← Ch.116 | Ch.118 → |
"Tạp Ân chết rồi? Hừ! Không có sự cho phép của thú y ta hắn chết được sao?!"
"Tất cả tránh ra!" Sở Thiên đi đến cạnh thi thể của Đại tinh tinh, phẩy phẩy tay với các Tế Tự của Lôi Tư, "Ai từ cấp năm trở lên thì ở lại! Còn lại lùi ra hết!"
Doanh trại là của Lôi Tư, Tế Tự cũng là của Lôi Tư, nhưng không có một ai dám trái lời Sở Thiên! Ở Huyễn Thú đại lục. danh hiệu Tế Tự thượng cổ chính là thần thánh trong tâm trí các Tế Tự! Trên chiến trường thì Tế Tự của Lôi Tư có thể coi Sở Thiên là kẻ thù nhưng lúc này họ nhất định phải tôn trọng Sở Thiên!
Các Tế Tự cấp thấp ảo não đi ra, họ ấm ức, tại sao thực lực của mình lại không đủ, không có tư cách đứng cùng Tế Tự thần thánh. Còn những người còn lại thì nhìn Sở Thiên với con mắt ngưỡng mộ. Có thể đứng cùng với Tế Tự thần thánh đúng là vinh hạnh nhất đời họ!
"Hoàng tử Tạp Tắc Nhĩ!" Sở Thiên xác nhận một lần nữa với Tạp Tắc Nhĩ, "Bây giờ thi thể của Tạp Ân là của ta phải không? Dù có xảy ra chuyện gì thì nó cũng là của ta phải không?"
Tạp Tắc Nhĩ sững người, bắt đầu thấy hối hận về quyết định ban nãy của mình. Mấy chữ Tế Tự thần thánh tạo cho hắn áp lực rất lớn. Ba mươi năm trước An Đông Ni có thể hồi sinh ma thú Khải Tát, còn hôm nay Phất Lạp Địch Nặc thì sao? Do dự một chút: "Đúng thế! Dù xảy ra chuyện gì thì hắn cũng là của ngài!" Mấy chục vạn tướng sỹ đều đang chứng kiến, Hoàng tử Lôi Tư không thể thu lại lời đã nói!
"Phất La Đa lão huynh! Đệ lấy thân phận là Hữu thừa tướng của Khải Tát xin thay mặt Lô Địch Tam Thế nhận ý tốt của Long hoàng! Từ hôm nay hai nước chính thức đình chiến!" Nói rồi, Sở Thiên khẽ cười, "Ngoài ra, xin lão huynh làm chứng, thi thể của Tạp Ân đã là của đệ!"
"Long hoàng bệ hạ rất vui mừng khi có kết quả như vậy!" Phất La Đa rất xảo quyệt, hơn nữa đã thấy qua cảnh Sở Thiên thay xương cho Lô Ưng, giờ hắn đoán chắc Sở Thiên đang muốn làm gì đó, "Ta xin lấy danh dự của Hội đồng trưởng lão tối cao A Cổ Lạp Sơn đảm bảo, Tạp Ân là của đệ!"
Cự long tuy không đứng về phía Lôi Tư nhưng lúc này Phất La Đa lại lộ liễu hỗ trợ cho Sở Thiên! Vì dù ở đâu thì đều không thể đắc tội với thầy lang! Nếu không, hậu quả của việc có bệnh không được chạy chữa thì Cự long cấp chín cũng không thể gánh nổi!
"Hà hà!" Sở Thiên cười quay người lại, đối diện với các Tế Tự Lôi Tư nhẹ nhàng hỏi: "Có muốn tận mắt nhìn thấy thuật tế thượng cổ không?"
Gần trăm Tế Tự bỗng lặng im như tờ. Tất cả đã chết sững! Thuật Tế Tự thượng cổ của Phất Lạp Địch Nặc điện hạ là gì? Chính là mơ ước của tất cả các Tế Tự trên đại lục này! Có cơ hội tận mắt chứng kiến Phất Lạp Địch Nặc điện hạ thi triển thì có ý nghĩa gì? Chính là vinh hạnh!!
Sau một hồi lâu, "Muốn!" hoàn toàn không để ý sắc mặt khó coi của Hoảng tử Tạp Tắc Nhĩ, tất cả đồng thanh đáp lại.
"Rất tốt!" Sở Thiên quay đầu cười với Tạp Tắc Nhĩ, rồi nhún người nhảy lên thi thể Tạp Ân.
