Vay nóng Tima

Truyện:Dị Giới Dược Sư - Chương 388

Dị Giới Dược Sư
Trọn bộ 431 chương
Chương 388: Thê Tử
0.00
(0 votes)


Chương (1-431)

Siêu sale Lazada


Mộ Dung Thiên bị Mâu Cơ nắm tai kéo ra khỏi phòng mật nghị. Hắn đã biến mất trong đêm tân hôn, khiến cho Long nữ bị mất mặt, lại thêm cả ngày chờ đợi trong lo lắng, hắn tự biết mình đuối lý nên chẳng dám phản kháng, cứ để mặc nàng ra oai.

Vừa ra khỏi cửa thì đã có thú xa chờ sẵn, rồi mọi người đều trở về ngôi biệt thự cao cấp tại Tư Ba Đạt Khắc Lộ mà công hội đã tặng cho hắn.

- Đan Ni Tư đại nhân?

Vừa xuống xe, Mộ Dung Thiên liền gặp được các quan viên cấp thấp hơn đang tụ tập ở bên ngoài đình viện, cùng với một số quan viên quan trọng ở trong thành vì nghe tiếng hắn mà đến, quả thật khiến cho nơi này trở nên rất náo nhiệt.

Bọn họ đến để chúc mừng hắn được an toàn trở về, nhưng không ngờ lại gặp phải trò hề "vợ dạy chồng" thế này, vì vậy mà ai nấy cũng đều ngơ ngác nhìn nhau, không thốt nên lời.

Khuôn mặt của Mộ Dung Thiên nhăn nhúm rất khó coi, trong lòng thầm kêu hỏng bét, kiểu này thì anh danh của hắn đã sớm bị quét sạch rồi.

Đường đường là một thống soái Rạng Đông, là người từng có thành tích biến thái là tàn sát hơn mười vạn người, là kẻ được xem là một vị Tử thần đáng sợ, vậy mà cũng rơi vào thảm cảnh thế này đây.

Xem ra từ xưa đến nay, anh hùng đúng là khó qua được ải mỹ nhân, quy tắc này dù đến đâu cũng không thể thay đổi được, và nó cũng một lần nữa chứng minh rằng Long nữ mạnh mẽ tới mức nào.

Có thể cưới được nàng, chưa chắc đã là một chuyện tốt à nha!

Trong mắt của Long nữ không hề có phân biệt quý tiện gì cả, cho dù là đại quan quý tộc của Tát La hay là bình dân tiểu dịch, nàng đều đối xử bình đẳng như nhau, và lại càng không thèm để ý tới lễ tiết chính trị đầy dối trá.

Lúc này nàng vung cốt tiên lên và quật một tiếng "chát", rồi hung hăng nói:

- Nhìn cái gì? Mau cút hết đi cho ta! Hừ!

Nếu kẻ nào không biết thức thời, nói không chừng đòn roi tiếp theo sẽ rơi lên người của kẻ đó chứ chẳng chơi, ở đây không có ai là không biết chuyện đó, vì vậy mà cả đám quan viên vội ùn ùn lên tiếng cáo từ và dông thẳng ra cửa.

- Đan Ni Tư đại nhân, hạ quan bỗng có việc gấp, ngày khác mới xin trở lại bái phỏng.

- Đan Ni Tư đại nhân, phu nhân của ta sắp sinh hài tử, có lẽ ta phải trở về ngay lập tức mới được.

- Đan Ni Tư đại nhân, con sủng vật của ta đột nhiên bộc phát bạo bệnh, giờ ta phải mang nó đến cho thần quan trị liệu mới được.

-.... .

Cả đám người, mỗi người tự tìm cho mình một lý do, mặc dù có vài điều khá là hoang đường, nhưng chỉ cần đạt thành mục đích là được, sau đó thì ai nấy cũng đều bỏ đi hết.

Thế rồi sự náo nhiệt ở trong đình viện cũng nhanh chóng biến mất, giờ đây không còn một bóng người lưu lại.

