Vay nóng Homecredit

Truyện:Dị Giới Dược Sư - Chương 324

Dị Giới Dược Sư
Trọn bộ 431 chương
Chương 324: Hý Lộng
0.00
(0 votes)


Chương (1-431)

Siêu sale Shopee


Thấy Mộ Dung Thiên hồi lâu không nói câu nào, dường như có vẻ kiêng kỵ vậy, nét kiêu ngạo của nữ tử lại càng tăng vọt, rồi nói:

- Đại nhân, ta nghĩ ngươi hẳn là một người thức thời, nên làm thế nào thì chắc ngài cũng rõ rồi chứ.

Lời này lại chẳng khác nào lửa đổ thêm dầu, bất luận là ai mà muốn cường ngạnh với hắn thì thật đúng là một quyết định sai lầm.

Sự uy hiếp của nữ tử chỉ đổi lấy phản hiệu quả mà thôi, Mộ Dung Thiên cũng muốn thông qua thủ đoạn cường ngạnh mà ép hỏi họ, nhưng bây giờ vẫn chưa tiện trở mặt, lúc này chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Thế là sắc mặt của hắn trầm xuống, rồi quát:

- To gan!

Hắn đột nhiên phát uy, hơn nữa hai tiếng đó lại do linh lực cường đại phát ra, nhất thời khiến cho những người khác, kể cả nữ tử kia sợ đến nỗi lặng người tại chỗ luôn.

Quát xong, hắn lại vuốt vuốt cằm rồi nói tiếp:

- Hiện nay đang là thời kỳ phi thường, phàm là người nước ngoài đến thì phải cẩn thận giải quyết. Hành tung của hai người vốn rất khả nghi, đã vậy mà còn dám uy hiếp bản quan? Theo ta thấy, nàng rất có thể là gian tế đến đây để phân hóa các quốc gia trung lập chúng ta.

Nữ tử kia nghe vậy thì thiếu chút nữa muốn ngất luôn. Nếu như người này không biết tính toán, vậy thì đúng là hạng ngu ngốc cuồng vọng rồi. Một quan viên của nước trung lập mà dám đối đãi như thế với sứ giả của Cuồng Sa thành ư? Xem ra đa phần hắn là hạng ngu ngốc rồi, vì người này toàn thân đều bốc lên khí chất giàu sang, hẳn là công tử gia của một quý tộc trong nước.

Gã đội trưởng ở phía sau tuy có chức vị thấp, nhưng đối với nguyên tắc xử sự cơ bản của một quốc gia trung lập thì gã hiểu rất rõ. Tuy trước đó hai nàng dùng lời đe dọa là khá vô lễ, nhưng gã nghĩ Mộ Dung Thiên làm vậy cũng hơi quá đáng, vì vậy mà gã vội vàng nhắc nhở:

- Đại nhân, bọn họ là Cuồng Sa....

- Hử?

Mộ Dung Thiên hừ mũi một tiếng, hơn nữa âm tiết lại không ngừng lên cao.

Gã đội trưởng sợ toát mồ hôi, vội sửa lại lời:

- Dạ, dạ, đại nhân anh minh, bọn họ rất có khả năng là gian tế!

Nếu không nói như vậy, chỉ sợ gã sẽ khó giữ được chức của mình, nói không chừng còn bị nghiêm phạt nữa kìa. Xem ra thành thủ đại nhân không phải là không hiểu lý lẽ, mà là cố ý chỉ hươu bảo vượn rồi. Còn là vì nguyên nhân gì thì gã không hiểu được, suy nghĩ của thành thủ đại nhân thì có người thường nào mà đoán ra được chứ, bằng không thì hắn đã không thể nghĩ ra được chiến lược du kích chiến cao minh đến vậy rồi.

Giờ đây đừng nói Mộ Dung Thiên bảo bọn họ là gian tế, dù hắn có nói hai vị đại mỹ nhân kia là phân bò hôi thúi xấu xa thì gã cũng phải phụ họa theo thôi.

Cùng với mồ hôi lạnh tuôn ra, hai nàng mỹ nữa kia đều cảm thấy bi ai. Thủ đoạn hành sự của vị đại nhân kia tựa như sấm sét, chấn nhiếp toàn quân, họ quả thật không nên nói năng lỗ mãng.

Kết quả thê thảm tựa như khó tránh được rồi, chỉ đáng tiếc, họ đều là cực phẩm mỹ nữ cả.

