← Ch.250 | Ch.252 → |
Bởi vì chiếc "thuyền" này trên thực tế là một con vật sống, có sinh mạng hẳn hoi, nên căn bản không cần phải lo lắng tới vấn đề đá ngầm, do đó mà không ai lưu tâm tới hoàn cảnh ở xa. Cho tới khi mấy bóng đen kia dần dần tiến tới gần thì mới phát hiện ra được.
Sau khi được tuần thú sư báo cáo lại, thuyền trưởng Phất Cơ Khắc lập tức mang theo Tam Mục tộc trinh sát binh lên đài cao quan sát tình hình, nhưng vì sương mù quá dầy đặc, ngay cả người của Tam Mục tộc mà cũng không thể nhìn rõ được lá cờ tiêu chí của đối phương ở trên cột buồm nữa.
Phất Cơ Khắc nhíu mày, nói:
- Là ai vậy nhỉ? Đáng lý vào lúc này không có khách thuyền nào cùng đi qua Pháp Đa Lạp chung một lượt với chúng ta mới phải. Chiếc Lợi Ô Bố ít nhất cũng phải một giờ sau mới đến đây được, chẳng lẽ là thương đội
Y là một lão thuyền trưởng giàu kinh nghiệm, đối với hải vực cùng thời gian xuất phát, tốc độ và địa điểm gặp nhau của thuyền đội các nơi đều nắm rõ như lòng bàn tay. Chỉ có thương đội là không có quy tắc gì đáng nói, chỉ cần có lợi thì bất kể lúc nào họ cũng có thể nhổ neo được.
Căn cứ theo tình huống không phù hợp với các đội thuyền phổ thông, Phất Cơ Khắc lập tức đưa ra phán đoán sơ bộ, khả năng đối phương là thương đội là lớn nhất. Hơn nữa, thuyền đội bình thường có hai chiếc đi cùng với nhau cũng không phải là không có, nhưng con số ba đó lại rất hiếm thấy, chỉ có thương đội mới kết thành nhóm như vậy thôi.
Những bóng đen kia có tốc độ kinh người, trinh sát binh người Tam Mục tộc rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ lá cờ tiêu chí của đối phương, nó là một lá cờ đen xì tựa như chiêu hồn phiến, ở giữa là một chiếc khô lâu rữa nát, bên dưới chiếc khô lâu là hai thanh loan đao nhiễm máu tươi đan chéo vào nhau, vết máu tựa như vẫn không ngừng nhỏ ròng ròng vậy, trông rất ghê rợn.
Trinh sát binh nhịn không được mà kinh hô:
- Hắc Khô.... .
Nhưng lời gã còn chưa kịp dứt, thì một đạo kình phong từ trong đám sương mù dầy đặc đã bay ra, rồi xuyên qua luôn con mắt thứ ba là nơi yếu hại nhất và cũng là bộ phận mà gã đắc ý nhất. Máu thịt bắn ra tung tóe, gã trinh sát binh chưa kịp kêu lên tiếng nào thì đã bị chết thảm ngay tại chỗ, hai con mắt còn lại thì trợn trừng kinh hãi, chết không nhắm mắt.
Sự việc xảy ra đột ngột, Phất Cơ Khắc sợ đến nỗi hồn phi phách tán, tuy y chưa nghe được câu cuối mà gã trinh sát binh trước khi chết định thốt ra, nhưng y cũng đoán được đó là cái gì. Y kinh hãi gần chết, vội hô lớn:
- Hắc Khô Lâu hải tặc đoàn!
Sau đó y hốt hoảng không kịp giữ thăng bằng mà lăn luôn xuống đài, trong lòng rất sợ sẽ gánh lấy hậu quả giống như gã trinh sát binh vậy, đồng thời miệng thì la to:
- Thủ vệ, thủ vệ, mau lên, lập tức triển khai kết giới mau lên. Đồng thời tất cả tập trung giới bị, chúng ta đụng phải Hắc Khô Lâu hải tặc đoàn rồi!
Trên đại lục cũng có cái loại chức nghiệp chuyên dựa vào việc cướp đoạt tài vật của người khác mà mưu sinh như là hải tặc vậy. Nói chính xác một chút thì đó cũng không được xem là một chức nghiệp, bởi vì nghề này không phải thông qua sự chứng nghiệm của công hội, mà họ là các đoàn đội được thành lập phi pháp. Hầu như tội phạm của các quốc gia không phải ai cũng muốn thay tên đổi họ để sống nốt cuộc đời buồn tẻ còn lại, trong đó có rất nhiều người mang dòng máu chiến sĩ, vì vậy mà bọn họ tự thành lập tổ chức riêng. Đại dương mênh mông chính là địa bàn để cho họ trốn tránh những cuộc lùng bắt và tiếp tục làm bậy, tiếp tục cuộc sống đầy kích thích của hiểm nguy. Những tổ chức nhỏ sau khi lớn mạnh lên dần, đồng thời có tổ chức kỷ luật hẳn hòi, vậy thì họ sẽ biến thành hải tặc đoàn.
