← Ch.092 | Ch.094 → |
Đôi mắt của Sắt Lâm Na đã lịm dần đi, thậm chí quên luôn việc chống cự lại nụ hôn cuồng nhiệt của Sở Thiên, nàng không thể ngờ được, Sở Thiên lại từ bỏ cơ hội lập quốc, mà lại lựa chọn mình!
Hai tay dâng tặng sơn hà, chỉ mong thấy được nụ cười của mỹ nhân! Sở Thiên đã vượt qua dự liệu của tất cả mọi người, một kẻ vốn dĩ lòng dạ thâm trầm như An Đạo Nhĩ, cũng không tránh khỏi kinh ngạc nhìn Sở Thiên, không biết nói gì hơn; trường tiễn trong tay An Na cũng có chút buông lỏng, dường như mới quen biết ông chủ mình, hai cánh tay của Sắt Lâm Na đã từ từ ôm chặt lấy Sở Thiên...
Một lúc lâu sau, hai người rời nhau ra, Sở Thiên trong lòng cười hăng hắc, không ngờ những phân đoạn lâm ly bị người ta dùng chán rồi trên trái đất, ở dị giới lại có tác dụng lớn như thế!
Nhẹ nhàng buông Sắt Lâm Na ra, hai mắt Sở Thiên nheo lại, sau đó xoay sang An Đạo Nhĩ, "An Đạo Nhĩ tiên sinh, hiện tại ta muốn bàn với ngươi một vụ làm ăn!" Tuy An Đức Sâm có thể bán đứng An Đạo Nhĩ, nhưng Sở Thiên tin rằng, An Đạo Nhĩ nhất định sẽ quan tâm đến kẻ thừa kế duy nhất của mình là An Đức Sâm!
Hiện tại sự sống chết của An Đức Sâm hoàn toàn nằm trong tay của Sở Thiên, cho nên Sở Thiên có tư cách đàm phán với An Đạo Nhĩ, "Vì an toàn của con trai ngươi, hãy nói ta biết, thân phận của ngươi ở Lôi Tư!"
"Hắc, ha ha ha ha..." An Đạo Nhĩ ngẩng mặt lên trời cười lớn, hai tay dang ra, trường bào trên người rách thành từng mảnh bắn tung tóe, lộ ra một trường bào Vong Linh ở bên trong, cười rồi An Đạo Nhĩ chỉ vào An Đức Sâm, "Phất Lạp Địch Nặc, ngươi tưởng rằng dựa vào nó có thể uy hiếp ta sao!?"
"Không thể sao? Ha ha, " Sở Thiên nở một nụ cười trên khóe môi, nhưng cơ thể lại tiến sát gần Hỗn Huyết Long NMD hơn, "An Đức Sâm là con trai duy nhất của ngươi!"
"Không sai! Nó là con trai duy nhất của ta!" Sắc máu trên mặt An Đạo Nhĩ từ từ biến mất, thay vào đó lại một khuôn mặt trắng ngoét đầy sự khủng bố, cơ thể vốn béo tròn cũng thu lại lộ ra vẻ nhanh nhẹn cường tráng, "Đáng tiếc, An Đức Sâm làm ta quá thất vọng..."
Đại sảnh đã bị dư ba cuộc chiến của Xích Diễm và Cốt Long phá thành đống đổ nát, gió lạnh trong đêm tối tuy khiến con người phải phát lạnh, nhưng tuyệt đối không lạnh thấu xương như cái cảm giác mà An Đạo Nhĩ mang đến! Khí tức An Đạo Nhĩ tạo ra không chỉ là sự lạnh lẽo, mà còn là hơi lạnh lùng mang mùi vị của sự chết chóc.
"Phụ thân, người..." Vừa rồi khi An Đạo Nhĩ đấu cùng Xích Diễm, An Đức Sâm không có mặt ở đấy, và lúc trước An Đạo Nhĩ lại là một lão béo bình thường, cho nên, đây cùng là lần đầu tiên An Đức Sâm phát hiện, phụ thân của mình lại có một thực lực kinh hồn như vậy!
"Phất Lạp Địch Nặc, cảm tạ ngươi đã dạy dỗ tên phế vật An Đức Sâm này!" An Đạo Nhĩ không thèm liếc đến con trai mình một cái, mà nhìn chằm chặp vào Sở Thiên, "Nếu ngươi thích, vậy cứ giết hắn đi! Bây giờ, ta hỏi ngươi lần cuối cùng, ngươi có chấp nhận lời mời của Thái Luân bệ hạ không!?"