Mộ Dung Thiên lại hỏi gã đội trưởng ở phía sau:

- Theo pháp quy của công hội tại bổn quốc, một tên gian tế ngoại quốc lại nỗ lực đe dọa quan viên, vậy sẽ bị tội gì?

- A....

Gã đội trưởng này vốn không quen thuộc với các pháp quy rườm rà, đang định nói là không biết, nhưng bỗng nhiên nghĩ lại, thành thủ đại nhân bỗng nhiên vô duyên vô cớ đi hỏi một kẻ không hiểu biết như gã thì tựa như là có mục đích riêng vậy. Trong tình thế cấp bách, linh cơ của gã chợt động, vội nói:

- Tất nhiên là tùy ý đại nhân xử trí!

Trên mặt Mộ Dung Thiên liền lộ ra vẻ tươi cười, hắn vỗ tay nói:

- Thế à? Vậy thật là tốt!

Tiếp đó, hắn vỗ vỗ vai gã đội trưởng, rồi nói:

- Khà khà, hay lắm, ngươi rất có tài, tương lai tiền đồ vô hạn đấy nhé!

Gã đội trưởng được khen thì rất vui mừng, vội vàng khiêm tốn thốt:

- Đại nhân quá khen, đại nhân quá khen!

Nàng mỹ nữ kia sau một lúc mới hồi phục tinh thần, nàng ta ý thức ra được là bọn người Mộ Dung Thiên đang ra chiêu kẻ tung người hứng, muốn gán tội lên đầu mình, nên tức giận đến nỗi chỉ tay vào hắn, cất giọng run rẩy nói:

- Ngươi.... ngươi......

Mộ Dung Thiên đẩy ngón tay run rẩy của nàng ta ra, rồi nói:

- Ta cái gì hả? Mỹ nữ không nên tức giận, rất mau già đấy. Ừm, phải rồi, để ta xem phải nghiêm phạt các nàng thế nào mới tốt đây?

Nói xong, hắn lại vuốt cằm, làm ra vẻ đang tập trung suy nghĩ.

Mỹ nữ phẫn uất như muốn ngất đi luôn, trong lòng chửi thầm hắn không ngớt, nhưng lại không dám thốt ra một lời nào. Nàng đường đường là một đại sứ giả, không ngờ lại bị một tên lưu manh đùa bỡn trong lòng bàn tay như vậy.

Không lâu sau đó, trên mặt Mộ Dung Thiên liền lộ ra nụ cười cực kỳ tà ác. Hai nữ tử và gã đội trưởng ở phía sau thấy vậy thì đều rùng mình đánh thót một cái.

Mộ Dung Thiên vỗ tay rồi nói với giọng đầy hưng phấn:

- Được, cứ làm vậy đi.

Nghe thấy hắn đã quyết định xong, gã đội trưởng lập tức chuẩn bị chờ nghe, xem thử vị thành thủ đại nhân này rốt cuộc lại muốn giở trò gì đây, cả hai nàng mỹ nữ kia cũng đều chờ đợi.

Có đôi khi, kẻ đáng sợ nhất không phải là một kẻ trí giả, mà là một tên điên. Nếu lỡ rơi vào tay một tên điên, vậy thì dù có nói đạo lý thế nào thì hắn cũng sẽ không nghe, vì vậy mà hai người họ chỉ có thể tự nhận xui xẻo, đồng thời cũng quan tâm tới số phận sắp đến của mình, còn về sau này có cơ hội để báo thù hay không thì đó là chuyện của sau này.

- Bởi vì xét thấy hành vi của các người cực kỳ ác độc, nên nhất định phải phạt nặng. Trước tiên là trói chặt tay chân họ lại, sau đó lột hết y phục bên ngoài, tiếp theo thì xé hết quần....

Vừa nghe, hoa dung của hai nàng đồng thời cùng biến sắc. Sự lo lắng ở trong lòng rốt cuộc đã trở thành sự thật, bởi vì người ở trước mắt đây không phải là kẻ điên, mà hắn lại là một tên sắc lang. Rất có thể hắn đã thèm mỹ sắc của mình đến nhỏ dãi rồi, nên muốn dùng thủ đoạn vu cáo để mượn việc công làm việc tư, thỏa mãn lòng dâm dục của hắn.

Nếu như đường đường đại sứ giả của Cuồng Sa thành mà bất hạnh bị thất thân vào tay tên điên biến thái chết bầm này, vậy thì sau này dù có báo được thù, nhưng cũng có vài thứ không thể phục hồi được nữa.