Chính phủ ở những địa phương thuộc vùng duyên hải thường có thái độ rất thờ ơ đối với hải tặc, bởi vì hải tặc đoàn chủ yếu được thành lập bởi đại bộ phận tội phạm, bọn chúng có thực lực tương đối mạnh, rồi lâu dần phát triển thành một lực lượng không thể coi thường. Bọn chúng chính là địa đầu xà [1] ở trên hải dương, ai tùy tiện chọc vào thì sẽ bị chúng cắn ngược lại một cái ngay. Huống chi, đại dương mênh mông không bờ bến, muốn đuổi bắt hải tặc thì phải tiêu hao rất nhiều nhân lực và vật lực. Trong tình huống vi diệu của chiến tranh hiện nay, lại càng không có ai muốn rước lấy thêm một kẻ địch không đâu. Trong chiến tranh, song phương đối địch đều thèm thuồng những món mồi ngon là những quốc gia trung lập, mà những quốc gia này đa số đều là hải quốc, sớm muộn gì họ cũng phải lựa chọn để đứng về một phe. Nếu như có thể chiêu mộ hải tặc đoàn vốn là những kẻ am hiểu hải chiến về phe mình, vậy thì không chừng sau này sẽ có chỗ dùng tới. Vì vậy mà chính phủ mới mắt nhắm mắt mở, áp dụng một loại chính sách tựa như "chiêu an", thậm chí, nghe đồn Mạch Gia đế quốc đã âm thầm đạt được hiệp nghị với rất nhiều hải tặc đoàn hùng mạnh trên biển Vi Va Ha Đức ở sát biên giới, ngầm đồng ý để cho bọn họ đánh cướp các nơi, chỉ có điều là không được làm quá tay, nếu không thì họ sẽ không can thiệp vào.
Với chức nghiệp như của Phất Cơ Khắc, y không phải là chưa gặp qua hải tặc bao giờ, tuy nhiên, những hải tặc đoàn thông thường dù sao cũng còn một chút đạo đức, vì chỉ cần phe nạn nhân chịu đầu hàng, vậy thì chúng chỉ cướp tiền mà không giết người. Nhưng còn Hắc Khô Lâu hải tặc đoàn lại tuyệt đối không giống những nhóm hải tặc khác, bọn chúng lấy cuồng bạo mà nổi danh, mỗi một thành viên của chúng đều là những kẻ đã mất sạch nhân tính, phàm những nơi nào mà Hắc Khô Lâu đã đi qua, chúng sẽ đuổi tận giết tuyệt, không chừa một ai sống sót, ngay cả nam phụ lão ấu cũng đều không thể may mắn tránh khỏi. Chúng là một hải tặc đoàn nổi tiếng độc ác nhất ở trên biển, khiến người ta vừa nghe tới danh là đã sợ mất mật.
Với tội ác ngập trời, Hắc Khô Lâu cuối cùng cũng khiến cho người người căm phẫn. Một số quốc gia đã từng liên thủ phái quân đội và lập bẫy để tiễu trừ chúng, nhưng sau cùng thì chỉ khiến cho binh sĩ của mình bỏ chạy tan tác; tuy nhiên, sau đó thì Hắc Khô Lâu cũng không còn xuất hiện ở vùng biển này nữa. Có người nói chúng đã nằm trong bụng của hải quái siêu cường, cũng có người nói chúng đã tìm được một hòn đảo nhỏ thần bí xa rời nhân thế, tự lập thành quốc gia riêng. Thế nhưng những lời đồn đãi đó cũng chỉ là suy đoán của mọi người mà thôi, không ai ngờ rằng giờ đây lại gặp được lá cờ khô lâu đáng sợ đó nữa.
Những hành khách trên thuyền đều kinh hô thất thanh, toàn bộ đều trở nên rối loạn, những thanh âm cảnh giới lập tức nổi lên ầm ĩ. Lồng trong những tiếng động hỗn loạn là những bước chân vội vàng, cùng với tiếng kêu khóc của tiểu hài tử và cả tiếng hí của sủng vật. Đúng là cảnh tượng gà bay chó chạy, lại thêm những người vừa hay tin thì lập tức vừa mặc y phục vừa chạy ra ngoài, cực kỳ nhếch nhác. Tuy Hắc Khô Lâu hải tặc đoàn đã mai danh ẩn tích nhiều năm, nhưng dư uy của chúng vẫn còn tồn tại cho đến nay.
