← Ch.133 | Ch.135 → |
Ảnh nói, Sở Thiên nếu muốn ra khỏi sơn cốc thì phải đánh bại hắn, mà muốn làm được điều đó thì ít nhất phải mất mười năm.
Mất mời năm để từ đạo tặc sơ cấp thăng cấp lên Sát thủ ám sát, điều này với những đạo tặc khác thì đúng là một nhiệm vụ bất khả thi. Xét về tổng quan lịch sử đại lục, dù là mười bảy vị Sát thần kia cũng chưa làm được, nhưng Ảnh rất có lòng tin với Sở Thiên.
Nhưng như thế thì Ảnh cũng đã quá coi thường tài năng đạo tặc thiên phú của Sở Thiên rồi! Mười năm? Sở đại thiếu gia mà cần nhiều thời gian vậy sao?
Sáng sớm ngày đầu tiên, Ảnh bắt đầu bài học đầu tiên.
Vầng Hồng Nguyệt treo lơ lửng trên bầu trời, Sở Thiên cô đơn treo lơ lửng trên chạc cây một cây đại thụ --- đây chính là tư thế ngủ mà sát thủ nhất thiết phải luyện. Đột nhiên, một ánh sáng lạnh toát xuất hiện trên đỉnh đầu Sở Thiên.
"Sư phụ, ngài làm gì vậy? Giờ là lúc nào rồi, có cho người ta ngủ không vậy?" ngay khi ánh sáng ấy đi vào cơ thể, Sở Thiên mở mắt nhìn chằm chằm vào con dao găm trước mặt mà than vãn "Làm phiền giấc ngủ của đệ tử là không tốt chút nào!" Vì có máu của Long hoàng, độ nhảy cảm của Sở Thiên hơn hẳn người bình thường.
"Ừm, phản ứng không tồi!" Bóng dáng của Ảnh không hề xuất hiện nhưng con dao găm trước mặt Sở Thiên đã biến mất.
Đúng lúc Sở Thiên ngáp một cái, trong không khí xuất hiện một trường lực tiến về phía Sở Thiên với tốc độ mắt thường khó có thể nhìn thấy.
Nhưng nó đột ngột dừng lại vì Sở Thiên chửi một câu: "Lão già ngươi muốn làm gì hả? Lão tử muốn đi ngủ!"
Binh~~ Sở Thiên bị Ảnh đánh bay.
Vừa rồi Ảnh chỉ đang huấn luyện phản ứng cho Sở Thiên nên không dùng hết sức, nhưng Sở Thiên lại dám chửi sư phụ, khiến Ảnh tức giận, dùng toàn lực vào cú đấm. Dù Sở Thiên cảm nhận được có nguy hiểm thì cũng tránh không nổi.
"Còn dám chửi lần nữa ta giết!" Ảnh lạnh lùng biến mất.
Lần thứ ba, không hề có một dấu hiệu nào, Sở Thiên lật người, rút ra lưỡi đao Phán Quyết, chém một nhát trong không trung, Leng keng~ một mẩu lưỡi đao gãy rơi xuống đất "Sư phụ, ta không chửi nữa thì ngài cho ta ngủ đi!"
Lần này Ảnh không trực tiếp biến mất trong không khí mà là lượn qua trước mặt Sở Thiên, "Phản ứng của ngươi không cần luyện nữa! Giờ đi ngủ! Trời sáng thì luyện tốc độ!"
Trời sáng. Sở Thiên bị Ảnh kéo đến dưới một cây đại thụ.
"Sư phụ, ngài cũng biết ta chưa từng luyện qua đấu khí, lại chẳng biết ma pháp..." Sở Thiên định trốn học "Không có đấu khí với ma pháp, ngài bảo ta luyện tốc độ thì có tác dụng gì? Luyện thế nào thì ta cũng không thể vượt qua được người có ma pháp Phong hệ!"
"Năm trăm năm trước, Sát thần mạnh nhất trong lịch sử --- Thuấn, cũng không có đấu khí và ma pháp!" Ảnh ném một con dao găm cho Sở Thiên "Thuấn đã giết được một con ma thú cấp mười!"
