← Ch.272 | Ch.274 → |
Tuy rằng trong thời gian dược sư luyện đan, tốt nhất là không nên có mặt của người thứ hai, bởi vì một là sẽ gây ảnh hưởng đến sự chăm chú của dược sư đó, hai là các dược sư ai nấy cũng đều có phương pháp luyện đan khác nhau, ngoài cảm quan nhận biết thảo dược và vi cảm độ là những yếu tố quan trọng trong sự thành bại của việc luyện đan ra, những thành phẩm có liên quan đến hiệu quả cũng không nên để cho người khác nhìn thấy. Tuy nhiên, vì nhược điểm của Cách Lôi Lâm đã bị Mộ Dung Thiên nắm chặt, nên nàng không còn đất để cự tuyệt hắn, chỉ đành bất đắc dĩ mà đáp ứng hắn. Nàng chỉ sợ việc đó sẽ làm giảm thiểu xác suất thành công của mình trong khi luyện đan mà thôi, chứ không nghĩ rằng hắn sẽ lén "ăn cắp" nghề của mình. Phương pháp luyện đan của nàng vốn dĩ cũng tương đối bí ẩn, hơn nữa, nghề nghiệp của hai người khác hẳn nhau như thế, cho dù một tên ma võ sĩ như hắn có xem nàng luyện đan thì có lẽ cũng chẳng học lõm được gì.
Chỉ tiếc là nàng đã đoán sai, Mộ Dung Thiên vừa khéo lại rất có hứng thú với những phương pháp luyện đan của người khác, dù sao thì cơ hội gặp gỡ một đồng nghiệp có tố chất không kém mình bao nhiêu cũng khá là hiếm hoi. Từ sau khi đến đại lúc tới nay, hắn đã thay đổi thói quen lười biếng khi còn ở đại học y khoa, đối với dược vật thì cũng bắt đầu cảm thấy có nhiều hứng thú hơn. Đương nhiên, ngoài việc đó ra, hắn còn có mục đích quan trọng hơn.
Cách Lôi Lâm hiển nhiên là một người có tính nóng nảy, sau khi có được vật mà nàng vẫn hằng mong mỏi thì lập tức bắt tay vào công việc nghiên cứu ngay. Nàng cẩn thận sử dụng công cụ mà chiết Tử Dương đan ra từng mảnh nhỏ, sau đó bỏ chúng vào một quả thủy tinh cầu. Viên đan dược đó vốn dĩ là màu hồng, sau khi chúng được bỏ vào quả thủy tinh cầu thì liền biến thành hơn mười màu khác nhau. Nếu dựa theo độ đậm nhạt khác nhau, thì ở trong quả thủy tinh cầu đó cũng phải có cả trăm ngàn loại màu sắc, thật giống như những ống kính vạn hoa vậy, cực kỳ mỹ lệ.
Cách Lôi Lâm ngồi xuống bên cạnh quả thủy tinh cầu đó, chậm rãi xoay nó mấy vòng, sau đó tỉ mỉ quan sát, hình như bên trong những màu sắc của chúng có ẩn chứa đầu mối gì đó.
Mộ Dung Thiên cũng là một người biết hàng, chỉ cần liếc mắt sơ qua thì cũng biết được bí mật của nàng rồi. Phương thức mà Cách Lôi Lâm đang sử dụng chính là một trong những Nghịch Hướng Phân Giải thuật của giới dược sư, đó là những gì mà ngay cả một dược sư thuộc cấp tông sư không ít thì nhiều cũng phải học qua. Nghịch Hướng Phân Giải thuật cùng với dịch dung thuật và Hoạt tính hộ thể đấu khí đều được xem là những môn kỳ thuật rất ảo diệu. Nó không dùng thảo dược để luyện đan, mà trái lại thông qua đan dược mà phán đoán nguyên liệu của thảo dược cùng với thành phần nguyên tố đã được bỏ vào đó.