Một tòa kết giới màu vàng nhạt được khởi động, đồng thời nhanh chóng bao trùm lấy toàn thân con Lam ngu, còn thủ vệ ở trên thuyền nghe tiếng cảnh báo cũng đều đề cao cảnh giác, và chia nhau ra canh phòng khắp cả bốn phương tám hướng.
Sau khi qua cơn hoảng loạn lúc ban đầu, Phất Cơ Khắc nhìn thấy các hành khách lo cuống cuồng lên thì liền bình tĩnh trở lại, bởi vì người làm thuyền trưởng như y thì phải có trách nhiệm đưa mọi người đến mục tiêu an toàn, chức trách khiến cho y bị áp lực nặng, song đồng thời cũng mang đến cho y động lực. Lúc này Phất Cơ Khắc bắt đầu phân phối lực lượng thủ vệ đâu vào đấy và dự định sẵn sàng tử chiến:
- Các vị tiên sinh, những ai có lực chiến đấu, xin hãy tụ tập vào một nơi. Hắc Khô Lâu hải tặc đoàn có ý tứ gì, hẳn mọi người đều rất rõ ràng rồi. Đây chính là thời khắc sinh tử tồn vong, chúng ta cần có sự giúp đỡ của tất cả mọi người, cùng nhau đồng tâm hiệp lực mà vượt qua cửa ải khó khăn này! Thêm một việc nữa, tất cả lão nhược, phụ nữ và trẻ em xin hãy lui về địa phương an toàn ở phía đuôi thuyền.
Khiết Tây Tạp không chút nghĩ ngợi gì, lập tức đứng vào hàng ngũ của những người bảo vệ thuyền, còn Mộ Dung Thiên sau khi nghĩ ngợi một chút thì cũng bước vào hàng ngũ chiến đấu, bởi vì hắn không thể chỉ lo cho mình được.
Phất Cơ Khắc cất cao giọng hô:
- Tốt lắm, các dũng sĩ, ta xin đại biểu cho tất cả thuyền viên và hành khách mà cảm tạ chư vị đã hỗ trợ. Kỵ sĩ và chiến sĩ xin mời hãy tiến ra phía trước. Kết giới của chúng ta không thể chống đỡ được bao lâu, nên cần có lực phòng ngự cực mạnh của chư vị giúp đỡ. Ma pháp sư, cung tiễn thủ và những chiến chức giả có sức công kích từ xa thì xin mời hãy gia nhập vào đội ngũ ở hậu phương. Các đạo tặc, thích khách và những chức nghiệp nhanh nhẹn khác thì xin mai phục ở những nơi bí mật ở hai bên mạn thuyền. Đến khi kết giới bị phá và phải chiến đấu giáp lá cà, xin chư vị hãy đánh cho nhóm hải tặc lên thuyền đầu tiên bị trở tay không kịp. Còn mục sư và thần quan thì xin hãy tùy thời mà đến giúp những người bị thương. Ngoài những chức nghiệp đó ra, nếu còn vị nào có chức nghiệp đặc thù thì xin hãy trực tiếp cho ta biết là được.
Nếu luận về tôn ty chức nghiệp thì Phất Cơ Khắc còn chưa có quyền ra lệnh cho các chiến chức giả, tuy nhiên, đây là thời khắc sinh tử tồn vong, mà y lại là người có kinh nghiệm ở trên biển nhiều nhất, do đó mà y hiển nhiên cũng trở thành thủ lĩnh được mọi người tin phục nhất trong lúc này.
Mộ Dung Thiên thoáng hơi do dự một chút, nhưng rồi hắn quyết định không để lộ chức nghiệp thật sự của mình, bởi lẽ số lượng lĩnh vực ma võ sĩ ở trên đại lục này quá ít đi, mặc dù nếu để lộ chức nghiệp đó ra thì chắn chắn sẽ khiến cho phe mình được động viên thêm nhiều lắm.
Tuyệt đại đa số những thành viên ở trên thuyền đều là thương nhân, một phần nhỏ có kiêm luôn chiến chức trong người, nhưng phần đông đều là bình dân không có sức chiến đấu. Ngay cả trong đám thủ vệ cũng vậy, kỳ thật có một ngàn người thì chỉ có gần ba trăm người là có thể ứng chiến thôi, trong đó có người mạnh nhất là một ma pháp sư đã gần đạt đến bậc tông sư, đẳng cấp của y so với thủ lĩnh của đám thủ vệ còn cao hơn nhiều. Thế nhưng so với sự hung hãn của Hắc Khô Lâu hải tặc đoàn, một tí lực lượng như thế thì chỉ như muối đổ vào biển thôi. Phất Cơ Khắc hiểu rất rõ điều đó, nên y chỉ có thể cầu thần phù hộ mà thôi, hy vọng nhóm Hắc Khô Lâu lần này không phải là chủ lực của chúng, như vậy thì phe mình có thể liều chết một phen.