"Ca ngợi Tử thần! Sao có thể thế được?" Sở Thiên nhặt con dao lên hỏi: "Sát thần ấy dựa vào cái gì mà giết được ma thú cấp mười?" lại có người không cần đấu khí và ma pháp mà giết được một vị thần sống ở đại lục này sao? Sở Thiên lại có một tia hy vọng về tiền đồ của chức nghiệp đạo tặc.
"Giờ ngươi không cần biết!" Ảnh vẫy tay, giơ ra một chiếc lá "Hãy đâm trúng nó trước khi nó rơi xuống đất!"
"Biết rồi!" Sở Thiên uể oải khua con dao găm, khi thu lại thì chiếc lá đã găm trên lưỡi dao rồi.
"Khá lắm!" Ảnh dùng tay đánh mạnh vào cái cây khiến lá rơi ào ào, "Trước khi rơi hết, một trăm chiếc lá, nếu không cấm cơm!" Nói xong Ảnh quay người đi. Hắn nghĩ trình độ của một đạo tặc sơ cấp như Sở Thiên thì không thể đạt được một trăm chiếc lá. Vì thế, rõ ràng là Ảnh đang tìm cớ giáo huấn tên đồ đệ dám chửi cả sư phụ này.
"Sư phụ, ta làm xong rồi!" Sở Thiên gọi Ảnh lại, chỉ vào đống là trong lòng "Có phải ta được đi ăn rồi không?" Có sự trợ giúp của máu Long hoàng, Sở thiên có thể nối được hàng chục dây thần kinh, một trăm cái lá có là cái gì?!
"Hả?" Ảnh khựng lại một chút rồi quay người đi, "Tốc độ của ngươi đạt, đi ăn cơm. Tối luyện kỹ xảo!"
Chiều tối, Ảnh mang hai con lợn đến trước mặt Sở Thiên "Chỉ khi hiểu rõ cơ thể của mục tiêu, sát thủ mới có thể tiêu diệt mục tiêu một cách nhanh nhất!"
"Sư phụ, ngài muốn làm gì?" Sở Thiên nhìn Ảnh ném một con xuống dưới chân mình, không hiểu: "Ta không thích ăn thịt lợn!"
"Hừ!" Ảnh biết Sở Thiên đang cố ý chọc tức mình nhưng thần sắc không hề thay đổi, lấy ra một con dao đâm vào con lợn dưới chân mình, "Nhìn cho kỹ!"
Vài phút sau, con lợn đã bị phân ra thành từng mảnh nhỏ, mặt đất đầy máu tươi, Ảnh lau tay nói: "Trong tối nay phải đạt đến trình độ của ta, nếu không...." Đột nhiên Ảnh không nói được tiếp nữa, ngây người nhìn Sở Thiên, "Ngươi muốn làm gì?"
Sở Thiên ném con dao găm đi, lấy dao phẫu thuật ra, rồi xé một mảnh tay áo bịt mắt lại "Sư phụ, tuy ngài là sư phụ của ta nhưng đệ tử ta đây không thể không coi thường ngài! Giải phẫu một con lợn mà máu dính đầy tay thế kia, ngài thật chẳng có trình độ gì cả!"
Sở Thiên nói xong thì tay cũng làm xong. Cũng chỉ là giải phẫu một con thú giống lợn thôi mà. Việc này đối với Sở Thiên mà nói thì thật chả có chút hàm lượng kỹ thuật nào.
Nhìn các bộ phận của con lợn được bày chỉnh tề trước mặt, lại cả bàn tay cực kỳ sạch sẽ của Sở Thiên, Ảnh sững mất một lúc: "Đi ngủ! Mai luyện nhẫn nại!"