Mâu Cơ lớn tiếng gọi:

- Tân Địch Á, Lộ Thiến, các người mau lên nào, quỷ mặt đen về rồi đây này.

Lời nói còn chưa dứt thì Lộ Thiến đã từ trong nội viện chạy vèo ra ngoài, rồi nhào vào lòng Mộ Dung Thiên, lệ tuôn tràn mi:

- La Địch ca ca!

Từ lúc được hắn cưu mang đến nay, đây là lần đầu mà nàng xa cách hắn lâu tới như vậy. Trong lúc hắn thất tung, nàng chẳng buồn ăn uống, nên giờ đây có vẻ hơi gầy một chút.

Nếu như Mộ Dung Thiên quả thật gặp bất trắc, vậy thì nàng cũng không biết làm sao để sống tiếp nữa.

- Ài, tiểu Lộ, huynh về rồi.

Mộ Dung Thiên trìu mến vuốt ve mái tóc của tiểu Tinh Linh và an ủi nàng.

Lộ Thiến càng khóc càng thảm thiết, gần như là phát tiết hết bao nhiêu sầu muộn trong những ngày qua.

Lúc này Tân Địch Á cũng từ nội viện ra tới. Phong thái của nàng Băng sơn mỹ nữ vẫn như trước, chỉ là có hơi chút tiều tụy, có lẽ là do thời gian qua đã lo lắng quá nhiều.

- Tiểu Lộ, muội qua đây trước đi.

Mâu Cơ hơi dùng sức kéo Lộ Thiến ra, rồi sau đó đẩy mạnh Mộ Dung Thiên tới trước mặt Tân Địch Á, khiến hai người gần như là bổ vào lòng nhau luôn.

Tân Địch Á bất giác thoái lui một bước, hai má đỏ lên tới mang tai. Tuy hai người đã có quan hệ phu thê, nhưng thời gian sống chung vẫn chưa bao lâu, vì vậy mà Tân Địch Á vẫn còn rất mắc cỡ, tựa như thiếu nữ nhìn thấy tình lang vậy.

- Chàng... sau này chàng đừng làm như thế nữa, làm vậy sẽ khiến bọn thiếp lo lắng lắm.

Tân Địch Á vừa cúi đầu thật thấp, vừa lí nhí thốt mấy câu, thanh âm nhỏ như tiếng mũi vo ve vậy.

Mâu Cơ trừng mắt:

- Ê, sao lại khách khí với hắn như vậy chứ? Không phải chúng ta đã nói trước rồi sao, đợi hắn về rồi thì phải áp dụng đại hình mới được.

Tân Địch Á nghe vậy thì khuôn mặt lại càng đỏ hơn:

- Vậy không tốt đâu, Mâu Cơ, hắn.... hắn vất vả lắm mới trở về được mà.

Mộ Dung Thiên thấy hai người đối đáp mà hơi có chút bất ngờ, bởi vì xem ra quan hệ của họ rất hòa hợp, chứ không còn như nước với lửa giống với trước khi hắn bỏ đi nữa.

Dĩ nhiên hắn không thể giải thích được cảm tình giữa các nữ nhân với nhau. Trượng phu bỏ đi trong đêm tân hôn để thâm nhập hiểm cảnh, họ chỉ có thể cùng nhau chờ đợi, cùng nhau lo lắng, cùng nhau bị dày vò....

Thời gian đó là giai đoạn mà họ cần giúp đỡ nhau, an ủi lẫn nhau, và cùng nhau nỗ lực, đủ để cho hai nữ nhân vốn không vừa mắt nhau cũng có thể trở thành bạn tốt, huống chi giữa hai nàng cũng chẳng phải có thâm thù đại hận gì.

Mâu Cơ tức giận dậm mạnh chân:

- Tân Địch Á, cũng tại ngươi bênh hắn như thế, dung túng cho hắn như thế nên hắn mới có thể làm xằng làm bậy, vô pháp vô thiên như vậy.

