Vay nóng Homecredit

Truyện:Dị Giới Dược Sư - Chương 298

Dị Giới Dược Sư
Trọn bộ 431 chương
Chương 298: Đối Đầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-431)

Siêu sale Shopee


Mâu Cơ vốn nhìn thấy tình lang trở về thì cực kỳ vui vẻ, nhưng khi nàng nhìn thấy sau lưng hắn còn có Tân Địch Á thì sắc mặt lập tức thay đổi ngay, so với khí trời tháng sáu ở Địa cầu còn thay đổi nhanh hơn rất nhiều.

Ánh mắt của Tân Địch Á cũng rơi trên người Mâu Cơ, không hề tỏ ra kém thế chút nào.

Hai nàng thiên kim tiểu thư của hai đại gia tộc tại Tát La, đều là nữ trung hào kiệt trong giới thanh niên, đều là những đóa hoa quý và trẻ tuổi, đều có dung mạo mỹ lệ, đều có khí chất mê người, đều có thiên phú ưu tú, đều có võ công cao cường. Hai nàng thiên chi kiều nữ từng được sánh ngang với Lăng Đế Tư và Khiết Tây Tạp của Lam Nguyệt đế quốc này đáng lẽ sẽ để lại một đoạn giai thoại hiếm thấy trên đại lục, nhưng chỉ tiếc rằng, ai ai cũng biết hai người họ lại là trời sinh một đôi tử đối đầu.

Tiếng cười huyên náo lúc nãy đã không còn nữa, thay vào đó là sự trầm mặc đáng sợ, và còn có cả mùi thuốc súng nồng nặc tràn ngập khắp không gian.

Mộ Dung Thiên đổ mồ trán đầm đìa. Mâu Cơ đã từng nói qua, hắn muốn tìm bao nhiêu nữ nhân thì nàng cũng không can thiệp, riêng chỉ không được tìm Tân Địch Á mà thôi. Trước kia hắn đã có mấy lần khiến nàng ăn phải giấm chua, còn cuộc diện hôm nay thì không biết phải xử lý thế nào cho ổn thỏa. Hơn nữa, lúc nãy hắn đã lớn tiếng bảo Tân Địch Á cũng là một chủ nhân tại đây, chắc chắn Mâu Cơ đã nghe rõ lời đó, thế nào nàng cũng suy nghĩ méo mó rồi nghĩ tới phương diện khác chứ không nghe giải thích đâu. Việc này thật đau đầu mà, muốn giải thích cũng khó, nữ nhân một khi đã ghen tuông thì tuyệt đối sẽ không nói lý chút nào.

Bầu không khí khẩn trương trước mắt khiến cho đầu của Mộ Dung Thiên nở to như cái đấu. Hắn thà ở lại thành lâu để xử lý các công văn buồn chán kia còn hơn là phải đối mặt với trường hợp thế này.

- À, à.... . có thể ăn cơm được chưa nhỉ?

Phải một lúc lâu thì Mộ Dung Thiên mới thốt ra được một câu để phá tan bầu không khí trầm mặc tại đây, chỉ tiếc là lời đó đúng thật là rất ngu xuẩn.

Lộ Thiến là người hiểu rõ tâm tư của hắn nhất, nàng lập tức phụ họa:

- Phải rồi, Đan Ni Tư ca ca nhất định là đói bụng rồi, mọi người hãy dùng cơm trước đã.

Tư Tháp Tây Á cũng thừa cơ lên tiếng:

- Phải rồi, đi ăn cơm đi. Ba Ba Lạp muội muội nấu thức ăn rất ngon.

Lúc này Tân Địch Á chợt lên tiếng:

- Đan Ni Tư đại nhân, ta ra ngoài ở được rồi.

