← Ch.336 | Ch.338 → |
Cảnh đêm mỹ lệ, trăng sáng vằng vặc, tinh thần sung mãn.
Bầu không khí về đêm ở trên một hòn đảo rất náo nhiệt, tiếng cười đùa vang lên không ngớt.
Đó là những thanh âm cuồng hoan, vui mừng vì thắng lợi và niềm hạnh phúc khi đoạt lại quê hương đã mất đi.
Hầu như tất cả mọi kiến trúc của Mễ Kỳ Tư đều đã bị hủy, nơi nơi đều có vẻ trống trải, vì vậy mà mọi người đều dựng lều trại ở ngay trên những mảnh đất hoang phế đó, và tổ chức ăn mừng thắng lợi lớn.
Ánh lửa cháy bập bùng khắp nơi, hương vị của thịt nướng và rượu ngon bay ngào ngạt trong không khí, khiến người ta phải mê say.
Những nàng ca sĩ của Mỵ Âm tộc cất lên tiếng ca réo rắt của mình để tô điểm thêm cho bầu không khí vui nhộn.
Theo những tiếng kèn trống rầm rộ, các Giải nhân không ngừng lắc lư mông đuôi to lớn của mình, khiến cho khán giả cười bò lăn bò càng.
Đây đó khắp nơi có rất nhiều Dã Man nhân đang thi đấu vật tay. Môn thể thao này chính là tập quán truyền thống của họ trong những ngày lễ, mà ý nghĩa của ngày hôm nay lại còn quan trọng hơn cả những ngày lễ thường niên khác nữa, vì vậy mà không thể thiếu tiết mục này được.
Các Ải nhân cũng không muốn bị lạc hậu, rượu mạnh của họ rất lợi hại, quả không hổ là một chủng tộc giỏi chế tạo mọi thiết bị và chế rượu.
.........
Ngay cả những kỵ sĩ ưu nhã, ma pháp sư cao quý, thậm chí cả những vị tế ty nghiêm túc nhất cũng không còn dè dặt như trước nữa. Tất cả mọi người đều vui vẻ tham gia vào những hàng ngũ cuồng hoan chúc mừng thắng lợi.
Ngoài nhân loại ra, còn có rất nhiều tiểu sủng vật khả ái cũng trở thành những diễn viên của buổi tối hôm nay. Bọn chúng tung tăng vui đùa bên cạnh những đống lửa lớn, thỉnh thoảng lại chạy đi xin thức ăn của chủ nhân.
Nói chung, vô luận là người hay thú, tất cả đều theo phương thức đặc biệt của mình mà tận tình phát tiết hết bao nhiêu nỗi áp lực nặng nề trong thời gian chiến tranh vừa qua.
Quả thật, đã lâu rồi mọi người chưa nhìn thấy qua những hình ảnh ấm cúng vui vẻ như vậy.
Niềm vui sướng sau khi sống sót trải qua đại nạn đúng là đặc biệt mê người. Sau khi vượt qua hiểm họa lần này, ai nấy cũng đều quý trọng hạnh phúc hơn, vì nó đã phải dùng tới máu và cả tính mạng để bảo vệ đó chứ.
Tại trung tâm của mảnh đất đang tổ chức những cuộc cuồng hoang kia, tại một nơi rộng rãi bằng hai doanh địa, đó chính là nơi náo nhiệt nhất, bởi vì đó là nơi đang tập trung tất cả quan viên quan trọng của Mễ Kỳ Tư, chức quan thấp nhất cũng là đoàn trưởng một đoàn quân hoặc là tổng chỉ huy của một binh chủng nào đó.
Các quan viên cao cấp này được chia thành hai nhóm nam và nữ. Đó không phải là vì mọi người kỳ thị nữ giới, mà là họ muốn tạo điều kiện cho các nam nhân uống rượu cho thỏa thích và tránh cho việc rượu vào lời ra, để rồi thốt lên những lời khiến cho nữ giới phải xấu hổ.
Đối với nam nhân thì đây chính là phương thức giao lưu hữu nghị, khiến mọi người trở nên thân mật khắng khít hơn, nhưng mà các nữ tử chưa chắc sẽ tiếp thu, vì họ sẽ có thể nghĩ là đám nam nhân đang giở trò "hạ lưu" cũng nên.
Vì vậy, cần phải chia làm hai nhóm.
Trong lúc cực kỳ hứng chí, các nam nhân lớn tiếng luận đàm về những chiến dịch mạo hiểm nhưng đầy tính kích thích trong đợt ma thú bạo động lần này, vì vậy mà ở dưới mặt đất cũng đầy ắp những bình rượu được vất lăn long lóc.