Ngày thứ hai, Sở Thiên bị treo trên cây cả ngày trời, sau đó thì Ảnh phát hiện Sở đại thiếu gia ngủ mất rồi. Thế là Ảnh giận bừng bừng ném Sở Thiên vào lửa nướng lên, rồi phát hiện Sở Thiên miễn dịch với lửa; dìm xuống nước thì phát hiện Sở Thiên miễn dịch với nước; lấy roi quất, máu Long hoàng khiến cho tốc độ hồi phục của Sở Thiên còn nhanh hơn cả tốc độ bị thương.
Cuối cùng Sở Thiên bị chôn sống, lần này thì đến lượt Sở đại thiếu gia phát hiện mình có thể không cần hít thở không khí! Chết tiệt máu Long hoàng thật là có ích!
Từng ngày qua đi, Ảnh có vẻ vẫn lạnh lùng, có điều gương mặt tử thần kia thì ngày càng tiều tụy.
Dạy tới dạy lui, Ảnh phát hiện cái mà mình có thể dạy Sở Thiên gần như chỉ có thuật ẩn thân.
Trên thực tế thì ở đại lục này không có thuật ẩn thân thực sự! Thuật ẩn thân của đạo tặc chẳng qua là lợi dùng môi trường xung quanh để ngụy trang. Nói đơn giản thì là lợi dùng môi trường để lừa người, mà lừa người thì chính là bản lĩnh của Sở Thiên. Thêm nữa là Sở Thiên không có chút khí tức nào nên chẳng mất bao lâu, Sở Thiên đã học được cái gọi là thuật ẩn thân.
Cuối cùng, sáng sớm một ngày của một tháng sau, Ảnh gọi Sở Thiên đến "An Địch, ngươi chính là thiên tài đạo tặc vạn năm có một!"
Lần đầu tiên nghe được lời khen của sư phụ, Sở Thiên hơi bất ngờ, hình như trong một tháng này, Sở Thiên chỉ học được thuật ẩn thân, ừm, hay có thể nói là thuật ngụy trang, "Sư phụ, ta là thiên tài đạo tặc thật sao?"
"Đúng thế!" Ảnh nói, "Phản ứng, sức chịu đựng của ngươi đều đã đạt đến đỉnh cao của nhân loại. Hơn nữa kỹ xảo giết người của ngươi cũng vượt qua ta, nếu ngươi có đấu khí cấp cao thì hoàn toàn có thể giết được ta!"
Nghe sư phụ hình dung mình phi phàm như vậy, Sở Thiên có phần đắc ý.
"Giờ ngươi có hai con đường!" Ảnh đột nhiên nhìn Sở Thiên "Thứ nhất, theo ta học đấu khí cấp cao. Nhưng thuật ẩn thân của ngươi sẽ có sơ hở. Thứ hai, từ bỏ đấu khí, nhưng sau này khi gặp phải cao thủ, cho dù ngươi không bị phát hiện đi nữa thì không có đấu khí ngươi không thể phá vỡ sự phòng ngự của bọn họ!"
"Ta chọn cái thứ hai!" Sở Thiên trả lời không hề do dự.
Sở Thiên tính rồi, đạo tặc chỉ là kiêm chức, Sở Thiên sớm muộn gì cũng quay về Khải Tát, đến lúc đó thì tất cả ma thú đều ở bên cạnh, hắn còn sợ không đủ sức tấn công sao? Huống hồ Ảnh đã nói, Sát thần trong lịch sử đều là những kẻ mù tịt ma pháp, cũng không có đấu khí.
"Rất tốt!" Ảnh gật đầu, "Ta đã không còn gì để dạy ngươi nữa!"
"Ha ha, thế có phải ta có thể đi rồi không?" Sở Thiên trở nên phấn chấn. nghĩ bụng: tên mặt tử thần này nói lão tử phải mất mười năm, không ngờ lão tử là thiên tài, chỉ một tháng là ngươi hết cái để dạy rồi.
"Ngươi có thể đi!" Ảnh cười nhạt, "Nhưng phải đánh bại ta trước đã!"
"Cái gì??" Sở Thiên bất mãn kêu lên: "Này, ta một chút đấu khí cũng không có, còn ngài thì đã luyện đến cấp tám rồi, bảo ta làm thế nào mà đánh bại ngài được?"