Mộ Dung Thiên nhìn nàng quay đầu bỏ đi, hắn muốn lên tiếng giữ nàng nhưng lại không dám, cũng may Tư Tháp Tây Á đã nhanh chân tiến đến, rồi thân thiết kéo cánh tay của Tân Địch Á và bảo:

- Tân Địch Á, ta sớm đã nghe Đan Ni Tư đại nhân nói qua, có khả năng muội sẽ đến đây. Bây giờ đã đến rồi thì đừng khách khí nữa, sau này cứ xem nơi đây là nhà của mình là được rồi.

Tuy rằng Tân Địch Á và muội muội của mình là trời sinh tử đối đầu, nhưng giữa Tư Tháp Tây Á và Tân Địch Á lại có quan hệ rất tốt, vì hai người vốn là bạn cũ với nhau. Nhiều năm trước, họ đã quen biết nhau trong trại huấn luyện thiếu niên anh kiệt của Tát La, và cả hai đều là những nhân vật nổi bật trong trại huấn luyện. Lúc bấy giờ hai người được phân công vào cùng một tổ, cùng nhau chấp hành nhiệm vụ thực tập. Do Tư Tháp Tây Á lớn hơn hai tuổi nên thành thục chín chắn hơn nhiều. Trong mỗi lần thực tập có tính nguy hiểm, nàng luôn luôn chiếu cố cho Tân Địch Á, hết mực đối đãi với nàng ta như muội muội của mình vậy, và từ đó hai người mới kết thân với nhau. Chỉ là sau này Tư Tháp Tây Á phải ra ngoài lịch luyện, nên đã lâu không có liên lạc với Tân Địch Á, mãi cho đến khi nàng ta đến nhậm chức tại Lỗ Sắt thì công vụ của nàng quá bề bộn nên vẫn chưa rảnh để đến thăm. Giờ đây gặp lại bạn cũ, tất nhiên là rất vui mừng rồi, Tư Tháp Tây Á chẳng thèm ngó ngàng tới sự mâu thuẫn giữa Tân Địch Á và muội muội của mình, cứ một mực biểu lộ sự ân cần thiết tha mà thôi.

Vừa nói, Tư Tháp Tây Á vừa nháy mắt ra hiệu với Mâu Cơ, để muội muội nể mặt mình mà không sinh sự gây hấn. Dù sao đi nữa, nàng cũng là chủ nhân ở đây, đối với bạn tốt và cũng chính là vị phó thành thủ mới nhậm chức cũng không thể thất lễ được.

Nhưng điều mà Mâu Cơ quan tâm đến chính là ẩn ý ở trong lời nói của Tư Tháp Tây Á, thế là ánh mắt của nàng cũng từ trên người Tân Địch Á mà di chuyển lên người Mộ Dung Thiên. Nàng nghĩ tới việc hắn chủ động mời Tân Địch Á đến đây thì hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng nàng lại không thể phát tác ở ngay trước mặt tỷ tỷ, để tránh cho người ta nhìn ra mối quan hệ giữa nàng và hắn; nhưng còn tên sắc lang kia dù có ngu ngốc tới đâu thì cũng nhận ra được lửa giận đang chất chứa trong lòng của Long nữ, hắn chỉ biết thầm kêu khổ mà thôi, xem ra lần này dù có nhảy vào thánh hà cũng không thể rửa sạch oan khuất rồi.

Tuy nhiên, Long nữ cũng không hề phủi tay bỏ đi, bởi vì nàng đã nhìn ra giữa Mộ Dung Thiên và Tân Địch Á hẳn là có quan hệ mờ ám gì đó, vì vậy mà nàng lại càng phải nắm chặt tên sắc lang hơn, không để cho hắn có được một nửa cơ hội nào.

Mộ Dung Thiên thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó liền phân phó cho hai người Lạc Na và Lệ Toa đi lấy thức ăn bày ra trên chiếc bàn đá ở giữa sân để mọi người cùng ăn. Hoàn cảnh nơi đây thật là tốt, ăn uống cũng được thoải mái hơn nhiều.

