← Ch.368 | Ch.370 → |
Những sợi tơ đen giống như tơ tằm đó lấp lánh chiếu sáng, hơn nữa phảng phất như là chúng mọc ra từ cơ thể Tật Phong vậy.
Một sinh vật đã chết rồi, tại sao lại còn sản sinh ra dị biến như vậy?
Sinh trưởng chính là năng lực của những sinh vật còn sống, tuy rằng những sợi tơ này rất kỳ lạ.
Mộ Dung Thiên vừa mừng vừa sợ, hắn vội làm tan lớp băng đang bao bọc lấy Tật Phong, sau đó thì hô hấp của hắn gần như cũng ngừng hẳn lại.
Lăng Đế Tư đang ngồi phía sau, nhưng chợt thấy thân hình Mộ Dung Thiên đột nhiên run lên thì cảm thấy kỳ quái, rồi nhích lại gần để xem chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này nàng chỉ thấy Mộ Dung Thiên đang ôm thi thể của Tật Phong, thần tình lộ vẻ kinh ngạc khó tin vô cùng.
Mấy ngày qua, Lăng Đế Tư đã nhìn thấy hắn ngắm di thể của Tật Phong không dưới một trăm lần. Qua đó, nàng hiểu được tình cảm giữa người và thú rất sâu đậm, vì vậy mà hắn mới không đè nén được cơn khích động.
Tuy việc Mộ Dung Thiên giết quá nhiều người ở Lam Nguyệt đã khiến cho nàng cảm thấy khó chịu, nhưng lúc này nàng lại rất quan tâm hắn, nên lên tiếng hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
- Không, ta không sao!
Mộ Dung Thiên cố gắng đè nén tâm tình đang rất khích động của mình, sau đó quay ra sau và chìa Tật Phong ra:
- Ngươi coi này.
Lăng Đế Tư tiếp lấy con chó nhỏ mà lòng rất thắc mắc, sau đó nàng cũng ngạc nhiên khi phát hiện ra những sợi tơ đen trên người nó.
Ngoài việc đó ra, thân thể lạnh cóng của Tật Phong cũng bắt đầu có hơi ấm trở lại.
Đó không phải là hiệu quả do ngoại lực tạo ra, mà chính là nhiệt độ trong cơ thể.
Tật Phong vẫn không có hô hấp như trước, nhưng mà trái tim của nó bắt đầu có nhịp đập trở lại, tuy rất yếu ớt và thong thả, nhưng rõ ràng là có nhịp đập. Lăng Đế Tư dám khẳng định là mình đã không bị ảo giác, đồng thời nàng cũng hiểu ra lý do đã tạo nên dị trạng của Mộ Dung Thiên, không phải hắn đã bị phát điên, mà là mừng như điên thôi.
Thế nhưng một con sinh vật đã chết đi rồi, vậy tại sao lại còn sống lại được? Việc này quả thật là bất khả tư nghị mà!
oooOooo
Hôm nay quân đoàn trú đóng ở dưới chân núi A Nhĩ Ty Tư bỗng nhiên rất bận rộn, bởi vì không hiểu vì sao đám ma thú ở trên rừng đột nhiên lại náo loạn cả lên, từng đợt, từng đợt chạy ùa đến những khu vực rất gần với thành thị.
Tuy ma thú và nhân loại mãi mãi là túc địch, nhưng nếu không phải là thời kỳ ma thú bạo động thì chúng sẽ không rời khỏi nơi sinh hoạt thường ngày của mình mà xông vào lãnh địa của nhân loại.
Tình huống đặc biệt này khiến cho quân đoàn không thể không gia tăng thêm sức phòng thủ. Thậm chí họ còn phải dùng tới lực lượng còn mạnh hơn cả các binh sĩ bình thường là dong binh đoàn, để tiêu diệt đám ma thú chạy loạn xuống núi kia.
Lúc này ở tại một phòng tuyến có ma thú đột nhiên xông tới, trong đó còn có cả hơn mười con Liệt khẩu hổ và Lục đầu mãng, tất cả đều hoảng loạn bỏ chạy thục mạng.
Việc này cho thấy sắp sửa có chuyện không tầm thường xảy ra.