Khi mọi người đã ngà ngà say, nam nhi bản "sắc" được hơi men kích thích mạnh, thế là trọng tâm câu chuyện liền thay đổi dần dần, càng lúc càng đi quá xa. Bọn họ bắt đầu đàm luận về các mỹ nữ của đế quốc, sau đó nói đến kinh nghiệm cua gái, thậm chí đến cuối cùng còn bàn đến cả kinh nghiệm phòng the của mình nữa.
Rốt cuộc, đại tế ty của quân đội cũng không chịu nổi nữa, nhưng lại không thể bỏ về sớm khi mọi người còn đang cao hứng, thế là y liền chạy sang khu vực của các nữ quan để "tránh vạ".
Trọng tâm của câu chuyện giữa các nam nhân lại kéo đến giữa thượng cấp và hạ cấp. Lúc này thống lĩnh thích khách là Bảo Bá, miệng toàn mùi rượu, nói với Mộ Dung Thiên đang ngồi bên cạnh:
- Thành thủ đại nhân, ngươi đừng thấy dáng vẻ đạo mạo của tên Nặc Khắc kia tưởng lầm đấy. Trên thực tế, hắn chẳng kém nào một cầm thú cả, vì trong nhà hắn có tới mười hai kiều thê, ba mươi chín mỹ thiếp, ngoài ra còn vô số tỳ nữ nữa, ha ha ha.... .
Nói xong, Bảo Bá liền cười rộ lên, nhưng người xung quanh cũng cười phụ họa theo y, thật là mười phần dâm đãng. Lúc này một nàng tỳ nữ bước đến rót rượu, sau khi nghe xong lời đó thì rùng mình sởn gáy, vô hình chung nắm chặt lấy vạt áo của mình, dáng vẻ như là đang sợ mình sắp bị cưỡng gian tới nơi rồi vậy.
Mộ Dung Thiên cười hì hì, giơ ngón cái lên rồi nói:
- Tổng chỉ huy quả thật mạnh mẽ!
Ở trên đại lục, việc có tam thê tứ thiếp cũng rất bình thường, mà mỹ nữ cũng rất thích nương tựa vào cường giả. Nặc Khắc thân là tổng chỉ huy kỵ binh của Mễ Kỳ Tư, nên tất nhiên thực lực của y không có gì để hoài nghi. Tướng mạo nho nhã, thần hình cao lớn, hơn nữa lại được hấp thu nền giáo dục của kỵ sĩ nên cách ăn nói của y cũng không tầm thường chút nào, vì vậy mà y được các mỹ nữ ưa thích cũng là chuyện thường. Tuy nhiên, số lượng kiều thê mỹ thiếp của y lại đông hơn Mộ Dung Thiên tưởng nhiều lắm.
Tổng cộng thê thiếp là năm mươi mốt người, hẳn là mỗi đêm Nặc Khắc đều rất bận rộn. Liệu không biết y có cần sự trợ giúp của kỵ sỹ thương thì mới ứng phó nổi hay không?
Trong lúc Mộ Dung Thiên đang thắc mắc thì Nặc Khắc cũng không tỏ ra yếu kém, y phản kích:
- Thành thủ đại nhân, ngươi có biết một ý nghĩa khác của biệt hiệu "Giết không tha" của hắn là gì không?
Mộ Dung Thiên nghe hỏi vậy thì vội từ trong mớ suy nghĩ hỗn loạn mà trở về với hiện tại. Hắn cảm thấy hứng thú với câu hỏi, nên hỏi ngay:
- Là nghĩa gì?
Hắn chỉ biết Bảo Bá ghét ác như thủ, ở trên chiến trường thì gã rất liều mạng, nhìn thấy ma thú là không bỏ qua, bởi vậy nên mới có biệt hiệu như thế.
- Trên thực tế, cái biệt hiệu đó không những chỉ dùng ở trên chiến trường mà thôi, mà còn dùng ở trên giường nữa.
Lúc này Nặc Khắc đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ tao nhã của một kỵ sĩ, dưới ánh lửa bập bùng, khuôn mặt của y đặc biệt trở nên hèn mọn. Y nói:
- Tên hung thần ấy đùa cợt với đủ mọi loại nữ nhân, kể cả Nhân tộc, Tinh Linh, Dạ Xoa, chủ nhân Sâm Lâm, Ải nhân, Dã Man nhân, Thú nhân, Yêu tộc, thậm chí còn có cả người của Hấp Huyết tộc của Hấp Huyết hoàng triều nữa. Chỉ cần là nữ nhân, vô luận là chủng tộc nào cũng được, hắn sẽ xơi tái hết. Hắn thà giết lầm chứ quyết không bỏ sót!