Bữa cơm tối này là bữa ăn gian nan nhất của Mộ Dung Thiên từ trước tới nay. Trước kia hắn từng cho rằng ăn được, ngủ được chính là sự hưởng thụ cao nhất của đời người, nhất là lại còn được ăn chung bàn với mỹ nữ thì càng tuyệt vời hơn. Thế nhưng hôm nay lại khác hẳn, tuy rằng lúc này có rất nhiều đại mỹ nữ thiên kiều bá mỵ ngồi cùng bàn với hắn, nhưng Mộ Dung Thiên thật nuốt không trôi. Trong đầu hắn chỉ nghĩ tới vấn đề sau bữa cơm mà thôi.

Bất luận Lộ Thiến tỏ ý ân cần đến độ nào, Mâu Cơ vẫn một mực trầm mặc không nói gì, nhiều lắm cũng chỉ gật đầu hay lắc đầu mà thôi. Mộ Dung Thiên cảm giác được cơn bão tố đang sắp ập tới, nên hắn không thể tận tình làm một vị chủ nhân hết lòng chiêu đãi Tân Địch Á được, nhưng cũng may ở đây còn có một vị chủ nhân khác. Tư Tháp Tây Á là người có địa vị cao tột, nên hiển nhiên nàng cũng rất am hiểu phương pháp giao tế, trong trường hợp này thì tất nhiên là tự biết phải làm những gì, nhờ vậy mà Tân Địch Á cũng không cảm thấy tẻ nhạt lắm.

Sau khi ăn xong, Mộ Dung Thiên nháy mắt ra hiệu với Tư Tháp Tây Á, rồi ngầm chỉ về phía Tân Địch Á, sau đó lại chỉ chỉ về phía Mâu Cơ, đồng thời còn khẽ bĩu môi về hướng đám người Lộ Thiến. Kỳ thật, giữa hai người cũng khá ăn ý với nhau, lúc này nữ thành chủ lập tức hiểu ra ngay ý tứ của hắn. Thì ra tên sắc lang muốn nàng giúp đỡ lo liệu cho Tân Địch Á, còn Mâu Cơ sẽ do đám người Lộ Thiến chiếu cố, đôi bên tận lực giảm thiểu cơ hội giáp mặt giữa hai nàng kiều nữ này. Sau này Tân Địch Á sẽ bận rộn công vụ, còn Mâu Cơ ở lại Mễ Kỳ Tư có lẽ cũng không lâu lắm.

Thế là Tư Tháp Tây Á níu tay Tân Địch Á mà kéo về phòng của mình, còn Lộ Thiến thì cũng ôm Mâu Cơ dìu về dãy tây sương phòng của Mộ Dung Thiên.

Sau khi cánh cửa ngăn đôi nội, ngoại viện vừa đóng lại, rốt cuộc Mâu Cơ cũng lên tiếng:

- Lộ Thiến, các người đi trước đi, ta có lời muốn nói với quỷ mặt đen!

Đám người Lộ Thiến nghe vậy thì biết Mộ Dung Thiên sẽ không xong rồi, nhưng ai nấy cũng đều lực bất tòng tâm. Nàng tam tiểu thư của Long tộc này mà nổi giận lên thì rất là đáng sợ, hoàn toàn không có đất để khuyên bảo chút nào. Thế là bọn họ chỉ đành bất đắc dĩ mà rời căn phòng.

- Tiểu Thiên, ngươi cũng ra ngoài đi.

Lời này của nàng không phải nhắm vào Mộ Dung Thiên, bởi vì nàng vốn chưa từng xưng hô như thế với hắn bao giờ, mà "tiểu Thiên" ở đây chính là muốn chỉ vào con chiến sủng Khiếu Thiên Sư của nàng vậy.

Khiếu Thiên Sư cũng nhận ra sự tức giận ngấm ngầm của chủ nhân, nên cũng chẳng dám hó hé gì. Nó chỉ đành đi theo đám người Lộ Thiến ra ngoài để tỵ nạn, chẳng những vậy mà còn thông minh dùng đuôi khép cửa lại nữa.