Cả hai nàng đều là đế quốc song kiêu, đều có gia thế hiển hách, đều có thiên tư đáng kiêu ngạo và dung mạo trong trăm có một, nhưng rõ ràng tính cách của họ đều hoàn toàn khác nhau, điều đó có thể thấy được qua lời nói và việc làm của họ.

Mâu Cơ là một nữ nhân lớn mật, và cũng không hiểu cách biểu đạt ái ý, còn Tân Địch Á thì lại trầm tĩnh rất nhiều, vẻ ngoài lạnh lùng chỉ là để tự bảo vệ mình thôi, chứ khi ở trước mặt tình lang thì trái tim lại đặc biệt mềm yếu. Cho dù Mộ Dung Thiên đã bỏ đi trong đêm tân hôn, nàng cũng không hề có nửa câu oán hận nào.

Nhìn hai nữ nhân đã trở thành thê tử của hắn, Mộ Dung Thiên không biết phải nói sao mới tốt, bởi vì hắn thật sự đã phụ lòng họ nhiều lắm.

Lúc này quản gia của Mộ Dung Thiên, và hiện tại cũng là một nhân vật phong vân ở trên thương giới, Ca Ngõa Lợi Phu Nặc đang lúc lắc thân hình mập mạp mà tiến vào. Y nhìn thấy tình cảnh trước mắt, tuy muốn nói nhưng lại thôi, sau cùng chỉ đành ho khan hai tiếng.

Nếu vào lúc này mà có người đến đây quấy rối, Mâu Cơ nhất định sẽ không bỏ qua, nhưng giờ đây Long nữ lại không phát tác, vì nàng biết Ca Ngõa Lợi Phu Nặc là trợ thủ đắc lực của Mộ Dung Thiên ở trên thương trường, và quan hệ giữa hai người họ rất thân thiết.

Huống chi, nếu không có việc quan trọng, hẳn là ông mập sẽ không dại dột mà đưa đầu vào đâu.

- Đan Ni Tư đại nhân, người mà ngươi nhờ ta đưa về đã tới rồi.

Mộ Dung Thiên gật đầu, nói:

- Tốt lắm, mau mời nàng vào.

Ba nữ nhân nghe vậy thì đều kinh ngạc, rốt cuộc "nàng" mà Mộ Dung Thiên vừa nhắc đến là ai đây? Tại sao phải nhờ đến Ca Ngõa Lợi Phu Nặc đích thân đưa đón? Nghe ra thì người này rất là quan trọng đây.

Thế rồi sau đó liền có một nàng mỹ nữ mặc hắc y, đôi mắt màu lục tuyệt đẹp từ ngoài cửa tiến vào. Lộ Thiến vừa trông thấy nàng ta thì vội kêu lớn:

- Lăng tỷ tỷ!

Lời này vừa thốt ra, cả Mâu Cơ và Tân Địch Á hầu như không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn về phía hắc y mỹ nữ nọ. Việc Mộ Dung Thiên thất tung là do nữ nhân này đây.

Kỳ thật, Mâu Cơ rất hận nữ nhân chưa từng gặp mặt này. Nếu như không phải vì nàng ta thì Mộ Dung Thiên đã không bỏ đi trong đêm tân hôn, càng không khiến cho hắn thiếu chút nữa thì đã bỏ mạng tại Lam Nguyệt đế quốc rồi.

Theo đáng lẽ thì nàng cũng không thể oán giận Lăng Đế Tư, chỉ vì nàng quá quan tâm cho Mộ Dung Thiên nên mới có thành kiến với Lăng Đế Tư thôi. Trong cảm nhận của nàng, Lăng Đế Tư chính là một hồ ly tinh đã cướp đoạt hồn phách của Mộ Dung Thiên đi.