Mộ Dung Thiên giật mình biến sắc:
- Bảo Bá thống lĩnh, không phải chứ? Cả Ải nhân, Dã Man nhân, và Thú nhân mà ngươi cũng xơi tái luôn à?
Không phải Mộ Dung Thiên cố ý hạ thấp danh giá của nữ tử của những chủng tộc đó, nhưng trên thực tế, ngoài nam tử cùng tộc ra, họ rất hiếm khi có quan hệ với những nam nhân ngoại tộc lắm.
Nhưng trái lại, những nữ tử của Dã Man nhân và Thú nhân lại rất được nam nhân của những tộc khác ưa thích, vì họ vốn có thân thể cường tráng. Đạo lý này rất đơn giản, nữ tử rất thích mãnh nam, thế nhưng có nam nhân nào mà lại ưa thích nữ nhân cường tráng chứ?
Nhắc tới Hấp Huyết tộc, Mộ Dung Thiên lập tức nhớ đến những con quỷ hút máu ở trong những bộ phim kinh dị của Âu Mỹ. Kỳ thật, những nữ quỷ hút máu ấy, ngoài việc họ tràn trề sự khủng bố ra, song song đó lại còn rất quyến rũ nữa. Nếu như có quan hệ với họ, có lẽ sẽ rất kích thích đây.
Bảo Bá thoáng mắc cỡ:
- Hì, đó là sự hoang đường bồng bột của ta lúc còn trẻ thôi mà.
Mộ Dung Thiên than thở:
- Ta thật sự rất khâm phục thống lĩnh, giống như là nước sông chảy siết, liên miên bất tuyệt, và cũng giống như sông lớn vỡ đê, không thể nào vãn hồi được!
Đối với chiến tích ngày xưa của mình, Bảo Bá ít nhiều gì cũng rất đắc ý, nên cười nói:
- Thành thủ đại nhân quá khen rồi!
Tiếp theo đó, mọi người lại hùa nhau lôi "thành tích" trên tình trường của bằng hữu ra bàn luận, ngay cả người nghiêm túc chất phát như tham mưu trưởng Đặc Lạp Đa mà cũng từng có một thời vẻ vang, thậm chí đối với những quả phụ mỹ mạo lúc còn trẻ thì lão cũng từng có quan hệ với không ít người.
Trong số mọi người ở đây, chỉ có Hào Tư là ngây thơ nhất, bởi vì y dốc lòng theo đuổi đại ma pháp sư Yết Lệ Nhã. Tuy rằng vẫn chưa có được nàng, nhưng y cũng không giao du bừa bãi với ai, lại càng chưa từng cưới thê lập thiếp nữa.
Bản thân là một cường giả, là một đoàn trưởng của một cánh quân, vừa có tiền lại có thực lực, nhưng y vẫn một mực sống độc thân. Nếu không phải là sinh lý có vấn đề thì trình độ ngây thơ đó có lẽ cũng đạt tới mức thánh cấp ở trên đại lục này rồi.
Ngay cả với Sát Đạt Mễ La kia nữa, ngoài việc âu yếm qua loa với vị hôn thê ra, chí ít thì gã cũng còn mấy tỳ nữ cận thân để hầu hạ chiếu cố mọi sinh hoạt hàng ngày, nhưng cũng không phải là "hầu hạ" đơn giản mà thôi.
Đó không phải là một vấn đề cá nhân, mà còn là tập tục của giới thượng lưu nữa. Phàm là các công tử, thiếu niên quyền quý thì đều được các bậc trưởng bối ban tặng cho mấy tỳ nữ cận thân để ngày đêm chăm sóc họ, có thể xem như là cấp cho họ nữ nhân vậy.
Sau khi mọi người moi hết chuyện của nhau ra tranh cãi, cuối cùng thì mọi mũi dùi đều chĩa vào Mộ Dung Thiên.
Hào Tư là người đầu tiên lên tiếng làm khó dễ hắn:
- Ta xem thành thủ đại nhân chắc cũng là một người phong lưu đấy, phải không?
Mộ Dung Thiên xua xua tay:
- Đâu có, làm gì có, ta còn kém các người nhiều lắm.