"Nàng nói xem?" Sở Thiên không để ý đến An Đạo Nhĩ, ngược lại còn nhìn về hướng Sắt Lâm Na, lúc này Sắt Lâm Na cũng đã tỉnh lại từ trong niềm vui sướng do Sở Thiên mang lại, mỉm cười ngọt ngào, nhẹ nhàng kéo lấy tay Sở Thiên, còn về An Đạo Nhĩ, khuôn mặt xám xịt của hắn đã nhìn thấy tất cả. Tuy hắn đã định vứt bỏ con trai của mình, nhưng một chút hi vọng thì vẫn còn, cho nên An Đạo Nhĩ không dám động thủ trước, An Đạo Nhĩ không dám động thủ, nhưng Sở Thiên thì lại khác.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Xem ra, lão già này thật không quan tâm đến con mình rồi, nhân thời gian nói chuyện với Sắt Lâm Na, Sở Thiên đã tính toán thực lực phía bên mình, Ám Dạ Liệp Thú cấp tám An Na, Sắt Lâm Na sau khi có Hải Thần Thủ Hộ miễn cưỡng cũng phóng ra được thực lực của đạo sư cấp tám. NMD cơ hồ có thể phòng ngự chống được ma pháp cấp chín, hừ! Chỉ cần An Đạo Nhĩ không dự định đồng quy vu tẫn, phóng thích ra Vong Linh cấm chú, vậy mình cũng không thể đứng ở phía bại trận được! Mẹ nó, lão tử liều vậy!
"Động thủ!" Theo tiếng hô của Sở Thiên, Sắt Lâm Na là người phản ứng đầu tiên, sau một chú ngữ ngắn, bên cạnh An Đạo Nhĩ nổi lên tầng tầng thủy vụ, che khuất mất tầm nhìn của hắn, sau đó, hơi nước trong không khí ngưng kết thành một băng cầu khổng lồ, bay vọt thẳng vào An Đạo Nhĩ.
An Na lúc đầu không biết làm gì, vì nàng không biết, An Đức Sâm trong tay mình còn hữu dụng không! Nhưng sau khi Sắt Lâm Na tấn công, An Na nghiến răng, đánh ngất An Đức Sâm rồi, biến mất trong tầm nhìn của mọi người, không hề có tiếng động nào, cũng không hề báo trước, phối hợp với thủy vụ của Sắt Lâm Na, một trận mưa tên dày đặc xuất hiện trước mặt An Đạo Nhĩ.
Dạng tất công mang tính chất do thám này, An Đạo Nhĩ không hề quan tâm, chỉ phất tay một cái đã hóa giải thế công của hai người, một trận gió như từ địa ngục thổi tới, hơi nước đã bị thổi tan, cung tiễn cũng bị thổi bay rơi la liệt, không thể nhắm tới mục tiêu của mình nữa.
"Phất Lạp Địch Nặc! Chẳng lẽ ngươi nhất định cần ta bắt ngươi về sao?" Trong lúc chiến đấu, An Đạo Nhĩ vẫn nỗ lực khuyên Sở Thiên, nhưng nguyên nhân trong đó thì Sở Thiên không thể biết được, An Đạo Nhĩ tỏ ra bất lực, tình thế hiện tại rất bất lợi với hắn, xuyên qua chỗ vách tường đổ của đại sảnh, An Đạo Nhĩ có thể nhìn thấy tình cảnh bên ngoài, thủ hạ của mình chỉ còn lại mấy tên, mà Đức Khắc - kẻ quan trọng nhất đến hiện tại vẫn chưa thấy tin tức gì!
Từ lúc nhận được lời mời, An Đạo Nhĩ đã đoán được thân phận của mình có lẽ đã bị lộ, và Lô Địch Tam Thế muốn diệt trừ mình, hiện giờ trong đế đô, người duy nhất có thể dùng chính là Sở Thiên và Xích Diễm, cho nên hắn đã dự định lập tức rời khỏi đế đô, tối nay, An Đạo Nhĩ cơ hồ đã mang hết thuộc hạ tinh nhuệ của mình đến tổng bộ binh đoàn Thổ Long này, trong kế hoạch của hắn, kẻ phụng mệnh tiêu diệt mình không phải Sở Thiên thì sẽ là Xích Diễm, hoặc là cả hai người cùng tới.