Vì vậy mà Mâu Cơ vẫn rất muốn biết Lăng Đế Tư là thần thánh phương nào, làm sao đã khiến Mộ Dung Thiên say mê đến nỗi bỏ hết những thân nhân, bằng hữu và thuộc hạ lại Tát La để thâm nhập hổ huyệt. Nàng còn tính là nếu có cơ hội gặp mặt thì sẽ chỉ vào mặt Lăng Đế Tư mà mắng một tiếng "Hồ ly tinh" nữa kia.

Nhưng lúc này, khi Lăng Đế Tư đã xuất hiện ở trước mắt nàng, vậy mà Long nữ lại bất giác thoái lui một bước.

Vô luận đi đến đâu, Lăng Đế Tư vẫn luôn là tiêu điểm của mọi ánh mắt.

Bất luận là ai, kể cả nữ nhân, ấn tượng đầu tiên đối với nàng chỉ có hai chữ: "kinh diễm."

Đó không phải là vì dáng vẻ bên ngoài không có một tỳ vết, mà điều quan trọng hơn đó là khí chất của nàng.

Nàng có dáng vẻ đầy kiêu ngạo và tràn trề tự tin, khó có thể kiềm chế được, thật giống như một con tuấn mã khó thuần vậy. Toàn thân chỉ toát lên một vẻ đẹp rất cuồng dã.

Đó là một nữ tử đặc biệt, thậm chí còn là một nữ tử độc nhất vô nhị nữa.

Long nữ vốn rất có lòng tin với mình, nhưng khi đứng trước mặt Lăng Đế Tư thì nàng lại phát giác ra hình tượng tốt đẹp của mình đã bị đè bẹp hoàn toàn, bất luận ở vào phương diện nào cũng không thể chiếm ưu thế được, thậm chí nàng còn cảm thấy có chút tự ti nữa. Tình huống này khiến cho kế hoạch "mắng phủ đầu" của nàng đã bị tan rã, một câu cũng không thốt ra miệng được.

Nàng bắt đầu hiểu được tại sao Mộ Dung Thiên lại dại dột chạy đến Lam Nguyệt, và rồi lại tự động rơi vào bẫy rập của Cát Tư. Nếu như nàng là Mộ Dung Thiên, nói không chừng cũng sẽ làm vậy thôi.

Mỵ lực của Lăng Đế Tư quả thật rất khó chống đỡ!

Nếu đổi lại kẻ gặp nạn là nàng, không biết quỷ mặt đen có bỏ lại hết mọi người, đích thân mạo hiểm cửu tử nhất sinh để đến nơi đất khách xa vời mà cứu viện hay không?

Mâu Cơ bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, bởi vì nàng không nắm chắc chút nào.

Lăng Đế Tư mỉm cười lên tiếng:

- Tiểu Lộ, đã lâu không gặp!

- Đây là thê tử của ta, Lăng Đế Tư.

Giọng của Mộ Dung Thiên vang lên nhè nhẹ, nhưng đã nhấn mạnh thân phận của Lăng Đế Tư.

Mâu Cơ nghe vậy thì càng nhụt chí hơn. Nàng chợt nhớ tới một việc, đó là quỷ mặt đen vốn là một đào phạm của dị quốc, mà trước đó thì hắn từng ở Lam Nguyệt, còn Lăng Đế Tư thì cũng là người của Lam Nguyệt. Cảm tình của hai người họ rất có thể đã phát sinh trước khi quỷ mặt đen rời khỏi Lam Nguyệt đế quốc rồi. Nói như vậy thì mình có tư cách gì để gọi người ta là hồ ly tinh chứ. Nếu tính kỹ một chút, Lăng Đế Tư mới là người thê tử đầu tiên của hắn, còn mình chỉ là người đến sau mà thôi. Vừa nghĩ đến đây, Long nữ liền hoàn toàn mất đi hết dũng khí.

Lăng Đế Tư cười thốt:

- Mâu Cơ tiểu thư?

Mâu Cơ hơi ngẩn người ra rồi đáp:

- Đúng vậy!