Mà quả thủy tinh trong suốt đó chính là tinh hạch phân nguyên lăng của Ni Mật Ba Á Hấu, đó là loài quỷ thú đáng sợ, có thể hấp thu mọi sức mạnh của nguyên tố, sau đó phân loại và chuyển hóa để bản thân sử dụng, đồng thời chúng còn biết sử dụng tất cả các loại nguyên tố kỹ năng nữa. Tinh hạch phân nguyên lăng của chúng chính là một cỗ máy phân tích nguyên tố, có thể thông qua tổ hợp ánh sáng phát ra để suy đoán thành phần nguyên tố cùng tỷ lệ cấu tạo nên vật phẩm nào đó; trong đám màu sắc này, màu hồng là đại biểu cho Hỏa nguyên tố, lam là Thủy, vàng là Thổ, lục là Mộc, vv... Đối với một dược sư am hiểu Nghịch Hướng Phân Giải thuật mà nói, quả thủy tinh cầu này rất quan trọng đối với họ, chẳng khác nào kính hiển vi đối với các nhà sinh vật học vậy. Cứ dựa theo thông số của màu sắc và sự quan sát tỉ mỉ để thấy được, con quỷ thú này ít nhất cũng đã đạt đến cấp A bậc sáu rồi, nó còn thấp hơn con Kình Thôn mà Mộ Dung Thiên đã gặp lúc trước tới hai bậc.
Thân hoài "Nghịch Hướng Phân Giải thuật", lại có cả tinh hạch của quỷ thú Ni Mật Ba Á cấp A bậc sáu làm công cụ phụ trợ rất đắc lực, chẳng trách nào nàng có thể phân tích được thành phần chế tác của Cơ Linh đan; chỉ tiếc rằng Tử Dương đan lại không đơn giản như vậy. Sau khi Cách Lôi Lâm cầm phân nguyên lăng xoay xoay hơn mười lần, đôi mày của nàng liền nhăn tít lại, miệng thì lẩm bẩm:
- Tại sao lại như vậy chứ, thật là quá phức tạp đi.
Sau khi xoay xoay thêm hai vòng nữa, đôi mày liễu của nàng lại càng nhăn nhúm lại nhiều hơn, bộ dạng tràn đầy nét phiền não, bao nhiêu niềm hưng phấn lúc nãy đều tan biến mất cả.
Cách Lôi Lâm lầm bầm tự nói với mình y như người điên nói mớ vậy, được một lúc sau thì nàng mới trở lại với hiện thực, rồi quay sang trịnh trọng nói với Mộ Dung Thiên:
- Ê, ngươi là người duy nhất có thể đứng xem toàn bộ quá trình ta luyện đan, nếu có hiếu kỳ thì chỉ được đứng xa xa mà nhìn thôi đấy, ngàn vạn lần không được lên tiếng, bằng không tức là làm phiền ta rồi đấy, biết không?
Mộ Dung Thiên rõ ràng cũng rất hiểu cái đạo lý này, hắn cười ha hả, nói:
- Yên tâm đi, ta là một thân sĩ mà, đâu thể nào làm ra một việc thiếu lễ phép như vậy chứ.
- Hứ!
Cách Lôi Lâm liếc hắn một cái rồi nói:
- Ngươi mà là thân sĩ ư? Một kẻ chỉ biết nhìn chằm chặp vào ngực của tỷ tỷ ta như vậy mà cũng là một thân sĩ được sao?
Mộ Dung Thiên gãi gãi đầu:
- Điều đó.... ài, ngươi hiểu lầm rồi, lúc đó ta chỉ nhìn tiểu Tinh Linh mà nàng ta đang bế thôi, ai kêu hài tử đó lại khả ái như vậy làm chi chứ, khà khà....
Cách Lôi Lâm không rảnh để mà lý luận với hắn, bởi vì thực nghiệm phân giải lúc này cũng bắt đầu, nên nàng phải giữ cho tâm bình khí hòa ở trạng thái tốt nhất.