Hiện tại Sở Thiên và Xích Diễm đều là những nhân vật quan trọng của Khải Tát, trong giờ khắc chiến tranh, hai người nếu chết một, cũng đủ để ảnh hưởng nghiêm trọng tới thế cục trận chiến, cho nên An Đạo Nhĩ mới quyết định được ăn cả ngã về không, dự tính trước khi đi tạo ra cho Khải Tát một rắc rối lớn.
Đối với Xích Diễm, An Đạo Nhĩ đã có ý định diệt trừ, nếu không hắn cũng không để lộ ra Cốt Long, còn về phần Sở Thiên, An Đạo Nhĩ lại không dám ra tay, điều này không những là vì Sở Thiên là nhân tài mà các nước trên đại lục đang muốn tranh đoạt, quan trọng nhất là vì, hoàng đế Lôi Tư - Thái Luân, nghiêm cấm An Đạo Nhĩ giết bất cứ một thành viên trực hệ nào của hoàng thất Khải Tát!
Thái Luân đã từng dặn dò An Đạo Nhĩ, nếu có thể, thì không tiếc giá nào để lôi kéo Sở Thiên, cho dù phải cắt đất phân giới cũng được, nếu không thể lôi kéo, thì trực tiếp diệt trừ Sở Thiên! Nhưng An Đạo Nhĩ lại không ngờ được, Sở Thiên nhờ vào công lao chữa khỏi cho Long Hoàng, đã trở thành vị hôn phu của công chúa Sắt Lâm Na, trở thành một thành viên trực hệ trong hoàng thất Khải Tát!
Dưới hai đạo mệnh lệnh mâu thuẫn nhau đấy, chuyện bắt Sở Thiên về Lôi Tư chính là sự lựa chọn duy nhất của An Đạo Nhĩ!
Rất nhanh, Sở Thiên cũng đã phát hiện ra, An Đạo Nhĩ tuy thực lực mạnh mẽ, nhưng lại luôn nhẹ tay trong những đòn tấn công, ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, Sở đại thiếu gia tuy không biết là tại sao, nhưng cũng tuyệt đối không bỏ qua cơ hội này, thế là công kích của Sắt Lâm Na và An Na đã sắc bén hơn rất nhiều.
Ma pháp của Sắt Lâm Na, sự tập kích của An Na, những điều này miễn cưỡng cũng có thể tạo ra rắc rối cho An Đạo Nhĩ, nhưng Sở Thiên lại rất buồn bã, trong ba người liên thủ, chỉ có mỗi Sở Thiên là nam nhân, nhưng một đại nam nhân như hắn bây giờ chỉ có thể sợ sệt núp dưới sự bảo vệ của NMD.
"Điện hạ, bên ngoài đã giải quyết xong!" Lôi Đức Nặc lao đến cầm thanh trường kiếm kỵ sĩ của mình, sát khí đằng đằng xông vào, còn ma sủng của hắn cũng đang quẫy chiếc đuôi ầm ấm theo sau, cuộc chiến giữa mấy người Sở Thiên và An Đạo Nhĩ đã kéo dài rất lâu, chính trong lúc này, thủ hạ của An Đạo Nhĩ bên ngoài đại sảnh cơ hồ đã bị tiêu diệt toàn bộ, Lôi Đức Nặc đã hoàn thành nhiệm vụ vội đến bảo vệ cho Sở Thiên.
Theo sát Lôi Đức Nặc, số cấm quân hoàng thất còn lại do Bội Kỳ thống lĩnh cũng xông vào đại sảnh, sau khi bảo vệ cho Sở Thiên và Sắt Lâm Na rồi, từng lớp túm lại vây quanh An Đạo Nhĩ, Bội Kỳ không vội hạ lệnh tấn công, vì hắn biết, trong cuộc chiến đấu giữa các cường giả, những binh sĩ bình thường như mình nếu xông lên, chỉ có thể làm quẩn tay chân và tự nạp mạng!