Phất Lạp Địch Nặc không phải muốn làm tang lễ cho Tạp Ân! Hắn muốn hồi sinh Đại tinh tinh! Tạp Tắc Nhĩ hiểu ra mình lại bị Sở Thiên chơi một vố rồi! Nhưng còn có thể làm gì được chứ? Không nói việc trưởng lão Phất La Đa đã làm chứng, lại còn danh dự của một hoàng tử không cho phép hắn hối hận!
Nhún nhảy trên cơ thể to lớn như quả núi của Tạp Ân, cơ thể của Sở Thiên từng bị kích thích bởi máu của Long hoàng và lưỡi đao Phán quyết không hề thua kém bất kỳ một tráng sỹ nào!
Dưới những con mắt nhìn điên cuồng của các Tế Tự, Sở Thiên hít sâu một hơi, hai tay cầm hai con dao phẫu thuật, hét to: "Tất cả lên đây!"
Các Tế Tự trèo lên cơ thể Tạp Ân, đứng vây xung quanh Sở Thiên."Ai có cấp cao nhất?"
"Tôi!" một Tế Tự cấp tám xúc động đứng lên phía trước.
"Ngươi theo ta, những người khác ở lại đây, đợi lệnh ta!" Dứt lời, Sở Thiên nằm xuống, đâm con dao phẫu thuật vào ngực Tạp Ân, tách lớp da ra, dùng Băng Hệ Quyển Trục làm đông cứng vết thương lại, rồi nhún người nhảy xuống!
Vị Tế Tự cấp tám do dự một chút, rồi cũng bặm môi nhảy xuống!
Máu trong người Tạp Ân bị Sở Thiên làm đông cứng lại. Tách lớp vỏ bao ngoài tim, vào đến chỗ trái tim, Sở Thiên cười tít mắt, lão tử đoán không sai, quả đúng là tim đã bị thủng!
"Điện... điện hạ!" vị Tế Tự trố mắt nhìn cảnh tượng cả đời chưa bao giờ nhìn thấy, lắp ba lắp bắp hỏi Sở Thiên, "Giờ...giờ phải làm thế nào? Tim...tim của Tạp Ân đã...đã..."
"Tim đã bị thủng chứ gì?" Sở Thiên nheo mắt, nhẹ nhàng nói: "Khâu lại không phải là xong sao?"
"Hả" Tế Tự sững người!
Với các Tế Tự, trái tim của Tạp Ân đã bị hủy hoại, không còn một chút sức sống nào thì là đã chết rồi. Nhưng Sở Thiên biết trước khi Tạp Ân chết thực sự, còn có một trường hợp là chết giả do shock!
Tạp Ân cao mấy chục mét, huyết quản trên trái tim của hắn còn to hơn cánh tay Sở Thiên. Tìm được tĩnh mạch của Đại tinh tinh xong Sở Thiên lấy ra một cái khóa dài giữ cố định huyết quản, rồi tay cầm một đầu, đầu còn lại đưa cho Tế Tự bên cạnh, "Giữ chặt lấy!"
"Kéo mạnh nào!" Sở Thiên hét lên, dưới sức kéo của hai người một đường tĩnh mạch đã được xoắn lại.
Cũng với cách vừa rồi, một đường tĩnh mạch khác cũng ngừng cung cấp máu đến tim."Gọi tất cả vào đây!"
Sở Thiên lấy từ chiếc nhẫn không gian ra một cái ống dài bằng pha lê, rồi vót nhọn hai đầu. Sau khi các Tế Tự vào hết, Sở Thiên đâm một đầu ống vào động mạch, lấy quyển trục bịt chỗ đâm lại. Sau đó Sở Thiên gọi ra hai Tế Tự, chỉ vào ống pha lê "Hãy dùng pháp lực mạnh nhất để duy trì cho máu chảy liên tục!"
Hai Tế Tự kia cứ đứng sững ra, vị Tế Tự cấp tám đang đảm nhận vai trò trợ thủ của Sở Thiên liền hét lên "Còn ngây ra đấy làm gì! Mau làm đi!"
Ma pháp bắt đầu được thực hiện, dưới sự ảnh hưởng của ma pháp, máu trong ống pha lê bắt đầu từ từ chảy...
Như thế Sở Thiên đã tạo nên được một hệ tuần hoàn nhân tạo ngoài cơ thể.