Mộ Dung Thiên nhất thời toát hết mồ hôi. Hắn cảm thấy mình như một kẻ phạm nhân đang chờ bị phán tội vậy, thế là chỉ đành ra tay trước để đoạt tiên cơ:

- Phu nhân.... .

Đây chính là chiêu sát thủ mà hắn dành để đối phó với Mâu Cơ. Hai tiếng này vừa được thốt ra, nếu là thường ngày thì bao nhiêu bực tức của Long nữ sẽ đều tan biến hết, nhưng vào lúc này thì Mâu Cơ hoàn toàn thờ ơ lãnh đạm, trái lại còn bắt đầu hưng sư vấn tội:

- Chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Thấy chiêu tuyệt kỹ tất sát của mình không còn hiệu quả nữa, Mộ Dung Thiên thoáng luống cuống chân tay, ấp úng nói:

- Chuyện này.... chuyện này.... .

Đột nhiên từ chỗ khó ló cái khôn, hắn liền nhớ tới lời đối thoại từ một bộ phim điện ảnh nào đó, liền buột miệng nói:

- Nàng đoán sai....

- Sai cái đầu ngươi à!

Mâu Cơ nổi cáu, đưa tay nhéo lấy lỗ tai của tên sắc lang, rồi cất giọng như hung thần ác sát, nói:

- Quỷ mặt đen chết bầm, lập tức mau nói cho ta rõ, nếu không thì ngươi liệu hồn đấy!

Mộ Dung Thiên đau đến nỗi phải kêu cha gọi mẹ, khóe mắt như muốn rách ra luôn, hắn vội vàng kêu lên:

- Ối chà, phu nhân, nàng buông tay ra trước đi. Có chuyện gì thì từ từ nói, nếu không thì sao ta giải thích được?

Mâu Cơ nhéo thêm một cái thật mạnh rồi mới buông tay ra, nói:

- Được, nếu ngươi không thể cho ta một lý do thỏa đáng, thì.... hừ.... .

Mộ Dung Thiên xoa xoa lỗ tai đau đớn rồi nói:

- Chuyện là thế này, Tân Địch Á tiểu thư hôm nay vừa đến nhậm chức tại Mễ Kỳ Tư này.

Mâu Cơ lạnh lùng hỏi lại:

- Ả hồ ly đó đến nhậm chức tại Mễ Kỳ Tư thì ngươi liền mang ả về đây để ở chung hay sao?

Mộ Dung Thiên cười gượng, nói:

- Thành chủ và nàng ta là chỗ quen biết mà, do đó, nếu để nàng ta đến đây thì cũng thêm phần náo nhiệt thôi chứ có gì đâu.

- Hứ!

Mâu Cơ lạnh nhạt nói tiếp:

- Thế nhưng ta vừa nghe tỷ tỷ nói, là ai đó đã chủ động đề nghị cho ả đến đây kia mà.

Mộ Dung Thiên lau mồ hôi trán, rồi nói:

- Việc này.... là để tiện cho việc bảo hộ, đồng thời cũng để tiết kiệm lực lượng, nên hầu như các quan viên trọng yếu đều tập trung ở tại khu dân cư này. Nhà ở cũng không nhiều, nữ phó thành thủ mới đến nên chưa kịp bố trí, do đó mà Tân Địch Á mới tạm thời không có chỗ ở. Trong khi đó, ở đây cũng còn mấy gian phòng trống, có thể an bài cho nàng ta ở tạm lại đây. Nàng xem, ta đây đường đường là một thành thủ, còn lệnh tỷ cũng là thành chủ, vậy mà chúng ta vẫn phải ở chung trong một phủ đệ đó thôi, đâu có dư nhà cửa cho lắm người vậy. Nếu không tin thì nàng thử đi hỏi lệnh tỷ xem.