"Chỉ dựa vào ngươi mà dám tấn công ta!?" Đôi mắt An Đạo Nhĩ phát ra lửa giận, khinh miệt nhìn Lôi Đức Nặc đang xông thẳng tới mình, trong cuộc chiến vừa rồi, An Đạo Nhĩ phải đè nén lửa giận, Sở Thiên và Sắt Lâm Na là thành viên trực hệ trong hoàng thất Khải Tát, hắn không dám nặng tay, còn khả năng ẩn thân của An Na lại tu luyện đến mức thượng thừa, khiến hắn nhất thời không thể tìm được vết tích, cho nên Vong Linh Pháp Thần An Đạo Nhĩ lúc này là có lực nhưng không chỗ sử dụng!
Vừa hay ngay lúc này, lại có Lôi Đức Nạp đến nạp mạng, cơn giận mãi bị đè nén của An Đạo Nhĩ cũng liền được phát tiết, "Linh hồn hủ thực!" An Đạo Nhĩ vung tay về phía Lôi Đức Nặc, một đạo quang mang màu trắng rõ rệt nhập vào người Lôi Đức Nặc, cho dù Lôi Đức Nặc đã dùng trường kiếm che ngang, nhưng đạo quang màu trắng ấy giống như không có thực thể, lại xuyên qua trường kiếm bản rộng, rồi biến mất trên đầu Lôi Đức Nặc.
"A..." Lôi Đức Nặc kêu thảm một tiếng, lui mạnh lại phía sau vài bước, nhưng dù sao hắn cũng là Á Long kỵ sĩ cấp tám, ngoan cường dùng trường kiếm trụ lại, Lôi Đức Nặc quật cường không để bị ngã, có điều, thất khiếu của hắn bắt đầu chảy ra máu tươi!
"Lôi Đức Nặc! Ngươi ra ngoài tìm ma sủng cho ta!" Sở Thiên thấy chuyện không hay, vội điều Lôi Đức Nặc đi! An Đạo Nhĩ không dám giết mình, nhưng hắn chắc chắn sẽ trút giận lên Lôi Đức Nặc, Lôi Đức Nặc ở đây cũng không có tác dụng gì, ngược lại chỉ làm tăng thêm thương vong!
"Vâng, điện hạ!" Lôi Đức Nặc cảm kích nhìn Sở Thiên một cái, sau đó mang ma sủng của mình bỏ đi, hắn biết Sở Thiên để mình đi tìm ma sủng chỉ la một cái cớ mà thôi, còn ý tứ chính là muốn bảo vệ cho mình, đòn tất công vừa rồi của An Đạo Nhĩ đã gây một thương tổn lớn cho Lôi Đức Nặc, nhưng thân là một Á Long kỵ sĩ, với danh dự của cường giả không cho phép hắn rút lui! Cho nên cái cớ của Sở Thiên, không thể nghi ngờ đã cho hắn một lý do để giữ lại mạng sống!
Lôi Đức Nặc đi rồi, An Đạo Nhĩ và Sở Thiên cùng lúc đều thấy sốt ruột, An Đạo Nhĩ lo cho Đức Khắc, ma sủng của Sở Thiên ở bên ngoài, nhưng chỉ có Hãn Mã và AK47, dựa vào thực lực Kiếm Thần cấp chín của Đức Khắc, thì đáng ra đã giải quyết xong chúng từ lâu, sau đó đến giúp mình bắt Sở Thiên, nhưng lâu vậy rồi, Đức Khắc vẫn chưa có tin tức gì.
Còn Sở Thiên lại lo cho ma sủng của mình, Hãn Mã cấp tám, AK47 lại chỉ là cấp bảy, cho dù tính thêm cả Ba Bác Tát không có pháp lực, vậy cũng không thể nào là đối thủ của Đức Khắc!
Cứ như vậy, Sở Thiên và An Đạo Nhĩ cứ giằng co nhau, nhưng trạng thái giằng co này đã không thể kéo dài nữa, vì An Đạo Nhĩ không những tinh thông Vong Linh pháp thuật, hắn còn sở trường dùng độc! "Ha ha, Phất Lạp Địch Nặc, ta đã không còn kiên nhẫn rồi!" Đức Khắc muộn vậy vẫn không đến, An Đạo Nhĩ cũng không thể đợi tiếp nữa, cho dù tạm thời làm bị thương Sở Thiên và Sắt Lâm Na hắn cũng đành chấp nhận.
An Đạo Nhĩ bỗng thu hai tay trước ngực, sau đó giật mạnh ra, một làn khói đen nhạt lấy trung tâm là bản thân hắn tràn ngập ra xung quanh.
← Ch. 092 | Ch. 094 → |