Sau khi cửa sắt được đóng lại và Cách âm kết giới được giăng lên ổn thỏa, phòng luyện đan liền trở thành một không gian được phong bế chặt chẽ, tạm thời cách ly với thế giới bên ngoài. Sau khi bỏ phân nguyên lăng và Tử Dương đan vào lò luyện đan, Cách Lôi Lâm khẽ niệm chú ngữ thành lập khế ước với lò luyện đan, điều đó sẽ giúp cho nàng biết được mọi động tĩnh xảy ra ở trong lò. Quan sát màu sắc chỉ là một phần đơn giản nhất của Nghịch Hướng Phân Giải thuật mà thôi, tiến thêm một bước là lợi dụng lò luyện đan để mô phỏng hiệu quả sinh ra trong quá trình sử dụng đan dược, bởi vì các nguyên tố được đúc kết thành viên đan dược đó vào lúc này mới bị tách rời ra, nên nếu như vi cảm độ (khả năng cảm nhận) đủ cao là có thể nắm được phương thức sắp xếp cùng tỷ lệ phần trăm của chúng. Đương nhiên, đó là một quá trình cực kỳ phức tạp, có thể so sánh với quá trình tính toán của máy vi tính, ngoài thực lực ra, người dược sư còn cần phải có vận khí nữa.
Cách Lôi Lâm ý thức được đó là một sự khiêu chiến đầy cam go, đan dược chỉ có mấy viên, mà mỗi lần mô phỏng hiệu quả sinh ra trong quá trình sử dụng thuốc cũng không thể phục hồi viên đan dược đó trở lại như cũ, chính vì vậy mà nàng cũng không có nhiều cơ hội cho lắm.
Cách Lôi Lâm hít sâu một hơi, hai mắt nhắm lại, lúc này khí chất phóng khoáng hồn nhiên của nàng đột nhiên biến đổi hoàn toàn, nét mặt nghiêm lại, so với sự nặng nề của đại tế ty cũng không khác là bao.
Diễm hỏa ở trong lò bốc mạnh lên, toàn bộ bên trong phòng luyện đan đều rất yên tĩnh, dù một chiếc kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được, lúc này chỉ có tiếng lửa nổ lách tách mà thôi.
Thời gian từ từ trôi qua, từng giọt mồ hôi trong suốt như thủy tinh cũng lần lượt lăn xuống khỏi khuôn mặt trắng hồng của Cách Lôi Lâm, càng lúc càng nhiều, về sau thì trở thành từng dòng chảy xuống dọc theo cần cổ trắng muốt của nàng. Luyện đan là một việc rất lao lực, mà phương pháp trái ngược với luyện đan là Nghịch Hướng Phân Giải thuật lại càng làm mất sức rất nhiều, khi gặp phải khó khăn thì cũng giống như máy tính rơi vào vòng lặp vô hạn, có thể khiến cho nam thành liệt dương, nữ thì rối loạn kinh nguyệt.
Chỉ chốc lát sau, diễm hỏa liền tắt ngúm, Cách Lôi Lâm cũng mở bừng mắt ra, có lẽ viên Tử Dương đan kia đã hoàn toàn tan chảy hết, nhưng coi bộ tình hình không hề lý tưởng chút nào.
- Thật là tức chết đi được! Sao lại phức tạp như thế chứ, cả một chút manh mối cũng không có nữa.
Cách Lôi Lâm hậm hực giậm mạnh chân, khôi phục lại bản tính tiểu cô nương của mình.
Mộ Dung Thiên an ủi đúng lúc:
- Vạn sự khởi đầu nan mà, ngươi không cần nôn nóng như vậy.
- Hừ, ta không tin!
Rõ ràng Cách Lôi Lâm không phải là một nữ tử dễ dàng bỏ qua sự việc mỗi khi gặp phải khó khăn, sau khi nghỉ ngơi lấy lại tinh thần xong, nàng lại lập tức lấy một viên Tử Dương đan rồi bỏ vào trong phân nguyên lăng, tiếp tục làm thí nghiệm bắt chước lần thứ hai. Chỉ tiếc là lần này cũng vô dụng, rồi tiếp theo là lần thứ ba, lần thứ tư, vv.... mãi cho tới lần thứ tám thì nàng mới bắt đầu nhận ra được chút ít manh mối nào đó. Thế là nàng vội vàng đình chỉ thực nghiệm bắt chước, mà chuyển sang thí nghiệm luyện đan; tuy nhiên, xem ra nàng cũng không hề nắm chặt dù chỉ nửa điểm, thuần túy chỉ trông vào vận khí như vậy thì kết quả cũng không khả quan bao nhiêu, vì cứ liên tục thất bại, rốt cuộc bao nhiêu đan dược quý giá đều trở thành vật hy sinh và biến thành một đống cháy đen thùi lùi.