Hiển nhiên ai nấy nghe vậy cũng đều không tin, đoàn trưởng trinh sát binh đoàn là Sa Lạp Đức liền nói:
- Sao như vậy được chứ, thành thủ đại nhân là nhất biểu nhân tài, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, và tuổi trẻ tài cao như thế, lại thêm chức cao quyền trọng nữa. Với một người có nhiều điều kiện tốt như ngài vậy, tất nhiên phải có rất nhiều mỹ nữ thầm thương trộm nhớ, xếp hàng ra đến tận cửa mới phải chứ?
Phó thành thủ Ngả Lược Đặc cất tiếng cười dâm đãng, nói:
- Việc này thì các ngươi không biết rồi, thành thủ đại nhân sao lại giống chúng ta được, hắn đâu phải gặp gì cũng ăn nấy, hái bừa cả những thứ dung tục như chúng ta chứ. Các ngươi không thấy nữ nhân ở bên cạnh thành thủ đại nhân tuy ít, nhưng mỗi một người đều là hạng cực phẩm hay sao? Những người khác thì chưa cần nhắc tới, chỉ với ba nữ tử đã tham gia hành động ám sát Cùng Kỳ tại đầm Phong Ấn thôi cũng đủ chứng minh rồi. Một người là Nghĩ Linh sứ, một người là thần bí cao thủ đến từ Long phủ, tức "Mê chi nữ thích khách" Nhận Vụ, người được hàng ngàn hàng vạn thanh niên của Tát La xem là tình nhân hoàn mỹ nhất và cũng là sự khiêu chiến khó khăn nhất của họ. Và người thứ ba là một mỹ nữ hẳn không tầm thường chút nào.
Mọi người nghe vậy thì đều kinh hô:
- Thành thủ đại nhân quả nhiên cao tay ấn, trên đời thật khó có ai bì kịp, bọn ta rất khâm phục!
Thân phận của Nhận Vụ từ trước tới nay vẫn rất thần bí, vì là một thích khách đỉnh cấp nên nàng cũng mất đi những cơ hội tham gia các hoạt động xã hội. Khi nàng trưởng thành, trong một buổi lễ của giới thích khách, nàng đã xuất hiện trước công chúng với tấm khăn sa che kín nửa khuôn mặt. Lúc bấy giờ, nàng chỉ xuất hiện trong chốc lát, nhưng nhờ thông qua Quang hệ kính tượng, những thanh niên đã theo dõi buổi lễ đó đều bị đôi mắt mỹ lệ và được một lớp sương mù phủ kín đó khiến cho thần hồn điên đảo, mê muội đắm đuối luôn.
Sau lần đó, hành tung của Nhận Vụ đã hoàn toàn biến mất trước ánh mắt của mọi người, và chỉ để lại rất nhiều kẻ tương tư đơn phương. Vì vậy, tuy hành tung của nàng rất quỷ bí, nhưng vẫn giữ lại ấn tượng đẹp và sâu sắc ở trong lòng mọi người, thậm chí còn vượt qua cả hai viên minh châu của hào môn là Mâu Cơ và Tân Địch Á. Nàng đã được giới thanh niên của Tát La công nhận là tình nhân hoàn mỹ nhất.
Bất luận là ai có chút quan hệ với Nhận Vụ, dù cho đó chỉ là quan hệ rất bình thường như là bằng hữu thôi, vậy thì cũng đủ khiến cho người ta thèm thuồng lắm rồi. Giờ đây, nếu có ai biết được tên sắc lang Mộ Dung Thiên bất cứ lúc nào cũng có thể gặp mặt nàng, thậm chí là mỗi thời mỗi khắc, Nhận Vụ cũng đều phải theo sát và bảo vệ cho hắn thì tất sẽ ganh tỵ đến đỏ cả hai mắt thôi.
Đương nhiên, những người có mặt tại đây cũng không có ai lại ganh tỵ với hắn đến đỏ cả mắt, vì ở trong mắt họ, chỉ có bậc anh hùng cái thế như Mộ Dung Thiên thì mới xứng với Nhận Vụ mà thôi.
Đột nhiên Ngả Lược Đặc lại hạ thấp giọng và nói tiếp:
- Đừng quên, còn có nữ đồng sự mà trước đây thành thủ đại nhân đã sớm tối làm việc chung, Tân Địch Á tiểu thư của Niêm Hoa gia tộc đấy. Thậm chí lại còn có cả thành chủ cũ của chúng ta là Tư Tháp Tây Á nữa, mấy người họ đã từng ở chung một mái nhà, biết đâu ở chung lâu ngày thì cũng sẽ sinh tình mà, ha ha ha ha.... .
Đúng là có hơi men vào thì lá gan của người ta cũng lớn hơn bình thường, ngay cả tiểu thư của Long tộc và Niêm Hoa gia tộc mà họ cũng dám lấy ra để trêu chọc nữa.