- Thiết.... .

Mộ Dung Thiên khịt mũi cắt lời nàng ta:

- Đợi một chút, đừng sốt ruột, lão tử còn chưa nói xong. Ài, bị ngươi làm gián đoạn, ta quên mất là đang nói gì rồi. Ê, ngươi có nhớ không?

Nói xong, Mộ Dung Thiên lại quay về hất hàm hỏi gã đội trưởng ở phía sau.

Gã đội trưởng đáng thương thật không biết trả lời sao mới phải, một lúc sau mới ấp úng nói:

- Đại nhân, ngài.... ngài nói... xé quần họ ra.

Mộ Dung Thiên lại vỗ tay một cái đốp:

- Ha, không sai, đúng là chỗ đó! Ừm, tiếp theo thì ta làm gì nhỉ?

Mộ Dung Thiên nuốt một khẩu nước miếng, gã đội trưởng kia cũng nuốt nước miếng theo. Phàm là nam nhân, chỉ sợ rằng vào lúc này ai cũng sẽ làm như vậy mà thôi.

- Tiếp theo, phải xé hết, xé sạch sành sanh đồ lót của họ. Đối đãi với trọng phạm thì chúng ta không cần phải nhẹ nhàng! Ngươi nói đúng không? Lại còn có roi, dây xích, vòng đeo cổ, nến, , vv.... tất cả đều phải chuẩn bị cho ta thật tốt!

Mộ Dung Thiên hầu như một hơi kể hết các thứ "quen thuộc" của mình.

- Dạ! Dạ!

Gã đội trưởng cứ luôn miệng trả lời hắn. Gã bị Mộ Dung Thiên kể một loạt những động từ như là lột, cởi, xé, cắt, cùng với những vật phẩm như roi, xích, vòng, nến, vv.... làm cho rối loạn cả lên, đồng thời trong đầu gã cũng hiện lên những hình ảnh không thích hợp với nhi đồng chút nào.

Song song với việc hình dung ra những hình ảnh không hay ho kia, trong lòng gã đội trưởng cũng thầm kêu: "Đồ cầm thú, thành thủ đại nhân thật đúng là đồ cầm thú mà, không ngờ thấy mỹ sắc thì liền nổi lòng tham, muốn cưỡng gian hai vị đại mỹ nữ đây. Tuy rằng tội cưỡng gian ở trên đại lục là một trọng tội, tất sẽ bị cực hình ném cho Phệ nhân trùng ăn, nhưng đối với trọng phạm thì như vậy đâu thể xem là cưỡng gian nhỉ? Nhưng bọn họ đâu phải thật sự là trọng phạm chứ? Ài, mặc kệ đi, thành thủ đại nhân làm như vậy chắc đúng mà. Phải rồi, tốt nhất là mình mượn cớ gì đó để rút đi cho rồi. Những loại chuyện như thế này, biết càng ít càng tốt thôi, nếu không thì sau này rất phiền phức."

- Biến thái! Ngươi là một tên biến thái chết bầm. Nếu như ngươi dám làm vậy với bọn ta, ngày nào đó, ngươi nhất định sẽ hối hận cho xem!

Nàng mỹ nữ có thân hình đầy đặn phong mãn tức giận đến cực điểm, thế rồi nàng ta bắt đầu xông tới như một kẻ điên.

Còn nữ nhân thứ hai thì trông như là sợ đến nỗi ngây người ra. Người vô sỉ nàng ta đã gặp nhiều nhưng chưa hề gặp được ai vô sỉ đến như vậy. Kẻ hạ lưu cũng gặp nhiều nhưng cũng chưa thấy ai hạ lưu đến như vậy. Biến thái cũng gặp không ít, vậy mà cũng không có ai biến thái đến như thế. Vô sỉ, hạ lưu, và biến thái cũng hội tụ trên người một tên nam nhân, e rằng toàn bộ đại lục cũng không có một tên thứ hai thuộc hàng cực phẩm giống như vậy.

Mộ Dung Thiên nhẹ nhàng khoác tay một cái, thế là nàng mỹ nữ đầy đặn kia liền bị quay một vòng, sau đó toàn bộ thân thể mềm mại liền đưa lưng về phía tên sắc lang, còn hai tay thì bị hắn bắt lấy.

