại gặp mặt rồi, ngươi khỏe chứ?
- Hííííííííí!
Liệt Hỏa hí nhẹ một tiếng, tựa như là trả lời vậy. Vì trước kia hắn và Lăng Đế Tư đã từng có mối quan hệ "Linh lực phụng hiến", nên Mộ Dung Thiên cũng có thể được xem là chủ cũ của nó. Với tính trung thành của Tam Mục Sáp, người khác không thể cưỡng chế mà thu phục nó, thế nhưng nó lại bị khí thế của Mộ Dung Thiên khiến cho phải phục tùng, đương nhiên, ngoài khí thế ra, hôm nay hắn lại còn có lực lượng cực mạnh nữa.
- Ngươi nói tốt hả? Ừ, không sai, quả nhiên có mạnh lên không ít, cậu nhóc ngươi giỏi lắm!
Liệt Hỏa nghe hắn nói vậy thì liền hất mạnh đầu lên cao, tựa như cảm thấy kiêu ngạo vì sự trưởng thành của mình vậy.
- Ha ha, Liệt Hỏa, ngươi cũng không còn nhỏ nữa, phải sớm tìm bạn gái đi thôi!
Mộ Dung Thiên thích thú đùa giỡn với con ma thú trước có oán, nhưng sau lại có ân, và bây giờ thì lại trở thành bằng hữu với mình, cho tới khi hắn nghe được có tiếng xé gió vang lên.
- Ê, cậu nhóc, chúng ta là hảo bằng hữu phải không?
Liệt Hỏa nghe hắn hỏi liền hân hoan gật đầu, Mộ Dung Thiên lại nói tiếp:
- Vậy hay lắm, đã là bằng hữu thì phải hứa với ta, ngươi không được mang chuyện của ta nói lại cho ai biết nghe không, kể cả chủ nhân của ngươi nữa. Được không hả, Liệt Hỏa?
Liệt Hỏa hơi có chút do dự, nếu như Lăng Đế Tư hỏi tới, nó rất khó mà che giấu được.
- Được rồi Liệt Hỏa, nhớ chớ có phụ lòng bằng hữu đấy. Ta phải đi rồi, có cơ hội thì chúng ta sẽ gặp lại nhé!
Tiếng y phục xé gió càng lúc càng đến gần, người kia cũng sắp đến nơi. Mộ Dung Thiên vỗ vỗ nhẹ lên cái đầu lớn của Liệt Hỏa vài cái, sau đó phóng mình lao về phía vườn hoa.
Hầu như cùng với lúc hắn biến mất, Lăng Đế Tư cũng đồng thời xuất hiện, tuy nhiên nàng chỉ có thể nhìn thấy chút tàn ảnh mà hắn đã lưu lại mà thôi.
Lăng Đế Tư đi về phía ái sủng, rồi hỏi:
- Liệt Hỏa, người đó là ai thế?
Chủ nhân thường có cảm ứng đặc biệt nhạy cảm với sủng vật. Khi nàng nghe được tiếng hí không giống với thường ngày của Liệt Hỏa thì lo sợ có việc gì xảy ra với nó, vì thế mà phải lập tức chạy tới.
Liệt Hỏa hơi lưỡng lự vài giây, cuối cùng nó quyết định nói dối một lần, dù sao thì người kia cũng là chủ cũ, hơn nữa hắn còn xem mình là hảo bằng hữu, nên nó làm sao có thể phản bội được. Liệt Hỏa nghĩ vậy rồi liền lắc lắc đầu mấy cái, tỏ ý không nhận ra người kia.
- Ủa?
Lăng Đế Tư mơ hồ cảm giác được sự do dự của Liệt Hỏa, nhưng mà ở trong tư tưởng của nàng, Tam Mục Sáp là loại ma thú rất trung thành, làm sao đoán ra được là nó vẫn có thể lừa gạt mình được kia chứ. Xem ra chắc chỉ là một trong những người đang làm khách tại Thụy Mạn gia tộc thôi.
oooOooo
Ba ngày trôi qua rất nhanh, Khiết Tây Tạp công khai tuyên bố, tất cả mọi người đều bị loại bỏ, còn chiêu thân đại hội thì sẽ mở rộng ra toàn quốc, phương thức vẫn như nàng đã nói trước, sẽ đưa ra mấy câu đố qua kính tượng, những người chưa từng đến tham gia tuyển phu đều có cơ hội dự tuyển.
Kết quả này khiến cho Mộ Dung Thiên rất thất vọng, tuy nhiên nỗi nhớ nhà đã giúp hắn điều chỉnh lại tâm tình. Hắn định sẽ đi gặp Đình Đình rồi lập tức cùng quay trở về Tát La.
Nhưng khi Mộ Dung Thiên vừa bước một chân qua cổng chính của Thụy Mạn gia tộc thì ở phía sau đột nhiên truyền đến:
- Khải Lý, xin dừng bước!
← Ch. 231 | Ch. 233 → |