Trấn thủ tại phòng tuyến này là một dong binh đoàn hơi có chút tiếng tăm tại tây bắc, Liệt Hỏa dong binh đoàn. Họ là một trong những binh đoàn đầu tiên được đế quốc phái đến xâm lược Lam Nguyệt, hiển nhiên họ đều là những tinh anh chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
Dong binh đoàn này do kỵ sĩ, cung tiễn thủ, thích khách, ma pháp sư, ngự thú sư, và mục sư, mỗi chức nghiệp một người, cùng với hai chiến sĩ nữa, cộng lại là tám người mà hợp thành. Trong đó, tuần thú sư và mục sư đều là tiểu muội muội trẻ tuổi. Hầu như dong binh đoàn nào cũng đều có một hoặc hai thành viên hoặc nhiều hơn là nữ nhân, rất ít khi nào toàn bộ đều là nam tử cả.
Căn cứ theo nguyên lý tương hấp giữa hai phái khác nhau, một tổ hợp như vậy tất nhiên là có tính khoa học rất đầy đủ, và nhờ đó mà nam đội viên sẽ trở thành tích cực hơn nhiều.
Sau khi các thành viên của Liệt Hỏa dong binh đoàn chật vật hợp sức để tiêu diệt hơn mười con Liệt Khẩu hổ và Lục đầu mãng xong, dưới chân núi lại thấy xuất hiện một con Kim vĩ hung ngạc.
Kim vĩ hung ngạc là một loại ma thú rất khó chơi, vì sức phòng thủ về mặt ma pháp và vật lý của nó đều rất mạnh, đã vậy mà sức tấn công cũng cực kỳ siêu quần. Đúng là nó còn khó chơi hơn cả Liệt Khẩu hổ và Lục đầu mãng một bậc nữa.
Thế nhưng các binh sĩ không ngạc nhiên vì sự xuất hiện của nó, mà là người đang cưỡi trên lưng nó.
Một nam một nữ, không phải, là một nam hai nữ, vì còn một nữ tử đeo mạng che mặt đang nằm ở sau lưng hai người kia nữa.
Vậy mà những người đó lại có thể khiến cho một loại ma thú nổi tiếng là có tính tình hung bạo làm sủng kỵ, mà đặc biệt hơn là Kim vĩ hung ngạc lại chẳng tỏ ra có ý phản kháng chút nào, và nó lại còn ngoan ngoãn phục tùng giống hệt một con sủng kỵ vậy.
Trong dong binh đoàn có một nàng ngự thú sư có mái tóc màu xanh biếc và cũng chính là đoàn trưởng, Đắc Phỉ. Nàng ta nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì cực kỳ ngạc nhiên, bởi vì bản thân nàng cũng là một cao thủ ngự thú thuộc cấp "nghịch chuyển", nàng ta vốn có năng lực khiến cho một phần ma thú phản công lại đồng bọn trong lúc chiến đấu.
Ma thú càng thô bạo thì oán niệm đối với nhân loại lại càng cao hơn, và rất khó mà thay đổi được. Ngay cả với trình độ của Đắc Phỉ cũng không nắm chắc là có thể nghịch chuyển được Kim vĩ hung ngạc.
Huống chi, nghịch chuyển chỉ là khiến cho lập trường đối địch của ma thú bị hỗn loạn thôi, chứ nó hoàn toàn không giống với khái niệm phục tùng.
Còn con Kim vĩ hung ngạc ở trước mắt kia lại rõ ràng là đang phục tùng con người vậy.
Sau khi các binh sĩ trấn tỉnh lại thì Kim vĩ hung ngạc đã đến cách họ không còn xa nữa. Dung mạo của nam tử kia cũng dần dần hiện rõ, hắn là người của Nhân tộc, khuôn mặt rất tầm thường, chẳng có chỗ nào đặc sắc cả.
Thế nhưng người có thể băng qua A Nhĩ Ty Tư mà đến đây, đã vậy lại còn khống chế được cả Kim vĩ hung ngạc, vậy thì hắn nhất định không thể là một người tầm thường như khuôn mặt của hắn vậy.
Đắc Phỉ cất tiếng hỏi:
- Dừng lại! Các hạ là ai? Đến thành Thiện Ba Lý này có việc gì chăng?
Vừa nói, đôi mắt màu lam của nàng chợt lóe lên ánh sáng nhàn nhạt. Đó chính là "Tước nhược", một loại ảo thuật.