Rốt cuộc Mộ Dung Thiên cũng sắp xếp lại ngôn ngữ cho ngăn nắp trước sau, lại có đầy đủ lý do chính đáng, nên dần dần cũng đối đáp trôi chảy hơn. Kỳ thật, không phải là không có nhà trống, nhưng chẳng qua Mộ Dung Thiên không sợ lời nói của mình bị vạch trần, một là khả năng Mâu Cơ đi hỏi không lớn lắm, hai là dù nàng có đi hỏi thì Tư Tháp Tây Á nhất định cũng sẽ lấp liếm giúp mình mà thôi.

Mâu Cơ thấy được Mộ Dung Thiên hùng hồn biện hộ, giải thích lại hợp tình hợp lý nên lửa giận cũng tiêu tan gần hết, nhưng ngoài miệng vẫn hỏi lại:

- Có thật là vậy không đó?

Mộ Dung Thiên thấy nàng đã buông lỏng lòng nghi ngờ thì nói ngay:

- Ta có thể gạt nguời khác, nhưng sao lại đi gạt phu nhân cơ chứ, phải không nào?

Mâu Cơ bĩu môi, nói:

- Nói thật dễ nghe, ngươi với ả hồ ly kia đi đứng thân mật vậy, lại còn ân cần giúp ả mang hành lý nữa, ai biết ngươi có phải muốn tiếp cận thủy đài [1] hay không chứ? Vả lại, tại sao không để cho ả nhận chức khác mà phải là phó thành thủ mới được?

Mộ Dung Thiên thở dài sườn sượt:

- Úi chà, công việc thành thủ của Mễ Kỳ Tư chồng chất như núi, nó khiến ta mệt đến nỗi chỉ còn lại nửa cái mạng thôi đây này. Nàng vừa đến đây, đã không an ủi ta thì thôi, trái lại còn sừng sộ với ta nữa.

Mấy ngày lao lực thiếu ngủ quả nhiên cũng có chút công dụng, đôi mắt thâm quầng hiện rõ mồn một trên mặt hắn, Mâu Cơ nhìn thoáng qua cũng biết là thật, thế là nàng liền xiêu lòng:

- Người ta không biết nội tình mà.

Mộ Dung Thiên thừa cơ "rèn sắt khi còn nóng", nói luôn:

- Tân Địch Á dù sao cũng là nhân tài tinh anh của Niêm Hoa tộc kia mà, người ta đã tình nguyện góp sức cho Mễ Kỳ Tư, vậy ta để cho nàng ta làm phó thành thủ thì có chỗ nào không đúng đâu? Hừ, hừ.... Mễ Kỳ Tư là địa phương thế nào thì nàng cũng biết rồi đó, có nhân tài ưu tú nào mà chịu đến đây đâu? Ngoài Tân Địch Á ra thì ta còn biết tìm ai kia chứ? Nếu muốn trách thì hãy trách lệnh tôn kìa, là ông ta đã phái ta đến cái thành quỷ quái này đấy.

Mâu Cơ cúi đầu, nói với giọng đầy ủy khuất:

- Ta cũng muốn đến giúp ngươi, nhưng phụ thân lại kiên quyết không cho....

- À há, nàng cũng biết là không cho phải không? Vậy là được rồi.

Mộ Dung Thiên thấy mình đã dần dần chiếm được thượng phong, nên liền đổi khách thành chủ, sấn tới:

- Công vụ nặng nề, thật khó có được nhân tài để giúp ta chia sẻ trọng trách, vì vậy mà tỏ ra ân cần với nàng ta một chút thì có gì là quá phận đâu nào? Ta là nam nhân mà không giúp đỡ xách hành lý cho, chẳng lẽ để nàng ta tự làm hay sao? Binh lực của Mễ Kỳ Tư vốn đã ít ỏi đến đáng thương, nếu ở khu dân cư này không có nhà ở, vậy có phải là để nàng ta đến ở nơi khác, rồi sau đó lại phái một đội nhân mã đến đó để bảo vệ nàng ta? Tỷ tỷ Tư Tháp Tây Á của nàng ở đây có chia phòng ốc hẳn hòi, lẽ nào ta còn có thể làm gì lén lút với Tân Địch Á mà không thể phơi bày ra ánh sáng hay sao? Cái gì là tới gần thủy lâu chứ, ta là người vô sỉ như vậy sao?