"Tam hoàng tử, ngài không cần phải lo lắng!" Sở Thiên và các Tế Tự vào bên trong Tạp Ân đã được một lúc rồi, Trát Phổ Lan đi hỏi tình hình đã trở lại, lúc này đang khuyên giải Tạp Tắc Nhĩ với cặp lông mày nhăn tít."Dù Phất Lạp Địch Nặc có là Tế Tự thần thánh thì hắn cũng không thể hồi sinh được một ma thú đã chết!"
"Hì hì!" Thấy Tạp Tắc Nhĩ không có phản ứng gì, Trát Phổ Lan cười, "Muốn hồi sinh ma thú cấp tám, e là chỉ có cấm chú 'Bài hát ca ngợi của nữ thần Sinh Mệnh' mới làm được thôi, mà Phất Lạp Địch Nặc thì không thể sử dụng bất kỳ loại ma pháp nào!"
"Mong là như vậy!" Lần đầu tiên trong đời Tạp Tắc Nhĩ cảm thấy không có chút chắc chắn nào về một sự việc.
Hai ống huyết quản chính đều được Sở Thiên tạo một vòng tuần hoàn ngoài cơ thể, nhưng Tạp Ân là ma thú cấp tám, để thúc đẩy cho máu của hắn chảy các Tế Tự đã mệt đến mồ hôi đầm đìa. Sở Thiên thì hoàn toàn chú tâm vào cuộc phẫu thuật, vừa khâu lại cơ tim, vừa tự nói với mình: cũng may chỗ này đủ lớn, đã giữ lại phần lớn lượng máu phun ra...
Vị Tế Tự cấp tám cũng đang thở dốc vì mệt, vì phải một mình phụ trách một huyết quản. Nhưng khi nghe thấy Sở Thiên lẩm bẩm, mắt hắn chợt sáng lên! Tuy không hiểu Sở Thiên nói cái gì nhưng hắn hiểu, trong hoàn cảnh này thì những cái phát ra từ miệng Sở Thiên ngoài thuật tế thượng cổ ra còn là gì được nữa!?
"Điện hạ, sao ngài lại nhét vào đó nhiều ống vậy?" hắn thận trọng hỏi, tuy không hy vọng Sở Thiên sẽ trả lời nhưng đây là cơ hội nghìn năm có một tuyệt đối không thể bỏ qua!
Sở Thiên đã đặt toàn bộ tâm trí vào cuộc phẫu thuật, giống như đang trở về trái đất hướng dẫn sư đệ sư muội, thuận mồm nói: "Tuần hoàn máu của Tạp Ân đều là được tim vận chuyển đến khắp cơ thể, giờ tim hắn bị thủng nhưng máu vẫn phải đi qua đây, nên ta phải để cho máu chảy theo đường khác..."
Tuần hoàn máu ư?! Đây chẳng lẽ là tên gọi của tiềm lực sinh mệnh trong thuật thượng cổ?! Tim vận chuyển máu đến toàn thân? Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Nói vậy thì tiềm lực sinh mệnh đến từ trái tim sao?! Vị Tế Tự cấp tám này cố gắng khống chế niềm sung sướng tột độ, hắn đã vô tình phát hiện ra nguồn gốc của tiềm lực sinh mệnh, vấn đề làm đau đầu các Tế Tự hàng vạn năm nay!
Y thuật của trái đất và thuật Tế Tự của Huyễn Thú đại lục đã bị Tế Tự cấp tám này hiểu lẫn lộn hết, nhưng Sở Thiên vẫn tiếp tục nói, "Tim của đại tinh tinh và của con người giống nhau, có bốn ngăn bao gồm...bây giờ ta đang khâu là..."
Miệng Tế Tự đã không thể khép lại nữa, hai mắt càng ngày càng sáng, được Tế Tự thần thánh đích thân chỉ cho thuật tế thượng cổ đúng là quá may mắn rồi!
............
Hồng Nguyệt (mặt trăng màu đỏ) đã lên cao!
"Phất La Đa trưởng lão!" Tạp Tắc Nhĩ đến gần Phất La Đa, hỏi nhỏ: "Theo ngài Phất Lạp Địch Nặc có thể giải phóng cấm chú không?"
"Hà hà, hắn đã không còn pháp lực nữa rồi." Phất La Đa cười, rồi nét mặt trở nên nghiêm túc, "Có điều ta tin có cách khác hồi sinh Tạp Ân!"
