← Ch.131 | Ch.133 → |
Người Sở Thiên nổi hết cả da gà, được một đại lão gia cao chín thước ôm lấy chân, lại con nước mắt nước mũi tùm lum cầu xin mình nhận làm đệ tử, đổi là người khác, ai cũng chịu không nổi.
"Sa Khắc, ngươi làm cái gì vậy?" Gia Đặc thấy thế thật mất thể diện, sao dám nói tên tiểu tử ngốc này là do hắn đem tới chứ? Chỉ có hắn là mất mặt.
"Gia Đặc đoàn trưởng, đây là..." Sở Thiên muốn hất tên ngốc này ra nhưng cố mãi cũng không hất nổi.
"Đây là tên thổ phỉ lần trước cướp của Đái Duy Tư!" Gia Đặc giải thích.
"Ồ, là hắn à!" Sở Thiên nhớ ra rồi, lần trước tên ngốc này làm quân cờ trong tay Gia Đặc, bị Đái Duy Tư dạy bảo cho một trận, nhưng hắn vẫn còn may lắm, không hề bị gì trong một trận hỗn chiến lớn như vậy.
"Cao nhân, ta muốn làm đệ tử của ngài!" Ngài hãy nhận ta đi!" Sa Khắc ôm chặt cứng lấy Sở Thiên, "Ta cũng muốn trong chớp mắt có thể giết một kiếm sĩ Hoàng Kim!"
Giãy giụa thêm một lúc Sở Thiên phát hiện sức mạnh của tiểu tử ngốc này cũng lớn lắm, thân thể được cải tạo bởi máu Long Hoàng mà cũng không thoát được khỏi hắn.
"Sa Khắc, đứng lên!" Gia Đặc phẫn nộ, tóm lấy vai Sa Khắc muốn kéo hắn đứng dậy.
"Ta không đứng!" Sa Khắc để lại một vệt nước mũi thật dài trên quần Sở Thiên, ôm lại càng chặt, "Ngài không nhận ta làm đệ tử thì ta không đứng dậy!"
"Khốn nạn!" Gia Đặc xấu hổ quá hóa phẫn nộ, một tay gồng lên, luồng đấu khí xanh lam xuất hiện, kiên quyết định nhấc Sa Khắc lên.
"Gia Đặc đoàn trưởng, đừng động thủ!" Sở Thiên phát hoảng, Sa Khắc đang ôm chặt đùi Sở Thiên không chịu buông, nếu Gia Đặc nhấc hắn lên thì Sở đại thiếu gia cũng không yên ổn gì.
"Này, sao ngươi lại muốn làm đệ tử của ta?" Sở Thiên từ bỏ việc chống cự, miễn cưỡng hỏi.
"Ngài là tuyệt thế cao thủ nên ta muốn làm đệ tử của ngài!" Sa Khắc nhìn Sở Thiên ngây ngô, "Huynh đệ ta nói, chỉ cần làm đồ đệ của tuyệt thế cao thủ thì nửa đời còn lại ta không phải lo cái ăn nữa!"
"Chỉ cần ngươi buông ta ra thì tiền cơm nửa đời còn lại của ngươi do ta chi trả!" Với loại ngốc này thì Sở Thiên hết cách, giữa đường người tới người lui mà hai người đàn ông lại ôm nhau thế này thì ra cái thể thống gì?!! Giờ đã có không ít người đứng xung quanh nhìn hai người rồi. Nhìn vẻ mặt của mọi người cứ như đang theo dõi một câu chuyện tình giữa những người đồng tính vậy.
"Ngài không lừa ta chứ?" Sa Khắc ngẩn ngơ, tay cũng đã lỏng ra.
"An Địch đoàn trưởng, ngài định lo cơm ăn cho hắn thật sao? Gia Đặc bỗng hỏi, mép khẽ nhếch lên, như đã kiếm được món lời lớn nào đó."Vừa đúng lúc Sa Khắc cũng chưa chính thức gia nhập binh đoàn của ta, vậy thì sau này để hắn theo ngài đi!"
"Cụ thể thì ngài thương lượng cùng Sa Khắc đi! Ta xin cáo từ, còn nhiều chuyện trong binh đoàn đang chờ ta giải quyết!" Nói xong, Gia Đặc vẫy tay dẫn thủ hạ đi mất.
Sở Thiên cảm thấy mình giống như đã sập bẫy, nhìn dáng vẻ của Gia Đặc, rõ ràng là đã vứt được một gánh nặng sang phía mình."Ê, ngươi tên Sa Khắc hả? Mau buông ta ra!"
"Thế ngài phải nhận lời ta, sau này cho ta ăn!" Sa Khắc nhìn Sở Thiên, nghiêm túc nói.
"Ta đồng ý! Đồng ý!" Sở Thiên đau đầu đến chết mất thôi, đâu ra tên tiểu tử ngốc thế này chứ?!
"Hì hì, ta sẽ không bị chết đói rồi!" lấy tay quệt nước mũi, Sa Khắc buông Sở Thiên ra.