- À, ta từng nghe La Địch kể rất nhiều về muội. Đa tạ muội đã giúp đỡ hắn trong thời gian qua. Nếu không có muội, có lẽ cũng đã không có La Địch của ngày hôm nay rồi, mà ta và hắn cũng không thể gặp lại nhau được nữa.

- Ngươi quá khen, ta chỉ làm những gì mình nên làm thôi.

Nhìn thấy độ lượng rộng rãi của Lăng Đế Tư, Mâu Cơ vốn rất hào sảng vậy mà giờ đây cũng cảm thấy lúng ta lúng túng vô cùng. Khi nàng phát hiện bản thân mình mới là kẻ thứ ba thì lập tức cảm thấy xấu hổ ngay. Phải biết rằng sau cuộc tỷ võ ngày trước, nàng đã bức bách Mộ Dung Thiên phải tự đính chung thân với mình, bằng không thì Lăng Đế Tư mới là người có quyền quyết định có nên chia xẻ trượng phu với kẻ khác hay không.

Giờ nghe được Lăng Đế Tư nói vậy, Mâu Cơ liền cảm thấy tội ác của mình được giảm bớt khá nhiều, bao nhiêu oán giận lúc trước cũng bay biến không còn tăm hơi đâu cả. Trái lại, lúc này nàng còn cảm thấy có phần cảm kích Lăng Đế Tư nữa.

Thế rồi Lăng Đế Tư lại chuyển ánh mắt sang Băng sơn mỹ nữ:

- Muội nhất định là Tân Địch Á rồi, phải không? Khi còn ở Lam Nguyệt, ta đã nghe danh rất nhiều, giờ đây được diện kiến, quả nhiên dung mạo còn mỹ lệ hơn trong lời đồn đãi nhiều.

Tân Địch Á lại đỏ mặt lên, rồi nhỏ giọng thốt:

- Đâu có, muội còn kém tỷ nhiều lắm.

Tuy rằng những lời tán dương của các mỹ nữ với nhau luôn làm cho Mộ Dung Thiên cảm thấy nổi da gà, nhưng những nàng mỹ nữ này đều là thê tử của mình, vừa nghĩ tới đây, tên sắc lang liền cảm thấy rất đắc ý.

Lúc trước hắn còn sợ Lăng Đế Tư sẽ không thích ứng được với thân phận mới ở Tát La, nhưng hiện tại xem ra mình đã quá lo lắng rồi. Chí ít thì khi gặp mặt đám người Mâu Cơ lần đầu, nàng đã hoàn toàn dung nhập vào với mọi người rồi.

Thế rồi Lăng Đế Tư lại cười nói:

- Thật không may, hiện nay ta là một kẻ vô gia cư, do đó, chỉ sợ sẽ phải làm phiền các người rồi.

- Hoan nghênh tỷ đến đây, nơi này là nhà của La Địch, vậy tất nhiên cũng là nhà của tỷ.

Mâu Cơ vốn dĩ có lòng bài xích Lăng Đế Tư, nhưng hiện nay nàng còn tiếp thu nhanh hơn ai hết. Do đó có thể thấy được mỵ lực của nàng mỹ nữ đạo tặc ghê gớm tới dường nào, không chỉ đối với cánh nam nhân mà thôi, mà ngay cả Long nữ vốn xưa nay không chịu nhường ai bao giờ mà cũng trở thành dễ bảo nốt.

Tân Địch Á thì không có thành kiến gì với Lăng Đế Tư, nhưng khi thấy nàng ta vì Mộ Dung Thiên mà cam nguyện rời bỏ gia tộc, rời bỏ quê hương, và một lòng theo hắn đến nơi tha hương này thì nàng rất khâm phục và tôn kính Lăng Đế Tư. Cũng vì nàng từ nhỏ đã bị áp lực nặng nề của gia tộc, nên hiểu rõ muốn có một quyết định như vậy thì cần phải có rất nhiều dũng khí, do đó mà ngay cả nàng cũng cảm thấy không bằng đối phương nữa.