Ngoài chức nghiệp ngự thú sư ra, Đắc Phỉ còn có một loại chức nghiệp phụ trợ khác là Ảo thuật sư. Chính chức nghiệp đó đã giúp cho nàng dễ dàng khiến cho đám ma thú bị hỗn loạn trong lúc chiến đấu, và nó cũng là nguyên nhân quan trọng nhất đã khiến cho nàng đạt được cấp "nghịch chuyển" khi tuổi còn rất trẻ.
"Tước nhược" (suy yếu) có thể khiến cho ý chí của người trúng thuật bị hạ thấp, rồi phản sinh ra tâm tình khẩn trương và xao động, do đó mà trong lúc đối đáp, ảo thuật sư sẽ có thể dễ dàng phán đoán ra lời nào là thật giả.
Thế nhưng lần này Đắc Phỉ đã bị thất sách, bởi vì ngay khi nàng ta thi triển ảo thuật thì hai mắt cũng bị hoa lên, hình ảnh nam tử ở trước mắt bỗng trở nên mơ hồ rồi sau đó lại biến thành đồ sộ lẫm liệt và khí thế bức người, khiến người ta không thể nào kháng cự được.
Tước nhược!
Đắc Phỉ giật mình thất kinh, đó chính là dấu hiệu của ảo thuật kỹ năng của mình, nhưng lần này khác hẳn những lần trước mà nàng ta từng thi triển, bởi vì tác dụng của nó lại rơi lên người mình.
Ảo thuật bị bắn ngược! Đối phương đã bắn ngược ảo thuật của mình trở về.
Đắc Phỉ khẽ cắn môi, đồng thời cũng vận khởi toàn bộ tinh thần lực.
Ngoài việc biết thi triển ảo thuật ra, các ảo thuật sư tất nhiên cũng phải biết cả phương pháp giải thuật.
Choeng!
Cảnh tượng ở trước mắt chợt vỡ tan như thủy tinh, sau đó thì liền biến mất. Còn nam tử kia thì vẫn bình thường như cũ, nhưng lúc này đã tiến tới rất gần. Lúc này Đắc Phỉ mới nhận ra đôi mắt của hắn đặc biệt yêu dị!
Đôi mắt đặc biệt yêu dị phối hợp với một khuôn mặt rất tầm thường, đột nhiên toàn bộ liền trở nên bất tầm thường.
- Phì, phì!
Đôi môi khêu gợi của Đắc Phỉ khẽ nhếch lên, nàng thở gấp vài hơi, mồ hôi tuôn ra đầy mặt, cả bộ ngực cũng không ngừng phập phồng lên xuống.
Trong cuộc giao phong ảo thuật, tình cảnh cực kỳ hung hiểm. Chỉ cần hơi lơ đãng một chút thôi cũng sẽ bị tiêu hao rất nhiều tinh thần lực, cũng may vì chưa biết đối phương là địch hay bạn nên Đắc Phỉ chỉ sử dụng "Tước nhược", coi như là vẫn còn giữ lại sức, bằng không thì bây giờ không chỉ đơn giản là mệt mỏi như vậy thôi đâu.
Lúc này trong lòng Đắc Phỉ vẫn còn lưu lại sự kiêng kỵ rất sâu sắc. Hễ những ai bị trúng thuật thì tâm lý cũng đều bị ảnh hưởng, thông thường trong lòng họ vẫn để lại nỗi ám ảnh khó có thể xóa nhòa. Đây chính là chỗ đáng sợ của ảo thuật.
Những thành viên trong Liệt Hỏa dong binh đoàn nhìn thấy tình cảnh của Đắc Phỉ thì đều cảm thấy rất kinh ngạc. Trong quá khứ, khi có những người khác lạ xuất hiện thì đều do Đắc Phỉ dùng "Tước nhược" để thăm dò và đối đáp với đối phương, nhưng lần này thì nam tử kia lại chẳng có hề hấn gì, trong khi Đắc Phỉ thì lại có vẻ như lâm đại địch vậy. Do đó mà ai nấy cũng đều hoảng kinh không ngớt.
Ngự thú sư cũng giống như ma pháp sư vậy, họ có thân thể rất yếu đuối, vì vậy mà trong đoàn cũng không thể thiếu "Hộ hoa sứ giả". Lúc này chợt có một kỵ sĩ tên là Lạp Phật Gia La liền thúc tọa kỵ tiến lên che chắn ở trước mặt Đắc Phỉ, sau đó lên tiếng hỏi:
- Các hạ, hãy dừng bước!