Cuối cùng cũng thả ra, Sở Thiên thở phào, rồi dùng hết sức bình sinh nhảy lên người con Cự Lang, "Chạy mau!"
Như một tia điện, Cự Long chở Sở Thiên phóng đi như gió. Sức mạnh của Lang tộc có thể không bằng Hãn Mã, sức bền cũng không bằng Độc Giác Chiến Mã nhưng nói về chạy cự ly ngắn thì nó lại là nhanh nhất đại lục!
Nháy mắt Sở Thiên đã chạy về tới binh đoàn, nhảy xuống khỏi con Cự Lang, Sở đại thiếu gia vẫn còn sợ, "Cuối cùng thì cũng vứt lại được tên ngốc tử ấy!"
"Cao nhân, ngài chạy nhanh thật đấy!" một tiếng nói vang lên từ phía sau Sở Thiên, "Ta suýt tí nữa thì đuổi không kịp!"
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên suýt ngã ngửa, quay người lại, não nề nhìn tiểu tử ngốc.
Sa Khắc rất cao, hơn Sở Thiên khoảng một cái đầu, thân thể to lớn nhưng không béo phì, nhìn rất cân đối, quần áo vá chằng vá đụp, mái tóc vàng rối loạn, gương mặt thì nhem nhuốc, sau lưng còn đeo một cái rìu lớn.
"Đưa rìu của ngươi cho ta xem!" hình như Sở Thiên phát hiện ra điều gì thú vị, nheo mắt cười.
"À, đây!"
Uỳnh~ cái rìu được ném xuống trước mặt Sở Thiên, mặt đất bị lõm thành một cái hố lớn.
Sở Thiên quan sát cây rìu kỹ lưỡng rồi tặc lưỡi, đây không phải cây rìu bình thường, phần chuôi dài bằng cả chiều cao của một người có gắn vô số những đầu chùy lớn nhỏ. Hai mặt chùy lại được khắc hai lưỡi rìu có hình bán nguyệt.
Không những có thể chém mà còn có thể đập người, đây đúng là công cụ giết người ưu việt, công cụ tuyệt vời dành cho dân cướp bóc chuyên nghiệp.
"Ha ha...nặng thật đấy!" Sở Thiên cười bối rối, hắn dùng hết sức rồi mà không thể nhấc nổi cái rìu lên. Nhưng hắn lại thấy vui hơn, đeo cái thứ nặng thế này trên lưng mà vẫn đuổi kịp Cự Lang, tên ngốc tử này cũng không phải quá vô dụng!
"Vào đi! Sau này ngươi ở đây!" Sở Thiên quyết định thu nhận tên ngốc tử này.
"Hì hì, ta có chỗ ở rồi!" Sa Khắc theo Sở Thiên đi vào tổng bộ.
"Đoàn trưởng, thế nào rồi?" lão quản gia Đặc Lý thấy Sở Thiên trở về, vội vàng ra đón, "Quốc vương không làm khó ngài chứ?"
"Không sao!" Sở Thiên để Cự Lang kiếm một chỗ nằm rồi nói với Đặc Lý: "Gọi các huynh đệ quay về đi, từ giờ về sau không ai dám gây sự với chúng ta nữa đâu!"
"Được ạ, tôi đi ngay!" ánh mắt Đặc Lý nhìn Sở Thiên đã kính trọng hơn rất nhiều, đối với dong binh thì người đoàn trưởng có thế đem lại lợi ích cho họ chính là một đoàn trưởng tốt!
"Sa Khắc nghe đây, ta lo cơm ăn cho ngươi, nhưng không nhận ngươi làm đệ tử!" Sở Thiên nghiêm túc nói với Sa Khắc, đệ tử của Sở đại thiếu gia đâu thể nói nhận là nhận, chỉ có thiên tài thiếu niên như Địch Áo mới đủ tư cách. Thật ra, Sở Thiên không nhận Sa Khắc còn do một nguyên nhân khác. Hắn có thể dạy gì cho Sa Khắc chứ?! Thuật Thượng cổ Tế Tự sao? Có lẽ Sa Khắc học không nổi; hay thuật Thượng cổ Đạo tặc? Sở Thiên còn không biết nữa nói gì dạy!
"Được! Chỉ cần ngài cho ta ăn là được!" Sa Khắc gật đầu, rồi rụt cổ, xoa hai tay vào nhau, ngại ngùng hỏi: "À mà...ngài có thể cho ta biết, đệ tử là làm cái gì không?"
......
"Đoàn trưởng, đừng cho hắn ăn nữa!" Đặc Lý đau lòng nhìn hai mươi mấy con lợn chỉ còn xót lại vài cái khung xương, "Bây giờ lợn ở chợ giá ba bốn mươi ngân tệ một con đấy!"
Một trăm ngân tệ đổi một kim tệ, hai mươi mấy con lợn cũng gần mười kim tệ rồi. Bữa ăn vừa rồi của Sa Khắc đã ăn không dưới mười kim tệ, cứ thế này thì một ngày Sa Khắc ăn hết ba mươi kim tệ, một năm thì hết hàng vạn kim tệ!