"Ta không thể để một học trò vô dụng ra ngoài làm mất mặt ta!" Ảnh chỉ vào vầng mặt trời vừa nhô lên, nói với giọng điệu đầy chết chóc: "Trước khi mặt trời lặn đánh bại ta hoặc là ngươi chết!"
Nói xong Ảnh biến mất.
Ca ngợi Nữ thần Sinh mệnh! Sở Thiên nhăn mặt, tuy hai người là sư đồ, Sở Thiên cũng thường xuyên chửi Ảnh nhưng hắn tin là lần này Ảnh không nói đùa. Nếu hắn không đánh bại được Ảnh thì sợ là sẽ thật sự bỏ mạng nơi đây. Vì Ảnh từng nói, Sát thủ lợi hại nhất không hề có tình cảm!
Cắm lưỡi đao Phán Quyết xuống đất, lấy ra con dao phẫu thuật trong tay áo, y phục khẽ lay động nhẹ, Sở Thiên cũng biến mất trong không khí. Đây chính là kết quả học tập của Sở Thiên, thuật ẩn thân của sát thủ. Dùng lời của trái đất thì là quần áo đặc chế với chất vải phản quang rồi lấy các công cụ phản quang khác che đi các phần còn hở ra như đầu với tay.
!
Khà khà, lão tử sắp thành tắc kè hoa rồi, Sở Thiên cười, rồi vừa cẩn thận lùi lại vừa chằm chằm nhìn vào chỗ mà lúc nãy Ảnh biến mất. Thuật ẩn thân có thể khiến người khác không nhìn thấy cơ thể nhưng có một số thứ thì không giấu được, ví dụ như dấu chân!
Quan sát một hồi, Sở Thiên bỗng phát hiện, chết tiệt, mình ngốc quá! Tuy Ảnh không có tài thiên phú nhưng hắn là một sát thủ ám sát đã tu luyện đấu khí đến cấp tám, đấu khí cấp tám có thể giúp hắn bay cự ly ngắn.
Sống lưng thoáng lạnh toát, Sở Thiên nhắm mắt lại, con dao đột nhiên chém mạnh vào nơi sau gáy.
Keng! Một mẩu dao rơi xuống đất, Sở Thiên tiện tay đẩy con dao lên thì phát hiện, tay cầm dao có cảm giác mát lạnh, thì ra đã bị cắt rách một đường.
Không để ý được vết thương trên cánh tay, Sở Thiên đút con dao vào ống tay, hai chân nhún mạnh nhảy ra đằng sau một tảng đá, cũng may vết thương liền lại rất nhanh, không để lại vết máu.
"Giỏi lắm, có thể tránh được ba chiêu của ta, trên đại lục này không có mấy người đâu!" tiếng của Ảnh vang vọng không thể xác định được vị trí."Ta chưa dạy cho ngươi sao? Ẩn hơi thở! Tiếng thở của ngươi đủ để cao thủ phát hiện ra đấy!"
Dùng cách thở của thuật ẩn thân mà Ảnh dạy, Sở Thiên nằm trên tảng đá điều chỉnh hơi thở, dần dần hắn không nghe được hơi thở cũng như nhịp tim của mình nữa.
"Như thế còn giống sát thủ!" Ảnh khen một câu, rồi không có chút động tĩnh gì nữa.
Trên mặt đất trong sơn cốc đầy là lá cây, giúp Sở Thiên di chuyển mà không phát ra tiếng động nào. Di chuyển thận trọng từng tí một, Sở Thiên không ngừng thay đổi vị trí, hắn biết đối mặt với sát thủ siêu cấp như Ảnh, dừng ở một chỗ thì chỉ có con đường chết!
Mặt trời đã lên đến đỉnh, chiếu sáng lưỡi đao Phán Quyết Sở Thiên cắm dưới đất. Trong sơn cốc vẫn lặng im như tờ, không ai biết đang có một trận quyết đấu giữa hai sát thủ ẩn thân.
← Ch. 133 | Ch. 135 → |