Không cần cấm chú cũng hồi sinh được ma thú sao? Mặt Tạp Tắc Nhĩ sa sầm, nghĩ một lúc lại hỏi: "Thuật tế thượng cổ thần kỳ vậy thật sao?"
"Hừ, ngươi không tin ta hả?" Phất La Đa hừ một tiếng, nhìn Tạp Tắc Nhĩ khinh miệt, "Ngươi có thể không tin ta, nhưng hãy nhớ, sau khi Long hoàng bệ hạ được Sở Thiên chữa khỏi bệnh, ngài từng nói, chỉ luận thuật Tế Tự thôi Phất Lạp Địch Nặc đã là thần rồi!"
............
Cái khó nhất của việc khâu tim là gì? Không phải kỹ thuật mà là tốc độ!
Huyết quản Tạp Ân lại to như cánh tay, huyết áp bên trong không phải người thường có thể tưởng tượng được. Dưới một áp lực lớn, chỉ dựa vào vài cái ống và các Tế Tự, muốn đảm bảo sự tuần hoàn của máu trong người Tạp Ân trong thời gian dài thì đến Sở Thiên cũng không làm nổi!
Tinh thần và thể lực Sở Thiên đã đạt đến đỉnh cao nhất, bất giác, mắt Sở Thiên phát ra một màu vàng kim nhàn nhạt, hai tay dần trở nên nhanh đến mức mắt trần không thể theo kịp.
Không lâu sau, vết thương cuối cùng trên quả tim đã được Sở Thiên khâu lại! bôi thuốc, đặt lại huyết quản về vị trí cũ, lại bôi thuốc, cắt chỉ, giai đoạn cuối cũng đã xong.
Nhìn quả tim lại hoàn hảo như ban đầu, Sở Thiên thở phào. Thật ra lúc này Sở Thiên đang đánh cược, đánh cược Tạp Ân có sức sống mãnh liệt.
Tim bị đâm thủng phải lập tức cứu chữa ngay, nhưng đây là doanh trại Lôi Tư, Sở Thiên không muốn rơi vào cảnh cốc mò cò xơi, nên phải ép Tạp Tắc Nhĩ tặng thi thể Tạp Ân cho mình. Do đó mà đã làm lỡ mất một khoảng thời gian.
Khâu tim quan trọng nhất là chữ "nhanh". Tạp Ân quá to lớn, thể lực và tinh lực hao phí để làm phẫu thuật một người bình thường thì không thể chịu nổi. Để đạt được tốc độ mong muốn, thể lực của Sở Thiên gần như đã bị rút cạn. Giờ Sở Thiên cảm thấy, nếu lúc nãy không phải bỗng có thêm một sức mạnh kỳ lạ thì mình sớm đã kiệt sức rồi!
Ca ngọi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Sau khi gắng gượng xử lý xong vết thương của Tạp Ân, Sở Thiên cười khổ, hắn rất quen với sức mạnh ban nãy rồi, mỗi khi nó xuất hiện đều mang lại cho Sở Thiên vài điều tốt, nhưng hình như có một rắc rối...
Sở Thiên thấy hoa mày chóng mặt, rồi đứng không vững mà ngã ra.
Trước mặt hàng vạn tướng sỹ Lôi Tư, một lần nữa Sở Thiên lại thể hiện được địa vị "Tế Tự thượng cổ" có thể so sánh được với thần thánh của mình, nhưng sự tiêu hao quá nhiều thể lực đã khiến cho Sở đại thiếu gia thấy chóng mặt. Có điều giờ không phải lúc để nghỉ ngơi, vẫn còn một việc nữa đang đợi Sở Thiên giải quyết.
Được mấy vị Tế Tự dìu, Sở Thiên khó khăn đi xuống khỏi người Tạp Ân. Trong lúc ấy có thể cảm nhận được cơ thể Đại tinh tinh đã bắt đầu ấm dần lên.
"Hoàng tử Tạp Tắc Nhĩ! Sở Thiên cười thật tươi, trái ngược hẳn với gương mặt sa sầm của Tạp Tắc Nhĩ, "Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Ha ha.... xem ra nữ thần quả thật đã phù hộ cho ta, không ngờ Tạp Ân hồi sinh rồi!"