Khi nói tới câu cuối cùng, trong lòng Mộ Dung Thiên cũng tự hỏi: "mình có phải là loại người vô sỉ hạ lưu như thế không?" Thế rồi hắn càng nói thì càng hăng, thanh âm cũng càng lúc càng lớn hơn:

- Hay tốt nhất là trong lúc phòng ngự ma thú tấn công, ta chết luôn tại Mễ Kỳ Tư này, như vậy hẳn là Long tam tiểu thư sẽ được hài lòng rồi chứ, đúng không?

Mâu Cơ bị hắn giáo huấn một trận, nước mắt đã lưng tròng, giọt ngắn giọt dài, gấp giọng nói:

- Không, không phải như thế.... xin lỗi mà, là ta sai rồi, hu hu......

Nghe thấy Mộ Dung Thiên xưng hô xa lạ như vậy, trong lòng nàng cực kỳ kinh hoảng, rốt cuộc nhịn không được mà bật khóc thành tiếng.

Nước mắt của nữ nhân chính là một loại vũ khí cực mạnh. Mộ Dung Thiên là một tên sắc quỷ thì lại càng không có tài miễn dịch với thứ vũ khí lợi hại này, nó cũng giống như chiêu tuyệt kỹ tất sát siêu cường vậy. Trên thực tế, hắn vốn không phải nổi lửa thật sự, mà đó chỉ là một phương thức lấy cứng để biện giải cho có sức thuyết phục thôi. Lúc này thấy Mâu Cơ rơi lệ, nên hắn không muốn lấn tới nữa, chỉ lên tiếng trấn an nàng:

- Được rồi, phu nhân, đừng khóc! Ta không trách nàng đâu, sau này đừng như vậy nữa là được rồi.

Vừa nói xong, trên mặt hắn liền tỏ ra dáng dấp khuyên nhủ kẻ "biết sai mà sửa lỗi thì mới là trẻ em ngoan."

Mâu Cơ nghe vậy thì liền ngừng khóc ngay, nàng không dám làm dữ nữa, một lòng nhu thuận nghe theo, rồi gật đầu nói:

- Ừm, ta sẽ nghe theo chàng.

- Lần này bỏ qua, nhưng mà.... .

Nói tới đây, Mộ Dung Thiên liền nghiêm mặt rồi nói tiếp:

- Nhưng vì nàng không tin tưởng ta, nên ta phải nghiêm phạt nàng mới được!

Mâu Cơ lo lắng hỏi:

- Nghiêm phạt thế nào?

Nàng rất sợ Mộ Dung Thiên sẽ không ngó ngàng tới nàng trong mấy ngày tới, vì lần này đến Mễ Kỳ Tư, nàng không thể lưu lại quá lâu. Mạch Khắc Tắc Nhĩ đã quy định rõ thời gian phải trở về Long đảo, nếu không thì lần sau sẽ không hứa cho nàng ra ngoài nữa.

Mộ Dung Thiên nở nụ cười dâm đãng, rồi nói:

- Nàng nói xem nào?

Vừa nói, hắn vừa kéo Mâu Cơ vào lòng, tiếp theo là ma trảo luồn vào trong lớp y phục của nàng và tham lam đùa bỡn đôi ngọc thỏ mềm mại mát rượi kia.

Mâu Cơ nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nghiêm phạt kiểu này thì nàng không sợ, trái lại còn rất thích hưởng thụ nữa. Thế rồi nàng dựa hẳn vào lòng tên sắc lang, sắc mặt ửng hồng, và hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn.

Mắt thấy một trận phong ba tưởng chừng sẽ bùng nổ ghê gớm, nhưng rốt uộc cũng biến thành thú ôn nhu triền miên. Trong lòng Mộ Dung Thiên thở một hơi nhẹ nhõm, không ngừng cảm khái: trời ạ, đối với nữ nhân thì phải "cứng" mới được à.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-431)