Lúc này con thú một sừng mà gã đang cưỡi chợt lồng lên như có vẻ bất an, sau đó liền lui lại vài bước.
Lạp Phật Gia La phải cố gắng trấn an thì nó mới bình tĩnh trở lại, song gã cũng nhíu chặt đôi mày, vì Kim vĩ hung ngạc tuy hung mãnh, nhưng vẫn chưa đủ khiến cho con thú một sừng đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc này phải lùi bước như vậy.
Điều đó cho thấy, kẻ khiến cho nó sợ hãi chính là gã nam tử đang cưỡi trên lưng Kim vĩ hung ngạc kia thôi.
Trong lúc Lạp Phật Gia La đang nghĩ xem không biết có nên cử mâu chỉ về phía trước hay không thì gã nam tử kia đã thúc vào bụng Kim vĩ hung ngạc một cái, con ma thú kia như hiểu được ý hắn, liền dừng chân lại.
Gã nam tử kia liền nhảy xuống đất trước, sau đó mới đỡ nàng mỹ nữ có dáng vẻ cực kỳ suy yếu xuống theo, kế đến thì hắn đưa tay bế nữ tử có lối phục sức như một thích khách nhưng đã hoàn toàn mất đi tri giác xuống, sau cùng mới đá vào con Kim vĩ hung ngạc một cái.
Nếu là bình thường, tại một nơi có đông người như vậy, nhất định Kim vĩ hung ngạc sẽ nổi hung tính mà tấn công mọi người; nhưng hiện tại thì nó lại như vừa được ân xá, mắt không hề nhìn sang đám người của Đắc Phỉ một lần, mà chỉ mau chóng chạy đi còn nhanh hơn thỏ nữa.
Trước ánh mắt cảnh giác của mọi người, nam tử chậm rãi mở miệng:
- Ta muốn gặp thành chủ Sa Lạc của các người!
Một gã hồng giáp chiến sĩ tay cầm đại khảm đao màu đen tuyền "hừ" một tiếng rồi quát:
- Thật lớn lối, ngươi có tư cách gì mà đòi gặp thành chủ của bọn ta?
Cũng giống như các tiểu muội muội vậy, trong dong binh đoàn không bao giờ thiếu những thành viên xung động như vậy. Gã cũng giống hệt như bạo lực chiến sĩ Tạp Tháp của Cuồng Bạo dong binh đoàn vậy. Thế nhưng sự tồn tại của những người này lại không có gì là xấu cả, bởi vì trong nghịch cảnh, những người không biết sợ trời sợ đất là gì như thế thường mang đến dũng khí cho đồng đội rất nhiều.
Thế nhưng sự hung hăng của gã chiến sĩ kia tựa như lại không hợp thời, vì vậy mà Đắc Phỉ lập tức cắt ngang lời gã:
- Ca Đô, câm miệng!
- Úy?
Ca Đô bị nạt nộ thì ngẩn người ra, sau đó thì lầm bẩm nói thầm mấy câu gì đó, nhưng cũng không lên tiếng nữa.
Đắc Phỉ lại lên tiếng:
- Trước tiên xin hỏi các hạ là ai đã, bằng không thì xin thứ chúng ta không thể đưa ngươi đi gặp thành chủ được.
- Một trong các minh hữu của chư vị, Tát La hạt ngoại thành Mễ Kỳ Tư, thành chủ Đan Ni Tư có việc quan trọng muốn gặp quý thành chủ, chẳng hay như vậy đã đủ chưa?
Vừa nói, khuôn mặt của Mộ Dung Thiên dần dần biến đổi và để lộ ra khuôn mặt đen đủi khiến cho người của Lam Nguyệt và Tây Bắc vừa nghe đến đã sợ mất mật.
Họ sợ hắn không phải là vì gần đây hắn nổi danh là vô địch thống soái ở trên chiến trường, mà họ sợ kẻ ác ma chỉ cất nhẹ tay mà đã đồ sát hơn mười vạn người. Hành động vĩ đại như thế, rõ ràng không phải là nhân loại có thể làm được kia mà.
Các thành viên của Liệt Hỏa dong binh đoàn vừa nghe xong lời đó thì liền hít sâu một hơi lãnh khí, ai nấy cũng đều phát run trong lòng, rồi không hẹn mà cùng thốt ra một tiếng:
- Tử thần!
← Ch. 368 | Ch. 370 → |