Tuy rằng lực lượng ở trên người bị phù chú hạn chế phần lớn, nhưng ánh mắt của một cao thủ cũng không vì vậy mà bị yếu đi. Nàng mỹ nữ đầy đặn lấy làm kinh hãi, bởi vì chiêu thức mà Mộ Dung Thiên vừa hiển lộ ra là một kỹ năng cực kỳ cao minh. Lúc này nàng ta mới biết rằng tên biến thái ở trước mặt đây không hề đơn giản như trong tưởng tượng của mình chút nào, mà hắn đúng là một cao thủ thâm tàng bất lộ.

Mộ Dung Thiên cố ý áp chặt tới sau lưng mỹ nữ kia, còn một tay thì đưa ra trước nắm lấy cằm của nàng rồi cười đểu, nói:

- Tiểu thư, ngươi lại mắc phải thêm một tội danh rồi, đó là tập kích bổn quan đấy! Người đâu, mau bắt trói họ lại, cởi sạch y phục ra, sau đó.... .

Mỹ nữ đau khổ nhắm chặt hai mắt lại, nàng thật sự không nghĩ ra chuyến đi này lại rủi ro đến như thế, chẳng những vậy mà lại còn rơi vào tay một tên biến thái nữa chứ. Trong đầu nàng hầu như có thể xác định rằng, lời nói kế tiếp của tên biến thái sẽ là: "sau đó đưa họ vào phòng của ta, để ta xử phạt thật tốt!"

Đến lúc đó, hắn nhất định sẽ dùng tới thủ đoạn và công cụ biến thái để làm nhục hai người họ, điều đó quả thật khiến cho họ sống không bằng chết!

Thậm chí nàng mỹ nữ đó còn nghĩ đến việc tự sát nữa, nhưng nàng đang gánh vác sứ mệnh trọng đại, nên không thể tự sát được.

Nàng tuyệt đối không ngờ tới, khi còn ở Cuồng Sa thành thì mình là một người có thể kêu mưa gọi gió, nhưng rốt cuộc lại có lúc rơi vào tay một tên biến thái vô danh này.

- Sau đó đem tới treo ở hồ Y Lan Đốn bên cạnh hải hạp, để cho hứng gió lạnh một đêm đi!

Trong phút chốc, ngữ khí của Mộ Dung Thiên chợt trở nên lạnh lẽo, một tay đang bắt giữ mỹ nữ đầy đặn cũng đẩy nàng ta về phía chiếc giường.

- Cái gì?

Cả hai nữ nhân đều mở to mắt kinh ngạc, hầu như không thể tin vào tai mình được.

Bọn họ vốn tưởng hành động của Mộ Dung Thiên chỉ vì lòng dâm dục, nhưng không ngờ hắn lại muốn nghiêm phạt mình thật, còn việc cởi y phục chỉ là muốn cho mình chịu lạnh hơn một chút thôi.

Đối mặt với mỹ nữ, nam nhân bị động tâm thì cũng không có gì đáng trách, nhưng hắn lại có thể nhẫn tâm với họ, coi như không thấy gì và lại còn phạt nặng như vậy nữa.

Hai mỹ nữ không vì việc vừa thoát được sự lăng nhục của Mộ Dung Thiên mà nghĩ hắn là người bình thường, mà trái lại, họ còn cho rằng hắn lại còn biến thái hơn, thậm chí còn hoài nghi, không biết có phải sinh lý của hắn có vấn đề hay không nữa.

Gã đội trưởng lại nghĩ tiếp: "Cầm thú, đúng là đồ cầm thú mà. Chẳng lẽ trái tim của thành thủ đại nhân được làm bằng sắt hay sao? Vì thấy không được hưởng thụ hai nàng mỹ nữ nên mới tức giận, muốn cho họ phải chịu khổ vì lạnh à?"

Mộ Dung Thiên bước về phía trước hai bước, rồi ngồi thụp xuống, khuôn mặt của hắn gần như đưa sát vào khuôn mặt của mỹ nữ đầy đặn. Hắn cười nhạt nói:

- Tiểu thư xinh đẹp, nhất định các người sẽ cho rằng ta có ý đồ xấu xa với các người phải không? Chỉ tiếc rằng các người đã đoán sai rồi. Các nàng hẳn là rất tự tin với dung mạo của mình, nhất định sẽ cho rằng bất luận một nam nhân nào cũng sẽ cam lòng quỳ dưới chân mình, lấy việc được chạm đến ngón chân các nàng mà cảm thấy vinh quang, nhưng chỉ tiếc.......