Mộ Dung Thiên ngồi ở xa xa lẳng lặng quan sát Cách Lôi Lâm thỉnh thoảng lại mở mắt rồi cho thêm dược vật vào lò, nếu là những dược sư cấp thấp thì họ chỉ có thể bỏ vật liệu hỗn hợp vào lò trước khi nhóm lửa mà thôi, bởi vì trong lúc luyện đan cần phải hết sức tập trung vào đó và không thể bỏ dở công việc. Thế nhưng bởi vì lúc mới bắt đầu thì dược vật đã quá nhiều, mà trong đó lại có một số chưa đạt đủ hỏa hầu, nếu phải cùng lúc khống chế chúng thì sẽ phải tốn thêm rất nhiều tinh thần lực và độ khó cũng càng tăng nhiều hơn. Có thể đạt được tới cảnh giới "nhất tâm nhị dụng" của giới dược sư như Cách Lôi Lâm bây giờ quả thật rất là hiếm có, đúng là làm ít nhưng thành quả thì sẽ được gấp bội.
Tuy nhiên, nàng quả thật là một thiên tài, việc đã như vậy mà không hề nản lòng chút nào, vẫn cố bám vào vận khí, sau nhiều lần bị thất bại và không còn cách nào khác hơn là phải quay về tiếp tục phân giải.
Tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của Mộ Dung Thiên, phải biết rằng Tử Dương đan được dùng rất nhiều loại thảo dược hiếm hoi và ít có người nhận biết ở trên đại lục này mà luyện thành, lại cộng thêm phương pháp đặc thù của Địa cầu mà điều chế ra. Những thứ đó ở đại lục đều không có, vì vậy mà Nghịch Hướng Phân Giải thuật của Cách Lôi Lâm tất nhiên là không phân tích nổi rồi.
Khi hỏa diễm lại một lần nữa tắt ngúm, Cách Lôi Lâm theo thói quen đưa tay tính lấy ra thêm một viên Tử Dương đan, không ngờ nàng lại phát hiện ra lúc này chỉ còn duy nhất một viên mà thôi. Thế là nàng vừa gấp vừa tức, hầu như lại muốn đập vỡ lò luyện đan luôn, nhưng bây giờ nàng đang cần dùng tới nó nên không thể làm vậy, mà chỉ đành trút cơn giận sang vật khác, vừa hay ánh mắt của nàng lại dời tới chỗ Mộ Dung Thiên. Tuy hắn không phải là một món vật, nhưng sự có mặt của hắn ở trong phòng luyện đan lại tuyết đối chướng mắt.
- Ê, xin lỗi, ngươi có thể rời khỏi phòng luyện đan được không? Có ngươi ở đây, ta không thể nào tập trung được.
Lời nói của Cách Lôi Lâm rất uyển chuyển, biểu lộ ý trục khách. Dù sao thì nàng cũng đã hứa cho hắn lưu lại nơi đây, nhưng bây giờ lại tráo trở lật lọng, theo tình lý thì không phải chút nào.
Mộ Dung Thiên vẫn thản nhiên như không.
- Ê?
Cách Lôi Lâm thấy hắn ngồi như một cây gỗ mà không có phản ứng gì hết thì lại lên tiếng nhắc nhở lần nữa, sau đó nàng mới phát hiện ánh mắt của hắn đang bình tĩnh nhìn mình.