Khoảng cách giữa đôi bên càng lúc càng gần, bóng đen kia cũng lộ ra chân diện mục của nó, đó là một con quái vật giống như bạch tuộc, nhưng thể tích thì lớn gấp mấy trăm lần bạch tuộc. Lúc này nó đang giương nanh múa vuốt và vươn dài những chiếc vòi xấu xí mà bò về hướng Lam ngu với tốc độ rất nhanh.
- Bỉ Lặc ma chương! [2]
Phất Cơ Khắc không khỏi hít vào một hơi lãnh khí, y nhận ra được loại quái vật đó, nó là một con hải ma cấp A cực mạnh, và cũng là một loại chiến sủng rất lợi hại chuyên được dùng để làm phương tiện đi lại trên biển. Có thể thu phục được Bỉ Lặc ma chương, một loại quái vật không chỉ đơn giản là một con chiến sủng mà thôi, vậy thì trong phe đối phương nhất định còn có ngự thú sứ với thực lực cực mạnh nữa; mà ngự thú sứ tuy có cùng nguồn gốc với tuần thú sư, nhưng đó lại là một loại chiến đấu chức nghiệp cao cấp hơn nhiều lắm.
Lời y vừa dứt, đột nhiên hai bên cánh của Lam ngu phát ra một tiếng "xoạt" thật lớn, tiếp theo đó là hơn mười con hải ma lớn như mãng xà, không có mắt, mũi, tai và các bộ phận cảm quan khác, chỉ còn lại chiếc miệng khổng lồ tựa như giác mút (giác hút) vọt lên khỏi mặt nước, dưới tác dụng của những giác hút đó, kết giới chỉ khẽ rung lên rồi liền bị xuyên thủng. Lúc đó đột nhiên có mấy tiếng kêu thảm truyền tới, thì ra lúc bọn chúng hút lấy kết giới, các đạo tặc và thích khách ở trên thuyền liền phóng ám khí vào miệng bọn chúng, khiến cho chúng bị rơi lả tả xuống nước rồi mất tiêu luôn hình dạng. Các hành khách ở trên thuyền thấy vậy đều run rẩy sợ hãi, ai nhát gan thì tay chân run lẩy bẩy, thậm chí đôi hàm răng còn đánh vào nhau nghe lập cập nữa. Họ chỉ biết nhớn nhác nhìn qua nhìn lại, sợ rằng đám quỷ vô thường đòi mạng kia lại hiện ra.
Xung quanh Lam ngu còn có rất nhiều trinh sát hải sủng là cá chép để phòng ngừa ở dưới nước bị tấn công đột ngột. Vậy mà khi những con Bỉ Lạp Kỳ Yêu Phệ Phúc đó tấn công kết giới thì những con cá chép kia lại không phát ra cảnh báo gì, căn cứ vào hình thể của những con quái vât đó cùng với phương pháp phá hủy kết giới rất kỳ lạ của chúng, Phất Cơ Khắc nhanh chóng đưa ra phán đoán, Bỉ Lạp Kỳ Yêu Phệ Phúc có thể miễn dịch với những kết giới yếu hơn nó, đồng thời có thể tránh khỏi hải ma - những trinh sát hải sủng có cấp bậc thấp hơn chúng.
Bỉ Lặc ma chương và Bỉ Lạp Kỳ Yêu Phệ Phúc đều là quái vật yêu dị cấp A ở trên biển, do đó mà có thể thấy được thực lực của đối phương rất cường đại, chỉ một ngự thú sứ kia thôi cũng đủ khiến người ta đau đầu lắm rồi. Trước áp lực cực mạnh như thế, Phất Cơ Khắc hầu như muốn sụp đổ rồi, nhưng y vẫn phải ép mình giữ tinh thần cho tỉnh táo, đồng thời phát ra mệnh lệnh:
- Các vị Hỏa hệ ma pháp sư và các võ giả chú ý, Bỉ Lạp Kỳ Yêu Phệ Phúc sợ nhất là hỏa diễm, nếu chúng tấn công nữa, vậy thì chư vị có thể dùng các môn tuyệt kỹ thuộc Hỏa phi hành mà đẩy lui chúng.
Sương mù dầy đặc tỏa ra mù mịt, một bóng hắc ảnh đứng ngay đầu gió ở trên lưng ma chương, y thở một hơi dài rồi than:
- Rốt cuộc thì không khí của biển Ngả Cách Đặc vẫn là hấp dẫn nhất, đương nhiên, mùi máu tanh lại càng khiến ta cảm thấy hưng phấn hơn.
← Ch. 250 | Ch. 252 → |