Nói tới đây, ngữ khí của hắn lạy thay đổi:

- Lão tử đã từng gặp qua những mỹ nữ hấp dẫn hơn rất nhiều, đối với nhị vị ta thật sự không hề có hứng thú, vì vậy mà cũng xin đừng tự luyến nữa.

Lúc này đối phương mới hoàn toàn nhận ra là mình đã bị Mộ Dung Thiên trêu đùa. Nữ tử kia nghe vậy thì tức đến nỗi gần như muốn ngất đi. Nàng rất muốn nói: "Ngươi đi tìm mấy ả trông hấp dẫn hơn ta đến đây xem!" Tuy nghĩ vậy, nhưng nàng lại không hề nói ra miệng, bởi vì lời đó tựa như có ý giận lẫy vậy.

Thế nhưng cơn ác mộng của nàng ta còn chưa kết thúc. Liền ngay lúc đó, Mộ Dung Thiên lại nói tiếp:

- À, phải rồi, thiếu chút nữa thì ta đã quên nói cho hai nàng biết, ở trong hồ Y Lan Đốn có một loại trùng với tên gọi là "Kê Phu", tuy bọn chúng không được xem là ma thú và cũng sẽ không làm hại tới tính mạng của hai nàng, nhưng chúng lại rất thích ăn da người, đồng thời có thải ra một loại dịch thể rất kỳ quái. Loại dịch thể này sẽ khiến cho miệng vết thương của các người sẽ không thể nào khép lại được, dù có cho thần quan hết lòng chữa trị đến đâu đi nữa. Chúng sẽ để lại hàng trăm ngàn cái lỗ ở trên người các nàng. Có lẽ bình thường trong lúc tắm, các nàng rất thích soi mình trong nước để thưởng thức làn da mịn màng của mình lắm phải không? Chỉ tiếc là sau này sẽ không dám làm vậy nữa đâu. Chậc, chậc, tiếc thật. Làn da non nớt mịn màng như vậy.... . ài, ta cũng không muốn đâu.

Mộ Dung Thiên vừa nói vừa vuốt nhẹ lên cổ tay của nữ tử, phảng phất như là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Thân thể của nữ tử kia chợt run lên từng chập. Không biết là do phẫn nộ hay là sợ hãi? Hoặc là cả hai?

Từng lời từng chữ của Mộ Dung Thiên đều đâm vào chỗ yếu hại nhất trong tim của nàng.

Lúc này nàng lại phát hiện ra, gã nam tử trẻ tuổi trước mặt đây không phải là một tên biến thái, mà hắn đúng là một tên ác ma mới phải.

Mộ Dung Thiên đứng dậy, rồi thở dài nói:

- Bỏ đi, xem ra các cũng đều là mỹ nữ, nên ta cho hai người một cơ hội nữa. Tại sao phải vượt biển? Sáng mai phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng, bằng không thì ngày mai sẽ chính thức bắt đầu nghiêm phạt. Kỳ thật, các người một lòng muốn chết, nói không chừng cũng là người cùng chí hướng với bọn ta đấy.

Hai mỹ nữ thuộc giới cao tầng của Cuồng Sa thành phải vượt biển ngàn dặm xa xôi như vậy, nhất định là phải có một bí mật nào đó, nhưng dù chết thì họ cũng sẽ giữ kín bí mật này, rất có thể sẽ không nói lộ ra ngoài. Dưới tình huống đó, chỉ có thể cạy miệng họ mà khui từng chữ thôi.

Do đó mà Mộ Dung Thiên mới phải dùng đủ mọi thủ đoạn để đả kích họ.

Phải bóp méo tư tưởng của họ, tạo thành hoàn cảnh giống như mình sắp sửa sử dụng cực hình với họ, sau đó lại giả bộ làm ra vẻ không thèm muốn mỹ sắc. Nếu chỉ nhìn thoáng qua thì phương pháp này có vẻ như không có tác dùng nhiều lắm, nhưng trên thực tế, khi những mỹ nữ có lòng tin với dung mạo của mình đột nhiên đụng phải nam tử không thèm để ý tới, vậy thì vô hình chung, lòng tin của họ sẽ bị lung lay, do đó sẽ ảnh hưởng đến những ý niệm khác.

Ở trên đại lục này, không có mấy ai có thể sánh bằng công tâm thuật của Mộ Dung Thiên cả. Thiên tính của nữ nhân vẫn luôn có nhược điểm, nếu có thể đào bới ra được, vậy thì sau đó sẽ có thể phóng đại một cách không giới hạn.