Cách Lôi Lâm cảm thấy kỳ quái vội nhìn lại bản thân mình, lúc này chỉ thấy bộ y phục bằng bảo thạch màu lục không biết từ lúc nào đã thấm đầy mồ hôi, tuy không nhìn thấu ở bên trong được, nhưng nó lại dán chặt lên những đường cong của mình, đặc biệt gợi lên ý tưởng bậy bạ của người ta.
Ban đầu nàng còn cảm thấy có chút áy náy, nhưng hiện nay thì nửa điểm cũng không, nàng giận tím mặt, một tay đưa sang bên cạnh nắm lấy chiếc ghế ném tới trước, rồi quát:
- Cút, ngươi cút đi cho ta, đồ sắc lang chết bầm!
Rốt cuộc nàng cũng hiểu được tại sao cái tên sắc lang không phải là dân cùng nghề này lại có hứng thú muốn ở lại xem quá trình luyện đan cực kỳ buồn chán này. Thì ra là vì nguyên nhân như thế.
Mộ Dung Thiên nhanh nhẹn né tránh chiếc ghế đang bay tới, vẻ mặt nở nụ cười gian xảo:
- Cách Lôi Lâm tiểu thư, xin đừng nóng giận. Tuy ta là người yêu chuộng mỹ sắc, nhưng cũng không đến nỗi có hứng thú với loại nữ nhân mà có bộ ngực bằng phẳng đâu.
Lời nói đó lại càng khiến cho Cách Lôi Lâm giận sôi lên, nàng cầm lấy chiếc đao nhỏ dùng để cắt thảo dược chạy tới đâm tên sắc lang. Mắt thấy sắp có chuyện đổ máu xảy ra rồi.
Mộ Dung Thiên không hề hoang mang, hắn đứng lên và bước ra cửa, đồng thời còn quay đầu lại cười hì hì, nói:
- Nếu Cách Lôi Lâm tiểu thư đã không hoan nghênh ta, vậy thì xin cáo từ, nhưng trước khi đi, ta có một đề nghị nho nhỏ thế này. Nếu nàng bỏ đi Phi Tường thảo, Ích Huyết tham, Thổ Hành Địa Hoàng, Ký Sinh Tang, và thêm vào đó quả Vu viện đầu tiên trong tháng ba, rễ phụ lớn nhất của cây Tư Đức Lặc Tư đã được mười năm tuổi, dùng lửa nhỏ nướng khô rồi tán thành bột, cho vào theo tỷ lệ 1:5 của 1/10 tổng trọng lượng, ba nụ hoa Mẫu Chu Cái, một ty (đơn vị đo lường thể tích của Thần Phong đại lục) nước, sắc khô, thêm vào năm nguyên tố Kim, Mộc, Thủy, Hỏa và Phong với tỷ lệ lần lượt là 2. 33 - 4. 71 - 9. 15 - 1. 48 - 7. 665, như vậy có lẽ sẽ có ích cho nghiên cứu của ngươi đấy.
Cách Lôi Lâm hận không thể ăn sống được Mộ Dung Thiên, nàng hằn hộc nói:
- Ngươi đang nói chơi với ta đó à? Một đứa tiểu hài ba tuổi cũng biết mấy thứ kia không dùng được kia mà!
Mắt thấy không rượt kịp hắn, Cách La Lâm liền phóng luôn con dao nhỏ về phía trước.
- Ha ha, Cách Lôi Lâm tiểu thư, hẹn gặp lại, chúc cho thực nghiệm của nàng được thuận buồm xuôi gió.
Trong tiếng cười lớn, Mộ Dung Thiên đóng sập cửa lại, thanh "phi đao" kia vừa vặn cắm phập vào đó và không ngừng run lên bần bật.
- Tức chết ta đi, cái tên sắc lang chết bầm ngươi.
Cách Lôi Lâm ngồi phịch xuống mặt đất thở hồng hộc, lồng ngực không ngừng nhô lên thụp xuống.
Lúc này đột nhiên nàng nhớ tới một việc, ủa, tên sắc lang kia làm sao lại hiểu được thuật ngữ của giới dược sư chứ?
← Ch. 272 | Ch. 274 → |