"Chúc mừng ngài!" Tạp Tắc Nhĩ đột nhiên cười. Cầm lên được thì cũng đặt xuống được, đây là điều mà một vị đế vương tương lai cần làm."Thuật thượng cổ của Phất Lạp Địch Nặc điện hạ quả nhiên thần kỳ, có thể làm sống lại một ma thú đã chết từ lâu như vậy!" Tạp Tắc Nhĩ quan sát Sở Thiên kỹ lưỡng rồi xác định ngoài việc thân thể suy nhược ra hắn không hề bị bất kỳ tổn hại nào.
Không phải đánh đổi bất kỳ điều gì mà có thể hồi sinh được một ma thú cấp tám! Nghĩ đến điều này, Tạp Tắc Nhĩ nắm chặt lấy chuôi kiếm, nhưng khi nhìn Phất La Đa trưởng lão thì thả lỏng lại người.
Trong một giây, Sở Thiên cảm nhận được sát khí phát ra từ ánh mắt của Tạp Tắc Nhĩ, thế là nheo mắt cười, "Hoàng tử điện hạ, nếu như hai nước đã đình chiến thì ta cũng nên đi rồi." Dứt lời, Sở Thiên đến bên Phất La Đa, "Ha ha.... lão huynh à, khi nào đệ cùng huynh đi gặp Long hoàng bệ hạ đây?"
Phất La Đa cũng biết Tạp Tắc Nhĩ rất muốn giết Sở Thiên, vì một Tế Tự có thể làm ma thú bất tử chính là một cơn ác mộng với Lôi Tư! Chỉ e là giờ Tạp Tắc Nhĩ đang cân nhắc có nên mạo hiểm đắc tội với trưởng lão Cự long mà giết Sở Thiên tại chỗ, trừ hậu họa cho Lôi Tư!
Bí mật Sở Thiên mất đi ma pháp Long ngữ còn chưa điều tra rõ, Phất La Đa không thể để hắn chết được. Vì thế hắn kéo tay sở Thiên cười, hà hà, không biết đang nói với Sở Thiên hay với Tạp Tắc Nhĩ: "Đương nhiên đi càng nhanh càng tốt rồi, hà hà, Long Hoàng bệ hạ rất mong được gặp đệ đấy!"
Quả nhiên, nghe thấy hai chữ Long hoàng, Tạp Tắc Nhĩ thu ngay ánh mắt lại, rồi thở dài, tiến đến trước mặt Sở Thiên, cười: "Phất Lạp Địch Nặc điện hạ thật may mắn, lại nhận được lời mời của Long Hoàng!"
Tuy Tạp Tắc Nhĩ đang cười nhưng Sở Thiên nghe thì chỉ thấy một cảm giác chua xót, khốn nạn, nếu không phải có Long Hoàng thì lão tử đã không còn sống mà rời khỏi đây rồi.
Grừ~ một tiếng gầm vang rền, mặt đất rung chuyển dữ dội, thì ra Tạp Ân tỉnh lại rồi. Ngơ ngác nhìn xung quanh, hỏi: "Chuyện gì vậy? Không phải ta chết rồi sao?" Tạp Ân đứng dậy, "Ủa? Vết thương của ta..." Đại tinh tinh ngạc nhiên.
Ngoảnh đầu nhìn hết một lượt những người đứng dưới đất, phát hiện Sở Thiên, hắn ngạc nhiên nói: "Tế Tự Phất Lạp Địch Nặc, ngài đã cứu tôi sao?"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Tên này cũng không ngốc nhỉ, ít ra cũng nghĩ ra lão tử cứu hắn! Sở Thiên hài lòng gật đầu, nói: "Đúng thế, là ta!"
Rầm.... Đại tinh tinh bỗng quỳ xuống trước mặt Sở Thiên, nhìn Sở Thiên bé bằng ngón tay của mình, trịnh trọng nói: "Mạng tôi là do ngài cứu, sau này tôi chính là của ngài!"
Sở Thiên cười, mất nhiều thời gian như vậy cuối cùng lão tử cũng có được Đại tinh tinh rồi! Năm nay ma thú mạnh không dễ tìm, vừa có thực lực vừa trung thành lại càng khó tìm. Giống như ma thú cấp tám Tạp Ân, thà bị đổ oan chứ không phản bội lại khế ước thì gần như tuyệt chủng rồi!
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!" Sở Thiên cười, nhưng những con ma thú ở doanh trại Khải Tát bỗng nhiên lại thấy rùng mình."Tạp Ân, ta thay mặt Nữ thần tặng ngươi một cái tên mới --- Kim Cương!
← Ch. 116 | Ch. 118 → |