Lại thêm câu nói sau cùng của hắn: "Kỳ thật, các người một lòng muốn chết, nói không chừng cũng là người cùng chí hướng với bọn ta đấy." Quả thật đó cũng là một loại ám thị về mặt tâm lý, có thể khiến cho hai nàng cảm thấy an ủi rồi tự mở miệng. Vậy thì khả năng họ chịu thổ lộ bí mật cũng cao hơn nhiều.

Tuy rằng dùng thủ đoạn đê tiện như vậy để đối đãi với mỹ nữ thì đúng là không phải phong cách của Mộ Dung Thiên, nhưng thỉnh thoảng làm vậy một lần cũng có thể chấp nhận được. Hơn nữa, đến cuối cùng, dù cho hai người họ vẫn không chịu nói thì tên sắc lang cũng sẽ không làm thật, hắn sẽ không cởi hết y phục của họ ra rồi bắt đem đi hóng gió đâu, bởi vì hắn là một kẻ rất biết thương hương tiếc ngọc, cho dù đối phương có là địch nhân của mình đi nữa.

- Được rồi, chúng ta đi thôi!

Nhìn thấy biểu tình thất thần như vừa kinh hoàng và vừa sợ hãi ở trên mặt hai nữ tử, Mộ Dung Thiên rất thỏa mãn, trong lòng hắn biết rõ mình đã thu được hiệu quả mong muốn rồi, vì vậy mà cũng không cần phải làm dữ nữa.

Sau khi mọi việc đã chuẩn bị xong thì cũng nên cho hai người họ có chút thời gian để suy nghĩ, lúc đó họ càng nghĩ thì sẽ càng loạn, sau đó tất sẽ không còn lý trí như thường ngày được nữa.

Gã đội trưởng theo sát Mộ Dung Thiên đi ra ngoài, khi đi ngang qua hai mỹ nữ, gã tốt bụng nhắc nhở một câu:

- Đại nhân của chúng ta xưa nay nói một là một, quyết không hai lời đâu.

Nếu quả thật Mộ Dung Thiên bắt gã chấp hành mệnh lệnh đó, vậy sẽ khiến cho gã khó xử vô cùng.

Lúc này một gã Hà nhân binh lảo đảo chạy đến bên ngoài doanh trướng, rồi hô:

- Thành thủ đại nhân, không hay rồi!

Mộ Dung Thiên khẽ cau mày, không nói gì.

- Cổ Nhĩ Đa, nói năng phải cẩn thận một chút!

Gã đội trưởng chỉ hận không thể cho tên binh sĩ kia một cái bạt tai ngay tại chỗ, bởi vì trước khi vào đây, thành thủ đại nhân đã từng căn dặn, trong lúc thẩm vấn khách nhân, ngàn vạn lần không một ai được tiết lộ thân phận của hắn.

Nhìn thấy thần thái không giận không vui của Mộ Dung Thiên, gã đội trưởng thầm kêu không xong, đồng thời còn tự nhủ sau này nhất định phải đánh cho tên kia nát mông ra quá.

Cổ Nhĩ Đa biết mình lỡ lời, nên cũng giật mình kinh sợ.

Cũng may Mộ Dung Thiên không hề nổi giận, hắn thản nhiên nói:

- Có chuyện gì, đợi chúng ta ra ngoài rồi nói.

Thấy gã binh sĩ vì tin tức khẩn cấp mà quên luôn cả mệnh lệnh của mình, hẳn đó phải là tin tức oanh động chứ chẳng chơi. Với quân tình trọng yếu, đương nhiên là không thể bàn ở trước mặt hai vị khách còn chưa rõ thân phận kia rồi.

- Xin chờ một chút!

Giữa lúc mọi người đang định rời khỏi doanh trướng, nàng mỹ nữ đầy đặn kia chợt lên tiếng.

Mộ Dung Thiên quay đầu lại, rồi thốt ra một tiếng ngắn gọn:

- Cứ nói!

Đang có chuyện quan trọng bên người, hắn không muốn lưu lại đây thêm nữa, vì dù cho có lấy được tin tức quan trọng ở trên người hai người họ thì sau này cũng chưa chắc sẽ dùng được nữa.

Khuôn mặt của mỹ nữ đầy đặn không biết từ lúc nào đã khôi phục lại sự bình tĩnh, nàng từ tốn hỏi:

- Thành thủ đại nhân? Ngài là thành thủ của Mễ Kỳ Tư tại Tát La, Đan Ni Tư đại nhân?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-431)