Trong mắt của Băng sơn mỹ nữ, Lăng Đế Tư là một kỳ nữ tử, và lại càng là một bậc cân quắc không thua gì nam tử cả.

Lúc này bỗng nhiên Lộ Thiến nhớ ra điều gì, thế là nàng lại nhào vào lòng Mộ Dung Thiên mà khóc nấc lên:

- Hu hu.... Tật Phong.... Tật Phong nó....

Nghe Lộ Thiến nhắc đến Tật Phong, cả Mâu Cơ và Tân Địch Á đều không hẹn mà cùng thấy lòng trầm xuống, bởi vì căn cứ theo tin xác thực, Tật Phong đã chết rồi. Nghe nói trong chiến dịch tại Phật Lạc Lý Tư, vì bảo hộ chủ nhân mà nó đã hy sinh tráng liệt sau khi trút hết một điểm hơi sức cuối cùng.

Vừa nghĩ tới đó, hai nàng cũng bắt đầu rơi lệ. Họ vốn cũng rất thích con chó nhỏ hay đùa giỡn quanh quẩn bên chân mọi người. Nó đã mang đến rất nhiều tiếng cười vui vẻ cho họ, và cả hai đều biết Mộ Dung Thiên có một loại cảm tình rất đặc biệt đối với con tiểu sủng vật đó, một loại cảm tình mà không thể nào thay thế được. Mỗi khi hắn lặng lẽ ngồi ngắm trăng, chỉ có Tật Phong là kẻ duy nhất có thể làm bạn với hắn thôi.

Thế nhưng các nàng lại phát hiện ra Mộ Dung Thiên không hề có biểu hiện đau khổ chút nào, hắn chỉ vỗ vỗ lên vai nàng tiểu Tinh Linh đang khóc đến nỗi đứt ruột đứt gan ở trong lòng, rồi nói:

- Tiểu Lộ, đừng khóc nữa, để huynh cho muội xem ảo thuật này.

Nói xong, hắn lấy một vật gì đó giống như một cái kén từ trong Không gian giới chỉ ra.

Lộ Thiến ngưng khóc, hai mắt đẫm lệ nhìn vật lạ kia đầy nghi hoặc. Cả Mâu Cơ và Tân Địch Á cũng đều thắc mắc không hiểu là chuyện gì. Chỉ có Lăng Đế Tư là hiểu rõ ý đồ của Mộ Dung Thiên thôi.

- Tiểu Lộ nghe này, đây là một ảo thuật cần phải có một thời gian nhất định thì mới hoàn thành được. Có thể là vài ngày, hoặc vài tháng, thậm chí cũng có thể là nửa năm chẳng hạn, nhưng sẽ có một ngày, huynh sẽ lấy con Tật Phong nguyên vẹn từ trong đó ra, nó cũng sẽ hoạt bát láu lỉnh như lúc trước vậy, tha hồ cùng muội vui đùa.

Lộ Thiến không dám tin tưởng lắm, nàng hỏi lại:

- Thật không? La Địch ca ca, thật vậy chứ?

Tuy rằng lời nói của Mộ Dung Thiên có vẻ hơi hoang đường, nhưng điều đó cũng đã khiến cho nàng dậy lên một tia hy vọng.

- Đương nhiên, tiểu Lộ, có bao giờ huynh gạt muội chưa? Cái ngày đó thế nào cũng tới, hãy tin huynh.

Mộ Dung Thiên quả quyết với giọng đầy tự tin.

Hắn rất có lòng tin với Tật Phong. Nó là một con chó nhỏ rất kiên cường, vì không để liên lụy cho chủ nhân, trước kia nó vẫn luôn lén tìm đến những nơi vắng vẻ để khổ tu, ngay cả Mộ Dung Thiên cũng đã đánh giá thấp sự nỗ lực của nó. Cho đến ngày nó đủ lớn để phân ưu với chủ nhân thì hắn mới phát hiện ra được điều đó.

Vì vậy, lần này cũng thế, Tật Phong nhất định sẽ có thể phá kén mà ra.