Còn binh đoàn Bạo Phong, dịp tốt nhất, một năm cũng chỉ kiếm được mười vạn kim tệ, khốn nạn, Sở Thiên cuối cùng cũng hiểu tại sao Gia Đặc không cần tên đại lực sĩ Sa Khắc này nữa.
"Tại sao không cho ta ăn nữa? Sa Khắc vỗ vỗ cái bụng còn chưa được ních đầy, quỳ mạnh xuống đất, lại ôm lấy chân Sở Thiên "Không được, ngài nhận lời ta rồi, phải cho ta ăn cơm!"
"Ngươi cứ ăn tiếp đi!" Sở Thiên vẫy tay hết cách.
"Ô ô!" Tiểu Bạch nhìn bộ dạng thảm hại của Sở Thiên lắc đầu thở dài, đậy hũ rượu bên cạnh lại, ý nói hiện giờ cuộc sống khó khăn, phải tiết kiệm chút tiền cho Phất Lạp Địch Nặc...
"Sa Khắc, nhà ngươi ở đâu?" Sở Thiên hỏi.
"Không biết nữa!"
"Cha mẹ ngươi thì sao?"
"Cũng không biết!"
"Vậy các bằng hữu cùng đi cướp với ngươi thì sao?"
"Ta không biết!"
"Thế ngươi biết cái gì?"
"Ta biết là ta ăn chưa no!"
............
Sau vài câu hỏi, Sở Thiên đành từ bỏ, hình như ngoài ăn ra, tên Sa Khắc này cái gì cũng không biết.
"Ăn xong thì ngươi đi tắm đi, rồi kiếm cái phòng ngủ đi!" Nói xong, Sở Thiên bế Tiểu Bạch rời đi. Loại người này thì Sở Thiên thật hết cách rồi.
Sáng ngày hôm sau, binh đoàn Bạo Phong chính thức hoạt động trở lại.
Tất cả mọi người bắt đầu bận rộn, ngay cả Chu Lệ Á và Tiểu Bạch cũng chạy loạn lên giúp đỡ mọi người. Còn Sở Thiên thì vẫn làm người đếm tiền.
Dù có được sự giúp đỡ của La Nhĩ Đại Công, binh đoàn của Gia Đặc cũng không gây sự gì, nhưng việc làm ăn của Sở Thiên vẫn thất bát. Binh đoàn không có cao thủ thì mãi mãi không thể kiếm tiền một cách thực sự.
Càng thảm hơn đó là, nửa tháng sau Sở Thiên nhận được thông báo của Công hội hạ đẳng cấp của binh đoàn Bạo Phong.
Bạo Phong vốn có cấp sáu, nhưng đó là khi vẫn còn Đái Duy Tư và vô số cao thủ trung cấp. Giờ tên đạo tặc cấp ba Sở Thiên làm đoàn trưởng, đương nhiên không xứng tầm với một binh đoàn cấp sáu rồi.
Trong hoàn cảnh này, Sở Thiên nghĩ tới tên Ma pháp đạo sư Đái Duy Tư. Giờ hắn vẫn còn ở trong tay Khải Văn, nếu có thể lấy được Đới Duy Tư về thì tình hình binh đoàn có thể tốt đẹp hơn nhiều rồi.
Ngay khi Sở Thiên muốn đến chỗ Khải Văn để đòi Đái Duy Tư thì không ngờ Khải Văn lại tìm hắn trước.
Đá liên lạc kêu lên, Sở Thiên nghe thấy tiếng của Khải Văn "Ha ha.... An Địch huynh đệ, dạo này thế nào?"
"Đừng nhắc nữa!" Sở Thiên than thở, "Vì việc của binh đoàn mà đệ sắp chết rồi đây!"
"Đúng rồi, Khải Văn đại ca, tên Đái Duy Tư còn ở chỗ huynh không? Có thể giao hắn cho đệ không?" Sở Thiên hỏi.
Khải Văn do dự, "Huynh đệ, chuyện Đái Duy Tư chúng ta nói sau, giờ đệ có thời gian không, qua chỗ ta một chút!"
"Có chuyện gì vậy?" Sở Thiên nghe giọng Khải Văn có vẻ nghiêm trọng.
"Một người bạn của ta muốn gặp đệ!"
"Ha ha, không phải muốn đệ chữa bệnh cho phải không?" Sở Thiên nghĩ người bạn ma thú nào đó của Khải Văn mắc bệnh cần hắn chữa trị.
"Không phải!" Khải Văn bỗng cười "Ha ha...đệ cứ đến đi! Là chuyện tốt đấy!" Nói xong hòn đá liên lạc bị ngắt.
Chuyện tốt ư? Hắc hắc thế thì lão tử sẽ đi một chuyến.
Dù sao thì Sở Thiên cũng không cần phải quản chuyện của binh đoàn, thu xếp một chút rồi hắn cưỡi Cự Lang một lần nữa tiến về vùng núi Đại Sơn của Khải Văn.
← Ch. 131 | Ch. 133 → |