Lúc này ai nghe xong lời của Ngả Lược Đặc thì cũng đều gật gù:
- Rất có lý, lâu ngày sinh tình, lâu ngày sinh tình đấy nhé!
Mộ Dung Thiên vội ho khan một tiếng rồi nói:
- Mọi người đừng hiểu lầm, kỳ thật chúng ta chỉ đơn thuần là bằng hữu khác giới mà thôi.
Mọi người nghe vậy thì đều lộ ra thần tình hiểu rõ, rồi lại gật gù tiếp:
- Bằng hữu khác giới, bằng hữu khác giới đấy!
Mộ Dung Thiên biết rằng dù có giải thích thế nào thì cũng không khiến người ta tin mình được, nên hắn cũng lười giải thích thêm, chỉ đành để bọn họ hiểu lầm tiếp thôi.
Đương nhiên, không hẳn tất cả đều là hiểu lầm, bởi vì cũng có vài thứ là thật kia mà.
Bất giác Mộ Dung Thiên quay đầu nhìn sang phía các nữ nhân, đột nhiên hắn phát hiện Khắc Lý Tư Đế và Áo Lâm Na không còn ở đó nữa.
Sau một thời gian kề vai tác chiến, hai người họ đã trở thành quý khách của Mễ Kỳ Tư. Bất luận thế nào thì sự hợp tác tạm thời này cũng giúp đỡ cho Mễ Kỳ Tư không ít rồi.
Mộ Dung Thiên ngạc nhiên hỏi:
- Nhị vị tiểu thư Khắc Lý Tư Đế và Áo Lâm Na đâu rồi?
Phó thành thủ Luân Đạo Phu đáp:
- Bọn họ và An Ny đã đến đầm Bích Ba Thủy Nguyệt để tắm rồi.
Hào Tư lầm bầm:
- Lại đi nữa à? Hai người đó đúng là "tắm cuồng" mà, lần này đã là lần thứ tư trong ngày rồi.
Cuồng Sa thành là một địa phương thiếu thốn nguồn nước, hơn nữa quanh năm suốt tháng đều bị đất cát bao phủ, không gián đoạn bao giờ. Cho dù người ở đó có tắm rửa sạch sẽ đến đâu đi nữa thì chẳng mấy chốc sau cũng sẽ bị cát bám vào mình và làm cả người dơ trở lại thôi, đúng là mất công vô ích. Vì vậy mà trên căn bản, họ không hề có tập quán tắm rửa nhiều như vậy, nhất là những chiến chức giả hoặc nhiều hoặc ít có thể sử dụng lực lượng của Thủy nguyên tố, thông thường thì họ sẽ lợi dụng Thủy nguyên tố của bản thân để vệ sinh nửa thân dưới là được rồi.
Vậy thì Khắc Lý Tư Đế và Áo Lâm Na có chút đặc biệt, họ không có tập tục giống như những đồng hương của mình, mà trái lại còn yêu thích sạch sẽ hơn cả những nữ tử sống ở hải quốc nữa. Điều đó khiến cho mọi người đều thấy ngạc nhiên.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân đã khiến cho làn da của hai người họ còn trắng hơn của những nữ tử của Sa tộc cũng nên.
Chất nước của hải dương tất nhiên là tốt hơn của Cuồng Sa thành nhiều lắm, mà đầm Bich Ba Thủy Nguyệt lại là một bãi tắm thiên nhiên rất trứ danh, nghe nói nước ở trong đầm còn có tác dụng dưỡng dung. Trước thời kỳ ma thú bạo động, có rất nhiều nữ tử từ ngàn dặm xa xôi tìm đến đây để ngâm mình tắm rửa. Tuy nhiên, lúc này nó đã bị các nữ nhân chiếm làm nhà tắm riêng rồi.
Nói trở lại, ngày hôm nay đã điên lắm rồi, vậy thì phải điên đến cùng luôn!
Mộ Dung Thiên lại nói:
- Chư vị, đêm nay là một đêm mà suốt đời chúng ta sẽ không quên được, phải không? Vậy chúng ta có nên làm một việc gì đó để kỷ niệm hay không?
Mọi người nghe vậy thì lập tức hứng thú ngay:
- Thành thủ đại nhân có đề nghị hay gì thế?
Mộ Dung Thiên hạ giọng đầy vẻ thần bí:
- Chúng ta đến đầm Bích Ba Thủy Nguyệt để rình Khắc Lý Tư Đế và Áo Lâm Na tắm, thế nào?
← Ch. 336 | Ch. 338 → |