- Đừng khóc nữa, mặt muội tèm lem rồi kìa, coi chừng không còn xinh đẹp nữa đâu nhé.

Mộ Dung Thiên âu yếm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộ Thiến và nhẹ nhàng an ủi nàng. Trong thời gian hắn không có ở đây, chắc là nàng đã khốn đốn lắm.

Lộ Thiến nghe xong lời hắn thì lập tức nín khóc và nhoẻn miệng cười ngay. Nàng hầu như hoàn toàn tin tưởng vào những gì Mộ Dung Thiên nói, chứ không bao giờ nghi ngờ cả. Vì vậy mà nàng cũng tin vào trò ảo thuật này của hắn.

Mâu Cơ và Tân Địch Á hiển nhiên biết rõ đó không phải là ảo thuật gì, mà là trên người Tật Phong đã phát sinh chuyện kỳ quái gì đó, có thể điều đó đã biến nó thành cái kén, có phần tương tự giống như hóa noãn vậy. Chỉ có điều Tật Phong là một con sủng vật kỳ quái, vì vậy mà phương thức và khả năng của nó đều không giống những con sủng vật khác.

Đối với việc Tật Phong bạo phát và trở thành chuẩn S cấp, ngay cả Mâu Cơ cũng thấy bất ngờ nữa. Trước kia khi mới gặp gỡ, nàng đã biết Tật Phong không hề đơn giản, nhưng nàng lại không nghĩ nó lại lợi hại tới như vậy.

Vô luận thế nào, lúc này tâm tình của mọi người đều trở nên tốt hơn, vì nếu Tật Phong có thể sống lại, vậy thì chuyện đó đúng là một chuyện đáng mừng.

Con sủng vật Khiếu Thiên sư của Mâu Cơ cũng ngửa mặt lên trời và cất ra một tiếng rống dài. Không có Tật Phong để chơi đùa, nó cũng thấy không quen.

Sau khi trời sập tối, sự việc khiến mọi người vui vẻ rồi cũng kết thúc. Mộ Dung Thiên không ngờ kết quả lại mỹ mãn như vậy. Sự xích mích giữa Lăng Đế Tư và Mâu Cơ cũng không còn nữa, mà giờ giữa họ lại như tình cảm tỷ muội vậy. Ngay cả việc hắn lo lắng nhất là không biết làm sao để Lăng Đế Tư thích ứng với hoàn cảnh mới, nhưng rốt cuộc nàng cũng thuận lợi tiến nhập vào Mộ Dung gia, đồng thời còn trở thành một thành viên trong đó. Cả sự bi thương của Lộ Thiến cũng không còn nữa, tất cả mọi người đều không bị khiếm khuyết gì cả.

Không khí bữa cơm rất nhẹ nhàng, trong thời gian này, mọi người tranh thủ làm quen với nhau, điều đó giúp cho ba nữ nhân Lăng Đế Tư, Mâu Cơ, và Tân Địch Á lại càng thân thiết hơn.

Những hạ nhân cũng nhân đó mà cực kỳ cao hứng, bởi vì chủ nhân đã bình an trở về, và thế là toàn bộ tòa nhà này đều chìm vào bầu không khí vui vẻ nhộn nhịp.

Sau buổi cơm tối, bầu trời cũng tối mịt, trong căn biệt thự không có treo đèn ma pháp, mà chỉ có một cái đèn lồng màu hồng thật tươi.

Đèn lồng đại biểu cho hỷ sự, ngày hôm nay Mộ Dung Thiên trở về, đương nhiên đó là một trong những việc vui.

Thế nhưng, điều quan trọng hơn là trước kia hắn đã bỏ đi trong đêm tân hôn, nên việc động phòng vẫn chưa hoàn thành, hai nàng kiều thê vẫn còn đơn thân chiếc bóng trong khuê phòng.

Vì vậy, đêm nay không thể thiếu nghi thức tân hôn để bù lại cho các tân nương sau khi tân lang đã trở về.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-431)